Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 109
“Cô đối với Sở thị thực cảm thấy hứng thú sao?” Lệ Tước Phong dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Nữ nhân này luôn quan tâm hỏi thăm chuyện Sở thị.
Nhưng giọng điệu lại không giống như là oán hận.
“Kỳ thật...... Anh đưa ra dư luận làm cho hình tượng Sở thị không xong, lại chèn ép cố phiếu Sở thị, bọn họ bên trong nhất định tổn thất không ít.” Cố Tiểu Ngải nhìn bệnh nhân đánh cầu lông phía trước, cân nhắc từ mở miệng, “Nếu bọn họ muốn cùng anh họp, tất nhiên là có điều kiện tốt cho anh, không bằng thừa cơ chiếm lấy?”
“Chiếm lấy?”
Lệ Tước Phong nhíu mi, nữ nhân này phân tích đạo lý rõ ràng, đem tình huống e. s nhằm vào đả kích Sở thị làm cho hắn thừa cơ chiếm lấy chính là làm cho hắn buông tha Sở thị.
Thê nhưng cô lại không buông tha người kiêu ngạo.
Đối với Liễu Tử Mật, cô có thể sử dụng từ ngữ bén nhọn đối phó, bị xe Sở thị đụng phải, cô ngược lại lựa chọn tha thứ?
“Cố Tiểu Ngải.”
Lệ Tước Phong dừng xe lăn lại, đi đến trước người của cô cúi thân xuống, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn của cô, mặt cơ hồ dán trên mặt của cô, một đôi con ngươi đen gấp gáp nhìn chằm chằm cô, “Tôi không tin cô lương thiện như vậy.”
Hắn nói rất kiên định.
Hô hấp nóng rực dâng lên trên mặt hắn.
“......” Cố Tiểu Ngải trong lòng trống rỗng, cô sợ hắn phát giác cái gì, lớn gan hỏi lại, “Tôi đây là người ác độc sao?”
Hắn như thế nào ra kết luận như thế?
Cô ở trước mặt hắn đều là sắm vai nhân vật ngoan ngoãn.
Lệ Tước Phong tầm mắt hạ xuống, tay ấn lên vị trí trái tim trên ngực cô, môi dán mặt của cô trầm thấp nói, “Vị trí này của cô, tuyệt không thiện lương.”
Cô không phải một phụ nữ thiện lương.
Từ nhỏ mà đã bắt đầu ngại bần yêu phú, lộ vẻ kẻ có tiền cao ngạo, khinh thường người nghèo trên đời này, xem thường cuộc sống của người tầng lớp lao động.
Một phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không thiện lương.
Hắn không tin, xe Sở thị xe đụng ngã cô, hại cô bị giam ở ngục thất, cô có thể lựa chọn tha thứ.
Ánh mắt Lệ Tước Phong thật giống như đem cô hoàn toàn nhìn thấu, ánh mắt như thế làm cho trong lòng cô hoảng hốt.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn tay trước ngực mình, lớn gan hỏi lại, “Làm sao anh biết tôi không lương thiện?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã thiện lương thế nào?”
“......”
Cố Tiểu Ngải chợt phát hiện, cô thực đáp không được.
Cô là một chó săn, cả ngày truy chuyện xấu của người khác, vì lượng tiêu thụ của tạp chí thậm chí có khi bôi nhọ ngôi sao......
Cô bị tiền tài mê hoặc làm cho khuất phục, đem mình bán đứng cho hắn.
Mỗi một văn kiện mỗi một việc đều giống như đang nói cô là một phụ nữ vì tư lợi, một mặt không có gì thiện lương sáng rọi.
Bất quá, lời này từ trong miệng Lệ Tước Phong nói ra, cô cũng không tin.
“Đúng vậy.” Cố Tiểu Ngải nhìn ánh mắt hắn một chữ một chữ nói.
Hắn cũng không phải một người thiện lương, dựa vào cái gì yêu cầu cô thiện lương?
“A. Cho nên chúng ta vốn là của nhau.” Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, lập tức quặc ngụ ở môi của cô nhiệt liệt hôn, lưỡi ở trong miệng của cô tùy ý vặn vẹo.
Người phụ nữ này sớm hay muộn có một ngày sẽ bị hắn hoàn toàn nắm trong tay, dính ở bên cạnh hắn.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, thừa nhận hắn kịch liệt hôn.
Bọn họ vốn là của nhau sao?
Nhất định cái gì? Chủ nhân cùng nhân tình nhất định được sao?
Không khí tươi mát cùng nhiệt độ trên môi hòa vào nhau, Lệ Tước Phong hưởng thụ hương vị của cô, đặt ở môi cô không chịu rời đi......
Một trận âm thanh ồn ào bỗng nhiên truyền tới, các loại âm thanh của đèn loang loáng vang lên.
Loại âm thanh này Cố Tiểu Ngải lại quá quen thuộc, mỗi khi có đại minh tinh xuất hiện, cô chen chúc với một đống chó săn liền chụp ảnh......
Chỉ là, đây là bệnh viện.
Chẳng lẽ có đại minh tinh đến thăm?
Cố Tiểu Ngải rất muốn nhìn lại, Lệ Tước Phong cũng không buông tha hôn cô, một cái hôn bị hắn hôn trằn trọc lâu dài, vô chỉ vô tận.
Một vệ sĩ đi lên, mạo hiểm nhắc nhở Lệ Tước Phong, “Lệ tổng, có rất nhiều phóng viên.”
Lệ Tước Phong thế này mới buông Cố Tiểu Ngải ra, đứng ở trước xe lăn cô đứng thẳng dậy, không hờn giận hướng nơi đèn chớp nhoáng nhìn lại.
Cố Tiểu Ngải đi theo qua xem, chỉ thấy một đội chữa bệnh và nhân viên chăm sóc vội vàng phụ giúp một chiếc xe bệnh đi vào bệnh viện, phía sau đi theo nhiều phóng viên, rừng rực nhốn nháo ầm ỹ không ngừng, không ngừng muốn đi theo vào bệnh viện.
Mấy chục vệ sĩ ở sau xe bệnh nhân toàn lực chặn phóng viên lại.
Điệu bộ này, không phải đại tin tức sẽ không náo loạn thành như vậy.
“Đi dò tra là chuyện gì.” Lệ Tước Phong không hờn giận nhíu mi.
“Dạ”
“Xem ra lại có đại tin tức.” Cố Tiểu Ngải thân là chó săn, “Không biết lại là người đại minh tinh nào ngã xuống.”
Lệ Tước Phong phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi theo hành lang khác vào bệnh viện, nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Muốn cho cô máy ảnh cho cô đi chụp hay không?”
Nữ nhân này luôn quan tâm hỏi thăm chuyện Sở thị.
Nhưng giọng điệu lại không giống như là oán hận.
“Kỳ thật...... Anh đưa ra dư luận làm cho hình tượng Sở thị không xong, lại chèn ép cố phiếu Sở thị, bọn họ bên trong nhất định tổn thất không ít.” Cố Tiểu Ngải nhìn bệnh nhân đánh cầu lông phía trước, cân nhắc từ mở miệng, “Nếu bọn họ muốn cùng anh họp, tất nhiên là có điều kiện tốt cho anh, không bằng thừa cơ chiếm lấy?”
“Chiếm lấy?”
Lệ Tước Phong nhíu mi, nữ nhân này phân tích đạo lý rõ ràng, đem tình huống e. s nhằm vào đả kích Sở thị làm cho hắn thừa cơ chiếm lấy chính là làm cho hắn buông tha Sở thị.
Thê nhưng cô lại không buông tha người kiêu ngạo.
Đối với Liễu Tử Mật, cô có thể sử dụng từ ngữ bén nhọn đối phó, bị xe Sở thị đụng phải, cô ngược lại lựa chọn tha thứ?
“Cố Tiểu Ngải.”
Lệ Tước Phong dừng xe lăn lại, đi đến trước người của cô cúi thân xuống, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn của cô, mặt cơ hồ dán trên mặt của cô, một đôi con ngươi đen gấp gáp nhìn chằm chằm cô, “Tôi không tin cô lương thiện như vậy.”
Hắn nói rất kiên định.
Hô hấp nóng rực dâng lên trên mặt hắn.
“......” Cố Tiểu Ngải trong lòng trống rỗng, cô sợ hắn phát giác cái gì, lớn gan hỏi lại, “Tôi đây là người ác độc sao?”
Hắn như thế nào ra kết luận như thế?
Cô ở trước mặt hắn đều là sắm vai nhân vật ngoan ngoãn.
Lệ Tước Phong tầm mắt hạ xuống, tay ấn lên vị trí trái tim trên ngực cô, môi dán mặt của cô trầm thấp nói, “Vị trí này của cô, tuyệt không thiện lương.”
Cô không phải một phụ nữ thiện lương.
Từ nhỏ mà đã bắt đầu ngại bần yêu phú, lộ vẻ kẻ có tiền cao ngạo, khinh thường người nghèo trên đời này, xem thường cuộc sống của người tầng lớp lao động.
Một phụ nữ như vậy, tuyệt đối sẽ không thiện lương.
Hắn không tin, xe Sở thị xe đụng ngã cô, hại cô bị giam ở ngục thất, cô có thể lựa chọn tha thứ.
Ánh mắt Lệ Tước Phong thật giống như đem cô hoàn toàn nhìn thấu, ánh mắt như thế làm cho trong lòng cô hoảng hốt.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn tay trước ngực mình, lớn gan hỏi lại, “Làm sao anh biết tôi không lương thiện?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã thiện lương thế nào?”
“......”
Cố Tiểu Ngải chợt phát hiện, cô thực đáp không được.
Cô là một chó săn, cả ngày truy chuyện xấu của người khác, vì lượng tiêu thụ của tạp chí thậm chí có khi bôi nhọ ngôi sao......
Cô bị tiền tài mê hoặc làm cho khuất phục, đem mình bán đứng cho hắn.
Mỗi một văn kiện mỗi một việc đều giống như đang nói cô là một phụ nữ vì tư lợi, một mặt không có gì thiện lương sáng rọi.
Bất quá, lời này từ trong miệng Lệ Tước Phong nói ra, cô cũng không tin.
“Đúng vậy.” Cố Tiểu Ngải nhìn ánh mắt hắn một chữ một chữ nói.
Hắn cũng không phải một người thiện lương, dựa vào cái gì yêu cầu cô thiện lương?
“A. Cho nên chúng ta vốn là của nhau.” Lệ Tước Phong không giận ngược lại cười, lập tức quặc ngụ ở môi của cô nhiệt liệt hôn, lưỡi ở trong miệng của cô tùy ý vặn vẹo.
Người phụ nữ này sớm hay muộn có một ngày sẽ bị hắn hoàn toàn nắm trong tay, dính ở bên cạnh hắn.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, thừa nhận hắn kịch liệt hôn.
Bọn họ vốn là của nhau sao?
Nhất định cái gì? Chủ nhân cùng nhân tình nhất định được sao?
Không khí tươi mát cùng nhiệt độ trên môi hòa vào nhau, Lệ Tước Phong hưởng thụ hương vị của cô, đặt ở môi cô không chịu rời đi......
Một trận âm thanh ồn ào bỗng nhiên truyền tới, các loại âm thanh của đèn loang loáng vang lên.
Loại âm thanh này Cố Tiểu Ngải lại quá quen thuộc, mỗi khi có đại minh tinh xuất hiện, cô chen chúc với một đống chó săn liền chụp ảnh......
Chỉ là, đây là bệnh viện.
Chẳng lẽ có đại minh tinh đến thăm?
Cố Tiểu Ngải rất muốn nhìn lại, Lệ Tước Phong cũng không buông tha hôn cô, một cái hôn bị hắn hôn trằn trọc lâu dài, vô chỉ vô tận.
Một vệ sĩ đi lên, mạo hiểm nhắc nhở Lệ Tước Phong, “Lệ tổng, có rất nhiều phóng viên.”
Lệ Tước Phong thế này mới buông Cố Tiểu Ngải ra, đứng ở trước xe lăn cô đứng thẳng dậy, không hờn giận hướng nơi đèn chớp nhoáng nhìn lại.
Cố Tiểu Ngải đi theo qua xem, chỉ thấy một đội chữa bệnh và nhân viên chăm sóc vội vàng phụ giúp một chiếc xe bệnh đi vào bệnh viện, phía sau đi theo nhiều phóng viên, rừng rực nhốn nháo ầm ỹ không ngừng, không ngừng muốn đi theo vào bệnh viện.
Mấy chục vệ sĩ ở sau xe bệnh nhân toàn lực chặn phóng viên lại.
Điệu bộ này, không phải đại tin tức sẽ không náo loạn thành như vậy.
“Đi dò tra là chuyện gì.” Lệ Tước Phong không hờn giận nhíu mi.
“Dạ”
“Xem ra lại có đại tin tức.” Cố Tiểu Ngải thân là chó săn, “Không biết lại là người đại minh tinh nào ngã xuống.”
Lệ Tước Phong phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi theo hành lang khác vào bệnh viện, nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Muốn cho cô máy ảnh cho cô đi chụp hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook