Đông Cung Tàng Kiều FULL
14: Liệp Cung Phong Vân 5


Ngày cuối cùng của cuộc đi săn mùa thu, cũng là ngày cuối cùng tổ chức đi săn thú.
Tuy hôm qua Thái tử từ chối tham gia tỷ thí, nhưng ngày hôm nay hắn vẫn dậy thật sớm, xuất hiện ở trên tường thành, đứng ngoài quan sát tràng đi săn.
Vương Đạt đứng bên cạnh Thái tử tiếp khách, thỉnh thoảng giúp Thái tử giới thiệu các nhân tài trong cuộc đi săn.
Trên tường thành thấp của Liệp cung, ánh mắt của Thái tử tùy ý đảo qua nhóm người ở bên dưới, đột nhiên một người nào đó khiến hắn định trụ.
Vương Đạt đứng bên cạnh nhận thấy sự khắc thường của hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy được một vị nam tử anh tuấn, nên thử hỏi: “Thái tử nhận biết người này?”
Thái tử dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Không biết.”
Vương Đạt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giới thiệu: “Người này tên là Lương Trọng Ký, đó là một những nhân tài trong nhóm anh tài tuấn kiệt hôm qua thần đã nói với Thái tử, chỉ là hắn xuất thân hàn môn, quả thực đáng tiếc.”
Thái tử từ chối cho ý kiến, Vương Đạt lại cười ha hả nói: “Thái tử nếu có hứng thú với người này, sao không cho Triệu Thống lĩnh hạ tràng tỷ thí với hắn?”
Triệu Đà đứng phía sau Thái tử, nghe thấy vậy, nhất thời cảm thấy bừng bừng ý chí chiến đấu, tới gần Thái tử, thấp giọng xin chỉ thị: “Điện hạ, có thể cho phép thần hạ tràng thử một lần?”
“Không cần.” Thái tử không chút lưu tình cự tuyệt lời đề nghị của hắn.
Triệu Đà lại thành thật đứng quay về vị trí.

Trong mắt của Vương Đạt lóe lên một chút thất vọng, rồi nhanh chóng che giấu.
Ngay sau đó lại nghe được Thái tử nói rằng: “Lấy cung tiễn cho cô.”
Mọi người đều cả kinh.
Vương Đạt vội vàng hỏi: “Thái tử điện hạ muốn tự mình hạ tràng sao?”
Triệu Đà cũng có chút buồn bực: “Điện hạ, ngài không phải đã nói là hôm nay không hạ tràng sao?”
Thái tử nhìn thoáng Triệu Đà.
Triệu Đà vội vàng nói: “Vâng, thuộc hạ đi lấy cung tiễn ngay.”
Thái tử lại quay đầu nhìn về phía Vương Đạt, thản nhiên nói: “Người mà cữu cữu đánh giá cao, cô cũng phải xem hắn có điểm gì đặc biệt?”
“Việc này …” Vương Đạt đuổi theo Thái tử xuống dưới thành, khuyên bảo: “Thái tử điện hạ không nên suy nghĩ lại một chút sao?”
Triệu Đà dùng hai tay dâng cung tiễn lên nói: “Điện hạ, ngài để thần hạ tràng bảo vệ điện hạ.”
“Ngươi bảo vệ tốt cho Liệp cung là được.”

Thái tử tiếp nhận cung tiễn, phóng người lên ngựa.

Lời còn chưa dứt, bóng người đã mất hút.
Tâm điểm của mọi người đều đổ dồn về Thái tử, nên không một ai chú ý đến một góc, chẳng biết từ lúc nào, Vương Du đã tiến đến cạnh Vương Đạt, thấp giọng hỏi: “Phụ thân, tại sao Thái tử lại đột nhiên hạ tràng tham gia săn thú, bây giờ phải làm sao mới ổn đây?”
Vương Đạt lại thay đổi thần sắc lo lắng vừa rồi, vuốt chòm râu dài, than thở: “Thực sự trời đang giúp ta.”
Ai lại có thể ngờ tới việc Thái tử lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Ông ta nhìn về phía Vương Du, thấp giọng nói: “Ngươi gấp cái gì, việc thái tử hạ tràng không phải là một việc tốt đối với chúng ta sao? Kẻ nào có thể biết trước được lúc đi săn sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn?”
Nếu Thái tử bất hạnh hoăng thệ, người làm cữu cữu như ông ta cũng chỉ có thể tiếp nhận cái sự thật bi thương này.
Tuy nói là bi thương, nhưng trong mắt lại chỉ có đắc ý.
Vương Du đột nhiên hiểu ra nói: “Nhi tử đã hiểu, con sẽ ngay lập tức đi an bài.”
Hắn vừa dứt lời, đã ngay lập tức vội vã rời đi.
Vương Du vừa rời đi, Vương Đạt đã nhìn về phía Triệu Đà đứng cách đó không xa, chỉnh trang lại y phục, đổi lại vẻ mặt tươi cười, đi đến bên cạnh hắn, mềm giọng đưa ra lời mời: “Triệu Thống lĩnh, mấy ngày trước ta mới được tặng hai vò rượu ngon, Triệu Thống lĩnh có thể nể mặt đi uống với ta vài chén không?”
Bình thường Triệu Đà cũng không có yêu thích gì, ngoại trừ việc uống rượu, nghe được lời mời của Vương Đạt, nhất thời có chút dao động.
Nhưng hắn nhớ tới nhiệm vụ Thái tử giao cho hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn mà từ chối: “Đa tạ ý tốt của Đại Tư Không, Triệu mỗ có chức trách trong người, nên không thể rời khỏi vị trí được, cũng mong Đại Tư Không lượng thứ.”
Dứt lời, không đợi Vương Đạt giữ lại, đã xoay người trở về Liệp cung, tiếp tục tuần tra khắp mọi nơi.
*****
Ngày đi săn cuối cùng, Thái tử tự mình hạ tràng, không thể nghi ngờ là hành động cổ vũ đối với nhóm thanh niên tham gia đi săn.

Tất cả đều bừng bừng khí thế, muốn thể hiện năng lực tốt trước mặt Thái tử.
Còn nhóm quý nữ thì nhao nhao hành động, muốn trong cuộc săn bắn vô tình gặp gỡ Thái tử, gặp được tình huống anh hùng cứu mỹ nhân, theo đó nước chảy thành sông thì càng tốt.
Tạ Ánh Chân cũng thừa dịp lôi kéo Vệ Chiêu vào khu vực đi săn, nhưng nàng không phải tìm cơ hội tiếp xúc với Thái tử mà muốn mượn cớ gặp gỡ với Lương Trọng Ký.
Vệ Chiêu ngồi trên lưng ngựa, nhìn Tạ Ánh Chân vung một roi xuống, con ngựa hí vang một tiếng, trong nháy mắt xông thẳng vào rừng.
Vệ Chiêu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vã kẹp chặt lấy bụng ngựa, chậm chạp phóng theo.
“Tạ, Tạ tiểu nương tử, nương tử đi chậm một chút…”

Tạ Ánh Chân vội vã như bay, phóng nhanh đến chỗ ước định với Lương Trọng Ký.

Lúc này nơi đây tạm thời vẫn chưa có người nào tới.
Nàng lường trước được việc Lương Trọng Ký có lẽ còn chưa tìm cách thoát thân để đến đây được, nên dứt khoát xuống ngựa đợi.
Qua hồi lâu, cách đó không xa một tiếng vó ngựa vang lên.

Nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn lại, thì phát hiện một bóng dáng xinh xắn cưỡi ngựa, chậm chạp tới.
Tạ Ánh Chân thấy người tới là Vệ Chiêu, nên không khỏi có chút thất vọng.

Nàng thấy Vệ Chiêu đã tới gần, nhưng còn chưa dừng được ngựa, nên vội vã chạy tới giúp nàng khống chế ngựa, giúp nàng xuống dưới.
“Vệ Chiêu muội muội, muội cưỡi ngựa chậm quá.”
Vệ Chiêu xuống ngựa, chân run lẩy bẩy: “Tạ tiểu nương tử, trước nay ta chưa từng cưỡi ngựa.”
“Vậy muội càng phải tập luyện nhiều hơn.” Tạ Ánh Chân vẻ mặt thản nhiên nói: “Đại Ngụy ta dùng võ lập quốc, ngay cả nữ tử chốn khuê phòng cũng phải am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, tại sao muội có thể không biết những chuyện này được?”
Vệ Chiêu yếu ớt mà mở miệng nói: “Ta chỉ là một tiểu cung nữ, ta…”
“Tiểu cung nữ thì làm sao chứ?” Tạ Ánh Chân không cho là đúng nhìn Vệ Chiêu: “Ta mặc kệ, muội là người muội muội Tạ Ánh Chân ta thừa nhận.

Ta bắt buộc phải dạy muội thuật cưỡi ngựa, nếu không… để người khác biết được ta sẽ bị mất mặt, nhanh, mau lên ngựa.”
Vệ Chiêu vừa mới xuống ngựa, đã bị ép lên ngựa, vẻ mặt mệt mỏi cam chịu.
Tạ Ánh Chân ở bên cạnh nghiêm túc tỉ mỉ chỉ dạy nàng về các kỹ thuật cưỡi ngựa.
Vệ Chiêu dựa theo phương pháp nàng chỉ dạy, cơ thể cũng không còn cứng nhắc nữa, tốc độ cũng dần nhanh hơn.
Nàng cưỡi hai vòng rồi quay lại cảm ơn Tạ Ánh Chân, gương mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn, “Hóa ra cưỡi ngựa có cảm giác thư thái như vậy.”
Tạ Ánh Chân nhìn nàng, tự hào nói: “Muội xem, muội học cũng thật nhanh, cho nên trên đời này, không có việc gì khó, chỉ là muội có dám làm hay không mà thôi.”

Vệ Chiêu ngồi trên lưng ngựa, lôi kéo dây cương, đôi mắt trong veo gật gật đầu.
Hai người ở trong rừng chơi đùa một hồi, mới nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp phi về hướng này.
Tạ Ánh Chân ném bỏ đóa hoa tươi trong tay, đứng dậy, mừng rõ nhìn về hướng truyền đến tiếng vó ngựa.
Cách đó không xa, một người gấp gáp phi ngựa đến, còn không phải là Lương Trọng Ký thì là ai?
Tạ Ánh Chân vô cùng vui vẻ, vừa định giơ tay lên chào hỏi, thì Vệ Chiêu ở bên cạnh đã đột nhiên kinh hô.
“Thái, Thái tử điện hạ.”
Tạ Ánh Chân cả kinh, vội vã quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện ở cách đó không xa trong rừng, Thái tử ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, giương cung hướng một mũi tên về phía Lương Trọng Ký.
Chẳng lẽ Thái tử điện hạ muốn giết Lương Trọng Ký?
Tạ Ánh Chân cảm thấy lạnh buốt, không kịp suy nghĩ nhiều đã vô thức lên tiếng ngăn cản: “Thái tử điện hạ, ngài đừng làm vậy.”
Cùng lúc đó, Thái tử khẽ thả lỏng tay, mũi tên đột ngột rời khỏi cung, xông thẳng về phía Lương Trọng Ký.
Trong nháy mắt đó, đôi mắt của Tạ Ánh Chân mở to, trong mắt chỉ nhìn thấy một mũi tên phá gió lao đi.
Nàng dùng hết toàn lực, hét lên một tiếng hét chói tai: “Lương đại ca, nguy hiểm.”
Lương Trọng Ký nghe được lời cảnh báo, nhưng không kịp thay đổi phương hướng, chỉ đành phải liều lĩnh ngửa người về phía sau.
Mũi tên sượt qua ngực của hắn, ghim chặt vào một cái cây, đuôi tên rung nhè nhẹ.
Sau khi tránh được một kiếp, hắn vội vàng nắm chặt dây cương.

Con ngựa cũng theo sự điều khiển mà dừng lại.
Tạ Ánh Chân lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác như được sống lại.
Nàng nhìn Lương Trọng Ký xuống ngựa, vội vàng chạy tới, giang tay ngăn ở trước người hắn, nhìn về phía Thái tử kích động nói: “Thái tử điện hạ tha mạng! Không biết Lương đại ca khi nào đắc tội với điện hạ, mà khiến điện hạ muốn giết huynh ấy?”
Lương Trọng Ký lôi kéo Tạ Ánh Chân quỳ xuống, dùng ánh mắt bảo với nàng bản thân không có việc gì, sau đó cúi đầu cung kính: “Thái tử điện hạ bớt giận, thảo dân cũng không biết bản thân khi nào đã đắc tội điện hạ, kính mong điện hạ tha mạng.”
Thái tử chậm rãi giục ngựa tới gần hai người, cao cao tại thượng nhìn bọn họ, nhưng không mở miệng nói chuyện.
Một giọt mồ hôi từ trên trán của Lương Trọng Ký rơi xuống mặt cỏ.
Hắn không biết tại sao Thái tử điện hạ muốn bắn chết hắn.

Nhưng hắn chỉ là một kẻ xuất thân hàn môn, Thái tử điện hạ muốn bắn chết hắn cũng dễ dàng như bắn chết một con kiến.
Thiên tử giận dữ, xac chết trôi trăm dặm, máu chảy cả nghìn dặm.
Tuy Thái tử chưa phải là Thiên tử, nhưng đã có uy nghiêm của một bậc đế vương.
Đang lúc mọi thứ đang chìm trong yên lặng, cách đó không xa truyền đến một tiếng động.

Ba người cùng quay đầu nhìn lại.

Hóa ra Vệ Chiêu thấy biến cố xảy ra bất ngờ, lúc này cũng thấy hai người kia đang quỳ rạp dưới đất nên cũng quỳ theo, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
Thái tử nhìn về phía Vệ Chiêu, giục ngựa đến trước mặt nàng, mở miệng hỏi: “Các ngươi làm gì ở chỗ này?”
Vệ Chiêu lén nhìn Tạ Ánh Chân, không biết nên trả lời thế nào.
“Nô tỳ… nô tỳ…”
Tạ Ánh Chân lúc này mới phát giác tình cảnh của bản thân lúc này không ổn, nếu để Thái tử phát hiện mối quan hệ của nàng và Lương Trọng Ký, lúc đấy đại họa thực sự sẽ giáng đầu.
“Tiểu nữ, tiểu nữ dạy Vệ Chiêu cưỡi ngựa.” Nàng nhanh trí nghĩ ra một lý do thoái thác.
Cưỡi ngựa?
Thái từ nhìn Lương Trọng Ký và Tạ Ánh Chân kề sát bên nhau, trong mắt hiện ra một chút châm biếm.
Bằng tài trí của hắn, như thế nào sẽ không nhìn ra mối quan hệ giữa hai người này?
Suy xét một chút, không khó nhận ra hành động khác thường đêm qua của Vệ Chiêu, hơn phân nửa là đang giúp hai người này làm hồng nhạn truyền thư.
Hắn nhìn Vệ Chiêu quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích, trên mặt ẩn ẩn một chút tức giận.
Tiểu cung nữ cái gì cũng dám giúp người khác.
Thái tử thu hồi cung tên trên tay, thản nhiên nói với Tạ Ánh Chân: “Bây giờ cô mới biết, hóa ra người của Đông cung cũng phải nhờ tới Tạ gia dạy dỗ việc cưỡi ngựa.”
Câu này cũng ám chỉ Tạ Ánh Chân quả thực đã nhúng tay quá sâu.
Lúc này Tạ Ánh Chân đang chột dạ, nên đương nhiên không dám ở miệng phản bác.
“Điện hạ thứ tội, Ánh Chân quả thực đã quá mực vượt qua khuôn phép.”
Thái tử cũng không muốn vạch trần mối quan hệ của hai người, tay kéo dây cương, xoay ngựa muốn rời đi.
Đang lúc ba người kia đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngóng trông tôn đại thần này mau chóng rời đi, Thái tử lại nhìn thoáng qua Vệ Chiêu, ném ra một câu: “Còn không mau đuổi theo.”
Lúc này mới vung mã tiên, không quay đầu rời khỏi.
Vệ Chiêu bối rối một hồi, ngẩng đầu nhìn Tạ Ánh Chân, thấy đối phương ra hiệu cho nàng “Đi mau.”.
Lúc này nàng mới hiểu là Thái tử đang gọi nàng, vì vậy vội vàng đứng dậy, hoảng hốt trèo lên ngựa, đuổi theo Thái tử.
Vệ Chiêu đi rồi, tảng đá trong lòng của Tạ Ánh Chân mới chân chính rơi xuống.
Nàng và Lương Trọng Ký đỡ nhau đứng dậy, nhìn bóng lưng của Vệ Chiêu rời xa, trong mắt thoáng hiện lên lo âu.
“Huynh nói xem, Thái tử cũng thật đúng là không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, ta vừa mới nói ngày hôm nay mới vừa chỉ Vệ muội muội cưỡi ngựa, ngài ấy phóng nhanh như thế để làm gì?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương