Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 25
Lại một lần nữa nhớ tới lần gặp Sở Thế Tu ở câu lạc bộ đêm "Hạ Chi Dạ", tóc tai cô bù xù như điên ở toilet nam, anh ta không có nhận ra cô.
Đừng nói một Sở Thế Tu đã chín năm không gặp mặt không nhận ra cô. Ngay cả chính cô còn không nhận ra chính mình.
Mặc lại quần áo, Cố Tiểu Ngải đi ra phòng tắm, nam nhân trên giường đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại khoảng không trên giường.
Vừa ra phòng, người làm cung kính đứng ở cửa, mỉm cười nói, "Cố tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ."
"Thật ngại, tôi không có thói quen ăn sáng, tôi đi trước." Cố Tiểu Ngải lễ phép nhìn bà cười cười, cô hiện tại thầm nghĩ rời khỏi biệt thự Lệ gia.
"Vậy phải ăn thành thói quen mới đúng!"
Âm thanh bá đạo vang lên bên cạnh, Cố Tiểu Ngải chuyển tầm mắt qua.
Lệ Tước Phong mặc áo ngủ đứng ở bên tường, tầm mắt sâu thẳm đánh giá cô, "Phải bồi bổ hơn, đừng động đến liền bất tỉnh, phá hỏng hứng thú của tôi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc căng tròn mắt, động đến liền bất tỉnh? Cô nào có động. . . . . . Hắn không phải là nói cô đã hai lần bất tỉnh khi hắn đang hoan ái. . . . . .
"Anh. . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời nói không nên lời, khó có thể tin hắn trước mặt người làm sẽ nói rõ ràng như vậy.
Nam nhân này hoàn toàn không biết mặt mũi là cái gì đúng không?
Cái gì gọi là hở chút cô liền bất động? Không phải thể lực cô kém mà là thể lực của hắn quá tốt thôi!
Người làm là một phụ nữ trung niên, nghe nói như thế tự nhiên biết là có ý gì, cúi đầu nghẹn cười. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời muốn chết tâm rồi, oán hận trừng mắt liếc Lệ Tước Phong, xoay người vọt vào nhà ăn cầm lấy túi tối qua.
Cô thật sự là một khắc cũng không muốn gặp lại Lệ Tước Phong kia, tên nam nhân đáng ghét.
Vừa muốn rời đi, trên vai liền bị một bàn tay bá đạo kéo lại, người Cố Tiểu Ngải bị ấn ngồi vào trên ghế, trên bàn trước mặt bày hai loại bữa sáng Trung - Tây, đồng thời sữa đậu nành tản ra hương thơm mê người. . . . . .
Bụng lúc này rất không khách khí kêu hai tiếng.
"Ăn no rồi đi." Lệ Tước Phong ngồi vào đối diện cô, bá đạo ra lệnh, khẩu khí hoàn toàn không được cự tuyệt.
"Đúng vậy, Cố tiểu thư, cô ăn một chút đi." Người làm đi tới, vẻ mặt cười hòa ái dễ gần, "Lệ tiên sinh còn dặn riêng tôi chuẩn bị kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây Âu, cô thích loại nào thì về sau tôi sẽ làm loại đó, hay là Cố tiểu thư thích đổi mới mỗi ngày?"
Lệ Tước Phongcho chuẩn bị riêng cho cô?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đối diện, có chút không dám tin tưởng, hắn cũng sẽ chiếu cố cô? Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?
Ánh mắt của cô là hồ nghi chuyện gì xảy ra?
"Nhắm lại ánh mắt khó coi của cô đi." Lệ Tước Phong cầm lấy khăn ăn một bên để trước mặt hắn, ltrên mặt ạnh lùng ngượng ngùng xấu hổ chợt lóe rồi biến mất.
. . . . . .
Đọng tác trãi khăn ăn này thật sự là muốn nhiều ngây thơ còn có nhiều ngây thơ.
Nhớ ra rồi, hắn đã từng nói qua, muốn trong một tháng chinh phục cô, làm cho cô đối với hắn dễ bảo, xem ra bữa sáng này chính là bước đầu tiên.
Tưởng chinh phục cô chỉ bằng cách cho người làm chuẩn bị bữa sáng thôi sao? Hắn cũng quá xem thường cô.
Bất quá, bữa sáng thịnh soạn như vậy, cô cũng cần phải lắp đầy bao tử trống trơn của mình.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải liền bắt đầu ăn trứng ốp lếp vàng óng.
Nhìn bộ dáng cô ăn với cái miệng nhỏ, Lệ Tước Phong cười giễu một cái, tầm mắt sâu sắc cực ham muốn hôn xuống mặt cô, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực mềm mại của cô, "Ăn nhiều một chút, đừng làm cho người ta nói Lệ Tước Phong tôi ngay cả nữ nhân cũng không cho ăn no."
Này không no. . . . . .
Một từ hai ý nghĩa.
Nghĩa đen tối lại đúng lý hợp tình.
Cố Tiểu Ngải nhất thời một ngụm trứng ốp lếp phun tới, dường như mặt đỏ theo.
Nam nhân này như thế nào mở miệng ra đều đen tối như thế . . . . . .
Lệ Tước Phong ghét bỏ nhìn chằm chằm cô, lại cầm tờ khăn giấy quăng qua, như trêu đùa, "Cố Tiểu Ngải, tư tưởng sạch sẽ chút đi."
. . . . . .
Rốt cuộc là ai tư tưởng không sạch sẽ?
Cố Tiểu Ngải rất muốn đem trứng ốp lếp phun trên mặt dối trá của hắn.
"Lệ tiên sinh, đây là báo hôm nay." Người làm lấy tờ báo hôm nay đưa đến, Lệ Tước Phong qua loa tiếp nhận.
Cố Tiểu Ngải vừa uống sữa đậu nành vừa xoay đầu qua, chỉ thấy hắn xem tin tức tài chính và kinh tế, thật không hổ là người làm ăn, ngay cả ăn điểm tâm đều xem tài chính và kinh tế.
《Công ty Sở thị dời tổng bộ tới C thị mang tính tất yếu. 》
Tiêu đề to như vậy khắc trên báo.
Cố Tiểu Ngải mắt âm u, cô thực không muốn nghĩ tới, nhưng vì sao là tin tức của Sở Thế Tu. . . . . .
Công ty Sở thị hiện tại càng làm càng lớn, đã muốn thành mục tiêu của truyền thông để phỏng vấn.
"Hai giờ chiều, tôi cho tài xế đón cô đi đến công ty điện ảnh và truyền hình." Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói, "Liễu Tử Mật hôm nay có phần diễn lộ hoàn toàn."
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, thuần túy nói, "Cái gì?"
Lệ Tước Phong sau tờ báo lạnh lùng giương mắt, "Cho cô đi chụp hình, trả cô giường phí."
Đừng nói một Sở Thế Tu đã chín năm không gặp mặt không nhận ra cô. Ngay cả chính cô còn không nhận ra chính mình.
Mặc lại quần áo, Cố Tiểu Ngải đi ra phòng tắm, nam nhân trên giường đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại khoảng không trên giường.
Vừa ra phòng, người làm cung kính đứng ở cửa, mỉm cười nói, "Cố tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ."
"Thật ngại, tôi không có thói quen ăn sáng, tôi đi trước." Cố Tiểu Ngải lễ phép nhìn bà cười cười, cô hiện tại thầm nghĩ rời khỏi biệt thự Lệ gia.
"Vậy phải ăn thành thói quen mới đúng!"
Âm thanh bá đạo vang lên bên cạnh, Cố Tiểu Ngải chuyển tầm mắt qua.
Lệ Tước Phong mặc áo ngủ đứng ở bên tường, tầm mắt sâu thẳm đánh giá cô, "Phải bồi bổ hơn, đừng động đến liền bất tỉnh, phá hỏng hứng thú của tôi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc căng tròn mắt, động đến liền bất tỉnh? Cô nào có động. . . . . . Hắn không phải là nói cô đã hai lần bất tỉnh khi hắn đang hoan ái. . . . . .
"Anh. . . . . ." Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời nói không nên lời, khó có thể tin hắn trước mặt người làm sẽ nói rõ ràng như vậy.
Nam nhân này hoàn toàn không biết mặt mũi là cái gì đúng không?
Cái gì gọi là hở chút cô liền bất động? Không phải thể lực cô kém mà là thể lực của hắn quá tốt thôi!
Người làm là một phụ nữ trung niên, nghe nói như thế tự nhiên biết là có ý gì, cúi đầu nghẹn cười. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời muốn chết tâm rồi, oán hận trừng mắt liếc Lệ Tước Phong, xoay người vọt vào nhà ăn cầm lấy túi tối qua.
Cô thật sự là một khắc cũng không muốn gặp lại Lệ Tước Phong kia, tên nam nhân đáng ghét.
Vừa muốn rời đi, trên vai liền bị một bàn tay bá đạo kéo lại, người Cố Tiểu Ngải bị ấn ngồi vào trên ghế, trên bàn trước mặt bày hai loại bữa sáng Trung - Tây, đồng thời sữa đậu nành tản ra hương thơm mê người. . . . . .
Bụng lúc này rất không khách khí kêu hai tiếng.
"Ăn no rồi đi." Lệ Tước Phong ngồi vào đối diện cô, bá đạo ra lệnh, khẩu khí hoàn toàn không được cự tuyệt.
"Đúng vậy, Cố tiểu thư, cô ăn một chút đi." Người làm đi tới, vẻ mặt cười hòa ái dễ gần, "Lệ tiên sinh còn dặn riêng tôi chuẩn bị kiểu Trung Quốc cùng kiểu Tây Âu, cô thích loại nào thì về sau tôi sẽ làm loại đó, hay là Cố tiểu thư thích đổi mới mỗi ngày?"
Lệ Tước Phongcho chuẩn bị riêng cho cô?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đối diện, có chút không dám tin tưởng, hắn cũng sẽ chiếu cố cô? Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?
Ánh mắt của cô là hồ nghi chuyện gì xảy ra?
"Nhắm lại ánh mắt khó coi của cô đi." Lệ Tước Phong cầm lấy khăn ăn một bên để trước mặt hắn, ltrên mặt ạnh lùng ngượng ngùng xấu hổ chợt lóe rồi biến mất.
. . . . . .
Đọng tác trãi khăn ăn này thật sự là muốn nhiều ngây thơ còn có nhiều ngây thơ.
Nhớ ra rồi, hắn đã từng nói qua, muốn trong một tháng chinh phục cô, làm cho cô đối với hắn dễ bảo, xem ra bữa sáng này chính là bước đầu tiên.
Tưởng chinh phục cô chỉ bằng cách cho người làm chuẩn bị bữa sáng thôi sao? Hắn cũng quá xem thường cô.
Bất quá, bữa sáng thịnh soạn như vậy, cô cũng cần phải lắp đầy bao tử trống trơn của mình.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải liền bắt đầu ăn trứng ốp lếp vàng óng.
Nhìn bộ dáng cô ăn với cái miệng nhỏ, Lệ Tước Phong cười giễu một cái, tầm mắt sâu sắc cực ham muốn hôn xuống mặt cô, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực mềm mại của cô, "Ăn nhiều một chút, đừng làm cho người ta nói Lệ Tước Phong tôi ngay cả nữ nhân cũng không cho ăn no."
Này không no. . . . . .
Một từ hai ý nghĩa.
Nghĩa đen tối lại đúng lý hợp tình.
Cố Tiểu Ngải nhất thời một ngụm trứng ốp lếp phun tới, dường như mặt đỏ theo.
Nam nhân này như thế nào mở miệng ra đều đen tối như thế . . . . . .
Lệ Tước Phong ghét bỏ nhìn chằm chằm cô, lại cầm tờ khăn giấy quăng qua, như trêu đùa, "Cố Tiểu Ngải, tư tưởng sạch sẽ chút đi."
. . . . . .
Rốt cuộc là ai tư tưởng không sạch sẽ?
Cố Tiểu Ngải rất muốn đem trứng ốp lếp phun trên mặt dối trá của hắn.
"Lệ tiên sinh, đây là báo hôm nay." Người làm lấy tờ báo hôm nay đưa đến, Lệ Tước Phong qua loa tiếp nhận.
Cố Tiểu Ngải vừa uống sữa đậu nành vừa xoay đầu qua, chỉ thấy hắn xem tin tức tài chính và kinh tế, thật không hổ là người làm ăn, ngay cả ăn điểm tâm đều xem tài chính và kinh tế.
《Công ty Sở thị dời tổng bộ tới C thị mang tính tất yếu. 》
Tiêu đề to như vậy khắc trên báo.
Cố Tiểu Ngải mắt âm u, cô thực không muốn nghĩ tới, nhưng vì sao là tin tức của Sở Thế Tu. . . . . .
Công ty Sở thị hiện tại càng làm càng lớn, đã muốn thành mục tiêu của truyền thông để phỏng vấn.
"Hai giờ chiều, tôi cho tài xế đón cô đi đến công ty điện ảnh và truyền hình." Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói, "Liễu Tử Mật hôm nay có phần diễn lộ hoàn toàn."
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng, thuần túy nói, "Cái gì?"
Lệ Tước Phong sau tờ báo lạnh lùng giương mắt, "Cho cô đi chụp hình, trả cô giường phí."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook