Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 12
Các tiểu nam sinh đem nữ sinh vây xung quanh, một cô gái mặc chiếc váy công chúa trắng, tóc dài buộc bằng kẹp bướm, trên mặt thủy chung lộ vẻ thản nhiên tươi cười, vui vẻ nghe hết thảy.
Hắn lại liếc mắt một cái nhìn ra, cô đáy mắt kiêu ngạo cùng không kiên nhẫn, cô căn bản khinh thường các bạn nam sinh đó.
Giống như vẻ ngạo mạn của một cô gái cao cao tại thượng.
Cô gái bỗng nhiên hướng hắn nhìn tới, từ một bên tiểu nam sinh cầm trong tay một túi tiền xu đi tới hướng hắn, kiễng chân quăng vào hắn túi tiền, quay đầu lại các nam sinh nói, "Các người có tiền nhàn rỗi còn không bằng phát thiện tâm đi giúp người nghèo."
Lại khẩu khí ngạo mạn vô cùng.
Nhưng nhất định không phải chân chính đồng tình, bởi vì cô hướng ánh mắt của hắn xem thường cực kỳ, quăng xong tiền xu còn lấy ra khăn tay xoa xoa tay, giống như sợ dơ.
"Tốt tốt tốt, Cố Tiểu Ngải nói cái gì chính là cái đó." Vài tiểu nam sinh thấy thế đều lấy tiền tiêu vặt quăng đến trên người hắn.
Tiền lẻ tan nhất .
Hắn đánh nhau tàn nhẫn, mấy tiểu tử kia hắn toàn bộ đánh nằm úp sấp đều không cần dùng đến ba phần khí lực, nhưng lúc này, hắn không hề động, chính là đứng yên.
"Này, đứng lên lấy đi."
"Chính là cho ngươi tiền còn không muốn, chạy nhanh cúi xuống đến lấy!"
Vài nam sinh hướng hắn lớn tiếng ồn ào, vẻ mặt hèn mọn.
Cô gái bỏ lại khăn tay, cười cắt đứt lời bọn họ, "Đi , người nghèo cũng là có cốt khí, các ngươi đứng ở chỗ này người ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhặt chứ."
Đến khi đi, cô đều không có quay lại xem qua hắn một chút.
Các nam sinh vây quanh cô rời đi, giống như sao vây quanh trăng.
Cô không nói gì quá khích, cô thậm chí là có "Hảo tâm" làm việc thiện.
Lại làm cho hắn lần đầu tiên có cảm giác bị sĩ nhục, cái loại này bị người cười nhạo, giẫm lên tôn nghiêm sỉ nhục.
Người nghèo, đối với các thiên kim, thiếu gia mà nói, chính là tên ăn mày.
Là một người ở tầng lớp thấp nhất
Chính là gặp ngẫu nhiên, cũng từ ngày đó, Cố Tiểu Ngải – cái tên này khắc sâu trong lòng hắn, kia không chỉ là một cái tên, mà là thời khắc nhắc nhở hắn từng là một người hạ đẳng.
Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy , hắn còn có thể lần đầu gặp mặt liền nhận ra cô.
Khả năng, đáy mắt cô bẩm sinh kiêu ngạo cùng thanh cao thủy chung không thay đổi quá, tuy rằng, không chịu được như thế nhất kích.
Di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lệ Tước Phong , Lệ Tước Phong nhận lấy, là thư ký Vương gọi điện thoại.
"Lệ tổng, chuyện ngài cho tôi điều tra có liên quan đến Cố Tiểu Ngải đã điều tra xong."
"Nói."
"Chín năm trước công ty Cố thị tuyên bố phá sản, cha Cố Tiểu Ngải bị phán hai mươi năm tù, mẹ cô chịu không nổi áp lực nhảy lầu tự sát, Cố Tiểu Ngải sau lại ở tại nhà của cậu, còn làm việc tại tòa soạn báo của cậu cô. . . . . ."
Thư ký còn nói chút gì, Lệ Tước Phong đã cúp điện thoại.
Phá sản?
Lao ngục?
Tự sát?
Có ý tứ gì.
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải còn đang ngủ say, sự thật không phải công chúa kiêu ngạo, là thiên kim nghèo túng.
A. . . . .
Lệ Tước Phong châm biếm gợi lên môi, đưa tay vào chăn ngắt cô một cái.
Cố Tiểu Ngải bị đau tỉnh lại, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nháy mắt trở nên phòng bị cùng hèn mọn, hai tay gắt gao bắt lấy chăn.
Cô rõ ràng đã bất tỉnh.
Không lấy được phim ngắn lại bị ăn một lần nữa.
Cô lần này là đưa đến cửa mặc người chém giết, Cố Tiểu Ngải, ngươi thật là ngu ngốc.
"Làm phụ nữ của tôi, đến khi tôi chơi đùa ngấy mới thôi." Lệ Tước Phong nghiêm mặt tà khí bỗng nhiên nói, ánh mắt như tấm màn đen nhìn chằm chằm cô, "Một tháng một trăm vạn."
"Anh bệnh sao!" Cố Tiểu Ngải mắng một câu, xốc chăn xuống giường, thế này mới phát hiện mình trên người đã thay đổi áo tắm dài, chẳng quan tâm cái gì cảm thấy thẹn cảm, Cố Tiểu Ngải cầm lấy quần bò định mặc vào.
"Cô không phải muốn moi tin ngôi sao sao? Mỗi lần giúp tôi, tôi cho cô một phần tin độc nhất vô nhị."
Nam nhân thanh âm gợi cảm trầm thấp ở sau lưng cô nhớ tới.
Cố Tiểu Ngải xoay người đi giày, cô cũng không hiểu được tại sao mình dừng lại một lát, cô do dự . . . . . .
Cô chán ghét nhất cái loại lưu manh lại hoang đường muốn cô khâm phục, cô hẳn là không chút nghĩ ngợi tát một cái, nhưng cô lại do dự .
Hắn ra điều kiện quá mức mê hoặc, nếu mỗi lần đều có tin giải trí độc nhất vô nhị, tòa soạn báo rất nhanh có thể khởi tử hồi sinh, lợi nhuận cuồn cuộn mà đến, cậu cũng không cần mỗi ngày xem sắc mặt của mợ . . . . . .
Nhưng là Cố Tiểu Ngải. . . . . . Ngươi có biết cái gì là đại giới hay không, là bán đứng chính mình.
Đem mình bán đứng cho cầm thú. . . . . .
Đang lo lắng?
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm lưng cô cứng ngắc gợi lên khóe môi, nữ nhân vốn là hàng hóa chỉ có khác nhau là niêm yết giá cao thấp mà thôi.
Cố Tiểu Ngải, một thiên kim cao ngạo nghèo túng, cũng không ngoại lệ.
"Cô thật thông minh, tin độc nhất vô nhị mang đến lợi nhuận cũng không chỉ trị giá một trăm vạn, mà tôi đối với cô khả năng hứng thú ba tuần lễ cũng chưa tới." Lệ Tước Phong ngồi xuống, vòng tay từ phía sau ôm cô, lòng bàn tay luồn qua áo tắm dài chụp lên trước ngực mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, "Muốn ký hiệp ước sao?"
Hắn lại liếc mắt một cái nhìn ra, cô đáy mắt kiêu ngạo cùng không kiên nhẫn, cô căn bản khinh thường các bạn nam sinh đó.
Giống như vẻ ngạo mạn của một cô gái cao cao tại thượng.
Cô gái bỗng nhiên hướng hắn nhìn tới, từ một bên tiểu nam sinh cầm trong tay một túi tiền xu đi tới hướng hắn, kiễng chân quăng vào hắn túi tiền, quay đầu lại các nam sinh nói, "Các người có tiền nhàn rỗi còn không bằng phát thiện tâm đi giúp người nghèo."
Lại khẩu khí ngạo mạn vô cùng.
Nhưng nhất định không phải chân chính đồng tình, bởi vì cô hướng ánh mắt của hắn xem thường cực kỳ, quăng xong tiền xu còn lấy ra khăn tay xoa xoa tay, giống như sợ dơ.
"Tốt tốt tốt, Cố Tiểu Ngải nói cái gì chính là cái đó." Vài tiểu nam sinh thấy thế đều lấy tiền tiêu vặt quăng đến trên người hắn.
Tiền lẻ tan nhất .
Hắn đánh nhau tàn nhẫn, mấy tiểu tử kia hắn toàn bộ đánh nằm úp sấp đều không cần dùng đến ba phần khí lực, nhưng lúc này, hắn không hề động, chính là đứng yên.
"Này, đứng lên lấy đi."
"Chính là cho ngươi tiền còn không muốn, chạy nhanh cúi xuống đến lấy!"
Vài nam sinh hướng hắn lớn tiếng ồn ào, vẻ mặt hèn mọn.
Cô gái bỏ lại khăn tay, cười cắt đứt lời bọn họ, "Đi , người nghèo cũng là có cốt khí, các ngươi đứng ở chỗ này người ta như thế nào không biết xấu hổ mà nhặt chứ."
Đến khi đi, cô đều không có quay lại xem qua hắn một chút.
Các nam sinh vây quanh cô rời đi, giống như sao vây quanh trăng.
Cô không nói gì quá khích, cô thậm chí là có "Hảo tâm" làm việc thiện.
Lại làm cho hắn lần đầu tiên có cảm giác bị sĩ nhục, cái loại này bị người cười nhạo, giẫm lên tôn nghiêm sỉ nhục.
Người nghèo, đối với các thiên kim, thiếu gia mà nói, chính là tên ăn mày.
Là một người ở tầng lớp thấp nhất
Chính là gặp ngẫu nhiên, cũng từ ngày đó, Cố Tiểu Ngải – cái tên này khắc sâu trong lòng hắn, kia không chỉ là một cái tên, mà là thời khắc nhắc nhở hắn từng là một người hạ đẳng.
Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy , hắn còn có thể lần đầu gặp mặt liền nhận ra cô.
Khả năng, đáy mắt cô bẩm sinh kiêu ngạo cùng thanh cao thủy chung không thay đổi quá, tuy rằng, không chịu được như thế nhất kích.
Di động vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lệ Tước Phong , Lệ Tước Phong nhận lấy, là thư ký Vương gọi điện thoại.
"Lệ tổng, chuyện ngài cho tôi điều tra có liên quan đến Cố Tiểu Ngải đã điều tra xong."
"Nói."
"Chín năm trước công ty Cố thị tuyên bố phá sản, cha Cố Tiểu Ngải bị phán hai mươi năm tù, mẹ cô chịu không nổi áp lực nhảy lầu tự sát, Cố Tiểu Ngải sau lại ở tại nhà của cậu, còn làm việc tại tòa soạn báo của cậu cô. . . . . ."
Thư ký còn nói chút gì, Lệ Tước Phong đã cúp điện thoại.
Phá sản?
Lao ngục?
Tự sát?
Có ý tứ gì.
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải còn đang ngủ say, sự thật không phải công chúa kiêu ngạo, là thiên kim nghèo túng.
A. . . . .
Lệ Tước Phong châm biếm gợi lên môi, đưa tay vào chăn ngắt cô một cái.
Cố Tiểu Ngải bị đau tỉnh lại, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nháy mắt trở nên phòng bị cùng hèn mọn, hai tay gắt gao bắt lấy chăn.
Cô rõ ràng đã bất tỉnh.
Không lấy được phim ngắn lại bị ăn một lần nữa.
Cô lần này là đưa đến cửa mặc người chém giết, Cố Tiểu Ngải, ngươi thật là ngu ngốc.
"Làm phụ nữ của tôi, đến khi tôi chơi đùa ngấy mới thôi." Lệ Tước Phong nghiêm mặt tà khí bỗng nhiên nói, ánh mắt như tấm màn đen nhìn chằm chằm cô, "Một tháng một trăm vạn."
"Anh bệnh sao!" Cố Tiểu Ngải mắng một câu, xốc chăn xuống giường, thế này mới phát hiện mình trên người đã thay đổi áo tắm dài, chẳng quan tâm cái gì cảm thấy thẹn cảm, Cố Tiểu Ngải cầm lấy quần bò định mặc vào.
"Cô không phải muốn moi tin ngôi sao sao? Mỗi lần giúp tôi, tôi cho cô một phần tin độc nhất vô nhị."
Nam nhân thanh âm gợi cảm trầm thấp ở sau lưng cô nhớ tới.
Cố Tiểu Ngải xoay người đi giày, cô cũng không hiểu được tại sao mình dừng lại một lát, cô do dự . . . . . .
Cô chán ghét nhất cái loại lưu manh lại hoang đường muốn cô khâm phục, cô hẳn là không chút nghĩ ngợi tát một cái, nhưng cô lại do dự .
Hắn ra điều kiện quá mức mê hoặc, nếu mỗi lần đều có tin giải trí độc nhất vô nhị, tòa soạn báo rất nhanh có thể khởi tử hồi sinh, lợi nhuận cuồn cuộn mà đến, cậu cũng không cần mỗi ngày xem sắc mặt của mợ . . . . . .
Nhưng là Cố Tiểu Ngải. . . . . . Ngươi có biết cái gì là đại giới hay không, là bán đứng chính mình.
Đem mình bán đứng cho cầm thú. . . . . .
Đang lo lắng?
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm lưng cô cứng ngắc gợi lên khóe môi, nữ nhân vốn là hàng hóa chỉ có khác nhau là niêm yết giá cao thấp mà thôi.
Cố Tiểu Ngải, một thiên kim cao ngạo nghèo túng, cũng không ngoại lệ.
"Cô thật thông minh, tin độc nhất vô nhị mang đến lợi nhuận cũng không chỉ trị giá một trăm vạn, mà tôi đối với cô khả năng hứng thú ba tuần lễ cũng chưa tới." Lệ Tước Phong ngồi xuống, vòng tay từ phía sau ôm cô, lòng bàn tay luồn qua áo tắm dài chụp lên trước ngực mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn, "Muốn ký hiệp ước sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook