*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Hoành mở cửa ra, thấy Chu Thiên Uyên buồn bã ngồi xổm trước cửa nhà anh.

Trưởng ban Vương từ trên cao nhìn xuống cậu: “Anh bảo em về nhà, không phải là về nhà anh.”

Cậu hai Tiểu Chu nức nở: “Vương Hoành, tôi sắp nhẵn túi rồi.”

Vương Hoành bất đắc dĩ: “Vào nhà rồi nói.”

Cậu hai Tiểu Chu ủ rũ đi vào, trước tiên chạy đến tủ lạnh tìm chocolate, bánh ngọt, kem, ngồi xuống bàn ăn, hóa đau buồn thành sức ăn.

Vương Hoành ngồi đối diện cậu:”Nói đi, sao vậy?”

Chu Thiên Uyên bận ăn: “Ăn xong rồi nói.”

“Nói bây giờ luôn.”

Mặc kệ anh, tiếp tục ăn.

Vương Hoành gõ bàn: “Bây giờ nói luôn, hoặc là đi ra ngoài ăn.”

“Vậy bây giờ nói.” Mếu máo móc thẻ ngân hàng ra, thẳng thắn nói với lãnh đạo: “Tháng này anh trai tôi chưa cho tiền tiêu vặt.”

“Cho nên em nhẵn túi?”

Chu Thiên Uyên gật đầu: “Đúng vậy.”

Trưởng ban Vương dạy cậu phép tính cộng trừ: “Một tháng em lãnh lương bốn nghìn chín trăm hai mươi ba phẩy chín mươi chín tệ, tiền thuê phòng mỗi tháng là hai nghìn năm trăm tệ, tiền gửi xe và phí bảo dưỡng đường sá cố lắm là một nghìn tệ một tháng, tiền internet là một trăm năm mươi đồng, số còn lại một mình em ăn no không sợ đói bụng. Công tử Chu, phiền em nói cho anh biết, vì sao em sẽ nhẵn túi chứ?”

Cậu hai Tiểu Chu suýt chút nữa nuốt luôn cả muỗng vào bụng: “Anh chắn chắn anh không thả vài tên gián điệp quanh tôi đấy chứ?”

“Khi nào em trả lời anh vì sao em sẽ rỗng túi thì anh sẽ trả lời câu hỏi này của em.” Miễn là lúc đó em còn nhớ mình hỏi gì.

Chu Thiên Uyên hơi chột dạ: “Anh có biết tôi làm cảnh sát nhân dân khu vực không?”

“Biết.” Cả phân cục đều biết.

Nhưng làm cảnh sát nhân dân khu vực liên quan gì đến nhẵn túi?

“Tôi rất thân quen với nhân dân.” Đắc ý.

“Sau đó thì sao?” Nhẫn nại chờ cậu nói.

“Sau đó trong nhà người dân có việc gì vui đều mời tôi đến.”

“Nói vào vấn đề chính đi.”

Vấn đề chính là: “Thỉnh thoảng sẽ mang theo quà.”

Vương Hoành không nói gì, sau một lúc lâu mới hỏi cậu: “Tặng bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, dân địa phương kết hôn tặng chừng hai ba trăm đồng.” Chăm chú nhìn sắc mặt của Vương Hoành, tiếp tục khai báo: “Trước mắt đã tặng hết một nghìn ba trăm tệ rồi.”

Nhìn chằm chằm hộp kem bị cậu ăn gần hết: “Tháng này em ăn ở đâu?”

Nhắc tới vấn đề nhạy cảm này, cậu hai Tiểu Chu đau lòng lắm: “Ăn ở căn tin trong đồn.” Tô Bạch vì muốn tiết kiệm kinh phí chỉ hận không thể để bọn họ ăn cơm nhão với dưa muối mỗi ngày.

Trưởng ban Vương nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Chu Thiên Uyên, em cảm thấy mình thật sự muốn làm cảnh sát hả?”

Chu Thiên Uyên không ăn nữa: “Tôi cứ tưởng chỉ có anh sẽ không hỏi tôi vấn đề này.”

Vương Hoành cười khổ: “Vì sao nghĩ như vậy?”

“Một năm trước, anh trai tôi dẫn tôi đến gặp anh, nói tôi nhất thời xúc động muốn làm cảnh sát, bảo anh coi chừng tôi, anh nói với anh trai tôi rằng anh cảm thấy tôi thật sự muốn làm cảnh sát. Từ đó trở đi, tôi cảm thấy chỉ có anh hiểu rằng tôi thật sự muốn làm một cảnh sát.” Cậu hai Tiểu Chu rất chán nản, sẽ không phải ngay cả Vương Hoành cũng cho rằng cậu không làm được cảnh sát đấy chứ.

Vương Hoành hơi bất ngờ. Còn tưởng rằng ngay cả Cục trưởng mà cậu còn dám chống đối thì nghe lời mình cũng chỉ vì quan hệ của anh trai thôi, ai ngờ bởi vì người ta coi mình là Bá Nhạc(*) rồi.

(*) 伯乐/bólè/: Bá Nhạc – một người nước Tần thời Xuân Thu, giỏi về xem ngựa. Người ta thường dùng tên ông để nói về những người biết phát hiện, giới thiệu, bồi dưỡng và sử dụng người tài. – Theo Baidu.

Hiếm khi thở dài, Vương Hoành nhắc nhở cậu: “Lúc em muốn làm cảnh sát, ba em đã đá em ra khỏi cửa. Chu Cảnh Uyên là anh mà như cha, ba em không nuôi em thì cậu ta nuôi, em muốn làm cảnh sát thì để em làm, còn dựa vào các mối quan hệ để em bước chân vào giới chính trị. Bây giờ em tung tăng nhảy nhót đi ra tuyến đầu, chắc hẳn việc cậu ta cắt đứt mọi thứ nằm ngoài dự đoán của em đúng không?”

Cậu hai Tiểu Chu xụ miệng: “Biết trước rồi.”

“Vậy em còn đến chỗ anh để làm gì?” Sợ đầu óc anh chưa đủ loạn hả?

Chu Thiên Uyên nghi hoặc, biểu hiện của cậu chưa đủ rõ ràng sao? “Tôi nghĩ anh sẽ giúp đỡ tôi á.”

Lần này đến lượt Vương Hoành nghi hoặc: “Giúp đỡ thế nào?” Cứ thế đưa tiền? Dựa theo hiểu biết có hạn của anh về cậu hai Tiểu Chu tự ái bằng trời này mà nói, Chu Thiên Uyên có thể để bản thân đói chết chứ không chịu bị bố thí.

Cậu hai Tiểu Chu ‘mạng mỏng hơn giấy’ chạy vào phòng bếp, rót một tách trà cho Trưởng ban Vương, bước lại trước mặt anh: “Lãnh đạo, anh là Trưởng ban của bộ phận Nhân sự mà vẫn còn đi xe Passat, mất mặt lắm đó.”

(*) Passat là một dòng xe sendan cỡ D của Volkswagen được sản xuất tại nhà máy Wolfsburg (Đức) từ năm 1973, đây là mẫu xe rất thành công của thương hiệu Volkswagen.

“Em muốn làm gì?”

Cậu hai chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh: “Em muốn chuyển nhượng lại cho anh cái xe BMWs với giá rẻ.”

Trưởng ban Vương rất muốn đập cho cậu một trận: “Chủ sở hữu cái xe BMWs của em là Chu Cảnh Uyên, không phải Chu Thiên Uyên em.”

Hai mắt lấp lánh biến thành hai mắt ngấn lệ: “Vương Hoành, không dính tới người như anh nữa. Tôi còn có điều gì mà anh không biết không?”

Vương Hoành vỗ đầu cậu: “Nghĩ cách khác đi.”

Chu Thiên Uyên lập tức đưa ra phương án thứ hai: “Một mình anh ở trong căn nhà bốn phòng hai sảnh quá lãng phí. Anh xem thế này được không nhé? Anh cho tôi thuê một phòng, tôi chịu thiệt để anh dùng miễn phí con BMWs của tôi, tôi sẽ giao tiền điện, nước, ga, và tiền cơm cho anh đúng hạn, công bằng nhé.”

Sự phóng đại vô hạn cho sự giải thích có hạn: mặc dù cậu hai Tiểu Chu không than vãn về tiền bạc nữa, nhưng không ngại đi ăn chùa uống chùa.

Vương Hoành hỏi cậu: “Em cảm thấy công bằng hả?”

Chu Thiên Uyên thương lượng với anh: “Hay là tôi thêm chút tiền nhà nhé!”

Nhìn chăm chú cậu một lúc lâu, Trưởng ban Vương trả lời: “Em để anh suy xét chút đã!”

“Còn phải suy xét á?”

“Đương nhiên rồi.” Còn phải suy xét một cách cẩn thận cơ.

Cậu hai Tiểu Chu cúi đầu quay lại chỗ ngồi ăn tiếp.

“Tiểu Thiên.” Vương Hoành gọi cậu: “Em không tìm được ai khác giúp em đúng không?”

Chu Thiên Uyên vô tình đáp lại: “Người khác giúp tôi toàn là vì ba mẹ và anh trai tôi thôi.”

“Em cảm thấy anh vì em hả?”

“Ừm.”



“Em dọn đến đây đi.”

“Hả? À, không cần suy nghĩ nữa à? Tôi biết rồi.” Cậu hai Tiểu Chu rất vui vẻ, lấy di động bấm số. “Alo, công ty chuyển nhà phải không?… Ừm, là tôi… Đúng, có thể lái xe đến đây rồi, cẩn thận chút nhé, che chắn kỹ càng vào… Được, tôi biết rồi… Này này này, Vương Hoành, anh túm tóc tôi làm gì đó?”

Trưởng ban Vương muốn nhổ sạch tóc trên đầu cậu: “Ngay từ đầu em đã muốn dọn đến đây phải không?”

Gật đầu.

“Cho dù anh mua chiếc BMWs của em thì em cũng sẽ dọn đến?”

Gật đầu.

“Em đã tính kế anh từ đầu phải không?”

Gật đầu.

Không đúng, lắc đầu.

“Đau đau đau đau.” Cậu hai Tiểu Chu đầm đìa nước mắt giải thích. “Tôi ở căn nhà một phòng một sảnh suốt một năm trời dễ dàng lắm sao? Lúc này đi khỏi đơn vị, chỗ làm lại xa nữa, tôi còn phải đạp xe đạp đi làm, tôi dọn qua đây thì sao nào? Bản thân tôi không muốn dọn đến thì anh cũng nên bảo tôi dọn đến chứ.” Càng nói càng ấm ức, càng nói càng có lý, cậu hai Tiểu Chu cảm thấy dọn đến đây căn bản không có gì đáng trách hết, là lẽ dĩ nhiên mà thôi.

Vương Hoành đứng dậy đi vào thư phòng, quẳng lại một câu “Em ở phòng ngủ cho khách phía Nam đi.”, chỉ còn lại cậu hai Tiểu Chu ở bên ngoài đang vui sướng khoa tay múa chân.

***

Trưởng ban Vương cảm thấy bản thân rất cần phải ngẫm nghĩ một chút.

Người ở ngoài phòng kia là cậu hai Tiểu Chu.

Vì sao lại gọi cậu là cậu hai Tiểu Chu? Thứ nhất, cậu có người ba làm quan chức, mà còn là quan chức lớn; thứ hai, cậu còn nhỏ, ít nhất nhỏ hơn mình mười tuổi; thứ ba, cậu còn có một người anh trai — cậu hai Chu hàng thật giá thật!

Cách nào cũng không dễ làm!

Vương Hoành là người có đầu óc, nếu không đã chẳng làm Trưởng ban Nhân sự khi tuổi đời còn trẻ như vậy, những nơi thế này luôn cần đến đầu óc.

Cho nên khi anh nhận ra tình cảm của mình dành cho đồng chí thuộc giai cấp vô sản – cậu hai Tiểu Chu – phát triển theo hướng tình cảm nam nam, Trưởng ban Vương đã kịp thời tự phê bình bản thân, chấn chỉnh hành vi của mình, bắt đầu thay đổi cách thức gây áp lực cho đồng chí Chu Thiên Uyên. Trong vòng một năm ngắn ngủi, hay nói đúng hơn là tám tháng, cậu hai Tiểu Chu đã xây dựng lên hình thượng đấu sĩ thần thánh ở phân cục, không thể không kể đến công lao của Trưởng ban Vương.

Nhà họ Chu thể hiện thái độ tích cực đối với cách làm của Trưởng ban Vương, vốn dĩ người ta không muốn để con trai làm cảnh sát, nếu Vương Hoành có thể làm cho Chu Thiên Uyên dập tắt ước mơ làm cảnh sát thì ba mẹ Chu còn có thể viết thư tuyên dương cho anh ấy chứ.

“Tôi kiên quyết không làm thú cưng nữa.” Lúc dọn từ khu nhà cao cấp đến một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, cậu hai Tiểu Chu kéo tay lãnh đạo thể hiện quyết tâm.

Chu Cảnh Uyên phải công nhận rằng, nếu không nói đến tình yêu thương sâu đậm của ba mẹ ra thì đúng là ba mẹ anh đã nuôi em trai như nuôi thú cưng. Cho nên, Chu Cảnh Uyên cố hết sức giải quyết các luồng ý kiến để cậu hai Tiểu Chu đi thi cảnh sát. Nhưng thân là anh trai cũng thương em trai phải chịu khổ, chào hỏi mấy nơi mới đưa được em trai vào bộ phận chính trị, tiện thể gửi gắm, giao em trai yêu quý cho bạn học Vương Hoành. Thậm chí anh còn bảo em trai phải nghe theo sắp xếp của tổ chức, một năm sau thành nhân viên chính thức mới ghi tên đơn vị mình muốn vào.

Anh có ý rằng sẽ khiến cậu hai Tiểu Chu từ chức trong vòng một năm.

Qua một năm, Chu Thiên Uyên muốn đi lên tuyến đầu! 

Một năm rồi, Trưởng ban Vương cũng hiểu được bản thân đã bước tới ranh giới nguy hiểm, nhìn thấy người này trước mặt mỗi ngày, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì đó, — không phải là anh giày vò cậu hai Tiểu Chu đến chết thì chính là cậu hai Tiểu Chu lôi người đến giết chết anh. Nghĩ tới nghĩ lui, Trưởng ban Vương quyết định, thành công thuyết phục được Cục trưởng, một mệnh lệnh điều động nhân sự được ban bố, thành công đưa cậu hai Tiểu Chu đến Đồn Công an Thần Kinh. Nếu Chu Thiên Uyên thật lòng muốn làm một cảnh sát thì Đồn Công an Thân Kính là một nơi rất tốt. Bất cứ tổ chức nào cũng có mặt tối của nó, nói như vậy tức là đồn Thần Kinh quả thực là vườn bách thú của Cục Cảnh sát, càng đơn thuần thì càng không sợ bị quyền lực chèn ép, không sợ người ta không nói lý lẽ với mình.

Chỉ là hơi nghèo chút thôi.

“Khó sắp xếp quá!” Trưởng ban Vương thì thào.

Điều động Chu Thiên Uyên đến đồn Thần Kinh khiến Chu Cảnh Uyên rất không hài lòng, lời nói dối “Để nó chịu khổ rồi sẽ biết khó mà lui’ là để Chu Cảnh Uyên qua mắt ba mẹ anh thôi, miệng lưỡi khéo léo như lò xo của Trưởng khoa Vương cũng không có cách nào thuyết phục được anh. Chu Cảnh Uyên hoàn toàn hiểu rõ cậu hai Tiểu Chu hơn ba mẹ mình. Truyền thống của nhà họ Chu là ba mẹ chịu trách nhiệm nuôi thú cưng, Chu Cảnh Uyên chịu trách nhiệm nuôi con trai.

Bây giờ người đang ở bên ngoài, ấy thế mà mình nhất thời bị ma quỷ ám đã để cậu vào ở, sau này phát triển đến mức nào thì ngay cả bản thân anh cũng không đoán trước được.

“Làm thế nào mới ổn đây?” Đồng chí Vương Hoành – được xưng là người có tấm lòng sâu sắc, hành động cẩn thận nhất cục – đang rầu rĩ trong phòng.

“Hay là anh thử nhấc một chân rồi vòng hai tay lên đầu xem sao.” Cậu hai Tiểu Chu đứng ngoài thư phòng thò đầu vào nhìn, đề nghị Trưởng ban Vương nhớ lại những ký ức ấm áp khi còn nhỏ.

=_=’

Vương Hoành vẫy tay: “Tiểu Thiên, em lại đây.”

Chu Thiên Uyên không bước vào: “Nói trước nha, xe chuyển nhà tới ngay bây giờ đấy, nếu bây giờ anh muốn nghĩ cách đuổi tôi đi thì đúng là rất xấu bụng nhé.”

Trưởng ban Vương rất ân cần: “Anh không đuổi em đi. Chỉ tại anh có một vấn đề không xử lý được, em nghĩ cách giúp anh…”

“Tôi nghĩ cách giúp anh á?” Cậu không ngốc, chưa tự phụ tới mức cảm thấy đầu óc của mình cao siêu hơn của Vương Hoành, chưa tốt đến mức có thể nghĩ cách giúp anh. Thế nên cậu hai Tiểu Chu không bước vào trong.

Thích đứng ở bên ngoài thì cứ đứng ở bên ngoài đi. “Tiểu Thiên, nếu em thích một người, nhưng em biết rõ người nhà của người ấy chắc chắn không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Vậy em sẽ rời xa người mình thích hay là tìm cách ứng phó với người nhà của người ấy?”

Ứng phó? Từ ngữ trừu tượng nhỉ. Nhưng nếu người ta không so đo vấn đề nhà ở với mình thì cậu vẫn bằng lòng cung cấp chút ít ý kiến để tham khảo.

Cho nên, cậu hai Tiểu Chu thành thật trả lời câu hỏi của Trưởng ban Vương: “Tôi sẽ tìm hiểu xem người tôi thích có thích tôi hay không rồi nói tiếp.”

“…”

***

Cậu hai Tiểu Chu có thích Trưởng ban Vương không?

Đây không phải một câu hỏi, đây là một cú shock.

Căn cứ vào thực tế mà nói, bị Chu Thiên Uyên thích thê thảm hơn bị cậu ghét… Thê thảm hơn nhiều lắm.

Tính tình của cậu hai Tiểu Chu, nếu cậu ghét ai thì sẽ thẳng thắn đối mặt với người đó, hoàn toàn xem nhẹ sự e dè của người khác về hoàn cảnh gia đình của mình cũng như tính bao che khuyết điểm của Chu Cảnh Uyên. Bản thân Chu Thiên Uyên nhất quyết không ỷ thế hiếp đáp người khác – đây là nguyên nhân lớn nhất mà cho đến giờ cậu chưa bị đá ra khỏi đội ngũ cảnh sát.

Ngược lại, người bị cậu thích, Chu Thiên Uyên sẽ luôn bày tỏ sự yêu mến với người ta bằng những cách không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như ông Hứa ở ban Pháp chế(*) lầu năm, một người rất tốt bụng, cậu hai Tiểu Chu khâm phục tính cách chính trực cũng như cốt cách trong sạch của ông từ tận đáy lòng. Trong buổi tiệc chia tay ông về hưu, cậu đã tặng ông một bức thư pháp tuyệt đẹp để biểu đạt tình cảm quyến luyến của mình, năm chữ to tướng nằm trên giấy: Sống thêm năm trăm năm!

(*) 法制/fǎzhì/: pháp chế – chế độ và trật tự pháp luật

Ông cụ suýt ngã ngửa tại chỗ.

Hay là nói thế này đi. Chu Thiên Uyên làm việc ở phân cục được một năm, gây thù chuốc oán hết chín phần mười, hơn phân nửa vì những lý do giống vậy mà ra – người ta làm hại hoặc trốn cậu như chuột trốn mèo, hoặc là không đội trời chung với cậu; còn có một số người muốn thay mặt ánh trăng tiêu diệt cậu.

Đương nhiên, về bản chất thì chữ ‘thích’ này của cậu hai Tiểu Chu khác hoàn toàn với ‘thích’ mà Trưởng ban Vương đang nghĩ tới. Nhưng cách cậu biểu hiện không hề khác nhau một chút nào.

Bây giờ Vương Hoành đang nghĩ, Chu Thiên Uyên có thích anh hay không.

Nhìn vào biểu hiện của Chu Thiên Uyên, tuy rằng cậu hai Tiểu Chu luôn kêu la ầm ĩ vì bị Trưởng ban Vương đùa giỡn quay vòng vòng, nhưng nếu không vì tin tưởng Vương Hoành thì cậu đã không đến Đồn Công an Thần Kinh. — Lục Minh Ngạn và Tô Châu trải qua nhiều lần biện chứng lặp đi lặp lại và đã chứng minh được đồng chí Tiểu Thiên không hề ngốc nghếch, không hề dễ bị người khác dắt mũi như vậy.

Nói cách khác, Chu Thiên Uyên thật sự có hảo cảm ở mức tương đối với anh.

Điều này có thể nhìn ra được từ những đồ đạc mà cậu hai Tiểu Chu dọn vào nhà anh, cậu đã đưa hết mọi gia sản quan trọng nhất của mình đến đây.

Trưởng ban Vương đi ra khỏi thư phòng, làm như không thấy căn phòng ngổn ngang đồ đạc kia, chỉ vào thứ to đùng ở giữa phòng khách rồi hỏi cậu hai Tiểu Chu: “Đây là cái gì?”

Chu Thiên Uyên trả lời: “Hang.”

“Trong hang là thứ gì?”

“Thú cưng.”

Dựa vào kinh nghiệm làm cảnh sát lâu năm, vẻ mặt Vương Hoành không hề thay đổi, chưa từng tỏ ra khách sáo với Chu Thiên Uyên như bây giờ: “Xin hỏi, nó là giống gì?”

“Trăn Myanmar.”

Trưởng ban Vương vịn tường: “Cậu hai muốn nuôi nó ở đây ạ?”(*)

(*) Chỗ này anh Hoành dùng đại từ xưng hô là 您/nín/: ông, ngài, v.v theo nghĩa trang trọng, nhưng câu hỏi của anh mang ý mỉa mai nên mình biên tập thành như vậy chứ không phải biên tập sai sót gì nha.

Cậu hai Tiểu Chu, người ở đâu thì trăn ở đó: “Tất nhiên rồi, tôi nuôi nó bốn năm rồi đấy, luôn mang nó theo cùng.”

“Suốt một năm nay nó luôn ở cùng phòng với cậu hai hả?” Cẩn thận mấy cũng có sai sót, ấy thế mà anh không hề biết cậu đang nuôi một con trăn! Nhìn kiểu gì thì con trăn này cũng dài cỡ ba mét, nặng cỡ nửa tạ ấy chứ.

Cậu hai Tiểu Chu vuốt ve cái đầu lắc lư đang thò ra khỏi hang của con trăn: “Không, tôi không ngủ cùng với A Hoa. Nó ngủ trong phòng ngủ, tôi ngủ ngoài phòng khách.”

***

Đồng chí trăn Myanmar A Hoa, dáng người thướt tha, tính tình ôn hòa, thức ăn cố định, nuôi dưỡng đơn giản, mỗi tuần chỉ cần cho ăn một lần, sở thích lúc rảnh rỗi là trườn vòng vòng trong phòng, là thú cưng tốt không chỗ chê trong mắt cậu chủ. Tất nhiên, trong phạm vi đặc tính của giống loài, đồng chí A Hoa vẫn có khuyết điểm, ví dụ như ý thức lãnh địa rất cao, cần một không gian cá nhân (?) nhất định nào đó.

Trước mắt, đồng chí A Hoa ngủ ở phòng khách phía Bắc trong nhà Vương Hoành, ba phòng hai sảnh bên ngoài là con đường đi dạo cố định của nó.

Kết luận: bá chủ của căn nhà một phòng một sảnh lúc trước không phải là cậu hai Tiểu Chu, mà là con trăn Myanmar mắc bệnh béo phì tên Chu A Hoa!



Sky: Chỗ này tác giả không chia chương nên theo bản raw không có chương 5. Nhưng dựa theo mạch và cấu trúc truyện ở các chương trước, mình cắt chương ở đoạn này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương