Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 3
Cố Tiểu Ngải thân mình cứng đờ, không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được sát ý phía sau.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được hắn ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân cô lại giống như bị dính chặt trên mặt đất không di chuyển được.
Là nam nhân lúc nãy sao?
Cuối cùng cũng bị phát hiện? ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác quay đầu.
Chỉ thấy nam nhân vừa mới mây mưa ở trên xe thể thao từng bước một đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn ít nhất 1m88, hai chân thẳng tấp, áo sơmi màu xám bạc để hở nửa cúc áo, lộ ra ngực cường tráng, trên người còn chưa hết hơi thở tình dục.
Lại nhìn mặt của hắn, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt mị hoặc thâm thúy, đáy mắt phát ra tia lạnh bức người.
Chẳng qua là tùy ý đứng thôi cũng lộ ra một loại khí thế quý tộc bức người.
Người nam nhân này. . . . . . Có loại khí thế trời sinh bức người.
Có chút chột dạ, Cố Tiểu Ngải hít thở sâu một hơi, theo bản năng lui về phía sau từng bước, "Anh muốn làm gì?"
Giọng nói đề phòng của cô giống như hắn mới là cái người rình rập.
Nữ nhân này thật buồn cười.
"Chụp ảnh thật sự đã thỏa nguyện?" Nam nhân cười lạnh hướng cô đi tới, đáng sợ giống như một loài hổ báo, "Là chính cô giao ra đây hay để tôi tự tới lục soát?"
Người nam nhân này làm cho người ta khiếp sợ.
Cố Tiểu Ngải tiếp tục giả ngu lui lại, "Tôi không rõ anh đang nói cái gì. . . . . ."
Còn giả ngu với hắn sao?
Nam nhân tiếp tục tới gần cô, mang theo cả hơi thở khiếp người, cảm giác áp bách làm Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không biết phải làm sao.
"Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi, bằng không tôi sẽ kêu lên anh thất lễ!" Dưới tình thế cấp bách, Cố Tiểu Ngải quát to một tiếng.
Nam nhân ngừng lại thật, ung dung nhìn cô, như là nghe được chuyện buồn cười, "Thất lễ? Tôi còn không có làm cái gì liền kêu thất lễ, vậy cô chụp ảnh lâu như vậy, gọi là gì, thị giác cường bạo?"
Thị giác cường bạo? !
Nam nhân này dùng từ thật sự là. . . . . .
"Tôi thật không rõ anh đang nói cái gì." Cố Tiểu Ngải vẫn đang giả ngu.
Rốt cuộc cô vẫn muốn giả ngu với hắn sao?
Cô nghĩ ở trước mặt hắn còn có thể toàn thân trở ra? Quá ngây thơ rồi.
Thân thể của cô thực tinh tế, váy dài màu trắng khoác áo lông, thoạt nhìn yếu đuối, lộ ra gương mặt rất trắng nhưng lại có chút cố chấp.
Cố chấp . . . . . . Không đem ảnh chụp giao ra đây.
"Nếu không đem ảnh chụp giao ra đây, tôi sẽ cho cô biết, đây là cô đời này có quyết định sai lầm nhất."
Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dẫm nát bụi cỏ, có thể cảm giác được hắn ngày càng tới gần mình, nhưng là hai chân cô lại giống như bị dính chặt trên mặt đất không di chuyển được.
Là nam nhân lúc nãy sao?
Cuối cùng cũng bị phát hiện? ! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác quay đầu.
Chỉ thấy nam nhân vừa mới mây mưa ở trên xe thể thao từng bước một đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn ít nhất 1m88, hai chân thẳng tấp, áo sơmi màu xám bạc để hở nửa cúc áo, lộ ra ngực cường tráng, trên người còn chưa hết hơi thở tình dục.
Lại nhìn mặt của hắn, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt mị hoặc thâm thúy, đáy mắt phát ra tia lạnh bức người.
Chẳng qua là tùy ý đứng thôi cũng lộ ra một loại khí thế quý tộc bức người.
Người nam nhân này. . . . . . Có loại khí thế trời sinh bức người.
Có chút chột dạ, Cố Tiểu Ngải hít thở sâu một hơi, theo bản năng lui về phía sau từng bước, "Anh muốn làm gì?"
Giọng nói đề phòng của cô giống như hắn mới là cái người rình rập.
Nữ nhân này thật buồn cười.
"Chụp ảnh thật sự đã thỏa nguyện?" Nam nhân cười lạnh hướng cô đi tới, đáng sợ giống như một loài hổ báo, "Là chính cô giao ra đây hay để tôi tự tới lục soát?"
Người nam nhân này làm cho người ta khiếp sợ.
Cố Tiểu Ngải tiếp tục giả ngu lui lại, "Tôi không rõ anh đang nói cái gì. . . . . ."
Còn giả ngu với hắn sao?
Nam nhân tiếp tục tới gần cô, mang theo cả hơi thở khiếp người, cảm giác áp bách làm Cố Tiểu Ngải càng ngày càng không biết phải làm sao.
"Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi, bằng không tôi sẽ kêu lên anh thất lễ!" Dưới tình thế cấp bách, Cố Tiểu Ngải quát to một tiếng.
Nam nhân ngừng lại thật, ung dung nhìn cô, như là nghe được chuyện buồn cười, "Thất lễ? Tôi còn không có làm cái gì liền kêu thất lễ, vậy cô chụp ảnh lâu như vậy, gọi là gì, thị giác cường bạo?"
Thị giác cường bạo? !
Nam nhân này dùng từ thật sự là. . . . . .
"Tôi thật không rõ anh đang nói cái gì." Cố Tiểu Ngải vẫn đang giả ngu.
Rốt cuộc cô vẫn muốn giả ngu với hắn sao?
Cô nghĩ ở trước mặt hắn còn có thể toàn thân trở ra? Quá ngây thơ rồi.
Thân thể của cô thực tinh tế, váy dài màu trắng khoác áo lông, thoạt nhìn yếu đuối, lộ ra gương mặt rất trắng nhưng lại có chút cố chấp.
Cố chấp . . . . . . Không đem ảnh chụp giao ra đây.
"Nếu không đem ảnh chụp giao ra đây, tôi sẽ cho cô biết, đây là cô đời này có quyết định sai lầm nhất."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook