Đông Cung Tàng Kiều
-
Chương 23: Liệp cung phong vân (14)
Sau khi nhận được tin tức, Vương Du đã đích thân thẩm vấn Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu bị đẩy mạnh vào trong doanh trướng. Ấn tượng đầu tiên của Vương Du đối với nàng chính là một chữ “ngốc”.
Một tiểu cung nữ ngu ngốc, đứng ngơ ngác, gương mặt bẩn thỉu, còn không biết đặt tay chân như thế nào.
Vừa nhìn là biết một người chưa từng va vấp nhiều ngoài đời.
Những thể loại này nếu ở những tình huống bình thường, hắn đều khinh thường đích thân thẩm vấn.
Nhưng hiện tại Liệp cung mãi chưa hạ được, mà nàng ta lại là điểm mấu chốt duy nhất.
Hắn quan sát Vệ Chiêu hồi lâu, phân phó cho thân vệ để nàng ngồi xuống ghế, dùng ngữ điệu ôn hòa mở miệng: “Ngươi tên là gì?”
Vệ Chiêu ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ bị dọa sợ đến mức choáng váng, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu: “Nô tỳ, nô tỳ tên là Vệ Chiêu.”
“Vệ Chiêu, ngươi là người của cung nào?”
“Đông, Đông cung”
Hóa ra là cung nữ của Đông cung, vậy thì càng tốt.
Ý cười trên mặt của Vương Du càng chói lọi, “Ngươi đợi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, có muốn ăn một chút gì hay không?”
Vệ Chiêu mở to mắt nhìn hắn, gật gật đầu.
Vương Du cho người mang đồ ăn đến. Vệ Chiêu thấy đồ ăn, lập tức nhào tới, nhai nuốt ngấu nghiến.
Trong mắt của Vương Du quả nhiên lóe lên một chút khinh thường, nhưng vẻ mặt lại càng ôn hòa: “Ngươi ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn, uống chút nước đã.”
Quả nhiên Vệ Chiêu bị nghẹn, vội vàng nhận lấy nước từ trong tay của Vương Du, uống từng ngụm lớn, uống xong còn lộ ra ánh mắt cảm kích.
Vương Du cảm thấy chẳng đáng. Tiểu cung nữ này quá là không có cốt khí. Mới cho nàng ta một chút đồ ăn mà nàng ta đã quên sạch phương hướng.
Hắn không còn kiên nhẫn để tiếp tục lá mặt lá trái với đối phương, nói thẳng ra ý muốn thực sự của bản thân: “Vệ Chiêu, hiện tại có người giả mạo Thái tử điện hạ, bắt giữ bệ hạ, kiểm soát toàn bộ Liệp cung, việc này chính là mưu nghịch. Ngươi là cung nữ của Đông cung, không thể để điện hạ chết rồi cũng không được bình yên, vì vậy ngươi phải dũng cảm đứng ra vạch trần tên nghịch tặc kia, đưa chân tướng thực sự đến các cấm quân trong Liệp cung đang bị lừa gạt.”
Vệ Chiêu ngơ ngác nhìn hắn, cứ như thể không hiểu hắn đang nói cái gì.
Vương Du tháo bội kiếm bên hông xuống, đặt mạnh xuống chiếc bàn trước mặt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu sợ đến mức run rẩy, trốn xuống dưới gậm bàn.
Vương Du đi đến trước mặt nàng, lấy một chiếc đùi gà đưa tới gần, “Ngươi nghe lời ta, ngoan ngoãn đứng ra làm chứng, chiêu hàng Liệp cung, làm xong ngày ngày người đều có đồ ăn ngon để ăn, bằng không, ngươi chỉ có một con đường chết, ngươi biết phải lựa chọn thế nào.”
Ánh mắt của Vệ Chiêu dao động qua lại giữa chiếc đùi gà và thanh kiếm đang đặt trên bàn trong chốc lát, rồi sau đó đoạt lấy đùi gà, gật đầu như giã tỏi.
“Nô tỳ hiểu.”
Vương Du cười to, “Thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đâu, giúp tiểu nương tử tắm rửa thay đồ, rồi dẫn nàng ta đi nghỉ ngơi.”
Sau khi Vệ Chiêu bị dẫn đi, Vương Du ngồi xuống ghế thái sư, khẽ ngâm nga, một thân ung dung.
Ngày mai sẽ có trò hay để nhìn.
Đúng lúc này, Vương Vũ vội vã xông vào, vừa vào doanh trướng đã hỏi ngay thẳng: “Ca, có phải huynh đã bắt một cung nữ bên cạnh Thái tử?”
Vương Du không vui nói: “Muội hỏi nhiều như vậy để làm gì? Việc này không quan hệ với muội, muội nhanh trở về doanh trướng của muội đi.”
“Cung nữ kia đã từng cứu muội.” Vương Vũ vội la lên: “Ca, rốt cuộc huynh đang nghĩ cái gì? Huynh đi khuyên phụ thân buông tay thôi. Bây giờ Thái tử đã không có việc gì, mọi người đừng nên mắc thêm lỗi lầm nữa.”
“Một nữ nhân như muội thì biết cái gì? Muội đừng gây rối nữa, nếu đã bắt đầu, chúng ta và Thái tử chỉ có kết cục một trong hai chết mới thôi. Muội lòng dạ phụ nhân, sẽ chỉ làm cho Vương gia ta vạn kiếp bất phục.”
Vương Du không muốn tiếp tục dây dưa với Vương Vũ, cao giọng giao phó với bên ngoài: “Ngươi đâu, đưa tiểu thư về, không cho phép nàng tới gần nơi này.”
Ngày hôm sau, khi nghe được bẩm báo Vương Du lại dẫn theo binh mã xuất hiện dưới thành, trong lòng của Thái tử lại xuất hiện cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Lúc này hắn đã bảy ngày bảy đêm chưa chợp mắt.
Đại quân vây ngoài Liệp cung cứ mỗi ngày tiến hành đánh lén, không kể ngày đêm.
Bên ngoài còn có đủ nhân thủ để luân phiên nghỉ ngơi, còn bên trong thành các cấm quân không có lúc nào dám chợp mắt.
Sĩ khí của các cấm quân trong Liệp cung đã hạ xuống rất nhiều. Không một ai biết bao giờ viện quân sẽ tới, lương thực thì mỗi ngày một ít đi, chỉ sợ viện quân chưa kịp tới, mọi người đã chết đói trong thành, đến lúc ấy thì còn khí lực nào mà để chiến đấu.
Thái tử rửa mặt, cố gắng vực dậy tinh thần hỏi: “Bọn chúng chuẩn bị tấn công sao?”
Sắc mặt của Triệu Đà cổ quái, bẩm báo: “Bẩm Thái tử, trông không giống, điện hạ, hình như bọn họ bắt được một cung nữ của Đông cung.”
Thái tử giật mình, vội vã chạy tới trên tường thành.
Quả nhiên phản quân đã áp giải một cung nữ đến dưới thành.
Cung nữ này chính là Vệ Chiêu.
Thái tử thầm nghĩ, lẽ nào kế hoạch của hắn đã thất bại. Cuối cùng Vệ Chiêu vẫn bị Vương thị bắt được, kết quả sẽ không có viện quân đến Liệp cung.
Lúc này sinh cơ đã mất, Thái tử nhìn xung quanh. Triệu Đà và Lương Kim đều thương tích đầy mình, còn các cấm quân thì áo giáp tả tơi, trông vô cùng thê thảm.
Hắn chua xót nói: “Là cô đã liên lụy đến chư vị.”
Đám người Triệu Đà đoán được những lời của hắn có ý gì, trong mắt không kìm được hàm chứa nước mắt, khóc không ra tiếng: “Chúng thần có thể đi theo điện hạ xuống hoàng tuyền, có chết cũng thấy vinh dự, chúng thần quyết chiến chứ không hàng.”
Vương Du ép Vệ Chiêu đến chân tường thành, đẩy nàng đến vị trí trong tầm bắn của cung tiễn mới thả nàng ra, ý bảo nàng một mình tiến lên phía trước, nói với người trong thành để họ ra đầu hàng.
Vệ Chiêu đáp ứng, từng bước đi tới dướng chân tường thành, dùng hết khí lực toàn thân, la lớn với người trong thành: “Thái tử điện hạ, ngài hay kiên trì, viện quân ít ngày nữa sẽ tới nơi.”
Vương Du mở to hai mắt, hắn thật không ngờ Vệ Chiêu lại đi báo tin cho Thái tử.
Ả cung nữ yếu đuối này lại có can đảm như vậy sao.
Giờ thì hắn mới hiểu được, ả ta không ngốc mà là cố tình để bị bắt được.
Ả ta cũng không phải là không có cốt khí, chỉ là do nàng ta chưa hoàn thành được việc được giao phó, cho nên mới giả bộ như vậy.
Hắn nổi trận lôi đình nhìn về Vệ Chiêu: “Ta muốn g.iết chết ả tiện nhân này.”
Vệ Chiêu chỉ bình tĩnh xoay người lại, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn.
Nàng không sợ chết, cũng không sợ Vương Du uy hiếp.
Trên đời này còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết rất nhiều, vũ lực và uy hiếp không thể làm cho tất cả mọi người khuất phục.
Nàng cao giọng nói: “Vương Du, tuy ngươi nắm giữ cấm quân trong tay, nhưng ngươi lại không thắng được nhân tâm, ngươi nhìn ánh mắt của các tướng sĩ dưới trướng của ngươi xem, ngươi tạo phản đã được định trước là thất bại.”
Hắn có thể giết nàng, nhưng không thể khiến nàng khuất phục.
Dù có nắm trong tay trăm vạn hùng binh, nhưng không được nhân tâm, kẻ đó mới là người thất bại.
Vương Du chưa bao giờ sợ hãi một cung nữ nhỏ bé, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất an là trong mắt các tướng sĩ dưới trướng của hắn, lại toát ra sự kính nể đối với tiểu cung nữ này.
Ngay cả những võ tướng chỉ biết dùng đao kiếm đổ máu nơi chiến trường, cũng có sự bội phục với ả ta.
Việc này không thể tiếp tục được diễn ra.
Hắn đoạt lấy cung tiễn của một xạ thủ bên cạnh, bắn ngay một mũi tên trúng bả vai của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu ôm bả vai cắn răng không chịu xuống.
Khóe mắt của Thái tử như muốn nứt ra, hét lên: “Vệ Chiêu.”
Vương Du tiếp tục lấy ra một mũi tên, quyết định lấy mạng Vệ Chiêu.
Lúc này một người nhào tới từ một phía, đánh trật mũi tên của Vương Du. Vương Du đang định nổi giận, nhưng khi định nhìn kỹ, thì phát hiện Vương Vũ không biết từ lúc nào đã xông vào chiến trường, ngăn trước người của Vệ Chiêu.
“Ca ca, nàng ấy đã cứu mạng của muội, muội van xin huynh, đừng giết nàng ấy.”
“Tránh ra, ả ta không chết thì người chết sẽ là ta và muội.”
“Ca ca, người chết còn chưa đủ sao, huynh đừng giết chóc nữa.”
Lúc hai người đang khắc khẩu, một mũi tên sắc bén vụt xuống từ trên tường thành, xuyên thẳng qua hốc mắt của Vương Du.
Vương Vũ hét lên một tiếng, rồi quay đầu nhìn lại.
Trên tường thành, Thái tử buông cung tiễn trên tay xuống.
Thân thể của Vương Du cứng lại, rồi sau đó ngã từ trên ngựa xuống, chết không nhắm mắt ngay ở trước mặt của Vương Vũ.
“Ca ca.”
Vương Vũ ôm lấy thi thể của Vương Du, khóc tê tâm phế liệt.
Mặt đất truyền đến một cơn rung chấn mạnh mẽ, phía xa bụi mù cuồn cuộn, tựa như có một đại đội nhân mã đang xông tới đây.
Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một hàng cờ xí, sau đó càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi rợp kín cả bầu trời, bao vây tầng tầng lớp lớp quanh Liệp cung.
Bên ngoài truyền tới tiếng hô.
Cuối cùng viện quân cũng đã tới.
Sau khi đại quân Tây Sơn tham gia trận chiến, cục diện trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
Toàn bộ cấm quân bao vây Liệp cung đều đầu hàng.
Vương Du bỏ mạng, Vương Đạt trên đường trốn chạy đã bị bắt lại. Toàn bộ Vương gia đều bị bắt hạ ngục, chờ đợi xử lý.
Tất cả mọi việc đều trần ai lạc định.
Thái tử không kịp tháo khôi giáp đã vội vã ôm lấy Vệ Chiêu đưa nàng về U Lan hiên.
Khi đặt nàng xuống giường, Vệ Chiêu trong lúc mơ màng đã vô thức nắm lấy một góc áo của Thái tử: “Thái tử điện hạ… nếu nô tỳ chết, ngài có nhớ tới nô tỳ hay không?”
Thái tử sửng sốt, nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi rời tầm mắt đi.
“Đồ ngốc, cô sẽ không để cho ngươi chết.”
Đúng lúc, Triệu Đà dẫn theo Thái y vội vã vào cửa: “Điện hạ, Thái y tới rồi.”
Thái tử rời khỏi giường, nhìn Thái y, thản nhiên nói: “Nếu nàng ta có mệnh hệ gì, cô sẽ để cho ngươi chôn cùng.”
Thái y toát mồ hôi lạnh, vội vàng trị liệu cho Vệ Chiêu.
Cũng may mà vết thương của Vệ Chiêu không đáng ngại.
Thái tử nghe Thái y hội báo xong, phất phất tay, ý bảo hắn lui xuống.
Trong phòng chỉ còn có hai người, Thái tử đứng trước giường nhìn Vệ Chiêu. Hắn nhìn nàng một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp.
Khi đó, hắn không thể ngờ được Vệ Chiêu lại có hành động như thế.
Tại sao nàng dám trào phúng Vương Du ngay trước mặt mấy vạn quân phản loạn.
Chẳng lẽ nàng không sợ chết sao?
Trong suy nghĩ của Thái tử, khoảng cách giữa các thứ bậc vô cùng lớn.
Ngay cả con cháu thế gia cũng không thể hành xử một cách đạm nhiên trước cái chết được, vậy tại sao một cung nữ có thân phận thấp kém lại có khí khái như vậy?
Hắn quả thực nghĩ không ra.
Nhưng không thể phủ nhận, trong nháy mắt đó, Vệ Chiêu ở dưới tường thành còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.
Cho dù một Thái tử như hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng chưa từng có một ai giống như Vệ Chiêu, để lại trong lòng hắn một ấn tượng rất sâu.
Rốt cuộc Vệ Chiêu là một người như thế nào?
Trong đầu của hắn hiện ra vấn này, nhưng hắn mãi không thể tìm được câu trả lời.
Vệ Chiêu bị đẩy mạnh vào trong doanh trướng. Ấn tượng đầu tiên của Vương Du đối với nàng chính là một chữ “ngốc”.
Một tiểu cung nữ ngu ngốc, đứng ngơ ngác, gương mặt bẩn thỉu, còn không biết đặt tay chân như thế nào.
Vừa nhìn là biết một người chưa từng va vấp nhiều ngoài đời.
Những thể loại này nếu ở những tình huống bình thường, hắn đều khinh thường đích thân thẩm vấn.
Nhưng hiện tại Liệp cung mãi chưa hạ được, mà nàng ta lại là điểm mấu chốt duy nhất.
Hắn quan sát Vệ Chiêu hồi lâu, phân phó cho thân vệ để nàng ngồi xuống ghế, dùng ngữ điệu ôn hòa mở miệng: “Ngươi tên là gì?”
Vệ Chiêu ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ bị dọa sợ đến mức choáng váng, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu: “Nô tỳ, nô tỳ tên là Vệ Chiêu.”
“Vệ Chiêu, ngươi là người của cung nào?”
“Đông, Đông cung”
Hóa ra là cung nữ của Đông cung, vậy thì càng tốt.
Ý cười trên mặt của Vương Du càng chói lọi, “Ngươi đợi ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, có muốn ăn một chút gì hay không?”
Vệ Chiêu mở to mắt nhìn hắn, gật gật đầu.
Vương Du cho người mang đồ ăn đến. Vệ Chiêu thấy đồ ăn, lập tức nhào tới, nhai nuốt ngấu nghiến.
Trong mắt của Vương Du quả nhiên lóe lên một chút khinh thường, nhưng vẻ mặt lại càng ôn hòa: “Ngươi ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn, uống chút nước đã.”
Quả nhiên Vệ Chiêu bị nghẹn, vội vàng nhận lấy nước từ trong tay của Vương Du, uống từng ngụm lớn, uống xong còn lộ ra ánh mắt cảm kích.
Vương Du cảm thấy chẳng đáng. Tiểu cung nữ này quá là không có cốt khí. Mới cho nàng ta một chút đồ ăn mà nàng ta đã quên sạch phương hướng.
Hắn không còn kiên nhẫn để tiếp tục lá mặt lá trái với đối phương, nói thẳng ra ý muốn thực sự của bản thân: “Vệ Chiêu, hiện tại có người giả mạo Thái tử điện hạ, bắt giữ bệ hạ, kiểm soát toàn bộ Liệp cung, việc này chính là mưu nghịch. Ngươi là cung nữ của Đông cung, không thể để điện hạ chết rồi cũng không được bình yên, vì vậy ngươi phải dũng cảm đứng ra vạch trần tên nghịch tặc kia, đưa chân tướng thực sự đến các cấm quân trong Liệp cung đang bị lừa gạt.”
Vệ Chiêu ngơ ngác nhìn hắn, cứ như thể không hiểu hắn đang nói cái gì.
Vương Du tháo bội kiếm bên hông xuống, đặt mạnh xuống chiếc bàn trước mặt của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu sợ đến mức run rẩy, trốn xuống dưới gậm bàn.
Vương Du đi đến trước mặt nàng, lấy một chiếc đùi gà đưa tới gần, “Ngươi nghe lời ta, ngoan ngoãn đứng ra làm chứng, chiêu hàng Liệp cung, làm xong ngày ngày người đều có đồ ăn ngon để ăn, bằng không, ngươi chỉ có một con đường chết, ngươi biết phải lựa chọn thế nào.”
Ánh mắt của Vệ Chiêu dao động qua lại giữa chiếc đùi gà và thanh kiếm đang đặt trên bàn trong chốc lát, rồi sau đó đoạt lấy đùi gà, gật đầu như giã tỏi.
“Nô tỳ hiểu.”
Vương Du cười to, “Thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đâu, giúp tiểu nương tử tắm rửa thay đồ, rồi dẫn nàng ta đi nghỉ ngơi.”
Sau khi Vệ Chiêu bị dẫn đi, Vương Du ngồi xuống ghế thái sư, khẽ ngâm nga, một thân ung dung.
Ngày mai sẽ có trò hay để nhìn.
Đúng lúc này, Vương Vũ vội vã xông vào, vừa vào doanh trướng đã hỏi ngay thẳng: “Ca, có phải huynh đã bắt một cung nữ bên cạnh Thái tử?”
Vương Du không vui nói: “Muội hỏi nhiều như vậy để làm gì? Việc này không quan hệ với muội, muội nhanh trở về doanh trướng của muội đi.”
“Cung nữ kia đã từng cứu muội.” Vương Vũ vội la lên: “Ca, rốt cuộc huynh đang nghĩ cái gì? Huynh đi khuyên phụ thân buông tay thôi. Bây giờ Thái tử đã không có việc gì, mọi người đừng nên mắc thêm lỗi lầm nữa.”
“Một nữ nhân như muội thì biết cái gì? Muội đừng gây rối nữa, nếu đã bắt đầu, chúng ta và Thái tử chỉ có kết cục một trong hai chết mới thôi. Muội lòng dạ phụ nhân, sẽ chỉ làm cho Vương gia ta vạn kiếp bất phục.”
Vương Du không muốn tiếp tục dây dưa với Vương Vũ, cao giọng giao phó với bên ngoài: “Ngươi đâu, đưa tiểu thư về, không cho phép nàng tới gần nơi này.”
Ngày hôm sau, khi nghe được bẩm báo Vương Du lại dẫn theo binh mã xuất hiện dưới thành, trong lòng của Thái tử lại xuất hiện cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Lúc này hắn đã bảy ngày bảy đêm chưa chợp mắt.
Đại quân vây ngoài Liệp cung cứ mỗi ngày tiến hành đánh lén, không kể ngày đêm.
Bên ngoài còn có đủ nhân thủ để luân phiên nghỉ ngơi, còn bên trong thành các cấm quân không có lúc nào dám chợp mắt.
Sĩ khí của các cấm quân trong Liệp cung đã hạ xuống rất nhiều. Không một ai biết bao giờ viện quân sẽ tới, lương thực thì mỗi ngày một ít đi, chỉ sợ viện quân chưa kịp tới, mọi người đã chết đói trong thành, đến lúc ấy thì còn khí lực nào mà để chiến đấu.
Thái tử rửa mặt, cố gắng vực dậy tinh thần hỏi: “Bọn chúng chuẩn bị tấn công sao?”
Sắc mặt của Triệu Đà cổ quái, bẩm báo: “Bẩm Thái tử, trông không giống, điện hạ, hình như bọn họ bắt được một cung nữ của Đông cung.”
Thái tử giật mình, vội vã chạy tới trên tường thành.
Quả nhiên phản quân đã áp giải một cung nữ đến dưới thành.
Cung nữ này chính là Vệ Chiêu.
Thái tử thầm nghĩ, lẽ nào kế hoạch của hắn đã thất bại. Cuối cùng Vệ Chiêu vẫn bị Vương thị bắt được, kết quả sẽ không có viện quân đến Liệp cung.
Lúc này sinh cơ đã mất, Thái tử nhìn xung quanh. Triệu Đà và Lương Kim đều thương tích đầy mình, còn các cấm quân thì áo giáp tả tơi, trông vô cùng thê thảm.
Hắn chua xót nói: “Là cô đã liên lụy đến chư vị.”
Đám người Triệu Đà đoán được những lời của hắn có ý gì, trong mắt không kìm được hàm chứa nước mắt, khóc không ra tiếng: “Chúng thần có thể đi theo điện hạ xuống hoàng tuyền, có chết cũng thấy vinh dự, chúng thần quyết chiến chứ không hàng.”
Vương Du ép Vệ Chiêu đến chân tường thành, đẩy nàng đến vị trí trong tầm bắn của cung tiễn mới thả nàng ra, ý bảo nàng một mình tiến lên phía trước, nói với người trong thành để họ ra đầu hàng.
Vệ Chiêu đáp ứng, từng bước đi tới dướng chân tường thành, dùng hết khí lực toàn thân, la lớn với người trong thành: “Thái tử điện hạ, ngài hay kiên trì, viện quân ít ngày nữa sẽ tới nơi.”
Vương Du mở to hai mắt, hắn thật không ngờ Vệ Chiêu lại đi báo tin cho Thái tử.
Ả cung nữ yếu đuối này lại có can đảm như vậy sao.
Giờ thì hắn mới hiểu được, ả ta không ngốc mà là cố tình để bị bắt được.
Ả ta cũng không phải là không có cốt khí, chỉ là do nàng ta chưa hoàn thành được việc được giao phó, cho nên mới giả bộ như vậy.
Hắn nổi trận lôi đình nhìn về Vệ Chiêu: “Ta muốn g.iết chết ả tiện nhân này.”
Vệ Chiêu chỉ bình tĩnh xoay người lại, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn.
Nàng không sợ chết, cũng không sợ Vương Du uy hiếp.
Trên đời này còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết rất nhiều, vũ lực và uy hiếp không thể làm cho tất cả mọi người khuất phục.
Nàng cao giọng nói: “Vương Du, tuy ngươi nắm giữ cấm quân trong tay, nhưng ngươi lại không thắng được nhân tâm, ngươi nhìn ánh mắt của các tướng sĩ dưới trướng của ngươi xem, ngươi tạo phản đã được định trước là thất bại.”
Hắn có thể giết nàng, nhưng không thể khiến nàng khuất phục.
Dù có nắm trong tay trăm vạn hùng binh, nhưng không được nhân tâm, kẻ đó mới là người thất bại.
Vương Du chưa bao giờ sợ hãi một cung nữ nhỏ bé, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất an là trong mắt các tướng sĩ dưới trướng của hắn, lại toát ra sự kính nể đối với tiểu cung nữ này.
Ngay cả những võ tướng chỉ biết dùng đao kiếm đổ máu nơi chiến trường, cũng có sự bội phục với ả ta.
Việc này không thể tiếp tục được diễn ra.
Hắn đoạt lấy cung tiễn của một xạ thủ bên cạnh, bắn ngay một mũi tên trúng bả vai của Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu ôm bả vai cắn răng không chịu xuống.
Khóe mắt của Thái tử như muốn nứt ra, hét lên: “Vệ Chiêu.”
Vương Du tiếp tục lấy ra một mũi tên, quyết định lấy mạng Vệ Chiêu.
Lúc này một người nhào tới từ một phía, đánh trật mũi tên của Vương Du. Vương Du đang định nổi giận, nhưng khi định nhìn kỹ, thì phát hiện Vương Vũ không biết từ lúc nào đã xông vào chiến trường, ngăn trước người của Vệ Chiêu.
“Ca ca, nàng ấy đã cứu mạng của muội, muội van xin huynh, đừng giết nàng ấy.”
“Tránh ra, ả ta không chết thì người chết sẽ là ta và muội.”
“Ca ca, người chết còn chưa đủ sao, huynh đừng giết chóc nữa.”
Lúc hai người đang khắc khẩu, một mũi tên sắc bén vụt xuống từ trên tường thành, xuyên thẳng qua hốc mắt của Vương Du.
Vương Vũ hét lên một tiếng, rồi quay đầu nhìn lại.
Trên tường thành, Thái tử buông cung tiễn trên tay xuống.
Thân thể của Vương Du cứng lại, rồi sau đó ngã từ trên ngựa xuống, chết không nhắm mắt ngay ở trước mặt của Vương Vũ.
“Ca ca.”
Vương Vũ ôm lấy thi thể của Vương Du, khóc tê tâm phế liệt.
Mặt đất truyền đến một cơn rung chấn mạnh mẽ, phía xa bụi mù cuồn cuộn, tựa như có một đại đội nhân mã đang xông tới đây.
Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một hàng cờ xí, sau đó càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi rợp kín cả bầu trời, bao vây tầng tầng lớp lớp quanh Liệp cung.
Bên ngoài truyền tới tiếng hô.
Cuối cùng viện quân cũng đã tới.
Sau khi đại quân Tây Sơn tham gia trận chiến, cục diện trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
Toàn bộ cấm quân bao vây Liệp cung đều đầu hàng.
Vương Du bỏ mạng, Vương Đạt trên đường trốn chạy đã bị bắt lại. Toàn bộ Vương gia đều bị bắt hạ ngục, chờ đợi xử lý.
Tất cả mọi việc đều trần ai lạc định.
Thái tử không kịp tháo khôi giáp đã vội vã ôm lấy Vệ Chiêu đưa nàng về U Lan hiên.
Khi đặt nàng xuống giường, Vệ Chiêu trong lúc mơ màng đã vô thức nắm lấy một góc áo của Thái tử: “Thái tử điện hạ… nếu nô tỳ chết, ngài có nhớ tới nô tỳ hay không?”
Thái tử sửng sốt, nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi rời tầm mắt đi.
“Đồ ngốc, cô sẽ không để cho ngươi chết.”
Đúng lúc, Triệu Đà dẫn theo Thái y vội vã vào cửa: “Điện hạ, Thái y tới rồi.”
Thái tử rời khỏi giường, nhìn Thái y, thản nhiên nói: “Nếu nàng ta có mệnh hệ gì, cô sẽ để cho ngươi chôn cùng.”
Thái y toát mồ hôi lạnh, vội vàng trị liệu cho Vệ Chiêu.
Cũng may mà vết thương của Vệ Chiêu không đáng ngại.
Thái tử nghe Thái y hội báo xong, phất phất tay, ý bảo hắn lui xuống.
Trong phòng chỉ còn có hai người, Thái tử đứng trước giường nhìn Vệ Chiêu. Hắn nhìn nàng một hồi lâu, vẻ mặt phức tạp.
Khi đó, hắn không thể ngờ được Vệ Chiêu lại có hành động như thế.
Tại sao nàng dám trào phúng Vương Du ngay trước mặt mấy vạn quân phản loạn.
Chẳng lẽ nàng không sợ chết sao?
Trong suy nghĩ của Thái tử, khoảng cách giữa các thứ bậc vô cùng lớn.
Ngay cả con cháu thế gia cũng không thể hành xử một cách đạm nhiên trước cái chết được, vậy tại sao một cung nữ có thân phận thấp kém lại có khí khái như vậy?
Hắn quả thực nghĩ không ra.
Nhưng không thể phủ nhận, trong nháy mắt đó, Vệ Chiêu ở dưới tường thành còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.
Cho dù một Thái tử như hắn đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng chưa từng có một ai giống như Vệ Chiêu, để lại trong lòng hắn một ấn tượng rất sâu.
Rốt cuộc Vệ Chiêu là một người như thế nào?
Trong đầu của hắn hiện ra vấn này, nhưng hắn mãi không thể tìm được câu trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook