Đối Tượng Xem Mắt Trông Dữ Quá Đi
-
Chương 64: Ngủ lại nhà của Đào
Thành phố Đồng là một thành phố phía bắc, mùa đông vừa đến, khi đi ra ngoài, luồng không khí hít vào mũi làm lạnh thấu xương.
Hôm nay nhiệt độ lại giảm mạnh, gió mạnh cấp 5, cấp 6 thổi qua, từ cửa kính của phòng bệnh có thể nhìn thấy những cành cây trơ trụi bên đường đang đung đưa theo từng đợt gió.
5 giờ chiều, trời đã đen kịt.
Trong phòng thay đồ, Giang Đào mặc một chiếc áo phao dài đến mắt cá chân, cô đang cong người cúi xuống kéo khóa.
Lý Văn Tĩnh cười cô: “Xe của ông trùm Tào đậu ngay bên dưới, cách cửa chưa đầy 50 mét mà em che kín như vậy à?”
Giang Đào: “Em sợ lạnh lắm, 50 mét cũng có thể làm em bị cảm đó.”
Nói xong, cô buộc chiếc khăn quàng cổ màu trắng lên, rồi trùm mũ của chiếc áo phao lên đầu, cả người kín kẽ đến nỗi chỉ để lộ đôi mắt trong veo ánh nước.
Lý Văn Tĩnh cười xoa xoa đầu cô.
Đi thang máy xuống tầng một, Giang Đào ngoảnh đầu chào các đồng nghiệp muốn đi xuống hầm để xe rồi cô đi ra ngoài.
So với bộ trang phục dài mùa đông của cô, quần áo của Tào An dường như vẫn dừng ở mùa thu, chiếc áo len và áo khoác đều màu đen càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo rắn rỏi của anh.
Giang Đào được anh ôm vào trong ngực, cả người cô phồng phềnh giống như thú bông hình người.
Khoảnh khắc Tào An đẩy cửa kính tiền sảnh ra, gió lạnh gào rít ùa vào, thổi mạnh làm mắt Giang Đào không thể mở ra được, cô đành phải nghiêng đầu vùi vào ngực bạn trai.
Tào An ngay lập tức biến thành tấm chắn gió hàng chục mét cho bạn gái.
Sau khi lên xe, Giang Đào thở ra một hơi, đầu tiên cô bỏ mũ xuống, sau đó nới lỏng khăn quàng cổ.
Trời lạnh khiến má cô trắng hơn, môi cũng trở nên hồng nhạt, nhưng đôi mắt đen láy và sống động nên thời tiết dù có thế nào trông cô cũng không bị kém sắc.
“Anh lái xe đi.”
Giang Đào tỉnh táo sau cơn gió mạnh, bây giờ mới nhận ra bạn trai nãy giờ cứ luôn nhìn mình chằm chằm, cô không thể không nhắc nhở anh.
Tào An vẫn tiếp tục nhìn cô.
Giang Đào:……
Ánh mắt này của bạn trai có lẽ sẽ làm người khác sợ hãi, nhưng với cô nó còn có một tác dụng.
Mặt cô từ từ đỏ hồng lên, “đào xanh” mọng nước cuối cùng cũng biến thành “đào chín” hấp dẫn mê người rồi.
Biết anh cố ý, Giang Đào dùng sức đẩy anh một phát.
Tào An vừa kéo dây an toàn vừa giải thích hành vi của mình: “Vừa nãy em che người kín mít như vậy, anh cần phải xác nhận xem em có phải hay không bạn gái của anh không.”
Giang Đào: “Bây giờ anh mới xác nhận à, lúc ôm em sao anh không xác nhận đi, anh không sợ ôm sai người hả?”
Tào An phì cười.
Giang Đào nghĩ, bạn trai của mình đúng là càng ngày càng xấu xa mà.
Hơn 10 phút sau, chiếc xe Jeep màu đen ngừng dưới tiểu khu Hoà Bình.
Giang Đào đội mũ thật kín, mở cửa xe, vừa xuống xe liền chạy về phía cửa tòa nhà mà không thèm đợi Tào An, cô tự mình bước vào cửa căn hộ, để máy sưởi trong phòng khách bao quanh lấy cơ thể mình.
Bà ngoại ngồi trên sô pha, bộ phim truyền hình đang đến khúc cao trào, bà cụ luyến tiếc dời mắt, ngoài miệng tiếp đón cháu gái: “Cháu về rồi à?”
Giang Đào “dạ” một tiếng, mang dép trong nhà vào, lúc này Tào An cũng vô nhà.
Thái độ của bà ngoại đối với anh cũng giống như cô, không hề có ý xem Tào An là khách.
Giang Đào đi đến phòng bếp ngó nghiêng, vừa cởi áo phao vừa kinh ngạc nói: “Tối nay ăn lẩu hả bà?”
Bà ngoại: “Ừ, Tiểu Tào mang tới đó, sửa soạn đồ ăn xong mới đi đón cháu.”
Giang Đào cười nhìn bạn trai.
Tào An: “Em xem tivi một lát đi, xem xong rồi ăn.”
Hai người trẻ tuổi một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bà ngoại.
Năm, sáu phút sau, tập phim này kết thúc, bà ngoại tắt tivi, ba người lần lượt đi vào phòng bếp, ngồi vào bàn ăn.
Nồi nước lẩu sôi ùng ục, khói bốc lên nghi ngút, Giang Đào chỉ mặc áo len, cô xắn tay áo lên.
Cô vớt lên vài miếng thịt, định đặt vào chén của bà ngoại thì bị Tào An cướp lấy.
Giang Đào đành phải tự mình ăn.
Tào An nói chuyện với bà: “Ngày mai thứ bảy cháu không cần đi làm nên muốn đến Bắc Kinh mua vài món đồ, bà cùng đi mua sắm với cháu nhé?”
Bà ngoại: “Cháu đi mua gì thế?”
Tào An: “Gần đến Tết dương lịch rồi, cháu đi mua quà cho ông nội, ba mẹ cháu và bà nữa ạ”.
Bà ngoại: “Không mua cho Tiểu Đào à?”
Tào An: “Nếu bà đã nói thế thì cháu cũng tiện mua cho em ấy một phần vậy.”
Giang Đào bị hai người hùa vào trêu chọc: …….
Cô trừng mắt từng người.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà dọn dẹp phòng bếp, lúc này đã 7 giờ tối.
Trời bên ngoài vừa tối sầm vừa lạnh lẽo, ai ai cũng trú ở trong nhà nên rất khó để nhìn thấy vài bóng người đi trên đường, nếu có thì chắc họ cũng vừa tan làm để về nhà.
Bà ngoại giữ Tào An lại: “Tối nay cháu ngủ ở đây đi, đừng về nữa, dù sao sáng mai cháu cũng lại qua bên này mà, vừa đỡ đi tới đi lui vừa đỡ tốn tiền xăng.”
Tào An nhìn về phía Giang Đào.
Làm sao Giang Đào lại không đau lòng cho bạn trai của mình được?
Lúc nãy cùng ăn lẩu vui vẻ như vậy, ăn xong lại phải bất chấp gió to để lên xe, lẻ loi chạy về nhà mình, nghĩ thế nào cũng thấy có chút đáng thương.
“Để em đi dọn phòng cho khách.”
Phòng cho khách là chuẩn bị sẵn cho nhà dì út, bình thường không có người sử dụng, trên giường cũng không có ga trải giường.
Trước tiên Giang Đào đi hút bụi nệm, sau đó cô lấy một bộ ga trải giường và chăn bông mới từ bên phòng mình sang.
Bận rộn xong, cô đi ra thì thấy bà và Tào An đang ngồi sóng vai trên ghế sô pha cùng xem tivi.
Mùa đông thường đi ngủ sớm hơn, 9 giờ bà ngoại trở về phòng.
Giang Đào nhỏ giọng nói chuyện với Tào An: “Quà gì mà nhất định phải đến Bắc Kinh mua thế anh?”
Nếu Giang Đào được cho không một tấm thẻ mua sắm chỉ được sử dụng ở Bắc Kinh, với điều kiện là cô tự mình lái xe đến đó, thì có lẽ cô cũng không nhiệt tình như vậy.
Tào An: “Chủ yếu là vì sắp đến Tết rồi, lúc em đi làm thì anh đưa bà ra ngoài đi dạo, lỡ đâu bà ngoại sẽ ghét anh vì anh ‘qua cầu rút ván’ thì sao.”
Giang Đào cười.
Tào An: “Anh đối xử tốt với bà ngoại, bà cũng đối tốt với anh, giống như đêm nay vậy, nếu bà không mở miệng thì em cũng sẽ cho anh ở lại đâu.”
Người này lại bắt đầu cảm thấy xấu xa rồi, Giang Đào rời khỏi ghế sô pha, đi vào phòng tắm để tắm rửa, đánh răng.
Sau khi đi ra, cô ngồi đối diện với bạn trai đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại: “Bàn chải đánh răng, khăn lông đều là đồ mới đó, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Tào An cất điện thoại, đứng lên.
Giang Đào trở về phòng.
Cô ngồi ở trên giường đọc sách, quả thực có hơi thất thần, vì cô luôn cảm thấy Tào An sẽ không thành thật mà ngủ trong phòng cho khách.
Hơn 10 phút sau, trong hành lang có tiếng bước chân, rất nhanh sau đó, cửa phòng cho khách được đóng lại.
Giang Đào có chút kinh ngạc, không hiểu sao lại có hơi thất vọng.
Nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua, vì bà ngoại nằm trong phòng ngủ chính sát bên, nếu Tào An thật sự đến phòng cô, Giang Đào lo sẽ gây ra tiếng động.
Thu lại dòng suy nghĩ, Giang Đào đang định đọc sách tiếp thì đột nhiên cánh cửa phòng mình bị ai đó khẽ khàng đẩy ra.
Giang Đào:……
Giang Đào khó mà tin được, cô nhìn người bạn trai một tay xách theo gối kê đầu, một tay vặn then cửa, lặng lẽ đóng cửa lại.
Vậy là lúc nãy anh đi đến phòng cho khách chỉ để dọn đồ thôi sao?
Không gian quá mức yên tĩnh, cho đến khi cánh cửa bị khóa trái phát ra một tiếng “cạch”.
Tim Giang Đào cũng nảy mạnh một chút.
Tào An đi vòng tới bên phần giường bên phải gần như trống không của cô, anh đặt gối kê đầu xuống rồi đứng bên cạnh cở i thắt lưng.
Giang Đào lật sách qua trang kế tiếp.
Tào An ném quần dài lên ghế, xốc chăn lên dựa vào người bạn gái, nhìn cuốn sách trong tay cô, trầm giọng hỏi: “Em định đọc bao lâu nữa?”
Anh đang ở đây, làm sao Giang Đào có thể đọc tiếp?
Cô tỏ ra vẻ ghét bỏ, hỏi anh: “Sao anh lại chạy qua đây?”
Tào An: “Ngủ một mình lạnh lắm.”
Giang Đào: “Lúc em không ở bên nhà anh, chẳng phải anh luôn một mình à?”
Tào An: “Khi đó đâu có cách nào, còn bây giờ thì có cách rồi.”
Giang Đào cũng không thật sự muốn đuổi anh về phòng cho khách, cô chỉ đưa ra một điều kiện: “Thành thật ngủ đi, anh đừng có mà nghĩ đến chuyện khác.”
Tào An: “Anh biết mà.”
Nói xong, anh bắt đầu cởi áo len.
Hai tay nắm lấy vạt áo kéo lên, bên trong anh còn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, áo bị kéo cùng với áo len, để lộ một phần bụng.
Giang Đào yên lặng nhìn, mãi cho đến khi đầu bạn trai lộ ra ngoài, cô mới dời mắt.
Tào An không có áo ngủ ở bên này, anh nhìn áo sơ mi trên người, cởi 3 chiếc cúc rồi cứ thế nằm xuống, đưa lưng về phía bạn gái.
Anh làm ra điệu bộ buồn ngủ, Giang Đào cũng không thể đọc sách được nữa, mà cho dù có đọc thì cũng không vào.
Giang Đào đặt sách lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
Ngay lập tức căn phòng trở nên tối đen như mực.
Bên cạnh không có động tĩnh xoay người, Giang Đào vốn đã mặc đồ ngủ, chậm rãi nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Tim đập như trống, không buồn ngủ chút nào.
Không bao lâu, Tào An xoay người lại kéo cô vào lòng, vừa hôn cô vừa cởi áo ngủ bằng vải cotton có thắt lưng của cô.
Giang Đào: “Không phải đã nói rồi sao?”
Tay Tào An dừng lại, nhìn cô hỏi: “Em thực sự không muốn?”
Tuy anh rất muốn nhưng anh có thể nhẫn nhịn.
Trong đầu Giang Đào hiện lên cảnh anh cởi áo len làm phần bụng bị lộ ra.
Cô không trả lời.
Tào An tiếp tục, trước tiên cởi áo ngủ của cô rồi mới tới áo sơ mi của mình.
Trong chăn rất nóng, nhưng họ vẫn duy trì được sự yên tĩnh mà ở bên nhà anh không bao giờ có được.
Bỗng Giang Đào nhớ tới một vấn đề mấu chốt nhất: “Ở nhà em không có thứ kia.”
Một tay Tào An sờ vào bên dưới gối kê đầu của mình, rồi nhét món đồ vào tay cô: “Trong xe anh có để một hộp, vừa nãy anh mới cầm lên.”
Giang Đào:……
–
Hơn 4 giờ sáng, Tào An lặng lẽ ôm gối trở về phòng khách y như lúc mới đến.
Đừng nói là bà ngoại, ngay cả Giang Đào cũng không biết anh đi khi nào.
6 giờ rưỡi Giang Đào bị đồng hồ đánh thức, cô bị dọa nhảy dựng, quay đầu thì thấy bên cạnh không còn ai.
Cô thả lỏng người, nghĩ lại chuyện tối qua, Tào An cố ý kiềm chế sức lực của mình, cô cũng cố gắng hết sức chịu đựng, chắc chắn sẽ không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Thay xong quần áo, Giang Đào đi ra ngoài.
Tào An và bà ngoại đều ở trong phòng bếp, vừa chuẩn bị cơm sáng vừa trò chuyện về hành trình đi đến Bắc Kinh.
Lúc Giang Đào nhìn qua, Tào An cũng nhìn lại, trông anh vô cùng đứng đắn, nếu không phải chuyện này xảy ra với mình, Giang Đào đã sớm bị anh lừa rồi.
Sau khi ăn xong, Tào An và bà ngoại cùng nhau đưa Giang Đào đến bệnh viện.
Sau khi Giang Đào xuống xe, cô không quên nhắc nhở Tào An: “Trên đường anh lái xe chậm một chút.”
Tào An: “Em cứ yên tâm.”
Giang Đào quả thật yên tâm vì kỹ năng lái xe của Tào An rất vững.
Khoảng 10 giờ 30, bà ngoại gửi cho Giang Đào một bức ảnh chụp một trung tâm mua sắm lớn ở Bắc Kinh, hai người họ sắp bắt đầu màn mua sắm đầy vui vẻ.
Giang Đào cười lắc đầu.
Chuyện đưa bà đi dạo chơi này nọ, Tào An làm tốt hơn cô nhiều.
Ở Bắc Kinh, Tào An đưa bà ngoại đi mua quà Tết cho bốn người lớn, hai người đi ăn trưa trước rồi sau đó mới đến một quầy trang sức vô cùng sang trọng.
Trước khi vào tiệm, Tào An nói với bà ngoại: “Cháu định tặng Tiểu Đào một chiếc dây chuyền, bà giúp cháu chọn nhé, cháu sợ cháu chọn em ấy không thích.”
Bà ngoại cười tủm tỉm: “Được!”
Nhưng khi bà ngoại nhìn thấy giá của những chiếc dây chuyền đó thì bà không thể chọn được. Bà không ngăn cản Tào An tặng cháu gái một món quà với mức giá cao chừng này, nhưng bà không thể tự tay chọn: “Cháu vẫn nên tự chọn thì hơn, bà đi ra ngoài ngồi một lát, đi dạo nãy giờ mỏi chân quá.”
Tào An thuyết phục bà một lát rồi cuối cùng đành cười nhìn bà cụ đi ra ngoài.
Từ góc nhìn của bà ngoại, bà thấy Tào An cẩn thận chọn một chiếc rồi đến quầy thu ngân để thanh toán, ngay sau đó, cô nhân viên xinh đẹp và phong cách đưa một chiếc túi cho Tào An.
“Bà ngoại ơi, việc này bà khoan hẵng nói cho Tiểu Đào nhé.”
“Bà hiểu mà, để cho con bé một niềm vui bất ngờ.”
Hơn 5 giờ chiều, Tào An đưa bà ngoài về tiểu khu Hòa Bình, vì hơi mệt nên họ chỉ ăn một bát mì đơn giản cho bữa tối.
Ăn xong, Tào An đến phòng Giang Đào, dùng laptop của bạn gái để xử lý một vài công việc, đến 8 giờ anh tới bệnh viện đón Giang Đào.
Về lại tiểu khu Hòa Bình, Tào An không định xuống xe, lúc Giang Đào cởi dây an toàn, từ ghế sau anh lấy ra một túi quà màu đỏ đặt vào lòng của cô bạn gái đang sửng sốt: “Quà Tết của em, tặng trước cho em đó.”
Trên túi quà có in logo của nhãn hàng, cuối cùng Giang Đào cũng hiểu ra vì sao anh cứ nhất định phải đi đến Bắc Kinh.
Bởi vì ở thành phố Đồng không có cửa hàng nào kinh doanh thương hiệu trang sức này cả.
“Em nhìn xem có thích hay không.”
Tào An nhắc nhở.
Giang Đào đành mở quà ra, bên trong là một chiếc dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là hình tròn đơn giản có đính một vòng kim cương sáng lấp lánh.
Cho dù nó không phải từ thương hiệu nổi tiếng thì chiếc dây chuyền này vẫn sẽ làm trái tim Giang Đào đập thình thịch.
Sau đó, cô hỏi một câu rất th/ô tục: “Bao nhiêu tiền thế anh?”
Tào An: “Giá phải chăng à, bằng một tháng lương của anh thôi, nếu em cảm thấy anh tiêu tiền vô tội vạ thì về sau anh nhận lương xong đều giao cho em quản nhé.”
Giang Đào:……
Tào An nhìn dây chuyền của cô: “Anh đeo giúp em nha?”
Giang Đào theo bản năng quan sát bên ngoài xe, lỡ đâu người nào đi ngang qua thấy hai người ở trong xe làm chuyện ám muội thì sao……
“Không cần đâu anh.”
Cô cúi đầu đặt dây chuyền vào lại trong hộp.
Không liên quan tới giá cả, cô thực sự rất thích chiếc dây chuyền này.
Trước khi xuống xe, Giang Đào nói bạn trai nhích lại gần đây.
Tào An nghĩ cô có nói gì muốn nói nên thản nhiên nhích tới gần, ánh mắt vẫn nhìn vào kính chắn gió của xe.
Sau đó, mặt anh được bạn gái hôn một cái.
Tào An ngơ ngẩn.
Lúc này Giang Đào đã đẩy cửa xe ra, phóng như bay chạy mất.
Nửa thân người phía trên của Tào An vẫn còn nghiêng, anh nhìn cô bạn gái nhanh chóng chạy vào cửa tòa nhà rồi biến mất dạng.
Anh cười cười, ngồi thẳng dậy, gửi tin nhắn cho cô: [Chờ anh về đến nhà rồi gọi video nhé.]
Giang Đào biết anh muốn nhìn thấy cô đeo dây chuyền.
Cô không hiểu lắm, ngày mốt là ngày 31, cũng là ngày cô tan ca đêm và sang bên nhà của anh, hai người sẽ cùng nhau đón Tết, thế sao Tào An lại không chờ thêm hai ngày nữa?
Nhưng vì biết mình sẽ nhận được quà, mà quà này anh cũng đã tặng trước, nên cô cũng không cần đoán mò làm gì nữa.
Hai phút sau, Giang Đào đeo dây chuyền lên.
Cô có làn da trắng nõn nà, xương quai xanh cũng đẹp, rất thích hợp để đeo dây chuyền.
“Quả đào chín” tỏa ra hương thơm yêu đương ngọt ngào, bà ngoại chân thành khuyên nhủ: “Cẩn thận kẻo đánh mất nhé!”
Mắc như vậy mà!
Hôm nay nhiệt độ lại giảm mạnh, gió mạnh cấp 5, cấp 6 thổi qua, từ cửa kính của phòng bệnh có thể nhìn thấy những cành cây trơ trụi bên đường đang đung đưa theo từng đợt gió.
5 giờ chiều, trời đã đen kịt.
Trong phòng thay đồ, Giang Đào mặc một chiếc áo phao dài đến mắt cá chân, cô đang cong người cúi xuống kéo khóa.
Lý Văn Tĩnh cười cô: “Xe của ông trùm Tào đậu ngay bên dưới, cách cửa chưa đầy 50 mét mà em che kín như vậy à?”
Giang Đào: “Em sợ lạnh lắm, 50 mét cũng có thể làm em bị cảm đó.”
Nói xong, cô buộc chiếc khăn quàng cổ màu trắng lên, rồi trùm mũ của chiếc áo phao lên đầu, cả người kín kẽ đến nỗi chỉ để lộ đôi mắt trong veo ánh nước.
Lý Văn Tĩnh cười xoa xoa đầu cô.
Đi thang máy xuống tầng một, Giang Đào ngoảnh đầu chào các đồng nghiệp muốn đi xuống hầm để xe rồi cô đi ra ngoài.
So với bộ trang phục dài mùa đông của cô, quần áo của Tào An dường như vẫn dừng ở mùa thu, chiếc áo len và áo khoác đều màu đen càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo rắn rỏi của anh.
Giang Đào được anh ôm vào trong ngực, cả người cô phồng phềnh giống như thú bông hình người.
Khoảnh khắc Tào An đẩy cửa kính tiền sảnh ra, gió lạnh gào rít ùa vào, thổi mạnh làm mắt Giang Đào không thể mở ra được, cô đành phải nghiêng đầu vùi vào ngực bạn trai.
Tào An ngay lập tức biến thành tấm chắn gió hàng chục mét cho bạn gái.
Sau khi lên xe, Giang Đào thở ra một hơi, đầu tiên cô bỏ mũ xuống, sau đó nới lỏng khăn quàng cổ.
Trời lạnh khiến má cô trắng hơn, môi cũng trở nên hồng nhạt, nhưng đôi mắt đen láy và sống động nên thời tiết dù có thế nào trông cô cũng không bị kém sắc.
“Anh lái xe đi.”
Giang Đào tỉnh táo sau cơn gió mạnh, bây giờ mới nhận ra bạn trai nãy giờ cứ luôn nhìn mình chằm chằm, cô không thể không nhắc nhở anh.
Tào An vẫn tiếp tục nhìn cô.
Giang Đào:……
Ánh mắt này của bạn trai có lẽ sẽ làm người khác sợ hãi, nhưng với cô nó còn có một tác dụng.
Mặt cô từ từ đỏ hồng lên, “đào xanh” mọng nước cuối cùng cũng biến thành “đào chín” hấp dẫn mê người rồi.
Biết anh cố ý, Giang Đào dùng sức đẩy anh một phát.
Tào An vừa kéo dây an toàn vừa giải thích hành vi của mình: “Vừa nãy em che người kín mít như vậy, anh cần phải xác nhận xem em có phải hay không bạn gái của anh không.”
Giang Đào: “Bây giờ anh mới xác nhận à, lúc ôm em sao anh không xác nhận đi, anh không sợ ôm sai người hả?”
Tào An phì cười.
Giang Đào nghĩ, bạn trai của mình đúng là càng ngày càng xấu xa mà.
Hơn 10 phút sau, chiếc xe Jeep màu đen ngừng dưới tiểu khu Hoà Bình.
Giang Đào đội mũ thật kín, mở cửa xe, vừa xuống xe liền chạy về phía cửa tòa nhà mà không thèm đợi Tào An, cô tự mình bước vào cửa căn hộ, để máy sưởi trong phòng khách bao quanh lấy cơ thể mình.
Bà ngoại ngồi trên sô pha, bộ phim truyền hình đang đến khúc cao trào, bà cụ luyến tiếc dời mắt, ngoài miệng tiếp đón cháu gái: “Cháu về rồi à?”
Giang Đào “dạ” một tiếng, mang dép trong nhà vào, lúc này Tào An cũng vô nhà.
Thái độ của bà ngoại đối với anh cũng giống như cô, không hề có ý xem Tào An là khách.
Giang Đào đi đến phòng bếp ngó nghiêng, vừa cởi áo phao vừa kinh ngạc nói: “Tối nay ăn lẩu hả bà?”
Bà ngoại: “Ừ, Tiểu Tào mang tới đó, sửa soạn đồ ăn xong mới đi đón cháu.”
Giang Đào cười nhìn bạn trai.
Tào An: “Em xem tivi một lát đi, xem xong rồi ăn.”
Hai người trẻ tuổi một trái một phải ngồi xuống bên cạnh bà ngoại.
Năm, sáu phút sau, tập phim này kết thúc, bà ngoại tắt tivi, ba người lần lượt đi vào phòng bếp, ngồi vào bàn ăn.
Nồi nước lẩu sôi ùng ục, khói bốc lên nghi ngút, Giang Đào chỉ mặc áo len, cô xắn tay áo lên.
Cô vớt lên vài miếng thịt, định đặt vào chén của bà ngoại thì bị Tào An cướp lấy.
Giang Đào đành phải tự mình ăn.
Tào An nói chuyện với bà: “Ngày mai thứ bảy cháu không cần đi làm nên muốn đến Bắc Kinh mua vài món đồ, bà cùng đi mua sắm với cháu nhé?”
Bà ngoại: “Cháu đi mua gì thế?”
Tào An: “Gần đến Tết dương lịch rồi, cháu đi mua quà cho ông nội, ba mẹ cháu và bà nữa ạ”.
Bà ngoại: “Không mua cho Tiểu Đào à?”
Tào An: “Nếu bà đã nói thế thì cháu cũng tiện mua cho em ấy một phần vậy.”
Giang Đào bị hai người hùa vào trêu chọc: …….
Cô trừng mắt từng người.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà dọn dẹp phòng bếp, lúc này đã 7 giờ tối.
Trời bên ngoài vừa tối sầm vừa lạnh lẽo, ai ai cũng trú ở trong nhà nên rất khó để nhìn thấy vài bóng người đi trên đường, nếu có thì chắc họ cũng vừa tan làm để về nhà.
Bà ngoại giữ Tào An lại: “Tối nay cháu ngủ ở đây đi, đừng về nữa, dù sao sáng mai cháu cũng lại qua bên này mà, vừa đỡ đi tới đi lui vừa đỡ tốn tiền xăng.”
Tào An nhìn về phía Giang Đào.
Làm sao Giang Đào lại không đau lòng cho bạn trai của mình được?
Lúc nãy cùng ăn lẩu vui vẻ như vậy, ăn xong lại phải bất chấp gió to để lên xe, lẻ loi chạy về nhà mình, nghĩ thế nào cũng thấy có chút đáng thương.
“Để em đi dọn phòng cho khách.”
Phòng cho khách là chuẩn bị sẵn cho nhà dì út, bình thường không có người sử dụng, trên giường cũng không có ga trải giường.
Trước tiên Giang Đào đi hút bụi nệm, sau đó cô lấy một bộ ga trải giường và chăn bông mới từ bên phòng mình sang.
Bận rộn xong, cô đi ra thì thấy bà và Tào An đang ngồi sóng vai trên ghế sô pha cùng xem tivi.
Mùa đông thường đi ngủ sớm hơn, 9 giờ bà ngoại trở về phòng.
Giang Đào nhỏ giọng nói chuyện với Tào An: “Quà gì mà nhất định phải đến Bắc Kinh mua thế anh?”
Nếu Giang Đào được cho không một tấm thẻ mua sắm chỉ được sử dụng ở Bắc Kinh, với điều kiện là cô tự mình lái xe đến đó, thì có lẽ cô cũng không nhiệt tình như vậy.
Tào An: “Chủ yếu là vì sắp đến Tết rồi, lúc em đi làm thì anh đưa bà ra ngoài đi dạo, lỡ đâu bà ngoại sẽ ghét anh vì anh ‘qua cầu rút ván’ thì sao.”
Giang Đào cười.
Tào An: “Anh đối xử tốt với bà ngoại, bà cũng đối tốt với anh, giống như đêm nay vậy, nếu bà không mở miệng thì em cũng sẽ cho anh ở lại đâu.”
Người này lại bắt đầu cảm thấy xấu xa rồi, Giang Đào rời khỏi ghế sô pha, đi vào phòng tắm để tắm rửa, đánh răng.
Sau khi đi ra, cô ngồi đối diện với bạn trai đang ngồi trên sô pha lướt điện thoại: “Bàn chải đánh răng, khăn lông đều là đồ mới đó, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Tào An cất điện thoại, đứng lên.
Giang Đào trở về phòng.
Cô ngồi ở trên giường đọc sách, quả thực có hơi thất thần, vì cô luôn cảm thấy Tào An sẽ không thành thật mà ngủ trong phòng cho khách.
Hơn 10 phút sau, trong hành lang có tiếng bước chân, rất nhanh sau đó, cửa phòng cho khách được đóng lại.
Giang Đào có chút kinh ngạc, không hiểu sao lại có hơi thất vọng.
Nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua, vì bà ngoại nằm trong phòng ngủ chính sát bên, nếu Tào An thật sự đến phòng cô, Giang Đào lo sẽ gây ra tiếng động.
Thu lại dòng suy nghĩ, Giang Đào đang định đọc sách tiếp thì đột nhiên cánh cửa phòng mình bị ai đó khẽ khàng đẩy ra.
Giang Đào:……
Giang Đào khó mà tin được, cô nhìn người bạn trai một tay xách theo gối kê đầu, một tay vặn then cửa, lặng lẽ đóng cửa lại.
Vậy là lúc nãy anh đi đến phòng cho khách chỉ để dọn đồ thôi sao?
Không gian quá mức yên tĩnh, cho đến khi cánh cửa bị khóa trái phát ra một tiếng “cạch”.
Tim Giang Đào cũng nảy mạnh một chút.
Tào An đi vòng tới bên phần giường bên phải gần như trống không của cô, anh đặt gối kê đầu xuống rồi đứng bên cạnh cở i thắt lưng.
Giang Đào lật sách qua trang kế tiếp.
Tào An ném quần dài lên ghế, xốc chăn lên dựa vào người bạn gái, nhìn cuốn sách trong tay cô, trầm giọng hỏi: “Em định đọc bao lâu nữa?”
Anh đang ở đây, làm sao Giang Đào có thể đọc tiếp?
Cô tỏ ra vẻ ghét bỏ, hỏi anh: “Sao anh lại chạy qua đây?”
Tào An: “Ngủ một mình lạnh lắm.”
Giang Đào: “Lúc em không ở bên nhà anh, chẳng phải anh luôn một mình à?”
Tào An: “Khi đó đâu có cách nào, còn bây giờ thì có cách rồi.”
Giang Đào cũng không thật sự muốn đuổi anh về phòng cho khách, cô chỉ đưa ra một điều kiện: “Thành thật ngủ đi, anh đừng có mà nghĩ đến chuyện khác.”
Tào An: “Anh biết mà.”
Nói xong, anh bắt đầu cởi áo len.
Hai tay nắm lấy vạt áo kéo lên, bên trong anh còn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, áo bị kéo cùng với áo len, để lộ một phần bụng.
Giang Đào yên lặng nhìn, mãi cho đến khi đầu bạn trai lộ ra ngoài, cô mới dời mắt.
Tào An không có áo ngủ ở bên này, anh nhìn áo sơ mi trên người, cởi 3 chiếc cúc rồi cứ thế nằm xuống, đưa lưng về phía bạn gái.
Anh làm ra điệu bộ buồn ngủ, Giang Đào cũng không thể đọc sách được nữa, mà cho dù có đọc thì cũng không vào.
Giang Đào đặt sách lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
Ngay lập tức căn phòng trở nên tối đen như mực.
Bên cạnh không có động tĩnh xoay người, Giang Đào vốn đã mặc đồ ngủ, chậm rãi nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Tim đập như trống, không buồn ngủ chút nào.
Không bao lâu, Tào An xoay người lại kéo cô vào lòng, vừa hôn cô vừa cởi áo ngủ bằng vải cotton có thắt lưng của cô.
Giang Đào: “Không phải đã nói rồi sao?”
Tay Tào An dừng lại, nhìn cô hỏi: “Em thực sự không muốn?”
Tuy anh rất muốn nhưng anh có thể nhẫn nhịn.
Trong đầu Giang Đào hiện lên cảnh anh cởi áo len làm phần bụng bị lộ ra.
Cô không trả lời.
Tào An tiếp tục, trước tiên cởi áo ngủ của cô rồi mới tới áo sơ mi của mình.
Trong chăn rất nóng, nhưng họ vẫn duy trì được sự yên tĩnh mà ở bên nhà anh không bao giờ có được.
Bỗng Giang Đào nhớ tới một vấn đề mấu chốt nhất: “Ở nhà em không có thứ kia.”
Một tay Tào An sờ vào bên dưới gối kê đầu của mình, rồi nhét món đồ vào tay cô: “Trong xe anh có để một hộp, vừa nãy anh mới cầm lên.”
Giang Đào:……
–
Hơn 4 giờ sáng, Tào An lặng lẽ ôm gối trở về phòng khách y như lúc mới đến.
Đừng nói là bà ngoại, ngay cả Giang Đào cũng không biết anh đi khi nào.
6 giờ rưỡi Giang Đào bị đồng hồ đánh thức, cô bị dọa nhảy dựng, quay đầu thì thấy bên cạnh không còn ai.
Cô thả lỏng người, nghĩ lại chuyện tối qua, Tào An cố ý kiềm chế sức lực của mình, cô cũng cố gắng hết sức chịu đựng, chắc chắn sẽ không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Thay xong quần áo, Giang Đào đi ra ngoài.
Tào An và bà ngoại đều ở trong phòng bếp, vừa chuẩn bị cơm sáng vừa trò chuyện về hành trình đi đến Bắc Kinh.
Lúc Giang Đào nhìn qua, Tào An cũng nhìn lại, trông anh vô cùng đứng đắn, nếu không phải chuyện này xảy ra với mình, Giang Đào đã sớm bị anh lừa rồi.
Sau khi ăn xong, Tào An và bà ngoại cùng nhau đưa Giang Đào đến bệnh viện.
Sau khi Giang Đào xuống xe, cô không quên nhắc nhở Tào An: “Trên đường anh lái xe chậm một chút.”
Tào An: “Em cứ yên tâm.”
Giang Đào quả thật yên tâm vì kỹ năng lái xe của Tào An rất vững.
Khoảng 10 giờ 30, bà ngoại gửi cho Giang Đào một bức ảnh chụp một trung tâm mua sắm lớn ở Bắc Kinh, hai người họ sắp bắt đầu màn mua sắm đầy vui vẻ.
Giang Đào cười lắc đầu.
Chuyện đưa bà đi dạo chơi này nọ, Tào An làm tốt hơn cô nhiều.
Ở Bắc Kinh, Tào An đưa bà ngoại đi mua quà Tết cho bốn người lớn, hai người đi ăn trưa trước rồi sau đó mới đến một quầy trang sức vô cùng sang trọng.
Trước khi vào tiệm, Tào An nói với bà ngoại: “Cháu định tặng Tiểu Đào một chiếc dây chuyền, bà giúp cháu chọn nhé, cháu sợ cháu chọn em ấy không thích.”
Bà ngoại cười tủm tỉm: “Được!”
Nhưng khi bà ngoại nhìn thấy giá của những chiếc dây chuyền đó thì bà không thể chọn được. Bà không ngăn cản Tào An tặng cháu gái một món quà với mức giá cao chừng này, nhưng bà không thể tự tay chọn: “Cháu vẫn nên tự chọn thì hơn, bà đi ra ngoài ngồi một lát, đi dạo nãy giờ mỏi chân quá.”
Tào An thuyết phục bà một lát rồi cuối cùng đành cười nhìn bà cụ đi ra ngoài.
Từ góc nhìn của bà ngoại, bà thấy Tào An cẩn thận chọn một chiếc rồi đến quầy thu ngân để thanh toán, ngay sau đó, cô nhân viên xinh đẹp và phong cách đưa một chiếc túi cho Tào An.
“Bà ngoại ơi, việc này bà khoan hẵng nói cho Tiểu Đào nhé.”
“Bà hiểu mà, để cho con bé một niềm vui bất ngờ.”
Hơn 5 giờ chiều, Tào An đưa bà ngoài về tiểu khu Hòa Bình, vì hơi mệt nên họ chỉ ăn một bát mì đơn giản cho bữa tối.
Ăn xong, Tào An đến phòng Giang Đào, dùng laptop của bạn gái để xử lý một vài công việc, đến 8 giờ anh tới bệnh viện đón Giang Đào.
Về lại tiểu khu Hòa Bình, Tào An không định xuống xe, lúc Giang Đào cởi dây an toàn, từ ghế sau anh lấy ra một túi quà màu đỏ đặt vào lòng của cô bạn gái đang sửng sốt: “Quà Tết của em, tặng trước cho em đó.”
Trên túi quà có in logo của nhãn hàng, cuối cùng Giang Đào cũng hiểu ra vì sao anh cứ nhất định phải đi đến Bắc Kinh.
Bởi vì ở thành phố Đồng không có cửa hàng nào kinh doanh thương hiệu trang sức này cả.
“Em nhìn xem có thích hay không.”
Tào An nhắc nhở.
Giang Đào đành mở quà ra, bên trong là một chiếc dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là hình tròn đơn giản có đính một vòng kim cương sáng lấp lánh.
Cho dù nó không phải từ thương hiệu nổi tiếng thì chiếc dây chuyền này vẫn sẽ làm trái tim Giang Đào đập thình thịch.
Sau đó, cô hỏi một câu rất th/ô tục: “Bao nhiêu tiền thế anh?”
Tào An: “Giá phải chăng à, bằng một tháng lương của anh thôi, nếu em cảm thấy anh tiêu tiền vô tội vạ thì về sau anh nhận lương xong đều giao cho em quản nhé.”
Giang Đào:……
Tào An nhìn dây chuyền của cô: “Anh đeo giúp em nha?”
Giang Đào theo bản năng quan sát bên ngoài xe, lỡ đâu người nào đi ngang qua thấy hai người ở trong xe làm chuyện ám muội thì sao……
“Không cần đâu anh.”
Cô cúi đầu đặt dây chuyền vào lại trong hộp.
Không liên quan tới giá cả, cô thực sự rất thích chiếc dây chuyền này.
Trước khi xuống xe, Giang Đào nói bạn trai nhích lại gần đây.
Tào An nghĩ cô có nói gì muốn nói nên thản nhiên nhích tới gần, ánh mắt vẫn nhìn vào kính chắn gió của xe.
Sau đó, mặt anh được bạn gái hôn một cái.
Tào An ngơ ngẩn.
Lúc này Giang Đào đã đẩy cửa xe ra, phóng như bay chạy mất.
Nửa thân người phía trên của Tào An vẫn còn nghiêng, anh nhìn cô bạn gái nhanh chóng chạy vào cửa tòa nhà rồi biến mất dạng.
Anh cười cười, ngồi thẳng dậy, gửi tin nhắn cho cô: [Chờ anh về đến nhà rồi gọi video nhé.]
Giang Đào biết anh muốn nhìn thấy cô đeo dây chuyền.
Cô không hiểu lắm, ngày mốt là ngày 31, cũng là ngày cô tan ca đêm và sang bên nhà của anh, hai người sẽ cùng nhau đón Tết, thế sao Tào An lại không chờ thêm hai ngày nữa?
Nhưng vì biết mình sẽ nhận được quà, mà quà này anh cũng đã tặng trước, nên cô cũng không cần đoán mò làm gì nữa.
Hai phút sau, Giang Đào đeo dây chuyền lên.
Cô có làn da trắng nõn nà, xương quai xanh cũng đẹp, rất thích hợp để đeo dây chuyền.
“Quả đào chín” tỏa ra hương thơm yêu đương ngọt ngào, bà ngoại chân thành khuyên nhủ: “Cẩn thận kẻo đánh mất nhé!”
Mắc như vậy mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook