Đốn Đốn
-
5: Đặt Thức Ăn Ngoài
Editor: Phộn
Beta: Linh
********Chỉ đăng tại wattpad @TeamBongCucCute và wordpress******
Nằm trong chăn xem phim xong, Khổng Tiếu cũng xài hết giấy trên tủ đầu giường.
Cậu lười biếng nằm trên giường để giảm bớt tư vị, nhất thời đầu óc có chút trống rỗng, thân thể cường tráng của công nhân trong phim cùng cánh tay trần trụi tráng kiện của người bán thịt lúc trước đan xen với nhau, làm cho khuôn mặt cậu ửng hồng lên.
Dừng khoảng chừng là 2s, Khổng Tiếu bắt đầu lẩm bẩm.
Cậu không muốn nấu cơm, liền mở app gọi thức ăn ngoài, ghi chú không cay, không hành, lại lướt tóp tóp một lúc, đợi đến khi chuông cửa vang lên, mới đứng dậy đi ra khỏi giường.
Vì là ở nhà nên Khổng Tiếu ăn mặc tương đối tùy ý, không chú ý cặn kẽ như ở bên ngoài.
Nhưng là một bé heo có phẩm vị, coi như là mặc áo ngủ thả rông cũng không hề low.
Cậu lấy một cái áo sơ mi hơi lớn trong tủ quần áo ra, tùy tiện mặc vào người rồi đi ra ngoài.
Chiếc áo này là lúc trước cậu cùng một mãnh nam đồng nghiệp mập mờ qua lại tiện tay mua.
Lúc ấy đi dạo phố ẩn giấu một chút khát vọng bí ẩn, nghĩ mà lỡ như thật sự thành đôi với đồng nghiệp, cũng có thể diễn một màn "mặc áo bạn trai" làm một loại tình thú play.
Tưởng tượng rất hay, thực tế lại rất tàn nhẫn.
Vị mãnh nam đồng nghiệp kia nhìn rất ra dáng, ai ngờ lại là một tên tra nam cặn bã.
Một bên cùng cậu mập mờ, một bên cùng mấy đồng nghiệp nữ bùm bùm chát chát với nhau, lúc Khổng Tiếu phát hiện, ghê tởm đến mức xém nôn thức ăn đêm qua.
May mắn mình còn chưa chịch với hắn.
Tính Khổng Tiếu có chút khiết phích, chỉ muốn loại tình yêu mà đối phương hoàn toàn trung thành với tình yêu của mình.
Nhưng trong thời đại tình yêu là fast food ngày nay, ước muốn này có thể nói là rất xa vời.
Nhiều năm như vậy, Khổng Tiếu cũng có chút nản chí.
Thậm chí còn có ý nghĩ làm liều, dứt khoát tìm một đại mãnh công thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cũng không thiệt thòi.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ, chung quy cậu cũng không chân chính muốn làm tới bước này.
Kính coong —
Kính coong —
Khổng Tiếu vừa mới mặc quần áo, chuông cửa đã dồn dập vang lên, cậu chỉ có thể bước nhanh đi ra mở cửa.
"Ra liền!"
Cậu cao giọng đáp lời, nhưng tới lúc mở cửa, bên ngoài lại không có một bóng người, chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập xuống lầu.
Trong hành lang vang vọng tiếng nói lớn của shipper, "Tiên sinh, tôi đang vội, đồ ăn đặt trước cửa nhà cậu nhé!"
"....."
Khổng Tiếu không nói gì, nhìn hai chiếc dép hai màu dưới chân do vội vàng mà mang nhầm.
Sao không nói sớm?!?
Quần áo của cậu còn chưa cài nút xong.
Nghe bước chân vội vã trong hành lang dần dần đi xa, cậu một bên cảm thán mọi người kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, một bên cúi đầu dựa vào cửa buộc áo lại.
Cửa mở một nửa, gió xuân ấm áp thổi từ trong hành lang vào cửa sổ nhỏ, làm cho cậu híp mắt ngáp một cái.
Hành lang theo trở nên yên tĩnh ngay sau khi shipper vừa đi, nhưng không quá mấy giây, lại có tiếng bước chân vang lên đi lên lầu.
Khổng Tiếu nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ shipper đưa nhầm nên lên đây đổi lại?
Nhưng cẩn thận nghe hai tiếng, phát hiện người lên lầu bước đi trầm trầm ổn ổn, rõ ràng không nóng nảy giống như vừa rồi, Khổng Tiếu nghĩ tới khả năng người kia là người trong chung cư.
Quần áo trên người có gần mười cái cúc áo, Khổng Tiếu không kiên nhẫn cài toàn bộ, dứt khoát chỉ cài vài cái trước ngực, rồi khom lưng lấy bữa trưa của mình.
Chỉ là cửa mở, Khổng Tiếu lại không có mặc quần ngủ.
Dù sao thì cái sơ mi này cũng đủ lớn, có thể che đến đùi của cậu, cậu lại là nam nhân, còn sợ mất cái gì sao?
Nhưng cậu không biết.
Trong mắt một người vừa đi lên bắt gặp bộ dáng này của cậu, so sánh với hình ảnh cậu khỏa thân, cũng không có gì khác nhau.
Cổ áo sơ mi trước ngực quá lớn, khom lưng một cái, người kia có thể thấy được lồng ngực trắng nõn bên trong.
Hai vú hồng hào phấn nộn kẹp giữa hai phiến trắng không giống nhau, có thể trong nháy mặt đoạt đi lực chú ý của người khác.
Mà theo vạt áo vểnh lên trên, hai cái chân không được che chắn của cậu cũng lộ ra bộ dáng chân thật nhất.
Không giống nam nhân bình thường bắp đùi đều là cơ thịt, hai chân của cậu ngược lại rất thon dài, mà hướng lên trên một tí, nhiều thịt hơn ở phía dưới, cũng làm cho người ta muốn phủ tay lên tận tình mà hung hăng xoa nắn cặp mông mềm nhũn trắng mịn.
Có người nào đó nặng nề thở hổn hển một hơi.
Lỗ tai Khổng Tiếu giật giật, xách túi lên thuận đường ngước mắt theo, lại thẳng tắp đối diện với một đôi mắt đen nhánh có chút quen thuộc.
"!!!!"
Người tối hôm qua còn mơ thấy, người sáng nay còn nghĩ tới, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu!
Không Tiếu còn tưởng rằng mình bị dính ma thuật, không khỏi kích động lùi về sau một bước nhỏ.
Đồ Lương lại tưởng người này sợ mình, ánh mắt ảm đạm trong phút chốc.
Khổng Tiếu không chú ý, gót chân vấp ở ngưỡng cửa, mắt thấy sắp ngã về phía sau.
Trái tym nhỏ bé của cậu sắp chạy lên tới cổ họng, thì một cái ôm có mùi khói kết hợp với mùi mồ hôi kéo nó lại.
"Cẩn thận!"
Đồ Lương dùng bàn tay trống không vớt lấy cái người sắp ngã xuống kia, bàn tay lại chạm tới chỗ mềm mại nào đó mà hắn thèm chảy nước miếng đã lâu.
Đợi sau khi phản ứng lại mình đụng cái gì, thân thể Đồ Lương căng ra.
"Cám ơn, cám ơn."
Khổng Tiếu đứng vững, cũng ý thức được người trước mắt không phải ảo giác.
Cậu gật đầu nói một tiếng cám ơn, thân thể cũng căng thẳng trong nháy mắt.
Tym từ trong lồng ngực trực tiếp bay ra khỏi cổ họng.
Nguyên nhân không ở đâu xa.
Giờ phút này, nửa người trên của cậu đang dán sát vào thân thể của người bán thịt trước mặt, tay chống lên lồng ngực cường tráng của nam nhân.
Mà nửa người dưới, chân trần của cậu cũng hoàn toàn dán vào người người ta...!
Càng làm cho cậu không dám động đậy đó chính là —
Mông cậu, trên cái mông xinh xắn được cậu chăm sóc, có một...!một bàn tay ấm nóng đang được đặt ở đấy!
Bàn tay kia, còn dám véo mông cậu một cái nữa chứ!!!
Ố mài gót!!!!!
******.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook