Hạ An Vũ cảm thấy cơ thể không khác nào đang chìm trong biển lửa, nóng đến mức cậu không thở nổi, đầu đau như búa bổ, cả người chỗ nào cũng đều khó chịu.

Ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi qua bức màn trắng xóa rọi vào giường, Hạ An Vũ mơ màng mở đôi mắt nặng trĩu ra, ngây ngẩn nhìn trần nhà vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.

"Tổng giám đốc?"

Hạ An Vũ khàn khàn gọi, phát hiện cổ họng mình cháy khô, cậu khẽ nhúc nhích bàn tay, nơi đó có hơi tê, một ống dịch được cắm vào, Hạ An Vũ theo đường dây nhìn thấy một túi nước biển được mắc trên giá treo cạnh giường.

"An Vũ? Tỉnh rồi?"

Có tiếng cửa mở, Hạ An Vũ xoay đầu qua, Quý Đông Nhiên đang vừa bưng một khay cháo nóng nghi ngút khói vừa đóng cửa, động tác có phần khó khăn nhưng vẫn thuận lợi đến được cạnh giường.

"Anh. Em làm... sao?"

"Hạ sốt rồi, có lẽ ngày mai sẽ khỏi thôi."

Quý Đông Nhiên đặt khay cháo lên tủ đầu giường rồi sờ đầu Hạ An Vũ kiểm tra, nhiệt độ dọa người lúc sáng đã giảm bớt phần nào, tâm trạng căng thẳng cũng nhanh chóng thả lỏng xuống.

"Mình đang ở đâu ạ?"

Hạ An Vũ hỏi, ký ức trước khi bị thuốc điều khiển tối hôm qua dần dần trở lại khiến cậu có chút sợ hãi.

"Căn hộ của chúng ta." - Quý Đông Nhiên nhận ra sợ hãi trong mắt cậu, xoa xoa đầu an ủi, sau đó kê gối lên cao để cậu ngồi dậy - "Sáng nay em sốt cao quá, tôi gọi bác sĩ khám rồi mới đưa em về nhà. Dù sao cũng thoải mái hơn ở khách sạn."

Hai từ "khách sạn" từ miệng Quý Đông Nhiên khiến Hạ An Vũ vô thức siết chặt chăn lại, cậu cúi đầu, bên má vẫn còn cảm giác bỏng rát đau đớn.


Trong lúc tâm trạng vẫn còn đang rối loạn khó chịu, chợt có muỗng cháo trắng muốt nóng hổi đưa đến, thanh âm trầm ấm của anh vang lên bên tai:

"Ăn chút gì đi, hôm qua tên đó đã bị Lâm Kỳ đánh một trận rồi."

"Dạ? Lâm Kỳ?"

Hạ An Vũ khó hiểu ngơ ngác nhìn anh, Quý Đông Nhiên gật gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi cậu há miệng:

"Ừm, cậu ta có việc ở khách sạn, sau đó tôi cũng đến, không sao đâu."

Hạ An Vũ ù ù cạc cạc ăn muỗng cháo, trái tim cũng không còn mệt mỏi nữa, cứ thế bị Quý Đông Nhiên đút hết tô cháo rồi cho uống thuốc, mãi đến khi nhìn sườn mặt không buồn không vui của anh đang chăm chú thu dọn thì cậu mới từ từ nhận thức được những ký ức vụn vặt tối qua, vậy là cậu không có nhận nhầm người ư?

"Xoay người lại, cởi quần ra, thoa thuốc."

"Dạ?"

Đương lúc Hạ An Vũ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đêm qua liệu có thật hay không thì Quý Đông Nhiên đã đánh tỉnh cậu, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.

"Chỗ đó của em bị thương nhẹ, xin lỗi, là do tôi không kìm chế bản thân."

Quý Đông Nhiên giải thích một cách đường hoàng không có chút gì ngại ngùng, nhưng dáng vẻ bình tĩnh của anh lại càng khiến thư ký nhỏ quẫn bách không thôi, cậu ấp úng đáp:

"Không... để em... tự mình..."

"Nghe lời."


Giọng điệu anh dỗ dành nhưng đồng thời rất dứt khoát, không hề có ý cho đối phương thương lượng một chút nào. Hạ An Vũ hơi rụt người vào chăn, sau đó dưới cái nhìn chòng chọc của Quý Đông Nhiên đành chịu thua, chậm chạp xoay người lại.

Lúc nãy chỉ đơn giản hơi nhỏm người dậy cộng thêm có nệm chăn êm ắng nên cũng không cảm giác được mấy, giờ phút này xoay người mới phát hiện cơ thể mình thực sự không ổn, đau nhức giống như bị xe cán qua vậy, đặc biệt là chỗ eo mỏi đến nỗi chỉ mới xoay được một nửa cậu đã muốn bỏ cuộc rồi.

"Ư..."

Quần bị tuột xuống, Hạ An Vũ xấu hổ úp mặt vào gối, chất thuốc mát lạnh đi đến nơi nhạy cảm, cảm giác hơi đau làm từng dòng ký ức mờ ảo dần dần hiện ra trước mắt cậu.

"Xong rồi, nghỉ ngơi đi."

Quý Đông Nhiên thoa thuốc xong liền thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, Hạ An Vũ chưa muốn xoay lại ngay, nghiêng đầu ngắm nhìn anh, mơ hồ nhận ra Quý Đông Nhiên có gì đó không đúng.

"Khi nào chúng ta đi suối nước nóng ạ?"

Hạ An Vũ không hiểu sao mình lại hỏi ra câu ấy, nhưng lòng cậu quả thật bất an, ngay lúc Quý Đông Nhiên vừa định rời đi bàn tay đã vội vàng nắm góc áo anh kéo về. Quý Đông Nhiên hé mắt nhìn cậu, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn dấu đỏ chói mắt, anh vô thức siết chặt khay thức ăn, trầm giọng đáp:

"Chờ em khỏe đi rồi nói tiếp."

Bàn tay Hạ An Vũ phút chốc trống không, cậu mở to mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của Quý Đông Nhiên rời khỏi phòng, mãi cho đến khi âm thanh đóng cửa đánh mạnh vào tai mà trái tim cậu vẫn còn đập mạnh.

Đồng hồ tích tắc điểm mười giờ tối, Hạ An Vũ giật mình tỉnh dậy, dưới tác dụng của thuốc cậu đã thiếp đi lần nữa, mồ hôi đổ ra như tắm.

"Đông Nhiên."


Hạ An Vũ khẽ gọi, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng trống bên cạnh, sau đó đưa tay sờ thử, chất vải lạnh lẽo chẳng chút hơi ấm làm da thịt cậu cũng rét buốt.

"Tại sao?"

Hạ An Vũ bắt đầu hoang mang, hoài nghi chuyện xảy ra tối hôm qua có thực sự như lời Quý Đông Nhiên nói, càng nghĩ càng trở nên hoảng sợ.

"Mình đúng là đồ ngu mà."

Hạ An Vũ ôm mặt mình tự mắng, rõ ràng biết tên đó không phải loại tốt đẹp gì nhưng vẫn uống thứ hắn đưa. Quý Đông Nhiên nói có Lâm Kỳ giúp cậu, chẳng lẽ trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy? Hạ An Vũ càng nghĩ càng thấy căng thẳng, cả người ngứa ngáy, dạ dày cuộn trào buồn nôn khó chịu, cậu mạnh tay rút kim truyền dịch cấm trên tay mình, sau đó lê cơ thể rã rời bước xuống giường.

Bên ngoài phòng khách tối om không bật đèn tuy nhiên vẫn có ánh sáng từ laptop ở salon hắt lên le lói. Quý Đông Nhiên đang tập trung nhìn vào nó, nhưng khi tiếng mở cửa khe khẽ vang lên vẫn làm anh chú ý mà ngoái đầu lại.

"An Vũ?"

Anh khẽ nhíu mày nhìn bóng dáng xiêu vẹo ngược sáng, Quý Đông Nhiên không thấy rõ được gương mặt cậu, Hạ An Vũ chậm rãi bước qua, mỗi một bước chân nặng nề đều khiến Quý Đông Nhiên muốn nhanh chóng đến đỡ cậu nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt ra chờ đợi.

"Đã khuya rồi mà anh vẫn còn làm việc ạ?"

Hạ An Vũ nhìn vào mớ đồ thị xanh đỏ trong màn hình máy tính cất giọng hỏi, cơ thể giống như rơi vào trong hầm băng mà run rẩy.

"An Vũ? Em không ngủ nữa à?"

Quý Đông Nhiên lúc này đã phát giác người có gì đó không đúng, anh hơi nghiêng đầu muốn quan sát cậu, dưới ánh sáng mờ ảo nhìn thấy biểu cảm sắp sửa vỡ ra từng mảnh.

"Không ngủ nữa..."

Hạ An Vũ nuốt khan, cổ họng nghẹn ứ. Cậu muốn nói sợ rằng khi nhắm mắt lần nữa sẽ phát hiện hóa ra đây chỉ là một giấc mơ. Không hề có chuyện Quý Đông Nhiên yêu cậu, chuyện bọn họ kết hôn cũng chỉ là tưởng tượng, nhưng lời nói chưa ra đến miệng đã bị chặn lại, nước mắt cậu cố gắng giữ lấy giờ phút này tựa như hạt ngọc trai lăn dài trên má.

Quý Đông Nhiên dứt khoát ôm người vào lòng, cơ thể anh vất vả chăm sóc đang run rẩy không ngừng, Hạ An Vũ ôm siết lấy anh, thổn thức gọi:


"Đông Nhiên..."

"Ừm, tôi đây."

"Em xin lỗi..."

Vai áo Quý Đông đã ướt một mảng, anh vỗ nhè nhẹ lên lưng thư ký nhà mình thấp giọng an ủi:

"Em không có lỗi gì cả... An Vũ của tôi là ngoan nhất..."

"Vậy tại sao anh không cần em?"

"Tôi không cần em lúc nào?" - Quý Đông Nhiên thấp giọng thở dài, anh ôm lấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, ngón tay miết nhẹ qua - "Tôi là người cần em hơn ai hết."

"Thật không? Em sợ lắm..."

Hạ An Vũ hỏi, thời điểm nhìn thấy bóng lưng kia của Quý Đông Nhiên, lần đầu tiên trong đời cậu biết cảm giác sợ mất một người là như thế nào.

Cậu là đứa nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, dù sau này hoàn cảnh gia đình có trở nên khó khăn thì dượng và mẹ vẫn một mực yêu thương cậu, kể cả khi cùng Quý Đông Nhiên thực hiện cuộc trao đổi đến lúc xác nhận quan hệ chính thức, Hạ An Vũ vẫn thấy rằng anh là người hy sinh nhiều hơn.

Hạ An Vũ chưa bao giờ phải lo lắng mất đi tất cả sự yêu thương và cưng chiều ấy, cho đến khi bàn tay cậu trống rỗng, hơi ấm hiếm hoi còn vương lại lúc nắm tay áo Quý Đông Nhiên cứ thế biến mất cùng hình ảnh anh sau cánh cửa dày cộm lạnh lẽo.

Quý Đông Nhiên liên tục nói "Không sợ, tôi yêu em." với cậu, anh hôn vào đôi mắt đỏ bừng, rồi lướt qua chóp mũi, cuối cùng dừng lại trằn trọc trên môi cậu.

Cả hai ôm nhau ngã trên sofa, Hạ An Vũ nằm trên người Quý Đông Nhiên được anh ôm vào lòng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, để nhịp tim bị kích thích mạnh mẽ xoa dịu đầu óc mịt mù mệt mỏi này.

Gần nửa đêm, bên ngoài thành phố vẫn sầm uất ồn ào, bên trong căn hộ cao cấp có hai người đàn ông cao lớn cùng nhau chen chúc trên một chiếc sofa, Hạ An Vũ đã ngủ say, Quý Đông Nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà lạnh lẽo, màn hình laptop gần đó hiện lên tin nhắn, người gửi: Lâm Kỳ.

"Mẹ nó, thằng chó đó không phải người mà, thuốc nó hạ ảnh hưởng đến thần kinh không nhỏ đâu, chú chú ý chăm sóc em dâu cho cẩn thận, giờ ẻm dễ bị kích thích lắm. Chỗ bọn bán thuốc thì cứ để tôi xử lý, Hạo hèn để phần chú đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương