Đơn Giản Tiếng Yêu
-
Chương 22: Cầu xin
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Lời chúc tụng của các trọng thần khiến Vũ đế cảm thấy càng mệt mỏi. Tuy nhiên hắn vẫn cạn rượu mừng cùng bọn họ…Càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống lại càng nhớ…Một ước mơ viễn vông bỗng hiện ra trong đầu hắn. Ly rượu quê nghèo của ngày hôn lễ, vẫn còn thấm ở đầu môi.
Từ đằng xa, Thái Mẫn vô cùng lo lắng. Nàng không biết là thê tử của các vị trọng thần tuy cũng được dự tiệc song không được gặp mặt hoàng thượng. Người tiếp họ là các phi tử của người.
Mạnh phi, Lục Phi, Thẩm phi, Minh phi, Phạm Phi đều có mặt đủ. Chỉ thiếu có Nghi phi.
Đó là một vết gợn trong lòng các nương nương tôn quý….. Nghi phi cũng là phi tử nhưng lại được hậu ái. Không chỉ được giao chủ trì buổi tiệc mà còn được ngồi cạnh hoàng thượng. Các đại thần ban đầu cũng tỏ vẻ phản đối song theo thời gian, họ đều nhận thấy nàng không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn thông minh, có những quyết sách giúp cho hoàng thượng rất nhiều trong việc trị quốc. Cùng với Bạch Phượng Khanh, Nghi phi đã trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh hoàng đế….. Chỉ tiếc nàng là phi tử của thái tử trước đây, nếu không ngôi hoàng hậu ngoài Nghi phi không còn ai xứng đáng hơn.
Trong tiệc rượu, phu nhân ngồi bên cạnh Thái Mẫn chợt quay sang nàng, nhíu mày:
- Không biết vị phu nhân này…Người là nội tử của đại thần nào?
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào Thái Mẫn. Đến đây đều là chính thất của các trọng thần. Thái Mẫn còn rất trẻ, trên người phục sức đơn giản, trông như một con chim sẻ nhỏ giữa bầy họa mi xinh đẹp. Mặt Thái Mẫn thoáng đỏ lên, ngập ngừng:
- Tôi…tôi là…
- Hoàng thượng truyền Thái phu nhân, thân thích của Thừa tướng đại nhân.
Mọi ánh mắt dõi theo chân Thái Mẫn…..Là người của Thừa tướng đại nhân, sao dáng vẻ lại có vẻ quê mùa đến vậy, thua xa nhiều người có mặt tại đây?
Thái Mẫn bị triệu vào trong điện chính. Nàng đứng cách xa hoàng thượng….Xa hơn chút nữa, gương mặt Bạch Phượng Khanh nhàn nhạt ý cười.
- Dân phụ ngu muội…Dân phụ bái kiến hoàng thượng…
Giọng nói này…Vũ đế giật mình nhìn thẳng về phía trước. Người con gái quỳ mọp xuống đất, mặt cúi gằm. Khoảng cách khá xa nên hắn không nhìn thấy rõ…Nhưng vóc người thì….Rất giống với nàng.
- Bệ hạ…
Nghi phi lên tiếng. Giọng nàng thật nhẹ, không thân mật nhưng cũng chẳng lạnh lùng.
- Bệ hạ….Người sao vậy?
- Không có gì….- Vũ đế khoát tay. Có lẽ trong đầu hắn đã có đầy âm thanh ấy, tự nhiên liên tưởng ra thôi.
- Nàng đứng lên đi! – Nghi phi dịu dàng- Ta đã nghe Bạch thừa tướng nói qua một số chuyện về nàng. Nàng hãy…
- Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng – Thái Mẫn không đợi Nghi phi nói hết câu vội cắt lời, dập đầu liên tục…Nàng quyết định rồi. Không nói sẽ không biết đến bao giờ mới có dịp tốt như vậy. Mặc kệ mọi ánh nhìn, giọng Thái Mẫn đã bình tĩnh hơn nhiều:
- Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng, dân phụ vốn sống ở Đông Thành. Dân phụ đã có tướng công. Hiện chàng không có tông tích…Thừa tướng là người đã giúp đỡ dân phụ….Dân phụ và thừa tướng không có quan hệ gì khác. Chỉ xin nương nương và hoàng thượng ban ơn cho dân phụ. Dân phụ chỉ muốn tìm tông tích của tướng công. Tên chàng là Du Lang…Du Lang…
Vũ đế từ thẫn thờ đã trở nên ngơ ngẩn. Lần đầu tiên trong đời, hắn không kềm nén được cảm xúc…Tay có chút run, tim thắt lại. Một cảm giác hạnh phúc khó kềm được đang dâng lên, đầy ắp trong lòng.
Nụ cười của Bạch Phượng Khanh đã trở nên méo xệch. Vốn định sau buổi tiệc sẽ đưa vào trong gặp Vũ đế. Ngài cần giải tỏa tâm trạng, cần được những phút giây thanh thản. Không ngờ Nghi phi lại truyền nàng vào tận đây. Hoàng thượng bất ngờ, triều thần thì xôn xao. Trong khi Nghi phi vẫn bình thản. Giọng nói vẫn rất nhu hòa:
- Nàng cầu xin hoàng thượng và ta giúp nàng tìm tướng công. Hôm nay thừa tướng đại nhân lại dắt nàng vào trong điện, chứng minh quan hệ hai bên không tầm thường…. Ngài hoàn toàn có khả năng giúp nàng tìm phu quân, sao không nhờ cậy đến người?
Không ai dám lên tiếng. Nghi phi bình thường là người ít nói, hôm nay đích thân hỏi chuyện thần tử khiến triều thần vừa ngạc nhiên, lại cũng tò mò muốn biết, đằng sau đó chân tướng sự việc là thế nào đây:
- Muôn tâu nương nương….Là vì….
- Vì sao?
- Muôn tâu nương nương- Thái Mẫn đưa mắt sang phía Bạch Phượng Khanh…Nàng vẫn sợ, nhưng nếu không giải thích nguyên nhân sẽ mang tội nặng….Nàng cũng tự nhủ với mình.Mọi quan hệ, khúc mắc đều nên làm rõ…Thái Mẫn đã có phu quân, tuyệt đối sẽ không vì lý do gì khác mà bỏ quên chàng:
- Tâu nương nương và hoàng thượng….Là vì dân phụ nghe người trong phủ Thừa tướng bàn tán…Ngài đối xử tốt với dân phụ, thậm chí cho dân phụ ở biệt viện, không cho tiếp xúc với ai là vì ngài…ngài muốn lập dân phụ làm thê tử. Dân phụ lại không có cách gì phản kháng…Tung tích tướng công không rõ, chỉ dám to gan cầu xin hoàng thượng và nương nương….- Nàng lại hướng về phía Bạch Phượng Khanh mặt đang dần đổi sắc, sau đó tiếp tục dập đầu – Cầu xin hoàng thượng và nương nương dung tình truyền chỉ cho dân phụ ra khỏi thừa tướng phủ và tìm kiếm tung tích của tướng công. Chàng tên là Du Lang, chỉ là một người lương thiện ở quê nghèo…Chàng có chút võ công và là người tốt, rất tốt! Chàng không muốn làm hại ai cả. Dân phụ cầu xin hoàng thượng, nương nương thương tình cho phu thê dân phụ. Dân phụ đội ơn hoàng thượng, đội ơn nương nương suốt cả đời.
Bàn tay Vũ đế đặt trên ngai không đơn thuần chỉ là run rẩy nữa. Ngài đã không còn kềm chế được cảm xúc. Trên đôi môi anh đào của Nghi phi thoáng hiện lên một nụ cười.
Trái tim nàng lại đau đớn như dao cắt. Hai con người yêu nhau gần trong gang tấc, chỉ còn cách vài bước chân là gặp mặt. Nàng không muốn họ cũng như mình bảy năm về trước. Thấy chàng hiên ngang giữa hàng quân ngũ, biết chàng đang nhìn theo mình mà lòng phải lạnh, phải tự nói với mình, chúng ta chỉ là xa lạ mà thôi.
Giọng nói của Lâm Nghi thoáng nhẹ như hơi thở khiến Vũ đế đang kích động tâm tình cũng chợt nhìn nàng:
-Nếu yêu nàng, nếu nhớ nàng thì đừng để nàng một mình thế nữa. Đừng để nàng phải đơn độc, đừng để nàng phải chờ đợi trong vô vọng…Đừng để nàng…không biết khi nào mới gặp được người ta.
Nghi phi đang nói với chính mình, có phải? Bây giờ thì Vũ đế đã hiểu, tại sao có những kẻ thà buông bỏ mạng sống chứ không nỡ để người trong lòng chịu thêm một chút tổn thương.
Nghi phi không đợi Bạch Phượng Khanh giải thích. Nàng phất tay áo, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên tràn ngập ý cười:
- Ta hiểu rồi. Lương tổng giám đưa nàng ấy về Phượng Nghi cung chờ lệnh. Bây giờ là tiệc sinh thần của hoàng thượng, đừng để mất vui.
- Tuân lệnh nương nương…
Tâm trí Vũ đế cũng theo bóng người con gái ấy mà không yên ổn nữa. Rượu chỉ vài tuần cho có lệ, mắt không rời khỏi Phượng nghi cung.
Bạch Phượng Khanh cũng không kém phần bối rối. Tuy chủ ý của hắn hoàn toàn không phải như những gì Thái Mẫn đã hiểu lầm, song đối diện với ánh mắt dò hỏi lẫn tò mò của người khác, vẫn là không được tự nhiên.
Hai kẻ đứng đầu triều nội lại trở thành như thế…Chỉ vì một nàng thôn nữ quê nghèo. Nghi phi càng nghĩ lại càng không nén được nụ cười. Gương mặt nàng càng trở nên ngời ngời xuân sắc. Vẻ tĩnh lặng thường ngày biến mất. Đóa phù dung bỗng thay hương đổi sắc, biến thành loài hoa anh túc lộng lẫy, quyến rũ hồn phách người nhìn, tưởng tỉnh mà lại hóa say.
Từ đằng xa, Thái Mẫn vô cùng lo lắng. Nàng không biết là thê tử của các vị trọng thần tuy cũng được dự tiệc song không được gặp mặt hoàng thượng. Người tiếp họ là các phi tử của người.
Mạnh phi, Lục Phi, Thẩm phi, Minh phi, Phạm Phi đều có mặt đủ. Chỉ thiếu có Nghi phi.
Đó là một vết gợn trong lòng các nương nương tôn quý….. Nghi phi cũng là phi tử nhưng lại được hậu ái. Không chỉ được giao chủ trì buổi tiệc mà còn được ngồi cạnh hoàng thượng. Các đại thần ban đầu cũng tỏ vẻ phản đối song theo thời gian, họ đều nhận thấy nàng không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn thông minh, có những quyết sách giúp cho hoàng thượng rất nhiều trong việc trị quốc. Cùng với Bạch Phượng Khanh, Nghi phi đã trở thành nhân vật quan trọng bên cạnh hoàng đế….. Chỉ tiếc nàng là phi tử của thái tử trước đây, nếu không ngôi hoàng hậu ngoài Nghi phi không còn ai xứng đáng hơn.
Trong tiệc rượu, phu nhân ngồi bên cạnh Thái Mẫn chợt quay sang nàng, nhíu mày:
- Không biết vị phu nhân này…Người là nội tử của đại thần nào?
Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào Thái Mẫn. Đến đây đều là chính thất của các trọng thần. Thái Mẫn còn rất trẻ, trên người phục sức đơn giản, trông như một con chim sẻ nhỏ giữa bầy họa mi xinh đẹp. Mặt Thái Mẫn thoáng đỏ lên, ngập ngừng:
- Tôi…tôi là…
- Hoàng thượng truyền Thái phu nhân, thân thích của Thừa tướng đại nhân.
Mọi ánh mắt dõi theo chân Thái Mẫn…..Là người của Thừa tướng đại nhân, sao dáng vẻ lại có vẻ quê mùa đến vậy, thua xa nhiều người có mặt tại đây?
Thái Mẫn bị triệu vào trong điện chính. Nàng đứng cách xa hoàng thượng….Xa hơn chút nữa, gương mặt Bạch Phượng Khanh nhàn nhạt ý cười.
- Dân phụ ngu muội…Dân phụ bái kiến hoàng thượng…
Giọng nói này…Vũ đế giật mình nhìn thẳng về phía trước. Người con gái quỳ mọp xuống đất, mặt cúi gằm. Khoảng cách khá xa nên hắn không nhìn thấy rõ…Nhưng vóc người thì….Rất giống với nàng.
- Bệ hạ…
Nghi phi lên tiếng. Giọng nàng thật nhẹ, không thân mật nhưng cũng chẳng lạnh lùng.
- Bệ hạ….Người sao vậy?
- Không có gì….- Vũ đế khoát tay. Có lẽ trong đầu hắn đã có đầy âm thanh ấy, tự nhiên liên tưởng ra thôi.
- Nàng đứng lên đi! – Nghi phi dịu dàng- Ta đã nghe Bạch thừa tướng nói qua một số chuyện về nàng. Nàng hãy…
- Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng – Thái Mẫn không đợi Nghi phi nói hết câu vội cắt lời, dập đầu liên tục…Nàng quyết định rồi. Không nói sẽ không biết đến bao giờ mới có dịp tốt như vậy. Mặc kệ mọi ánh nhìn, giọng Thái Mẫn đã bình tĩnh hơn nhiều:
- Muôn tâu nương nương, muôn tâu hoàng thượng, dân phụ vốn sống ở Đông Thành. Dân phụ đã có tướng công. Hiện chàng không có tông tích…Thừa tướng là người đã giúp đỡ dân phụ….Dân phụ và thừa tướng không có quan hệ gì khác. Chỉ xin nương nương và hoàng thượng ban ơn cho dân phụ. Dân phụ chỉ muốn tìm tông tích của tướng công. Tên chàng là Du Lang…Du Lang…
Vũ đế từ thẫn thờ đã trở nên ngơ ngẩn. Lần đầu tiên trong đời, hắn không kềm nén được cảm xúc…Tay có chút run, tim thắt lại. Một cảm giác hạnh phúc khó kềm được đang dâng lên, đầy ắp trong lòng.
Nụ cười của Bạch Phượng Khanh đã trở nên méo xệch. Vốn định sau buổi tiệc sẽ đưa vào trong gặp Vũ đế. Ngài cần giải tỏa tâm trạng, cần được những phút giây thanh thản. Không ngờ Nghi phi lại truyền nàng vào tận đây. Hoàng thượng bất ngờ, triều thần thì xôn xao. Trong khi Nghi phi vẫn bình thản. Giọng nói vẫn rất nhu hòa:
- Nàng cầu xin hoàng thượng và ta giúp nàng tìm tướng công. Hôm nay thừa tướng đại nhân lại dắt nàng vào trong điện, chứng minh quan hệ hai bên không tầm thường…. Ngài hoàn toàn có khả năng giúp nàng tìm phu quân, sao không nhờ cậy đến người?
Không ai dám lên tiếng. Nghi phi bình thường là người ít nói, hôm nay đích thân hỏi chuyện thần tử khiến triều thần vừa ngạc nhiên, lại cũng tò mò muốn biết, đằng sau đó chân tướng sự việc là thế nào đây:
- Muôn tâu nương nương….Là vì….
- Vì sao?
- Muôn tâu nương nương- Thái Mẫn đưa mắt sang phía Bạch Phượng Khanh…Nàng vẫn sợ, nhưng nếu không giải thích nguyên nhân sẽ mang tội nặng….Nàng cũng tự nhủ với mình.Mọi quan hệ, khúc mắc đều nên làm rõ…Thái Mẫn đã có phu quân, tuyệt đối sẽ không vì lý do gì khác mà bỏ quên chàng:
- Tâu nương nương và hoàng thượng….Là vì dân phụ nghe người trong phủ Thừa tướng bàn tán…Ngài đối xử tốt với dân phụ, thậm chí cho dân phụ ở biệt viện, không cho tiếp xúc với ai là vì ngài…ngài muốn lập dân phụ làm thê tử. Dân phụ lại không có cách gì phản kháng…Tung tích tướng công không rõ, chỉ dám to gan cầu xin hoàng thượng và nương nương….- Nàng lại hướng về phía Bạch Phượng Khanh mặt đang dần đổi sắc, sau đó tiếp tục dập đầu – Cầu xin hoàng thượng và nương nương dung tình truyền chỉ cho dân phụ ra khỏi thừa tướng phủ và tìm kiếm tung tích của tướng công. Chàng tên là Du Lang, chỉ là một người lương thiện ở quê nghèo…Chàng có chút võ công và là người tốt, rất tốt! Chàng không muốn làm hại ai cả. Dân phụ cầu xin hoàng thượng, nương nương thương tình cho phu thê dân phụ. Dân phụ đội ơn hoàng thượng, đội ơn nương nương suốt cả đời.
Bàn tay Vũ đế đặt trên ngai không đơn thuần chỉ là run rẩy nữa. Ngài đã không còn kềm chế được cảm xúc. Trên đôi môi anh đào của Nghi phi thoáng hiện lên một nụ cười.
Trái tim nàng lại đau đớn như dao cắt. Hai con người yêu nhau gần trong gang tấc, chỉ còn cách vài bước chân là gặp mặt. Nàng không muốn họ cũng như mình bảy năm về trước. Thấy chàng hiên ngang giữa hàng quân ngũ, biết chàng đang nhìn theo mình mà lòng phải lạnh, phải tự nói với mình, chúng ta chỉ là xa lạ mà thôi.
Giọng nói của Lâm Nghi thoáng nhẹ như hơi thở khiến Vũ đế đang kích động tâm tình cũng chợt nhìn nàng:
-Nếu yêu nàng, nếu nhớ nàng thì đừng để nàng một mình thế nữa. Đừng để nàng phải đơn độc, đừng để nàng phải chờ đợi trong vô vọng…Đừng để nàng…không biết khi nào mới gặp được người ta.
Nghi phi đang nói với chính mình, có phải? Bây giờ thì Vũ đế đã hiểu, tại sao có những kẻ thà buông bỏ mạng sống chứ không nỡ để người trong lòng chịu thêm một chút tổn thương.
Nghi phi không đợi Bạch Phượng Khanh giải thích. Nàng phất tay áo, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên tràn ngập ý cười:
- Ta hiểu rồi. Lương tổng giám đưa nàng ấy về Phượng Nghi cung chờ lệnh. Bây giờ là tiệc sinh thần của hoàng thượng, đừng để mất vui.
- Tuân lệnh nương nương…
Tâm trí Vũ đế cũng theo bóng người con gái ấy mà không yên ổn nữa. Rượu chỉ vài tuần cho có lệ, mắt không rời khỏi Phượng nghi cung.
Bạch Phượng Khanh cũng không kém phần bối rối. Tuy chủ ý của hắn hoàn toàn không phải như những gì Thái Mẫn đã hiểu lầm, song đối diện với ánh mắt dò hỏi lẫn tò mò của người khác, vẫn là không được tự nhiên.
Hai kẻ đứng đầu triều nội lại trở thành như thế…Chỉ vì một nàng thôn nữ quê nghèo. Nghi phi càng nghĩ lại càng không nén được nụ cười. Gương mặt nàng càng trở nên ngời ngời xuân sắc. Vẻ tĩnh lặng thường ngày biến mất. Đóa phù dung bỗng thay hương đổi sắc, biến thành loài hoa anh túc lộng lẫy, quyến rũ hồn phách người nhìn, tưởng tỉnh mà lại hóa say.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook