Edit: Qiezi

Phim trường dần yên tĩnh lại, mỗi người đều có cương vị và vị trí riêng, camera được bật lên, thay đổi góc độ thu hình ba người ngồi trên sô pha.

Nữ chính Tiểu Ưu – tên trong kịch bản – ngồi giữa sô pha, Bách An bên trái, Nhan Vũ bên phải, rèm cửa khép kín, ánh sáng lờ mờ, trên tivi đối diện sô pha đang chiếu một bộ phim s*x nổi tiếng.

Lúc nhìn nam nữ hoàn toàn trần trụi dây dưa với nhau trong tivi, thần thái ba người thay đổi. Nhan Vũ lặng lẽ nắm tay Tiểu Ưu đang đặt trên sô pha, năm ngón tay chậm rãi lồng vào kẽ tay đối phương, siết chặt rồi lại chậm rãi rút ra, ma sát mập mờ.

Lúc này Bách An đi rót cafe, chờ bóng dáng anh biến mất ở phòng khách, hai người ngồi trên sô pha lập tức hôn nhau. Tiểu Ưu khước từ, nói Bách An vẫn còn ở đây, Nhan Vũ thì vừa cởi quần áo Tiểu Ưu vừa cười hư hỏng: “Sợ cái gì?”

Dục hỏa đốt người, Tiểu Ưu cắn môi dưới như hạ quyết tâm nào đó, buông lỏng bàn tay ngăn cản Nhan Vũ. Cậu vui vẻ, nhanh chóng cởi quần áo của mình và Tiểu Ưu, hai cổ thân thể trần truồng quấn lấy nhau.

Nhan Vũ chỉ cảm thấy quá trình quay này vô cùng gian khổ, tay và mắt cậu đều đóng đinh lên người nữ chính, nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng bếp, sau đó Bách An sẽ từ đó đi ra, xem trận ái tình này của cậu.

Nhan Vũ vào nghề đã gần hai năm, kinh nghiệm đóng phim không ít. Cậu đã quen bị camera và ánh mắt nhiều người soi mói thân thể một cách trắng trợn, cậu rất tự tin dáng vóc và đường cong của bản thân, cũng không ngại biểu diễn sức mạnh cùng mị lực của mình trước mặt người khác. Nhưng nghĩ đến phải bại lộ thân thể trước mặt Bách An, tự tin cùng ưu việt tan sạch sành sanh, thay vào đó là bất an và lo sợ, cảm giác thẹn thùng khó diễn tả bao phủ lấy cậu.

Chuyện này rất kỳ quái, bởi vì Nhan Vũ luôn ghét Bách An, bất luận là ánh mắt hờ hững không để ai vào mắt hay là nụ cười lạnh nhạt khi anh nhìn thấu lòng người cũng khiến người ta nổi giận.

Giờ khắc này, Nhan Vũ phát hiện cậu không thể không quan tâm mọi chuyện của Bách An. Bởi vì trước giờ, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện bản thân luôn chú ý nhất cử nhất động của Bách An, cho nên sau khi cậu thấy trong bài phỏng vấn ở V Quyển, Bách An nói không biết cậu, cậu bắt đầu âm thầm phân cao thấp với Bách An.

Cho dù khi đó cậu mới vào giới, chỉ đóng được một bộ, thêm nữa trong một cuộc gặp gỡ nào đó, ánh mắt lơ đãng kia đã khiến cậu không thể không chú ý.

Cậu không chấp nhận sự phủ định của Bách An, dù cho chỉ là một ánh mắt thoáng qua cũng đủ làm cậu hoảng loạn.

Nhỡ đâu… Bách An không thích vóc dáng cậu thì phải làm sao?

Nhưng cái gì nên tới cũng phải tới, Bách An thấy bất thường nên ấn tắt máy đang nghiền cafe, từ phòng bếp đi ra thấy được một màn hoan ái trên sô pha. Anh chỉ có hơi kinh ngạc, đi tới sô pha đối diện với Tiểu Ưu, nói một câu đại ý là muốn gia nhập, cùng cô hôn môi.

Từ giây phút Bách An xuất hiện, Nhan Vũ như mọc gai trên người, dưới da như nổi lên một mảnh lửa, bập bùng cháy lên mặt cậu, âm thanh lửa cháy lan tràn rưới vào tai, thiêu cháy đến mức trên người cậu đau rát như bị kim đâm, ngay cả tiếng nức nở của nữ chính bị nụ hôn ngăn chặn cũng bị âm thanh lửa đốt tí tách lấn át. Cậu thấy bàn tay khoát lên tai nữ chính, trong lòng không ngừng tự nhủ: Dừng lại, đừng nhìn nữa. Thế nhưng ánh mắt lại không thể khống chế, di động về phía trước, cúc áo sơ mi đập vào mí mắt, sau đó là cần cổ duỗi về trước, đường viền mặt rõ ràng cùng với… Đôi mắt đen kịt như mạch nước ngầm.

Ai cũng không ngờ lúc này đây lại đối mặt nhau, nhưng một khi đối mặt lại lập tức bị chế trụ, không thể tách ra. Có lẽ là vì bầu không khí mập mờ, có lẽ là vì nhiệt độ dần dâng cao, ánh mắt Bách An rất nóng bỏng, từ cặp mắt mông lung ngập nước của Nhan Vũ trượt xuống gò má bị dục vọng chưng đỏ, rồi đến ngực và bờ eo hữu lực, đột nhiên ánh mắt quay lại, rơi vào cánh môi bị cắn sưng đỏ. Anh nhìn chăm chú cánh môi ấy một lúc rồi rũ mắt, hôn nữ chính càng sâu.

Nhan Vũ bị anh nhìn đến đốt cháy cả nội tạng, chỉ cảm thấy ánh mắt kia như hóa thành thực thể, sờ soạng một lần trên người cậu, ‘bàn tay’ nóng rẫy khiến cậu rùng mình. Lúc Bách An nhìn môi cậu, cậu dường như cho rằng… Bách An muốn hôn cậu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng phim trường lại nóng như vậy, chưa bao giờ nghĩ làm tình sẽ khiến người mê ly như vậy. Lần đầu tiên cậu vứt bỏ kỹ xảo, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của camera, dung nhập chính mình vào bầu không khí nóng đến sắp bốc hơi. Dục vọng hưng phấn bừng bừng, tiến công đột nhiên hung hãn, Tiểu Ưu đột nhiên bật tiếng rên rỉ khó nhịn, có vài lần cô và Bách An quấn quyện cánh môi, cuối cùng chỉ có thể siết chặt sô pha, kêu lên đầy run rẩy.

Nhan Vũ dựa theo nhắc nhở, xoay người Tiểu Ưu lại. Bách An đi vòng qua trước sô pha, quỳ một gối hôn lên ngực cô, đồng thời lần tay xuống dưới xoa xoa. Tay anh và tay Tiểu Vũ gặp nhau trên bụng Tiểu Ưu, Nhan Vũ như bị thứ gì đốt cháy, cuống quýt thu tay về, eo ngừng va chạm, chật vật ngừng lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Dựa theo bình quân của Nhan Vũ thì vẫn có thể kiên trì thêm một lúc nữa, cậu cũng cho rằng mình sẽ bị đạo diễn mắng một trận, thừa dịp camera đặc tả hạ thể hai người thì cậu bất an quay đầu lại, phát hiện đạo diễn không có bất kỳ tức giận nào, thậm chí bảo cậu lui ra.

Nhan Vũ sắp bị nhiệt độ không biết ở đâu ra đốt cháy hỏng đầu cuối cùng cũng hoàn hồn —— bộ phim này không phải do một mình cậu chèo chống, sau cậu còn có Bách An.

Nhan Vũ rút lui nhường chỗ, sau đó hôn môi Tiểu Ưu. Bách An chen đầu gối vào giữa hai chân Tiểu Ưu trên sô pha, cao cao tại thượng cởi cúc ống tay áo, sau đó cởi một cúc áo sơ mi. Nhan Vũ không dám nhìn dáng vẻ trần trụi của anh, cũng không dám đối diện với ánh mắt anh, chỉ đành hốt hoảng nhắm mắt trong không khí nhuốm mùi tình dục.



Một tiếng kết thúc công việc như trời vang vọng lại, Nhan Vũ như vọt lên trước mặc quần áo, người đại diện chưa kịp đưa khăn mà cậu đã nhào vào phòng tắm. Cậu ở trong phòng tắm rửa rất lâu, tắm đến phân nửa đột nhiên nhớ lại lửa dục cuộn trào dưới lớp vỏ lạnh lùng cấm dục của Bách An. Cậu dựa trên tường, bàn tay tuốt lộng hạ thể đã cương lên.

Nhan Vũ không dám phát ra tiếng động, tay nắm thành quyền. Cậu ngửa đầu, không ngừng phát ra từng tiếng rít sâu trong cuống họng, cuối cùng bắn ra. Cậu dùng tay che kín hai mắt, sợ hãi và xấu hổ khiến cậu không thể nén được ấm ức cùng không cam lòng khi bản thân không thể theo đuổi người mình thích, ghen tuông xông lên chóp mũi và vành mắt, nước mắt hòa lẫn nước máy chảy xuống, quyện lẫn khó phân.

Nhan Vũ, mày xong đời rồi.

Nhan Vũ ở trong phòng tắm hơn nửa giờ, đến khi người đại diện gõ cửa thì cậu mới lên tiếng trả lời, tắt vòi sen. Người đại diện đặt khăn tắm và quần áo sạch ở ngoài, ra bãi đậu xe ngầm lấy xe. Sau khi ra ngoài, Nhan Vũ nhìn đồng hồ, kinh ngạc phát hiện mình đã tắm lâu như vậy. Cậu vội vàng lau sạch người, sấy khô tóc rồi thay quần áo sạch sẽ, rời khỏi phòng tắm. Cậu xoay người nhìn vào gương thì thấy vành mắt ửng đỏ, ảo não thở dài, sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài.

Nhan Vũ đứng ở cửa, im lặng một lúc lâu mới nghe được có tiếng bước chân tới gần. Cậu rất hoảng sợ, cho rằng là của người đại diện nên vội lên tiếng: “Anh Lâm, anh ——”. Đợi đến khi thấy rõ người trước mắt, giọng cậu hơi khựng lại, theo bản năng lui về sau nửa bước: “Bách An?”

Trong phim trường không chỉ có một phòng tắm, cũng không thể nào chờ dùng phòng tắm nhỉ?

Thoát khỏi bầu không khí nóng bỏng trên trường quay, Nhan Vũ lấy lại được quyền kiểm soát thân thể. Cậu che giấu tình cảm đơn phương vô vọng rất hoàn mỹ, không chút sơ hở nhìn về phía Bách An.

Bách An đến gần Nhan Vũ, một tay nâng lên, Nhan Vũ bất an liếc cánh tay đang vươn về phía mình, đến khi cậu sắp không chịu nổi, chuẩn bị né tránh thì bàn tay Bách An xòe ra, một hộp thuốc bằng sắt dày chừng 3cm tiến vào tầm mắt. Hai ngày nay Nhan Vũ luôn mất ngủ, đây là thuốc ngậm đau họng mà cậu mang theo bên người.

“Cậu làm rơi ở trường quay.” Giọng Bách An rất bình thường, không có chút phập phồng nào.

“À, à, cám ơn, cám ơn.”

Nhan Vũ ngây người ừ vài tiếng rồi đưa tay ra đón nhưng Bách An không buông tay, cậu không thể làm gì khác hơn là tự đi lấy, cẩn thận không chạm vào tay Bách An. Cậu cầm sát mép hộp, kéo hộp thuốc nhưng không lấy được. Cậu nghi ngờ nhìn sang Bách An.

Bách An cao hơn Nhan Vũ 8cm, nhưng vì vai rộng chân dài, tỷ lệ cơ thể rất cân đối nên khi đứng chung với Nhan Vũ, anh có thể hoàn toàn chế trụ cậu. Nhan Vũ cảm thấy bị áp bách mãnh liệt nên bèn lui về sau hít sâu một hơi, đối với khí thế ỉu xìu của bản thân, cậu cảm thấy rất khuất nhục. Nhan Vũ cố gắng chống đỡ, không muốn lộ ra bất kỳ yêu thích và rụt rè nào, cùng anh giao chiến. Nhưng Bách An lại đột nhiên mở miệng: “Cố gắng nghỉ ngơi.” rồi buông lỏng lực tay, xoay người rời đi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương