Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)
-
Chương 17
Edit: Qiezi
Mười giờ sáng ngày hôm sau, người đại diện mang theo bữa sáng đứng ngoài cửa ấn chuông vài lần mà mãi không thấy ai ra mở cửa, hắn trực tiếp dùng khóa vân tay vào nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, người đại diện bèn đặt bữa sáng lên tủ ở huyền quan*. Lúc đi ngang sô pha thì một cái áo khoác đen xa lạ thu hút ánh mắt người đại diện, bất luận là màu sắc hay kích cỡ đều nói rõ cái áo này không phải của Nhan Vũ.
(Huyền quan: khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách)
Hắn cầm áo khoác lên nhìn vài lần, sau đó bỏ lại chỗ cũ rồi chạy lên lầu.
Người đại diện đứng trước cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe. Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hiển nhiên là Nhan Vũ vẫn còn đang ngủ.
Nếu là bình thường, Nhan Vũ thích ngủ bao lâu thì ngủ, nhưng hiện tại người đại diện không thể mặc kệ cậu. Một giờ trước người đại diện mới biết lần đầu tiên đàn ông nằm dưới rất dễ bị thương, không xử lý kịp thời sẽ phát sốt, hắn quá lo lắng nên mới mang bữa sáng chạy đến nhà Nhan Vũ.
Thói quen sinh hoạt của Nhan Vũ rất tốt, ít khi nào ngủ nướng. Người đại diện liên hệ với lời khuyên của bạn hắn, nghĩ một hồi mới cảm thấy hỏng bét rồi, có thể là cậu nhóc sốt cao không dậy nổi, hắn cuống quýt không thèm để ý phép lịch sự mà mở cửa phòng, sau đó lại hoảng hoảng hốt hốt lui ba bước ra cửa —— hắn thấy Bách An đang ngồi ở đầu giường, cúi đầu vuốt tóc Nhan Vũ.
Bách An nghe tiếng mở cửa nên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của người đại diện. Anh đưa một ngón tay lên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Người đại diện nhìn Nhan Vũ đang gối đầu ngủ say trên đùi Bách An, buộc lòng phải nuốt vào tiếng kinh hãi đang nghẹn ở cuống họng, suýt chút nữa làm bản thân nghẹn chết. Hắn đứng ở cửa, vào không được mà lui cũng không xong, một lát sau mới thầm thì hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Bách An nhẹ nhàng nâng đầu Nhan Vũ đặt xuống dưới gối, sau đó vén chăn xuống giường rồi đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt người đại diện.
“Xuống lầu rồi nói.” Bách An cất tiếng.
Người đại diện có một bụng vấn đề muốn hỏi, bị một câu của Bách An chặn lại. Hắn vừa xuống lầu vừa nghĩ: Là hôm nay Bách An tới sớm hay là hôm qua căn bản không về Sao lại… Sao lại chạy lên cùng một cái giường?
Lúc xuống lầu, Bách An chú ý tới một cái túi tỏa mùi thơm ở huyền quan, xoay người hỏi người đại diện: “Anh Lâm mang gì tới?”
Người đại diện trả lời theo bản năng: “Bữa sáng, cháo thịt nạc trứng muối, ừm… Gần đây em ấy rất thích đồ ăn lỏng.”
Bách An nghe đến hai chữ thịt nạc thì bỗng dưng nhíu mày: “Phải ăn thức ăn thanh đạm một chút, hay là để em nấu đi.”
“Cậu biết nấu ăn?” Người đại diện kinh ngạc.
Bách An gật đầu, sau đó rảo bước về phía nhà bếp.
Người đại diện bối rối: Loại khí tràng thản nhiên này Bách An lấy ở đâu ra? Sao lại không có chút chột dạ? Hắn nhớ hắn đến để hỏi tội, Bách An có nấu ăn được hay không thì liên quan gì tới hắn? Sau đó người đại diện vênh mặt như phụ huynh, nhắc lại đề tài vừa rồi, âm điệu mang theo chất vấn: “Sao cậu lại ở đây?”
Bách An xắn tay áo, bình thản nói: “Em và Nhan Vũ ở chung.”
Người đại diện sửng sốt, giọng điệu Bách An đều đều như đang nói ‘Hôm nay ăn gì’. Hắn tiêu hóa một hồi mới hiểu Bách An có ý gì, hắn quay đầu nhìn lên lầu rồi lại nhìn sang Bách An đang thản nhiên: “Ở, chung? Là, là cái loại ở chung đó đó sao?”
Bách An giải thích thêm một câu: “Em và Nhan Vũ yêu nhau.”
“Vậy hôm qua cậu…”
“Ở đây.”
Người đại diện há hốc mồm, cảm giác như không thở nổi: “Vậy hai người, hôm qua hai người…”
Tuy hắn không hỏi hết câu nhưng Bách An vẫn hiểu: “Không làm gì cả, em bôi thuốc giúp em ấy.”
“À.” Người đại diện vỗ ngực thở phào.
May là không xảy ra chuyện lắm, bạn hắn nói lần đầu tiên không thể làm quá nhiều… Khoan đã! Vì sao hắn lại nhanh chóng tiếp nhận Bách An và Nhan Vũ sẽ phát sinh chuyện này? Bách An không phải thẳng nam sao?
Người đại diện đứng cách bàn bếp quan sát Bách An, phát hiện hắn xử lý nguyên liệu rất thành thạo, trình tự chặt chẽ đâu vào đấy. Hắn chỉ có thể đứng đó nhìn Bách An làm chứ không xen vào được.
Nhận thấy ánh mắt của người đại diện, Bách An tạm thời dừng lại, hỏi: “Anh Lâm, anh ăn sáng chưa?”
Thái độ đảo khách thành chủ vô cùng tự nhiên của Bách An khiến người đại diện rất kinh ngạc, tâm trạng cũng rất phức tạp. Hắn im lặng, không cam lòng để tiểu thiếu gia bị kẻ khác cắp đi, hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu nên chỉ đành phải làm vẻ nghiêm trọng gật đầu, xoắn xuýt một lát mới nói: “Hai người… Cậu nghiêm túc sao?”
Âm thanh xắt thức ăn dừng lại, Bách An nhìn sang người đại diện. Khí thế của Bách An rất mạnh, nhất là lúc không nói chuyện càng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Bị ánh mắt như thế nhìn săm soi, người đại diện xìu xuống, kiên trì nói: “Vì chuyện gia đình nên thiếu gia của chúng tôi rất ít khi biểu lộ thích ai, đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy thích một người. Nếu cậu không tính đến chuyện lâu dài thì đừng trêu chọc em ấy nữa.”
“Chuyện gia đình?” Bách An nhanh chóng nắm được trọng điểm, bàn tay siết chặt cán dao, ngẩng đầu hỏi.
Người đại diện: “……” Là tôi hỏi cậu, không phải cậu hỏi tôi!
Bách An đặt dao lên thớt, biểu lộ rất rõ ràng là anh muốn nghe chuyện này.
Người đại diện đâm lao phải theo lao, chỉ tự trách mình lắm chuyện. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại thì người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nếu hắn mặc kệ thì sẽ không còn ai quản Nhan Vũ. Người đại diện nói thầm ‘Tình cha như núi Thái Sơn, tình mẹ như nước trong nguồn chảy ra’, tiện tay cầm một quả cam trên mâm trái cây, vừa lột vừa cẩn thận nói: “Cậu chưa từng nghe thiếu gia chúng tôi đề cập đến ba mẹ em ấy đúng không?”
“Ừ.”
Người đại diện nói: “Ba mẹ em ấy… Đã đoạt tuyệt quan hệ với em ấy rồi.”
Bách An ngẩn ra.
Người đại diện cũng không muốn nói nhiều, đại khái chuyện này: “Ba ngoại tình, vì trả thù mà mẹ thiếu gia cũng ngoại tình. Sau khi ly hôn, bà ấy ăn năn muốn níu kéo, tự sát mấy lần khiến ông ta trốn ra nước ngoài, cuối cùng hai người không ai muốn nuôi con. Thiếu gia đã thôi học từ sớm, ăn nhờ ở đậu vài lần, cuộc sống cũng chẳng thoải mái gì. Cuối cùng để trả thù ba mẹ nên thiếu gia mới đi đến bước đường này, bị hai người đó biết được… Thành ra xích mích.”
Quả cam được ném lên cao rồi quay trở lại bàn tay người đại diện, hắn nói thêm: “Có lẽ là vì sự bảo vệ của tôi, em ấy rất ít khi chủ động, luôn từng bước kiểm chứng tình cảm của bản thân đối với người khác, một khi nhận thấy mình sắp động lòng sẽ lập tức dứt ra.”
Lúc này người đại diện hận ngôn ngữ quá thiếu thốn, sợ rằng trong nhất thời không thể nói rõ ràng. Hắn thấy Nhan Vũ là người cực kỳ cố chấp với tính tự chủ của bản thân, cậu thiếu cảm giác an toàn, sợ thích người khác, sợ bị phản bội, cũng sợ trở nên điên cuồng. Nhưng Bách An lại là một biến số của Nhan Vũ, không biết từ lúc nào đã thích anh, đến khi nhận ra thì bản thân đã lún quá sâu.
“Thiếu gia vì cậu mà thay đổi bước tiến, nhận quay GV mà trước giờ thiếu gia không có hứng thú. Điều này nói rõ cậu rất có sức nặng trong lòng thiếu gia.”
Nhưng như vậy mới càng đáng sợ hơn.
“Cho nên cậu hiểu chưa? Nếu cậu chỉ định vui đùa thì đừng chọn Nhan Vũ.” Người đại diện đặt cam lên bàn, lo lắng siết chặt nắm tay.
Sau cuộc đối thoại, nhà bếp yên tĩnh hồi lâu.
Bách An im lặng đứng đó, khoảng hai ba phút sau anh mới tiếp tục cầm dao xắt thức ăn, âm thanh lưỡi dao va chạm mặt thớt cực kỳ rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Người đại diện cho rằng đã nói tất cả những gì cần nói, Bách An lại chậm chạp không mở miệng khiến hắn rất nôn nóng. Hắn đang định hỏi ý Bách An là như thế nào thì đột nhiên lại nghe thấy âm thanh bình tĩnh của anh: “Em thích Nhan Vũ, rất nghiêm túc.”
Mười giờ sáng ngày hôm sau, người đại diện mang theo bữa sáng đứng ngoài cửa ấn chuông vài lần mà mãi không thấy ai ra mở cửa, hắn trực tiếp dùng khóa vân tay vào nhà.
Trong nhà rất yên tĩnh, người đại diện bèn đặt bữa sáng lên tủ ở huyền quan*. Lúc đi ngang sô pha thì một cái áo khoác đen xa lạ thu hút ánh mắt người đại diện, bất luận là màu sắc hay kích cỡ đều nói rõ cái áo này không phải của Nhan Vũ.
(Huyền quan: khu vực nghỉ được tính từ cửa chính đến phòng khách)
Hắn cầm áo khoác lên nhìn vài lần, sau đó bỏ lại chỗ cũ rồi chạy lên lầu.
Người đại diện đứng trước cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe. Bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, hiển nhiên là Nhan Vũ vẫn còn đang ngủ.
Nếu là bình thường, Nhan Vũ thích ngủ bao lâu thì ngủ, nhưng hiện tại người đại diện không thể mặc kệ cậu. Một giờ trước người đại diện mới biết lần đầu tiên đàn ông nằm dưới rất dễ bị thương, không xử lý kịp thời sẽ phát sốt, hắn quá lo lắng nên mới mang bữa sáng chạy đến nhà Nhan Vũ.
Thói quen sinh hoạt của Nhan Vũ rất tốt, ít khi nào ngủ nướng. Người đại diện liên hệ với lời khuyên của bạn hắn, nghĩ một hồi mới cảm thấy hỏng bét rồi, có thể là cậu nhóc sốt cao không dậy nổi, hắn cuống quýt không thèm để ý phép lịch sự mà mở cửa phòng, sau đó lại hoảng hoảng hốt hốt lui ba bước ra cửa —— hắn thấy Bách An đang ngồi ở đầu giường, cúi đầu vuốt tóc Nhan Vũ.
Bách An nghe tiếng mở cửa nên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của người đại diện. Anh đưa một ngón tay lên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Người đại diện nhìn Nhan Vũ đang gối đầu ngủ say trên đùi Bách An, buộc lòng phải nuốt vào tiếng kinh hãi đang nghẹn ở cuống họng, suýt chút nữa làm bản thân nghẹn chết. Hắn đứng ở cửa, vào không được mà lui cũng không xong, một lát sau mới thầm thì hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Bách An nhẹ nhàng nâng đầu Nhan Vũ đặt xuống dưới gối, sau đó vén chăn xuống giường rồi đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt người đại diện.
“Xuống lầu rồi nói.” Bách An cất tiếng.
Người đại diện có một bụng vấn đề muốn hỏi, bị một câu của Bách An chặn lại. Hắn vừa xuống lầu vừa nghĩ: Là hôm nay Bách An tới sớm hay là hôm qua căn bản không về Sao lại… Sao lại chạy lên cùng một cái giường?
Lúc xuống lầu, Bách An chú ý tới một cái túi tỏa mùi thơm ở huyền quan, xoay người hỏi người đại diện: “Anh Lâm mang gì tới?”
Người đại diện trả lời theo bản năng: “Bữa sáng, cháo thịt nạc trứng muối, ừm… Gần đây em ấy rất thích đồ ăn lỏng.”
Bách An nghe đến hai chữ thịt nạc thì bỗng dưng nhíu mày: “Phải ăn thức ăn thanh đạm một chút, hay là để em nấu đi.”
“Cậu biết nấu ăn?” Người đại diện kinh ngạc.
Bách An gật đầu, sau đó rảo bước về phía nhà bếp.
Người đại diện bối rối: Loại khí tràng thản nhiên này Bách An lấy ở đâu ra? Sao lại không có chút chột dạ? Hắn nhớ hắn đến để hỏi tội, Bách An có nấu ăn được hay không thì liên quan gì tới hắn? Sau đó người đại diện vênh mặt như phụ huynh, nhắc lại đề tài vừa rồi, âm điệu mang theo chất vấn: “Sao cậu lại ở đây?”
Bách An xắn tay áo, bình thản nói: “Em và Nhan Vũ ở chung.”
Người đại diện sửng sốt, giọng điệu Bách An đều đều như đang nói ‘Hôm nay ăn gì’. Hắn tiêu hóa một hồi mới hiểu Bách An có ý gì, hắn quay đầu nhìn lên lầu rồi lại nhìn sang Bách An đang thản nhiên: “Ở, chung? Là, là cái loại ở chung đó đó sao?”
Bách An giải thích thêm một câu: “Em và Nhan Vũ yêu nhau.”
“Vậy hôm qua cậu…”
“Ở đây.”
Người đại diện há hốc mồm, cảm giác như không thở nổi: “Vậy hai người, hôm qua hai người…”
Tuy hắn không hỏi hết câu nhưng Bách An vẫn hiểu: “Không làm gì cả, em bôi thuốc giúp em ấy.”
“À.” Người đại diện vỗ ngực thở phào.
May là không xảy ra chuyện lắm, bạn hắn nói lần đầu tiên không thể làm quá nhiều… Khoan đã! Vì sao hắn lại nhanh chóng tiếp nhận Bách An và Nhan Vũ sẽ phát sinh chuyện này? Bách An không phải thẳng nam sao?
Người đại diện đứng cách bàn bếp quan sát Bách An, phát hiện hắn xử lý nguyên liệu rất thành thạo, trình tự chặt chẽ đâu vào đấy. Hắn chỉ có thể đứng đó nhìn Bách An làm chứ không xen vào được.
Nhận thấy ánh mắt của người đại diện, Bách An tạm thời dừng lại, hỏi: “Anh Lâm, anh ăn sáng chưa?”
Thái độ đảo khách thành chủ vô cùng tự nhiên của Bách An khiến người đại diện rất kinh ngạc, tâm trạng cũng rất phức tạp. Hắn im lặng, không cam lòng để tiểu thiếu gia bị kẻ khác cắp đi, hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu nên chỉ đành phải làm vẻ nghiêm trọng gật đầu, xoắn xuýt một lát mới nói: “Hai người… Cậu nghiêm túc sao?”
Âm thanh xắt thức ăn dừng lại, Bách An nhìn sang người đại diện. Khí thế của Bách An rất mạnh, nhất là lúc không nói chuyện càng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Bị ánh mắt như thế nhìn săm soi, người đại diện xìu xuống, kiên trì nói: “Vì chuyện gia đình nên thiếu gia của chúng tôi rất ít khi biểu lộ thích ai, đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy thích một người. Nếu cậu không tính đến chuyện lâu dài thì đừng trêu chọc em ấy nữa.”
“Chuyện gia đình?” Bách An nhanh chóng nắm được trọng điểm, bàn tay siết chặt cán dao, ngẩng đầu hỏi.
Người đại diện: “……” Là tôi hỏi cậu, không phải cậu hỏi tôi!
Bách An đặt dao lên thớt, biểu lộ rất rõ ràng là anh muốn nghe chuyện này.
Người đại diện đâm lao phải theo lao, chỉ tự trách mình lắm chuyện. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại thì người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nếu hắn mặc kệ thì sẽ không còn ai quản Nhan Vũ. Người đại diện nói thầm ‘Tình cha như núi Thái Sơn, tình mẹ như nước trong nguồn chảy ra’, tiện tay cầm một quả cam trên mâm trái cây, vừa lột vừa cẩn thận nói: “Cậu chưa từng nghe thiếu gia chúng tôi đề cập đến ba mẹ em ấy đúng không?”
“Ừ.”
Người đại diện nói: “Ba mẹ em ấy… Đã đoạt tuyệt quan hệ với em ấy rồi.”
Bách An ngẩn ra.
Người đại diện cũng không muốn nói nhiều, đại khái chuyện này: “Ba ngoại tình, vì trả thù mà mẹ thiếu gia cũng ngoại tình. Sau khi ly hôn, bà ấy ăn năn muốn níu kéo, tự sát mấy lần khiến ông ta trốn ra nước ngoài, cuối cùng hai người không ai muốn nuôi con. Thiếu gia đã thôi học từ sớm, ăn nhờ ở đậu vài lần, cuộc sống cũng chẳng thoải mái gì. Cuối cùng để trả thù ba mẹ nên thiếu gia mới đi đến bước đường này, bị hai người đó biết được… Thành ra xích mích.”
Quả cam được ném lên cao rồi quay trở lại bàn tay người đại diện, hắn nói thêm: “Có lẽ là vì sự bảo vệ của tôi, em ấy rất ít khi chủ động, luôn từng bước kiểm chứng tình cảm của bản thân đối với người khác, một khi nhận thấy mình sắp động lòng sẽ lập tức dứt ra.”
Lúc này người đại diện hận ngôn ngữ quá thiếu thốn, sợ rằng trong nhất thời không thể nói rõ ràng. Hắn thấy Nhan Vũ là người cực kỳ cố chấp với tính tự chủ của bản thân, cậu thiếu cảm giác an toàn, sợ thích người khác, sợ bị phản bội, cũng sợ trở nên điên cuồng. Nhưng Bách An lại là một biến số của Nhan Vũ, không biết từ lúc nào đã thích anh, đến khi nhận ra thì bản thân đã lún quá sâu.
“Thiếu gia vì cậu mà thay đổi bước tiến, nhận quay GV mà trước giờ thiếu gia không có hứng thú. Điều này nói rõ cậu rất có sức nặng trong lòng thiếu gia.”
Nhưng như vậy mới càng đáng sợ hơn.
“Cho nên cậu hiểu chưa? Nếu cậu chỉ định vui đùa thì đừng chọn Nhan Vũ.” Người đại diện đặt cam lên bàn, lo lắng siết chặt nắm tay.
Sau cuộc đối thoại, nhà bếp yên tĩnh hồi lâu.
Bách An im lặng đứng đó, khoảng hai ba phút sau anh mới tiếp tục cầm dao xắt thức ăn, âm thanh lưỡi dao va chạm mặt thớt cực kỳ rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Người đại diện cho rằng đã nói tất cả những gì cần nói, Bách An lại chậm chạp không mở miệng khiến hắn rất nôn nóng. Hắn đang định hỏi ý Bách An là như thế nào thì đột nhiên lại nghe thấy âm thanh bình tĩnh của anh: “Em thích Nhan Vũ, rất nghiêm túc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook