Chu Thiên Uyên mặc đồng phục cảnh sát thẳng thớm đứng ngẩn ra trước cửa Đồn Công an Thần Kinh.

Nửa ngày trời, ba cảnh sát dặt dẹo đi ra, trong đó có một người còn đang cầm một tách trà kiểu có nắp trong tay. Ba người đó đi đến bên cạnh Chu Thiên Uyên, cậu hai(*) Tiểu Chu ngó lơ, tiếp tục há miệng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đồn công an.

(*) 衙内/yánèi/: nha nội – 1 chức quan cảnh vệ đời Đường, đời Ngũ Đại và đầu đời Tống, chức quan này chỉ có con em của đại thần mới được làm, sau này dùng để chỉ con em quan lại – Theo giải thích trong Quick Translator. Ở đây mình tóm lại thành ‘cậu hai’.

Lão Thái – nhân viên bảo vệ – bèn đi qua, nói cho ba người kia biết: “Cậu ta đó, cứ đứng ngoài cửa hơn nửa tiếng rồi, không bước vào cũng chẳng bỏ đi, cứ đứng lì ở đây. Nếu không thấy cậu ta mặc đồng phục cảnh sát thì tôi đã đuổi đi lâu rồi.”

Tô Bạch đi quanh Chu Thiên Uyên một vòng, đứng ngay trước mặt cậu, căm uất quay đầu lại: “Triệu lão, đây là cậu hai Tiểu Chu trong truyền thuyết đấy hả?”

Triệu Bồi Thanh xoay tách trà trong tay mình, bi tráng nói: “E là đúng rồi đấy.”

Lục Minh Ngạn cười lạnh: “Khoảng cách giữa thực tế với truyền thuyết so với khoảng cách giữa thực tế với lý tưởng đúng là gấp n lần.”

“Fuck!” Tô Tiểu Bạch nổi điên, dùng động từ làm tính từ kiêm từ cảm thán để bày tỏ tâm trạng lúc này. “Đây là vị anh hùng – con ông cháu cha, tài năng hơn người, đẹp trai ngời ngời, già trẻ đều thích, nam nữ đều ăn, mặn nhạt không kiêng, to gan lớn mật, vô lễ với sếp, ức hiếp đồng nghiệp, náo loạn phân cục – trong truyền thuyết đây sao?”

“Đây vốn là một tên ngu ngốc mà!” Lục Minh Ngạc ngắt lời.

Tiếng hét của Tô Bạch cuối cùng cũng gọi được hồn của Chu Thiên Uyên về, cậu khép miệng lại, không nhìn đồn công an trước mặt với ánh mắt thiết tha nữa, thuận tay lấy trà của Triệu Bồi Thanh đưa cho Tô Bạch: “Uống trà đi.”

“Ờ, cám ơn.” Đồng chí Tô Bạch nói cảm ơn theo phản xạ có điều kiện, sau khi uống một ngụm lớn mới phát hiện ra, hỏi: “Sao cậu biết tôi khát?”

Cậu hai Tiểu Chu vuốt mặt một cái.

Lục Minh Ngạn nói: “Bởi vì nước miếng của cậu phun hết lên mặt người ta rồi.”

Triệu Bồi Thanh dũng cảm đẩy Tô Bạch qua bên cạnh, nhiệt tình thăm hỏi Chu Thiên Uyên: “Đây chắc là đồng chí Chu Thiên Uyên nhỉ. Ha ha. Đã biết hôm nay cậu sẽ tới báo danh mà không đón tiếp cậu, đừng trách nhé. Mà sao cậu tới rồi cứ đứng ngoài cửa vậy? Nếu không phải lão Thái kiên quyết gọi bọn anh ra đây xem thì chắc cậu cứ đứng mãi bên ngoài ấy nhỉ.”

Nói xong cảm thấy tiếc nuối liếc lão Thái một phát.

Lão Thái rụt cổ lại: “Lần sau tôi sẽ không nhiều chuyện nữa, cho dù cậu ta đứng thành tượng đá tôi cũng không thèm quan tâm.”

Triệu Bồi Thanh gật đầu: “À, lão Thái này, đây là đồng chí cảnh sát nhân dân Chu Thiên Uyên mới tới của chúng ta, đi ra đi vào phải biết mặt đấy. Sau này cậu gọi cậu ấy là…” Dừng lại, nhìn Lục Minh Ngạn

“Tiểu Thiên!” Lục Minh Ngạn đặt một cái tên chính thức cho cậu hai Tiểu Chu.

“Ờ, đúng đó, Tiểu Thiên.” Triệu Bồi Thanh gật đầu.

“Tiểu Thiên?” Miệng của cậu hai Chu lại mở lớn.

Đã từng nghe có người gọi cậu là cậu hai Tiểu Chu, cũng từng nghe có người gọi cậu là công tử Chu, còn một vài người gọi cậu là Tiểu Chu. Tiểu Thiên á? Anh là ba tôi hả?

Lục Minh Ngạn nhìn cậu chăm chú: “Có ý kiến gì hử?”

“Không có.” Cậu hai Tiểu Chu vội vàng lắc đầu lia lịa, kẻ thức thời mới là anh hùng.

Lão Thái trả lời “Biết rồi.”, xụ lưng quay lại phòng bảo vệ (phòng lợp cỏ tranh?)(*).

(*) Các cụm từ trong ngoặc đơn là của tác giả, chú thích của mình là phần ngoặc đơn kèm dấu sao.

Triệu Bồi Thanh gật đầu: “Tạm được, cũng không ngốc lắm. Đây là Cảnh sát trưởng của chúng ta – Lục Minh Ngạn. Sau này cậu do cậu ta quản lý. Anh là đồn phó – Triệu Bồi Thanh.” Hắn xách Tô Bạch lại. “Đây là đồng chí Tô Bạch phụ trách công việc nội bộ của chúng ta.”

Cậu hai Tiểu Chu nhìn ba người trước mặt, tiến một bước về phía Lục Minh Ngạn, cung kính chào hỏi: “Chào anh Lục, sau này em có gì không hiểu mong anh Lục chỉ bảo nhiều hơn.”

Cảnh sát trưởng Lục liếc mắt đánh giá cậu hai Tiểu Chu, “Ừm.” một tiếng.

Nhìn hai người kia, cậu hai Tiểu Chu lấy thuốc ra, cười hì hì đưa cho Triệu Bồi Thanh. “Đồn phó Triệu, sau này chúng ta là người một nhà rồi, đừng khách sáo với anh em nhé.”

Triệu Bồi Thanh cười hớn hở nhận thuốc. “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

Lục Minh Ngạn âm trầm thốt lên một câu: “Triệu lão.”

“Hả?” Chu Thiên Uyên ngớ người ra.

“À, việc này.” Triệu Bồi Thanh cười, hơi 囧: “Tiểu Thiên à, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, không cần gò bó như vậy nữa. Đồn phó đồn phiếc cái gì, cậu cứ gọi anh là Triệu lão như bọn họ là được rồi.”

Triệu lão? Nhìn mặt của ‘ông cụ’ này tới ba mươi tuổi chưa?

Cậu hai Tiểu Chu muốn hỏi, liếc vẻ mặt của Lục Minh Ngạn, bèn quyết định nghe lời răm rắp: “Triệu lão.”

“Tiểu Thiên.”

“Triệu lão à.”

“Tiểu Thiên ơi.”

Trong một phút đồng hồ, đồng chí Chu Thiên Uyên và Triệu Bồi Thanh đã bồi dưỡng lên tình hữu nghị quý báu của giai cấp vô sản thời kỳ cách mạng.

Đồng chí Tô Bạch đứng cạnh lẩm bẩm: “Mình muốn nôn quá đi mất.”

Triệu Bồi Thanh giật lại tách trà của mình: “Đừng xả vào tách của tôi.”

Cậu hai Tiểu Chu bước lại gần Tô Bạch, nhìn Lục Minh Ngạn, chờ chỉ thị của lãnh đạo.

Lục Minh Ngạn nói: “Tiểu Bạch.”

Cậu hai Tiểu Chu chào hỏi với vẻ thông cảm: “Đồng chí Tiểu Bạch, cậu vất vả rồi.”

Tô Bạch đau đớn.

Lục Minh Ngạn lạnh lùng nói: “Chào hỏi xong chưa? Đứng ngoài cửa hóng gió thoải mái nhỉ?”

Một câu nhắc nhở mọi người, Triệu Bồi Thanh và Tô Bạch mời người vào trong đồn: “Tiểu Thiên à, cậu đứng ở ngoài cửa cũng lâu rồi nhỉ, mau vào trong đi. Bọn anh dẫn cậu đi xem văn phòng của mình nhé, sau đó tham quan đồn công an của chúng ta luôn.”

Chu Thiên Uyên ngẩng đầu, trước mặt là cánh cổng kỳ lạ của Đồn Công an Thần Kinh và phòng bảo vệ của họ. Đằng sau cánh cổng là một tòa nhà hai lầu màu trắng xen xanh da trời, trước tòa nhà còn có một khoảng đất trống đủ chứa hai chiếc xe hơi, xung quanh khoảng đất trống là một cánh đồng tươi tốt mênh mông, bát ngát.

Rốt cuộc, cậu hạ quyết tâm: “Chờ chút.”

Ba người đằng trước đã đi tới cửa cùng dừng lại, động tác quay người lại đều tăm tắp, nhìn cậu với những vẻ mặt khác nhau.

Lục Minh Ngạn như cười như không. “Sao vậy? Bỏ cuộc giữa chừng hả?”

Triệu Bồi Thanh mỉm cười: “Thật ra tôi rất ngạc nhiên khi cậu ta đồng ý tới báo danh đó.”

Tô Bạch tức giận: “Không muốn vào thì mau biến đi, đừng đứng cản ngoài cửa.”

Cậu hai Chu nuốt nước miếng: “Không phải đâu, tôi chỉ muốn xác nhận lại một việc mà thôi.”

Triệu Bồi Thanh buồn cười nhìn cậu: “Chuyện gì vậy?”

“Đây… là đồn công an Thân Kính(*) trong truyền thuyết đúng không?”

(*)神经 /shénjīng/: thần kinh – 申泾​/shēnjīng/: Thân Kính. Ở đây tác giả chơi chữ, nên Thân Kính đọc chệch thành Thần Kinh. >>> copy chú thích trong phần mục lục

Ba người trước mắt ngẩn tò te.

Một lúc lâu sau, Triệu Bồi Thanh gật đầu: “Đúng vậy, đây là đồn công an Thần Kinh – phân cục nổi tiếng của Cục Công an thành phố đó.”

“Chờ em chút.” Cậu hai Tiểu Chu quay người sải bước ra ngoài.

Bên ngoài là một con đường bùn lầy chỗ lồi chỗ lõm, ven đường là đồng ruộng, nhìn trống trải vô cùng. Xe thể thao BMWs 6 màu trắng bạc sáng lóa của cậu hai Tiểu Chu đậu (bị kẹt) ở ven đường, chạy trên đường này chừng 3 tháng chắc có thể cho vào lò đúc lại được rồi.

Chu Thiên Uyên hít sâu, ngửa mặt lên trời kêu gào thảm thiết: “Vương Hoành, con mẹ nó, anh lại xỏ lá tôi—”

***

Đồn Công an Thần Kinh nằm ở vùng nông thôn nào đó mới sát nhập vào thành phố, thuộc vùng ngoại ô. Chu Thiên Uyên thừa biết nơi này không thể nào so với trung tâm thành phố, cho nên mới bị điều từ phân cục Chính trị đến đồn công an Thần Kinh. Cậu hai Tiểu Chu vẫn chuẩn bị rất chu đáo. Điều tiếc nhất là việc chuẩn bị chưa ổn cho lắm, ít nhất là xe BMWs của cậu chưa được thu xếp ổn thỏa, một ngày nào đó màu trắng bạc sẽ biến thành màu đen bạc mất.

Chu Thiên Uyên vỗ về tâm lý của mình xong, lại cắn răng sải bước đi vào Đồn Công an Thần Kinh. Triệu Bồi Thanh rất nhiệt tình dẫn cậu hai Tiểu Chu đi thăm thú toàn cảnh đồn công an, đi một vòng từ lầu trên, lầu dưới, văn phòng, phòng họp, WC và căn tin, cho tới phòng bảo vệ với ảnh hưởng sâu sắc trong ấn tượng của Chu Thiên Uyên và bãi đậu xe, toàn bộ cuộc tham quan tốn chừng ba phút đồng hồ.

Sau đó rất chi là nhiệt tình đá Chu Thiên Uyên cho Lục Minh Ngạn. Cảnh sát trưởng Lục giải quyết công ra công, tư ra tư, bèn dẫn Chu Thiên Uyên đi dạo một vòng trong khu vực đồn quản lý, tiếng Tô Bạch vọng lại: “Tiểu Thiên, tớ đổi xe cho cậu nhé. Xe kia của cậu chạy ở đây phí lắm.”

Cậu hai Tiểu Chu biết ơn đến rơi cả nước mắt.

Tô Bạch ném cho cậu một chiếc chìa khóa.

Cậu hai Tiểu Chu nhìn chiếc chìa khóa nhỏ xinh kia, hỏi rất chân thành: “Tiểu Bạch, đây là xe gì vậy?”

“Xe đạp!”

=_=

“Xe cảnh sát của đồn mình đâu?”

“Người khác lái rồi.”

“Xe máy cảnh sát của đồn mình đâu?”

“Người khác chạy rồi.”

“Cho nên… Đây là…”

“Xe đạp chuyên dùng của cảnh sát!”

Tô Bạch nhìn đắm đuối chiếc chìa khóa xe trong tay cậu hai Tiểu Chu. “Đây là xe của tớ đó, xe cảnh sát của bọn mình thiếu lắm. Cho nên cậu dùng cẩn thận nhé, phải dùng xe bằng cả tấm lòng đấy, đừng có mà chạy hỏng, nếu không hậu quả rất khó lường. Tớ đảm bảo sau này sẽ làm báo cáo xin một chiếc xe đạp nữa, để cho cậu dùng. Nhanh lắm, ba tháng thôi.”

Ba tháng?

Chu Thiên Uyên nắm chặt chìa khóa, chắp tay sau lưng.

Không phải sợ Tô Bạch đổi ý không cho cậu mượn nữa, mà cậu sợ ánh mắt nhiệt tình của Tô Bạch sẽ xuyên thủng tay mình. — Cậu hai Tiểu Chu nghi ngờ đồng chí Tô Bạch có đam mê mãnh liệt với đồ vật.

Lục Minh Ngạn sốt ruột thúc giục cậu: “Nhanh lên, muộn rồi không kịp nữa.”

Chu Thiên Uyên khó hiểu: “Không kịp cái gì?”

Tô Bạch tốt bụng nói cho cậu biết: “Không kịp tan tầm.”

“What?” Cậu hai Tiểu Chu thông minh, lanh lợi vẫn còn lơ ngơ. Ban ngày ban mặt, mới 9 giờ sáng, mặt trời đang chói lóa trên đầu, Lục Minh Ngạn muốn dẫn cậu đi làm cái gì đây? Sợ 5 giờ chiều không kịp tan tầm á?

Tô Bạch nghiêng đầu hỏi cậu: “Tiểu Thiên, thể lực của cậu thế nào?”

Đồng chí Chu Thiên Uyên chưa kịp ngẫm nghĩ dụng ý trong câu hỏi của cậu ta, trả lời luôn: “Tạm được.”

“Tạm được là được.” Tô Bạch gật đầu. “Vậy cậu mau đuổi theo đi.”

“Đuổi theo cái gì?”

“Lục Minh Ngạn.”

“Hả?” Cảnh sát trưởng Lục đã biến mất tăm mất tích rồi.

Cậu hai Tiểu Chu quay đầu đuổi theo, Tô Bạch gào lên ở sau lưng: “Xe dựng ở cổng đó, ra cổng quẹo trái, cố mà đạp…”

“Biết rồi.”

Nhảy lên xe, quẹo trái, từ đằng xa đã thấy cảnh sát trưởng Lục đang ở phía trước.

Lục Minh Ngạn đạp không nhanh, rõ ràng là đang chờ cậu. Thấy cậu đuổi theo bèn dặn dò: “Theo sát.”

“Vâng.” Cậu hai Tiểu Chu dõng dạc đáp lại.

Trả lời xong bèn hối hận, bởi vì cậu thấy Lục Minh Ngạn đạp xe đạp cảnh sát với tư thế của tuyển thủ marathon, chạy nhanh như chớp trên đường bùn đất gập ghềnh, thoáng cái đã cách mình mười mấy mét.

“Cố… gắng… đạp…” Tiếng gào của Tô Bạch lẩn quất trong gió.

***

Một tiếng sau, cậu hai Tiểu Chu cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Tô Bạch khi hỏi về thể lực của cậu, bởi vì cậu đã duy trì được tốc độ chạy nước rút trong marathon được một tiếng rồi.

Tư thế của Lục Minh Ngạn chưa đổi lần nào, vừa đạp xe vừa giới thiệu một cách máy móc về tình hình ven đường, thôn xóm, vân vân.

“Anh… Anh Lục.” Chu Thiên Uyên cảm thấy tốc độ hít thở của mình vẫn gần như bình thường: “Chúng ta còn phải đạp bao lâu nữa?”

Lục Minh Ngạn không quay đầu lại: “Cứ đạp đi, trước khi tan tầm chắc là sẽ đi được hết khu vực này đấy.”

“Cái gì?” Cậu hai Tiểu Chu cảm thấy trước mặt tối sầm lại, lần đầu tiên nhận ra mình bị say xe – say xe đạp!

“Anh… Lục, diện tích khu trực thuộc quản lý của Thân Kính… là bao nhiêu ạ?”

“5.8km vuông.”

“Cạch… Rầm.” Cả người và xe của cậu hai Tiểu Chu đều sóng soài.

Lục Minh Ngạn dừng xe, một chân chống xuống đất, lạnh lùng nhìn cậu: “Nếu phá hỏng xe thì Tô Bạch sẽ sống mái với cậu đấy.”

Theo bản năng, Chu Thiên Uyên cảm thấy câu nói của anh ta không nói quá chút nào, mau chóng trốn tránh trách nhiệm: “Không phải tại em, đường không nhẵn, có ổ gà mà.”

Dựng xe lên, không hổ là xe cảnh sát, tay của cậu xước rớm máu mà sơn xe không tróc tẹo nào.

“Nhanh lên!” Cảnh sát trưởng Lục lại hối thúc cậu.

Cậu hai Tiểu Chu nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía anh ta, vẻ mặt y như lúc nhìn thấy Đồn Công an Thần Kinh.

Lục Minh Ngạn nhíu mày, chẳng lẽ cậu hai này ngã một phát mà ngốc luôn rồi?

“Lục Minh Ngạn.” Cậu hai Tiểu Chu chỉ mặt gọi tên, vẻ mặt dần dần hiện lên thứ gọi là biểu cảm căm hờn.

“Hử?” Lục Minh Ngạn nhướn mày, muốn đánh nhau à? Ngon đấy!

Cảnh sát trưởng Lục xuống xe, chống xe xong bèn xắn tay áo lên.

Biểu cảm căm hờn của cậu hai Tiểu Chu chuyển thành khó tin. “Anh chính là đàn anh ưu tú của toàn cục, xếp hạng 1 về thể năng, từng tham gia nhiệm vụ gìn giữ hòa bình, xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng, không muốn vào hải quan mà bằng lòng làm cảnh sát sao?”

“Đàn anh ưu tú?” Lục Minh Ngạn khẳng định cậu hai Tiểu Chu này là một tên ngốc bẩm sinh, cho dù ba cậu là Chủ tịch của cục cấp quốc gia cũng phải đá cậu ra.

Không thèm phí lời với cậu. “Lên xe, đi tiếp!”

“Chờ em với.” Cậu hai Tiểu Chu quay người lại, sải bước về phía trước, lại ngửa mặt lên trời lần nữa, kêu gào thảm thiết: “Vương Hoành, anh lừa tôi. Anh hùng chiến đấu, đàn anh ưu tú nhà các anh có bề ngoài y như mấy tên host của Nhật Bản(*) vậy đó—”

(*) 日本牛郎/rìběn niúláng/: Đây là một cụm danh từ để chỉ một nghề nghiệp rất phổ biến ở Nhật Bản, người làm nghề này đều là đàn ông, công việc của họ là ngồi uống rượu, nói chuyện với khách, giúp họ quên đi áp lực cuộc sống; những người này lấy phần trăm trên doanh thu rượu bán ra, khác hoàn toàn với trai bao. Hầu hết đàn ông làm nghề này đều có ngoại hình và khéo ăn nói. – Theo Baidu. Nếu mình không nhầm thì trong anime gọi là ‘host’, nếu sai mình mong nhận được góp ý.

“Rầm— Cạch!’ Tiếng gào thảm thiết biến mất trong một loạt tiếng động đầy bạo lực.

Anh hùng chiến đấu cưỡi xe đạp cảnh sát, có vẻ ngoài như một host Nhật Bản, đạp cậu hai Tiểu Chu rơi thẳng xuống hố.

***

Chu Thiên Uyên, nam, 24 tuổi, cảnh sát bậc ba, ngày đầu tiên nhậm chức ở Đồn Công an Thân Kính, do không quen đường, xảy ra tai nạn xe cộ, vinh dự bị thương. Được cảnh sát nhân dân ở phân cục chính trị P bảo vệ, giúp đỡ xét duyệt, chi trả toàn bộ tiền thuốc men, tổng cộng 11.60 nhân dân tệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương