Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 19
Nam nhân bị sĩ nhục nhất chính là nữ nhân đang dưới thân mình lại gọi tên người nam nhân khác.
Mà cô - Cố Tiểu Ngải, lại một lần thành công làm cho hắn - Lệ Tước Phong chịu nhục .
Tối hôm qua thời điểm lọt đến tai hắn, hắn hận không thể lập tức bóp chết cô.
A Tu? !
Cố Tiểu Ngải biểu tình ngẩn ngơ, tối hôm qua một màn toàn bộ tái hiện trước mắt, Sở Thế Tu, tên này cô đã bao lâu không nhớ tới, vì sao nhớ tới, tâm. . . . . . một lát như vậy đau.
Bộ dáng xuất thần của cô cho hắn biết, A Tu này cũng không phải người bình thường gì.
"Tôi hỏi cô, A Tu là ai? !" Lệ Tước Phong hung hăng đem khăn mặt lỗ mãng làm nước bắn tung tóe trên mặt cô.
"Tôi làm sao mà biết là ai." Cố Tiểu Ngải đưa tay lau nước trên mặt, giả ngu muốn bưng bít cho qua, nhanh quay ngược trở lại đề tài nói, "Tôi biết điện ảnh và công ty truyền hình là danh nghĩa của anh, anh sẽ không lại tố cáo cậu tôi chứ?"
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong cúi thân xuống đến hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, tà mị mà ngoan lệ nói, "A Tu là ai? !"
Không nên truy cứu như vậy chứ?
Cố Tiểu Ngải hiểu không thể lừa dối cho qua chuyện, rũ mắt xuống thản nhiên nói, "Một bằng hữu.....chín năm không gặp."
Bằng hữu?
Cô cho hắn là người ngốc sao? !
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi, bỏ lại khăn mặt trên giường, hai tay ấn đầu của cô ngã vào trên giường trắng noãn mềm mại, hắn quỳ hai đầu gối bên hai chân cô, trên cao nhìn chằm chằm xuống, ánh mắt đáng sợ, "Không có một người nào, không có một nữ nhân nào trong lúc hoan ái lại kêu tên một bằng hữu bình thường!"
Trừ phi. . . . . . Cô hi vọng làm cùng cô là nam nhân kia, mà không phải Lệ Tước Phong.
Nghĩ vậy, Lệ Tước Phong trong mắt che kín ý giết người.
Chăn bị rơi đến bên hông, trên người không mảnh vải, cô liền như vậy bị sỉ nhục ấn ngã xuống giường, nước trên tóc hắn nhỏ xuống, bắn tung tóe vào mắt cô, có chút lạnh. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Cho tôi lời giải thích!" Hắn không có đáp án hài lòng tuyệt đối không bỏ qua.
Nếu không phải biết mình là nam nhân đầu tiên của cô .
Nếu không phải thư ký điều tra rõ ràng, bên người cô không có quen biết người khác phái.
Hắn khả năng đã đem cô bóp chết!
Cố Tiểu Ngải bị ánh mắt của hắn dọa đến, ánh mắt lóe ra nhìn về phía bên cạnh, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu, "Anh thích ăn dấm chua sao? Tôi sẽ nấu dấm chua thật ngon cho anh."
Dấm chua? !
Lệ Tước Phong bị khơi đến cơn tức giận tột điểm, cúi đầu cắn trên vai cô, mang theo tâm tình nặng nề mà cắn xuống.
"Đau. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị đau đến mức kêu lên, thân thể mảnh mai trắng noãn hơi hơi run rẩy, muốn vặn vẹo lại bị hắn cậy mạnh đè lại.
Lệ Tước Phong không quan tâm mà cắn, không có ý nhả ra, vươn lưỡi cực nóng nhẹ nhàng liếm, tra tấn cô càng thêm run run.
"Là nam nhân tôi thích. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không nhịn nổi, hai tay giảo động dưới thân sàng, âm thanh khẽ run của theo xỉ khâu đang lúc bài trừ.
Nửa quỳ ở trên người cô, thân hình Lệ Tước Phong dừng lại, răng nanh buông cổ cô ra, ngẩng đầu thẳng tắp xem diễn biến trong mắt cô, thanh âm lạnh như vọng từ âm phủ, "Cô nói cái gì?"
Là hắn không phải hỏi, Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhắm mắt lại, còn nói một lần, "A Tu là nam nhân tôi thích."
"Ba ——"
Trên mặt bị quăng một cái tát hung hăng.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường bị đánh quay đầu đi, khóe miệng trong nháy mắt đau đến chết lặng, khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn, "Anh đánh tôi? !"
Nam nhân này là hoàn toàn không có nhân tính sao? Cư nhiên cho cô cái tát? !
"Cố Tiểu Ngải! Cô là nữ nhân của tôi, chúng ta đã nêu rõ giá! Thân của cô, lòng của cô đều đừng hy vọng cho tôi cắm sừng!"
Lệ Tước Phong âm trầm nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ trong cổ họng gầm nhẹ đi ra.
Bạo quân!
Cố Tiểu Ngải cũng tới cơn tức, vẻ mặt không phục trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu cười nhạo nói, "Anh trông nom thiên hạ còn có thể trông nom nam nhân trong lòng tôi? Lệ Tước Phong, anh thật ấu trĩ? !"
Lại là loại ánh mắt khinh thường này, rất giống hắn là đồ bỏ đi.
Hắn ấu trĩ?
Hắn có thể cho cô biết thế nào là ấu trĩ.
Lệ Tước Phong cúi thân xuống hôn mạnh môi cô, răng nanh dùng sức cắn môi của cô tập cuốn hết thảy, một tay cởi bỏ áo tắm dài của chính mình, lộ ra thân hình tinh tráng, một tay theo thân mình mảnh khảnh của cô đi xuống trêu chọc đốt lửa.
Thân thể đột nhiên trầm xuống, không có màn dạo đầu, hắn tiến nhập cô.
"Này. . . . . . ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đau đến mức không còn tri giác, môi còn bị hắn chiếm lấy, muốn gọi cũng gọi không được, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Loại khuất nhục này, cô sẽ nhớ cả đời.
Lệ Tước Phong khuất nhục trên người cô, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
Hắn vừa rời đi môi cô, nâng thân mình lên, Cố Tiểu Ngải dùng đầu gối liều mạng đánh vào ngực hắn, mang theo tiếng khóc thất thanh mắng, "Vô lại! Anh cút cho tôi! Cút! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Vô sỉ? Hạ lưu?
Hôm nay, nếu như là tên nam nhân A Tu gì đó, cô có khẩn cấp vậy không? !
Mà cô - Cố Tiểu Ngải, lại một lần thành công làm cho hắn - Lệ Tước Phong chịu nhục .
Tối hôm qua thời điểm lọt đến tai hắn, hắn hận không thể lập tức bóp chết cô.
A Tu? !
Cố Tiểu Ngải biểu tình ngẩn ngơ, tối hôm qua một màn toàn bộ tái hiện trước mắt, Sở Thế Tu, tên này cô đã bao lâu không nhớ tới, vì sao nhớ tới, tâm. . . . . . một lát như vậy đau.
Bộ dáng xuất thần của cô cho hắn biết, A Tu này cũng không phải người bình thường gì.
"Tôi hỏi cô, A Tu là ai? !" Lệ Tước Phong hung hăng đem khăn mặt lỗ mãng làm nước bắn tung tóe trên mặt cô.
"Tôi làm sao mà biết là ai." Cố Tiểu Ngải đưa tay lau nước trên mặt, giả ngu muốn bưng bít cho qua, nhanh quay ngược trở lại đề tài nói, "Tôi biết điện ảnh và công ty truyền hình là danh nghĩa của anh, anh sẽ không lại tố cáo cậu tôi chứ?"
"Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong cúi thân xuống đến hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô, tà mị mà ngoan lệ nói, "A Tu là ai? !"
Không nên truy cứu như vậy chứ?
Cố Tiểu Ngải hiểu không thể lừa dối cho qua chuyện, rũ mắt xuống thản nhiên nói, "Một bằng hữu.....chín năm không gặp."
Bằng hữu?
Cô cho hắn là người ngốc sao? !
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi, bỏ lại khăn mặt trên giường, hai tay ấn đầu của cô ngã vào trên giường trắng noãn mềm mại, hắn quỳ hai đầu gối bên hai chân cô, trên cao nhìn chằm chằm xuống, ánh mắt đáng sợ, "Không có một người nào, không có một nữ nhân nào trong lúc hoan ái lại kêu tên một bằng hữu bình thường!"
Trừ phi. . . . . . Cô hi vọng làm cùng cô là nam nhân kia, mà không phải Lệ Tước Phong.
Nghĩ vậy, Lệ Tước Phong trong mắt che kín ý giết người.
Chăn bị rơi đến bên hông, trên người không mảnh vải, cô liền như vậy bị sỉ nhục ấn ngã xuống giường, nước trên tóc hắn nhỏ xuống, bắn tung tóe vào mắt cô, có chút lạnh. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Cho tôi lời giải thích!" Hắn không có đáp án hài lòng tuyệt đối không bỏ qua.
Nếu không phải biết mình là nam nhân đầu tiên của cô .
Nếu không phải thư ký điều tra rõ ràng, bên người cô không có quen biết người khác phái.
Hắn khả năng đã đem cô bóp chết!
Cố Tiểu Ngải bị ánh mắt của hắn dọa đến, ánh mắt lóe ra nhìn về phía bên cạnh, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu, "Anh thích ăn dấm chua sao? Tôi sẽ nấu dấm chua thật ngon cho anh."
Dấm chua? !
Lệ Tước Phong bị khơi đến cơn tức giận tột điểm, cúi đầu cắn trên vai cô, mang theo tâm tình nặng nề mà cắn xuống.
"Đau. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị đau đến mức kêu lên, thân thể mảnh mai trắng noãn hơi hơi run rẩy, muốn vặn vẹo lại bị hắn cậy mạnh đè lại.
Lệ Tước Phong không quan tâm mà cắn, không có ý nhả ra, vươn lưỡi cực nóng nhẹ nhàng liếm, tra tấn cô càng thêm run run.
"Là nam nhân tôi thích. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không nhịn nổi, hai tay giảo động dưới thân sàng, âm thanh khẽ run của theo xỉ khâu đang lúc bài trừ.
Nửa quỳ ở trên người cô, thân hình Lệ Tước Phong dừng lại, răng nanh buông cổ cô ra, ngẩng đầu thẳng tắp xem diễn biến trong mắt cô, thanh âm lạnh như vọng từ âm phủ, "Cô nói cái gì?"
Là hắn không phải hỏi, Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhắm mắt lại, còn nói một lần, "A Tu là nam nhân tôi thích."
"Ba ——"
Trên mặt bị quăng một cái tát hung hăng.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường bị đánh quay đầu đi, khóe miệng trong nháy mắt đau đến chết lặng, khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn, "Anh đánh tôi? !"
Nam nhân này là hoàn toàn không có nhân tính sao? Cư nhiên cho cô cái tát? !
"Cố Tiểu Ngải! Cô là nữ nhân của tôi, chúng ta đã nêu rõ giá! Thân của cô, lòng của cô đều đừng hy vọng cho tôi cắm sừng!"
Lệ Tước Phong âm trầm nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng chữ trong cổ họng gầm nhẹ đi ra.
Bạo quân!
Cố Tiểu Ngải cũng tới cơn tức, vẻ mặt không phục trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu cười nhạo nói, "Anh trông nom thiên hạ còn có thể trông nom nam nhân trong lòng tôi? Lệ Tước Phong, anh thật ấu trĩ? !"
Lại là loại ánh mắt khinh thường này, rất giống hắn là đồ bỏ đi.
Hắn ấu trĩ?
Hắn có thể cho cô biết thế nào là ấu trĩ.
Lệ Tước Phong cúi thân xuống hôn mạnh môi cô, răng nanh dùng sức cắn môi của cô tập cuốn hết thảy, một tay cởi bỏ áo tắm dài của chính mình, lộ ra thân hình tinh tráng, một tay theo thân mình mảnh khảnh của cô đi xuống trêu chọc đốt lửa.
Thân thể đột nhiên trầm xuống, không có màn dạo đầu, hắn tiến nhập cô.
"Này. . . . . . ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đau đến mức không còn tri giác, môi còn bị hắn chiếm lấy, muốn gọi cũng gọi không được, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Loại khuất nhục này, cô sẽ nhớ cả đời.
Lệ Tước Phong khuất nhục trên người cô, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.
Hắn vừa rời đi môi cô, nâng thân mình lên, Cố Tiểu Ngải dùng đầu gối liều mạng đánh vào ngực hắn, mang theo tiếng khóc thất thanh mắng, "Vô lại! Anh cút cho tôi! Cút! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Vô sỉ? Hạ lưu?
Hôm nay, nếu như là tên nam nhân A Tu gì đó, cô có khẩn cấp vậy không? !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook