Vừa không đến hai giây, tay hắn lại lập tức xoa đến. . . . . .

May mắn đạo diễn bên kia kêu chụp ảnh, ánh mắt mọi người đều hội tụ ở trên người Liễu Tử Mật.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên đùi Lệ Tước Phong, cầm lấy kịch bản bên cạnh nhìn.

Cảnh này Liễu Tử Mật là nhân vật chính vì quốc gia của mình không thể không hiến thân cho bạo chúa quân địch, nhưng trong lòng cô lại còn nhớ đến tình lang ở quê hương. . . . . .

Nam nhân diễn quân vương là một trung niên tục tằng thô kệch, trong màn ảnh hắn đem Liễu Tử Mật nhào lên trên giường.

Không biết có phải bởi vì Lệ Tước Phong ở phim trường, Liễu Tử Mật so với trước diễn trò có vẻ hưng phấn hơn nhiều, kêu đặc biệt cao vút, một thanh âm yêu kiều làm cho Cố Tiểu Ngải thân là nữ nhân đều không khỏi chấn động.

"Diễn không đúng." Cố Tiểu Ngải vô ý thức nhỏ giọng nói, đem kịch bản một bên giơ tới.

Lệ Tước Phong há mồm cắn lỗ tai của cô, "Ừ, cô ta kêu còn dễ nghe hơn so với cô."

". . . . . . Lưu manh." Cố Tiểu Ngải thấp giọng mắng.

"Tử Mật, cô diễn như vậy không đúng, cô phải biểu hiện ra nội tâm rối rắm, tuy rằng thân mình bị hoàng đế chiếm đoạt, nhưng người trong lòng nghĩ đến là tình lang của chính mình, ánh mắt của cô phải hấp dẫn! Không phải cứ trên giường kêu lên là được!" Tổng đạo diễn nhịn không được đứng lên hô lớn . . . . .

"Tôi diễn như thế nào không đúng ? !" Liễu Tử Mật bất mãn đẩy nam nhân trên người ra, từ trên giường ngồi dậy, kích động phản bác nói, "Chính ông quay không được đâu có liên quan gì tới tôi!"

Chính mình diễn không ra cái loại tâm trạng rối rắm này, còn muốn trách người khác bắt hình không được.

Diễn viên. . . . . .

Không gì hơn cái này.

"Cô. . . . . ." Tổng đạo diễn e ngại Lệ Tước Phong ở đây cũng không dám mắng to, chỉ có thể nói, "Tất cả mọi người chuẩn bị, quay lại một lần nữa."

Trong màn ảnh, Liễu Tử Mật lại một lần bị áp đảo ở trên giường, vẫn đang thở gấp liên tục, vẻ mặt dụ dỗ.

"Cắt! Không được ——"

"Cắt! Chú ý một chút!"

"Cắt cắt cắt! Tử Mật, tôi nói không phải thanh âm lớn là được! Chúng ta không phải quay phim cấp 3!"

. . . . . .

Đạo diễn lần lượt kêu cắt, mặt Liễu Tử Mật càng ngày càng khó coi, lần lượt bị nam nhân đổ lên trên giường giở trò.

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, từ tầm mắt Liễu Tử Mật chuyển dời đến màn ảnh bên này thì bỗng dưng ngẩng đầu lên hôn mặt Lệ Tước Phong, thật lâu không có rời đi.

Tất cả mọi người thấy được, chung quanh một mảnh im lặng.

Con ngươi Lệ Tước Phong trở nên thâm thúy, cúi đầu hôn môi cô, Cố Tiểu Ngải quay mặt đi, không cho hắn thực hiện được.

Cô không quên, môi hắn vừa mới cùng Liễu Tử Mật hôn sâu, trong lòng cô căm ghét.

Liễu Tử Mật thanh âm cũng bị mất, hai mắt xoay tròn trừng lớn, đạo diễn không kêu cắt, cô cũng không thể như thế nào, một đôi mắt xinh đẹp lại là ai oán lại là ghen tị. . . . . .

Trong màn ảnh cũng là bộ dáng Liễu Tử Mật rối rắm giãy dụa.

Tuy rằng cùng kịch bản vẫn có điều lệch lạc, nhưng hôm nay Liễu Tử Mật đã phát huy tốt nhất.

"Cắt! Tốt!" Tổng đạo diễn hưng phấn mà hô cắt, hướng Cố Tiểu Ngải dựng thẳng lên ngón cái, có chút tán thưởng nói, "Tiểu thư thực thông minh."

Dùng ghen tị bức Liễu Tử Mật nhập diễn.

Bằng không với trạng thái của Liễu Tử Mật, màn này diễn thật không biết muốn quay tới khi nào.

"Không có gì." Cố Tiểu Ngải lễ phép cười cười, khó có thể được đạo diễn thích, cô đời này là không có cơ hội học đạo diễn , được đạo diễn khen một chút cũng tốt

Lệ Tước Phong tự nhiên cũng nhìn ra là chuyện gì đang xảy ra, mặt nhất thời lạnh đến cực điểm, đẩy Cố Tiểu Ngải ra liền đi ra ngoài, bóng dáng lạnh lùng.

Mọi người ồ lên, Liễu Tử Mật sốt ruột muốn đuổi theo đi ra ngoài lại bị chính trợ lý của mình ngăn lại.

Lại chọc tới hắn sao?

Nhìn bóng lưng Lệ Tước Phong rời đi, Cố Tiểu Ngải cực kỳ bất đắc dĩ, cùng tổng đạo diễn nhỏ giọng nói tạm biệt, liền cầm chắc máy chụp ảnh đuổi theo đi ra.

Lệ Tước Phong ngồi trên xe thể thao nặng nề mà đóng sầm cửa, thanh âm rất lớn.

Cố Tiểu Ngải mím môi, đi theo phía sau hắn lên xe, vẻ mặt vô tội hỏi, "Anh làm sao vậy?"

Còn dám hỏi làm sao vậy?

Hắn Lệ Tước Phong khi nào thì đến phiên cô dùng để lợi dụng?

Hắn cùng Liễu Tử Mật ở trước mặt cô hôn môi, cô còn cư nhiên đi giúp Liễu Tử Mật nhập diễn? Nữ nhân này có biết hay không hắn là nam nhân của cô? !

"Xuống xe." Lệ Tước Phong gầm nhẹ, mạnh một quyền đập vào kính chắn gió, sắc mặt âm trầm.

"À."

Cố Tiểu Ngải mở cửa xe đi xuống, phía sau lại vang lên thanh âm hung ác nham hiểm của Lệ Tước Phong, "Cô dám xuống xe thử xem!"

. . . . . .

Rốt cuộc là muốn cô xuống xe hay là không đây? !

Nam nhân này có phải có chút mâu thuẫn hay không? ! Có hay không lại vui buồn thất thường không? !

Cố Tiểu Ngải duy trì tư thế đẩy cửa xe, không có thực xuống xe, cô cũng không muốn chọc hỏa Lệ Tước Phong.

Nhìn mặt nghiêng Lệ Tước Phong lạnh lùng, hắn không nói chuyện, cô cũng không biết nói cái gì, hai người liền như vậy giằng co.

Trong xe không khí nặng nề hít thở không thông.

Cô thật không biết hắn có cái gì tức giận, cô giúp nữ minh tinh của hắn nhập diễn, một câu cảm ơn đều không có, trả lại cho cô bản mặt thối, cô mắc nợ hắn sao? !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương