Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
-
Chương 52: Đun Nước
Nếu hắn biết trận pháp, thì tám phần người vẽ trận pháp cũng là hắn.
Sai một chút, có lẽ sẽ ở bên cạnh chê bai: Sao ngươi lại ngốc như vậy, không phải như vậy, như thế này …
Lại chợt nhớ đến những ngày tháng mẹ dạy hắn đọc.
Đó là năm lớp một, mẹ khí thế khác thường, giống như thể không có đề nào mà mẹ không biết làm.
Năm lớp ba, lớp bốn mẹ đã bớt nói hơn
Năm lớp năm, lớp sáu chỉ kiểm tra thích hợp, cấp hai cấp ba…
Mẹ đã đứng sau hậu trường, yên tâm trở thành hậu cần.
Nhưng vẫn có liên quan nhất định đến việc hắn học tốt, dù nhìn lại, đã quên gần hết những kiến thức đã học, nhưng khi đó hắn thực sự rất lợi hại.
Một trí nhớ tốt không bằng một nét chì mờ, làm nhiều rồi tự khắc sẽ biết.
Chỉ là hơi đau khổ.
Đương nhiên loại đau khổ này đến năm lớp hai đã biến mất rồi.
“Ăn cơm ăn cơm, sắp sửa xuất phát rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt gõ vào mặt bàn và nói.
Chu Tự thôi không nghĩ nữa, tiếp tục ăn mì trộn.
Mùi vị cũng được.
Cảm giác Thu Thiển nấu ăn không ngon bằng hắn.
“Đúng rồi, để vòng tay cho ta đeo một đêm trước đã.”
Thu Thiển nói.
Lúc này ma khí xung quanh đã bắt đầu biến mất, chiếc khăn cũng biến thành chiếc vòng tay bình thường.
Chu Tự gật đầu đồng ý.
Vòng tay không có tác dụng gì với hắn, chỉ dùng để đựng đồ.
Có điều đây là đầu tiên hắn biết chiếc vòng tay này có công năng gì, nhưng có nói với hắn cũng vô ích.
Đợi sau khi hắn ăn xong mì, và rửa xong bát, liền tắt đèn đi ra ngoài.
Trước khi xuất phát hắn đặc biệt đun một ấm nước sôi.
“Ngươi đun nước sôi để làm gì?”
Chu Ngưng Nguyệt lúc này đã mặc bộ đồ gấu.
“Khi đánh nhau về sẽ thường thấy khát. Uống nước ngọt thì không hết khát, uống nước nóng thì không uống được, cho nên bây giờ đun sôi nước, đợi chúng ta trở về sẽ là nước ấm, uống vào là dễ chịu nhất.”
Chu Tự giải thích khi đi xuống cầu thang.
Hắn đi ra sau khi nước đã sôi.
Như vậy sẽ an toàn hơn một chút, nếu không giữa đường rò nước rò điện sẽ rất nguy hiểm.
“Như thể rất có kinh nghiệm vậy, chưa từng nghe mẫu thân nói người bị gọi họp phụ huynh vì ngươi đánh nhau bao giờ cả.”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Ta không đánh nhau với người.”
Chu Tự trả lời.
Người luyện võ, sẽ không ra tay với những người trong tay không có bất cứ vũ khí nào.
Trừ khi họ tìm đến đánh trước.
“Vậy đánh với thứ gì?”
Thu Thiển tò mò hỏi.
Nàng mặc khá đẹp, lại còn trông rất xinh.
“Chó hoang, chuột, mèo hoang.”
Chu Tự đại khái kể ra những dã thú hắn đã đánh trong mấy năm nay, rồi lại nói tiếp:
“Những con vật này hoặc là không được quản lý, hoặc là không được quản lý tốt. Rất dễ làm bị thương mọi người, cho nên ta mới giúp đỡ xử lý chúng.”
“Làm người tốt việc tốt ư?”
Chu Ngưng Nguyệt có hơi tò mò.
“Cũng không hẳn là vậy.”
Chu Tự lắc đầu.
Có một chút tư lợi trong đó.
Hơn nữa năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm cũng nhiều bấy nhiêu, khi đó cũng bị ảnh hưởng.
Tóm lại lúc cấp hai, xem cái gì cũng rất dễ bị ảnh hưởng.
Hắn còn tin tình yêu có thể hoá giải tất cả.
Nhưng không những không hoá giải thành công, mà còn bị bao vây.
“Vậy chúng ta phải đi mua cốc, nếu không sẽ không có cốc uống nước sôi.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự.
Mua thì mua, nhìn ta làm gì? Chu Tự cau mày.
Lúc này Thu Thiển cũng quay sang nhìn hắn, không có ý định tự bỏ tiền ra trả.
“……”
Chu Tự thở dài:
“Đắt hơn 10 tệ thì không mua.”
…
Vùng ngoại ô thành Tây.
Xung quanh có lác đác một ít người ma tu các nơi.
"Thế mà đám người Thập Nhị Tịnh Đường không dám tới, chưa gì đã sợ rồi. Sợ còn cảm thấy Thánh Tử có vấn đề. Đúng là mâu thuẫn."
Trên đỉnh ngọn cây là một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ đứng đó, quần áo của nàng tung bay theo gió, cặp đùi trắng nõn lộ ra nhưng nàng chưa từng để ý, đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Ở dưới tàng cây là một đám ma tu đang đứng, thỉnh thoảng bọn hắn lại ngẩng đầu lên, chân mày hơi nhíu lại:
"Làm phiền ngươi mau xuống đi được không? Hồng y chân dài, ban đêm rõ ràng quá."
Đó là một nam tử thô kệch, cơ bắp trên người cường tráng dị thường.
"Thế này không tốt sao?"
Nữ tử áo đỏ cúi đầu nhìn đối phương một chút, mặt đầy ý cười:
"Để cho các ngươi chiếm tiện nghi các ngươi còn không vui. Vả lại, chúng ta đến đây để dụ Thánh Tử ra, không rõ ràng một chút làm sao dụ hắn ra? Ta đứng ở chỗ này không phải đang giúp các ngươi sao? Huống chi ngoại hình của ta cũng đâu có kém, dáng người cũng không tệ, biết đâu Thánh Tử tràn trề sinh lực coi trọng ta thì sao? Mà dù hắn có vấn đề thì cũng có sao? Chỉ cần ta không chạy loạn, yên phận cả đời không lo."
Nữ tử áo đỏ nói xong vẫn tươi cười, dường như có chút chờ mong.
"Thánh Tử coi trọng ngươi?"
Một bên khác, nữ tử mặc đồ đen ngồi trên tàng cây, cười khinh miệt cười:
"Hồng Tuyết Liên ngươi đầu óc bã đậu sao? Ngươi không biết Thánh Tử đã có vị hôn thê chắc?"
Sai một chút, có lẽ sẽ ở bên cạnh chê bai: Sao ngươi lại ngốc như vậy, không phải như vậy, như thế này …
Lại chợt nhớ đến những ngày tháng mẹ dạy hắn đọc.
Đó là năm lớp một, mẹ khí thế khác thường, giống như thể không có đề nào mà mẹ không biết làm.
Năm lớp ba, lớp bốn mẹ đã bớt nói hơn
Năm lớp năm, lớp sáu chỉ kiểm tra thích hợp, cấp hai cấp ba…
Mẹ đã đứng sau hậu trường, yên tâm trở thành hậu cần.
Nhưng vẫn có liên quan nhất định đến việc hắn học tốt, dù nhìn lại, đã quên gần hết những kiến thức đã học, nhưng khi đó hắn thực sự rất lợi hại.
Một trí nhớ tốt không bằng một nét chì mờ, làm nhiều rồi tự khắc sẽ biết.
Chỉ là hơi đau khổ.
Đương nhiên loại đau khổ này đến năm lớp hai đã biến mất rồi.
“Ăn cơm ăn cơm, sắp sửa xuất phát rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt gõ vào mặt bàn và nói.
Chu Tự thôi không nghĩ nữa, tiếp tục ăn mì trộn.
Mùi vị cũng được.
Cảm giác Thu Thiển nấu ăn không ngon bằng hắn.
“Đúng rồi, để vòng tay cho ta đeo một đêm trước đã.”
Thu Thiển nói.
Lúc này ma khí xung quanh đã bắt đầu biến mất, chiếc khăn cũng biến thành chiếc vòng tay bình thường.
Chu Tự gật đầu đồng ý.
Vòng tay không có tác dụng gì với hắn, chỉ dùng để đựng đồ.
Có điều đây là đầu tiên hắn biết chiếc vòng tay này có công năng gì, nhưng có nói với hắn cũng vô ích.
Đợi sau khi hắn ăn xong mì, và rửa xong bát, liền tắt đèn đi ra ngoài.
Trước khi xuất phát hắn đặc biệt đun một ấm nước sôi.
“Ngươi đun nước sôi để làm gì?”
Chu Ngưng Nguyệt lúc này đã mặc bộ đồ gấu.
“Khi đánh nhau về sẽ thường thấy khát. Uống nước ngọt thì không hết khát, uống nước nóng thì không uống được, cho nên bây giờ đun sôi nước, đợi chúng ta trở về sẽ là nước ấm, uống vào là dễ chịu nhất.”
Chu Tự giải thích khi đi xuống cầu thang.
Hắn đi ra sau khi nước đã sôi.
Như vậy sẽ an toàn hơn một chút, nếu không giữa đường rò nước rò điện sẽ rất nguy hiểm.
“Như thể rất có kinh nghiệm vậy, chưa từng nghe mẫu thân nói người bị gọi họp phụ huynh vì ngươi đánh nhau bao giờ cả.”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
“Ta không đánh nhau với người.”
Chu Tự trả lời.
Người luyện võ, sẽ không ra tay với những người trong tay không có bất cứ vũ khí nào.
Trừ khi họ tìm đến đánh trước.
“Vậy đánh với thứ gì?”
Thu Thiển tò mò hỏi.
Nàng mặc khá đẹp, lại còn trông rất xinh.
“Chó hoang, chuột, mèo hoang.”
Chu Tự đại khái kể ra những dã thú hắn đã đánh trong mấy năm nay, rồi lại nói tiếp:
“Những con vật này hoặc là không được quản lý, hoặc là không được quản lý tốt. Rất dễ làm bị thương mọi người, cho nên ta mới giúp đỡ xử lý chúng.”
“Làm người tốt việc tốt ư?”
Chu Ngưng Nguyệt có hơi tò mò.
“Cũng không hẳn là vậy.”
Chu Tự lắc đầu.
Có một chút tư lợi trong đó.
Hơn nữa năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm cũng nhiều bấy nhiêu, khi đó cũng bị ảnh hưởng.
Tóm lại lúc cấp hai, xem cái gì cũng rất dễ bị ảnh hưởng.
Hắn còn tin tình yêu có thể hoá giải tất cả.
Nhưng không những không hoá giải thành công, mà còn bị bao vây.
“Vậy chúng ta phải đi mua cốc, nếu không sẽ không có cốc uống nước sôi.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự.
Mua thì mua, nhìn ta làm gì? Chu Tự cau mày.
Lúc này Thu Thiển cũng quay sang nhìn hắn, không có ý định tự bỏ tiền ra trả.
“……”
Chu Tự thở dài:
“Đắt hơn 10 tệ thì không mua.”
…
Vùng ngoại ô thành Tây.
Xung quanh có lác đác một ít người ma tu các nơi.
"Thế mà đám người Thập Nhị Tịnh Đường không dám tới, chưa gì đã sợ rồi. Sợ còn cảm thấy Thánh Tử có vấn đề. Đúng là mâu thuẫn."
Trên đỉnh ngọn cây là một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ đứng đó, quần áo của nàng tung bay theo gió, cặp đùi trắng nõn lộ ra nhưng nàng chưa từng để ý, đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Ở dưới tàng cây là một đám ma tu đang đứng, thỉnh thoảng bọn hắn lại ngẩng đầu lên, chân mày hơi nhíu lại:
"Làm phiền ngươi mau xuống đi được không? Hồng y chân dài, ban đêm rõ ràng quá."
Đó là một nam tử thô kệch, cơ bắp trên người cường tráng dị thường.
"Thế này không tốt sao?"
Nữ tử áo đỏ cúi đầu nhìn đối phương một chút, mặt đầy ý cười:
"Để cho các ngươi chiếm tiện nghi các ngươi còn không vui. Vả lại, chúng ta đến đây để dụ Thánh Tử ra, không rõ ràng một chút làm sao dụ hắn ra? Ta đứng ở chỗ này không phải đang giúp các ngươi sao? Huống chi ngoại hình của ta cũng đâu có kém, dáng người cũng không tệ, biết đâu Thánh Tử tràn trề sinh lực coi trọng ta thì sao? Mà dù hắn có vấn đề thì cũng có sao? Chỉ cần ta không chạy loạn, yên phận cả đời không lo."
Nữ tử áo đỏ nói xong vẫn tươi cười, dường như có chút chờ mong.
"Thánh Tử coi trọng ngươi?"
Một bên khác, nữ tử mặc đồ đen ngồi trên tàng cây, cười khinh miệt cười:
"Hồng Tuyết Liên ngươi đầu óc bã đậu sao? Ngươi không biết Thánh Tử đã có vị hôn thê chắc?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook