Dòng Đời Thay Đổi Được Con Người
-
Chương 6
"RENG...RENG...!!!"_tiếng chuông ra chơi đã bắt đầu, đó là khoảng khắc Trân và Vân mong đợi nhất, còn nó thì bình thản. Sắp chuẩn bị xuống sau trường thì hắn nắm tay lại:
-Cô đi đâu?
-Tôi đi đâu không liên quan đến a_nó giựt tay rồi xuống, nó biết hắn đag đi theo nó nhưg nó ko ns j
2 hotgirl đã đợi nó từ bao h, nhưng nó thì bình thản mặc dù nhìn thấy đám lính của con Trân và Vân, đứa nào cũng cầm gậy trên tay với vẻ mặt hung tợn
-t cứ nghĩ rằng m ko dám xuống đây hay là méc anh Bảo chứ!_Vân chế nhiễu nhưng nó thì vẫn im lặng nhìn với đôi mắt lạnh lùng vốn có
-Hai người muốn j? Với lại tuj dặn trước rằng đừng có động vào tôi.
-m tính doạ t à. ĐÁNH NÓ CHO CHỊ!!!_Vân
Ngay lập tức bọn đàn e xông lên tới tập, hắn tính chạy ra cưu nó nhưng chưa j hắn đã thấy nó chống lại bọn chúng dễ dàng. Bây giờ nhìn nó như đang múa hay giỡn, đại khái là z chứ ko đánh thật. Đối với nó bọn này còn yếu hơn nhưng người đã từng thi đấu vs nó. Chưa đầy 15', bọn chúng đã nằm gọn dưới chân nó. Nhanh chóng Trân chợp dc 1 cây gậy, lấy hết sức đập vào ngang hông nó, nó khuỵ xuống ôm hông. Hăn bất giác chạy lại
-Minh!!!_nghe giọng hắn, Trân và Vân liền chạy nhưng hắn đã nhớ dc mặt hai kẻ đó
-Minh, cô có sao ko?_nhưng nó ngất tự bao giờ. Hắn ẵm nó lên và đưa vào y tế
-Sao anh ta lại ở đây?_Trân
-Làm sao t biết dc, chak anh ấy theo sau nó!_Vân
Nó dần dần mở đôi mắt ra, đập vào mắt nó là nguyên bản mặt của hắn, nó liền đẩy ra
-A-Anh đang làm j z?_bây h ko còn là giọng lạnh lùng nữa mà là một chất giọng ngượng ngùng
-"Nhìn cô ta ngượng ngùng cũng dễ thương ấy chứ!"_rồi hắn cười ẩn ý
-anh cười cái j?! Ai da, đau quá!
-Vết thương chưa lành đâu, cô nên về nhà nghỉ ngơi
"Haizz...may là ông ta ko về nếu ko thì ko biết phải ns j" tuj vẫn đi học dc!
-Sao cô cứng đầu thế!_hắn liền bế nó lên
-anh bỏ tui xuống!
-Cô lên lớp học mak, tuj thấy cô bị thương nên giúp thuj._nói giọng tốt bụng
_BỎ TUJ XUỐNG!_nó la làm hắn phải bỏ lìn, rồi nó ôm hông lên lớp.
Từ khi mẹ mất tới bây giờ, đây là lần đầu nó ngại ngùng trở lại. Lúc về hắn típ tục "bắt cóc" nó bỏ vào xe, bọn con gái trong trường đứa nào cũng ganh tỵ, còn Vân và Trân thì tức sôi máu (máu (nước) sôi đây tránh đường!)
-Anh lần sau đừng chở tuj về nữa, ba tuj thấy sẽ phiền lắm đấy!
-Chừng ngày mai cô sẽ hết, z ngày mai cô ghỉ ngơi đi, ngày mốt đi chơi vs tôi, tôi sẽ ko chở cô về nữa!
-Thuj dc! Haizz.....
Về đến nhà, chuông điện thoại nó reo, đập vào mắt nó là tên: Bảo đẹp trai!, nó nhấn chưa kịp hỏi là ai thì hắn đã nói một lèo rồi tắ máy lun. Chuông lại reo típ, nhưng lần này ko phải là hắn và là Linh:
-MÀY CÓ SAO KO, CÓ NẶNG LẮM KO???_linh quát khiến nó phải để điện thoại 1mét
-M làm j mak la kinh thế, t ko sao.
-M bị thương như z mà ở nhà 1 mik, hay t wa vs m nha?
-Ừ_Linh vui quá chạy tức tốc đến nhà nó, và chưa đầy 20' linh đã tới
-Z ngày mốt m đi chơi vs hắn à? Ưm...t ủng hộ hắn!
-M là pn t hay pn hắn?
-Pn m nên t ms làm z!_hãnh diện nói
-M vs Tùng sao rùi?
-À...ờ...thì...ngày mốt t cũng đi chơi vs Tùng_Linh đỏ hết cả mặt
-hai đứa bây ghê thật!
Cả hai đứa ns chuyện suốt cả đêm, tới 5h sáng ms chịu đi ngủ.
-Cô đi đâu?
-Tôi đi đâu không liên quan đến a_nó giựt tay rồi xuống, nó biết hắn đag đi theo nó nhưg nó ko ns j
2 hotgirl đã đợi nó từ bao h, nhưng nó thì bình thản mặc dù nhìn thấy đám lính của con Trân và Vân, đứa nào cũng cầm gậy trên tay với vẻ mặt hung tợn
-t cứ nghĩ rằng m ko dám xuống đây hay là méc anh Bảo chứ!_Vân chế nhiễu nhưng nó thì vẫn im lặng nhìn với đôi mắt lạnh lùng vốn có
-Hai người muốn j? Với lại tuj dặn trước rằng đừng có động vào tôi.
-m tính doạ t à. ĐÁNH NÓ CHO CHỊ!!!_Vân
Ngay lập tức bọn đàn e xông lên tới tập, hắn tính chạy ra cưu nó nhưng chưa j hắn đã thấy nó chống lại bọn chúng dễ dàng. Bây giờ nhìn nó như đang múa hay giỡn, đại khái là z chứ ko đánh thật. Đối với nó bọn này còn yếu hơn nhưng người đã từng thi đấu vs nó. Chưa đầy 15', bọn chúng đã nằm gọn dưới chân nó. Nhanh chóng Trân chợp dc 1 cây gậy, lấy hết sức đập vào ngang hông nó, nó khuỵ xuống ôm hông. Hăn bất giác chạy lại
-Minh!!!_nghe giọng hắn, Trân và Vân liền chạy nhưng hắn đã nhớ dc mặt hai kẻ đó
-Minh, cô có sao ko?_nhưng nó ngất tự bao giờ. Hắn ẵm nó lên và đưa vào y tế
-Sao anh ta lại ở đây?_Trân
-Làm sao t biết dc, chak anh ấy theo sau nó!_Vân
Nó dần dần mở đôi mắt ra, đập vào mắt nó là nguyên bản mặt của hắn, nó liền đẩy ra
-A-Anh đang làm j z?_bây h ko còn là giọng lạnh lùng nữa mà là một chất giọng ngượng ngùng
-"Nhìn cô ta ngượng ngùng cũng dễ thương ấy chứ!"_rồi hắn cười ẩn ý
-anh cười cái j?! Ai da, đau quá!
-Vết thương chưa lành đâu, cô nên về nhà nghỉ ngơi
"Haizz...may là ông ta ko về nếu ko thì ko biết phải ns j" tuj vẫn đi học dc!
-Sao cô cứng đầu thế!_hắn liền bế nó lên
-anh bỏ tui xuống!
-Cô lên lớp học mak, tuj thấy cô bị thương nên giúp thuj._nói giọng tốt bụng
_BỎ TUJ XUỐNG!_nó la làm hắn phải bỏ lìn, rồi nó ôm hông lên lớp.
Từ khi mẹ mất tới bây giờ, đây là lần đầu nó ngại ngùng trở lại. Lúc về hắn típ tục "bắt cóc" nó bỏ vào xe, bọn con gái trong trường đứa nào cũng ganh tỵ, còn Vân và Trân thì tức sôi máu (máu (nước) sôi đây tránh đường!)
-Anh lần sau đừng chở tuj về nữa, ba tuj thấy sẽ phiền lắm đấy!
-Chừng ngày mai cô sẽ hết, z ngày mai cô ghỉ ngơi đi, ngày mốt đi chơi vs tôi, tôi sẽ ko chở cô về nữa!
-Thuj dc! Haizz.....
Về đến nhà, chuông điện thoại nó reo, đập vào mắt nó là tên: Bảo đẹp trai!, nó nhấn chưa kịp hỏi là ai thì hắn đã nói một lèo rồi tắ máy lun. Chuông lại reo típ, nhưng lần này ko phải là hắn và là Linh:
-MÀY CÓ SAO KO, CÓ NẶNG LẮM KO???_linh quát khiến nó phải để điện thoại 1mét
-M làm j mak la kinh thế, t ko sao.
-M bị thương như z mà ở nhà 1 mik, hay t wa vs m nha?
-Ừ_Linh vui quá chạy tức tốc đến nhà nó, và chưa đầy 20' linh đã tới
-Z ngày mốt m đi chơi vs hắn à? Ưm...t ủng hộ hắn!
-M là pn t hay pn hắn?
-Pn m nên t ms làm z!_hãnh diện nói
-M vs Tùng sao rùi?
-À...ờ...thì...ngày mốt t cũng đi chơi vs Tùng_Linh đỏ hết cả mặt
-hai đứa bây ghê thật!
Cả hai đứa ns chuyện suốt cả đêm, tới 5h sáng ms chịu đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook