Trương Lương Vỹ đến dưới tầng khu tập thể, ông nhìn thời gian: 20 giờ 10 phút.
Trương Lương Vỹ bước băng băng, làn gió đêm buốt giá thổi cơn say của ông vơi đi phần nào.

Trong ngọn đèn mờ tối ở hàng lang, Trương Lương Vỹ nhìn thấy cánh cửa nhà đang khép hờ, ông đẩy mạnh ra, hét lên: “Lưu Hoài Tín! Cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Chào đón ông là căn phòng lặng như tờ.
….
Trần Phổ ra hiệu cho cảnh sát khu vực tạm thời đưa Trương Lương Vỹ về đội cảnh sát hình sự, không được thả.

Lúc này, pháp y, điều tra viên và cảnh sát đồn cảnh sát khu vực lần lượt thu dọn hiện trường, thi thể cũng đã được đưa đi.

Trần Phổ nói: “Mọi người theo tôi.” Anh dẫn mọi người đến hành lang nhà vệ sinh và nhà bếp, nơi này đủ yên lặng, không có ghế nên mọi người bèn đứng.

Trần Phổ đứng bên cửa sổ, màn đêm ở sau lưng anh, nhưng thoạt nhìn anh còn lạnh lùng hơn cả màn đêm.
Trần Phổ rút một cuốn sổ tay da màu đen to cỡ bàn tay và một chiếc bút bi, rồi nói: “Mọi người báo cáo tôi xem.”
Anh còn chưa nói dứt câu, các cảnh sát như Châu Dương Tân, Phương Giai, Diêm Dũng ai nấy lục tục tháo găng tay, lấy ra sổ ghi chép và bút giống như vậy.
Lý Khinh Diêu bất động, liền trở thành tâm điểm.
Diêm Dũng mặt baby ngăm đen, rất tinh ý, thấy vậy liền nói: “Không mang hả? Đây là yêu cầu của đội trường Trần, cũng là thói quen của đội chúng ta đấy.

Dù là khi nào ở đâu, mọi người cũng phải cùng nhau động não suy nghĩ, đi đâu cũng phải mang theo sổ tay và bút, phải nghĩ, phải ghi mọi lúc mọi nơi.

Không sao, chừng nào về rồi lĩnh cũng được, tôi cho cậu mượn chép này.

Phải nhớ không có sổ tay không phải đội hai!”
Lý Khinh Diêu: “Ồ, hóa ra là thế, cảm ơn cậu.”
Trần Phổ không thèm ngẩng đầu lên: “Trật tự! Nói chuyện chính.”
Đại Dũng lập tức im lặng, Lý Khinh Diêu thầm nghĩ, cách Trần Phổ chỉ đạo đội hơi khác những đội trưởng và lãnh đạo hình sự khác mà cô từng gặp.
Trần Phổ mở sổ tay ra, một tay cầm mép trên quyển sổ, áp nó vào ngực, tay còn lại cầm bút, cúi đầu cắn nắp bút tra vào đuôi bút.


Tư thế cúi đầu cần mẫn ghi chép hoàn toàn không ăn nhập với con người anh, nhưng không ngờ anh lại làm điều này rất tự nhiên.
Diêm Dũng vừa bị phê bình, hiện tại cũng rất muốn thể hiện mình, bèn nói: “Để em nói trước cho ạ! Em cho rằng nạn nhân tự sát, sự thật đã chứng minh là vậy rồi.

Lưu Hoài Tín gửi tin nhắn cho Trương Lương Vỹ, còn cả câu mà anh ta viết trong di thư nữa: Mong rằng cái chết của tôi, có thể chuộc lại lỗi lầm.

Cái chết của Trương Hi Ngọc năm ngoái nhất định có uẩn khúc và liên quan đến Lưu Hoài Tín.

Anh ta cảm thấy áy náy trong lòng, nên đã hẹn Trương Lương Vỹ đến, lấy cái chết để tạ lỗi.

Hơn nữa, em còn mạo muội đưa ra một suy đoán không mấy tích cực là, thực ra tuổi Lưu Hoài Tín cũng xấp xỉ các học sinh, năm ngoái anh ta chỉ mới 27 tuổi, lại điển trai.” Diêm Dũng nói đến đây thì ngừng, không nói tiếp nữa.
Châu Dương Tân đứng cạnh Diêm Dũng thường ngày hay cười híp mắt, nói chuyện bùi tai.

Thế nhưng chỉ cần thảo luận tình tiết vụ án, đôi mày kiếm của anh liền chau lại, toát lên nét anh dũng hiếm thấy.

Anh lập tức phản bác: “Suy luận này của cậu không hợp lý! Một người tự sát, sao lại chuẩn bị rượu Mao Đài, rửa rau nấu cơm? Rau mới rửa được một nửa, chắc chắn có chuyện đột xuất khiến anh ta phải dừng lại.

Tôi đồng ý với quan điểm này của cậu: Lưu Hoài Tín có liên quan đến cái chết của Trương Hi Ngọc.

Anh ta hẹn Trương Lương Vỹ đến là muốn nói ra sự thật, vậy nên mới chuẩn bị rượu và đồ ăn.

Nhưng Trương Lương Vỹ cũng rất khả nghi, tự dưng phát hiện thi thể của giáo viên, mọi người nghĩ rằng phản ứng của ông ta bình thường à? Rất không bình thường đấy! Có khi hai người họ xích mích với nhau, nên Trương Lương Vỹ đã giết chết Lưu Hoài Tín!”
Diêm Dũng: “Nhưng hiện trường không có dấu vết giằng co, trên người người chết cũng không có.

Hơn nữa sao Trương Lương Vỹ có thể làm được chuyện này? Lẽ nào ông ta có thể khiến Lưu Hoài Tín cam tâm tình nguyện cắt cổ tay, hoặc là ngồi im cho người ta cắt…” Cậu ta dừng lại một chút, phát hiện suy đoán của mình có sơ hở, nhưng mắt Châu Dương Tân lại sáng lên, nói: “Rất có thể! Nếu Trương Lương Vỹ dùng cách gì đó để chuốc thuốc Lưu Hoài Tín thì sao? Hoặc là khống chế Lưu Hoài Tín bằng thủ đoạn nào đó mà chúng ta không biết.

Ừm….Phải đợi kết quả khám nghiệm thi thể mới biết được.”
Hai người ai cũng có lý, mọi người im lặng suy tư.

“Anh Phương.” Trần Phổ gọi.
Phương Giai khẽ lắc đầu, nói: “Đều không đúng.

Tình tiết vụ án này hoàn toàn không đơn giản như hai cậu nói.

Hoặc là cái này hoặc là cái kia, nhất định còn có ẩn tình mà chúng ta không biết.

Tôi hỏi hai cậu, có chắc chắn bút ghi âm là Lưu Hoài Tín mua không? Anh ta đã sạc đầy pin, đặt trong ngăn kéo, nhưng vẫn chưa bắt đầu ghi âm.

Anh ta muốn làm gì? Còn cả con dao gọt dưa hấu trong ngăn kéo nữa, đã mài rồi, trong bếp có đá mài.

Sau khi có kết quả giám định dấu vân tay và dấu vết, chúng ta sẽ biết được đó có phải do Lưu Hoài Tín mài hay không.

Tôi đoán rằng vì Lưu Hoài Tín dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay, nên con dao gọt dưa hấu này sẽ không dùng để tự sát hay giết người.

Vậy tại sao nó lại xuất hiện dưới bài ăn với chiếc bút ghi âm? Lưu Hoài Tín mở tiệc như này rốt cuộc là định làm gì?
Lúc này, một cảnh sát khu vực chạy vào nói với Trần Phổ: “Đội trưởng Trần, tôi đã tìm được camera ở cổng tòa nhà mà anh bảo rồi.

Trương Lương Vỹ đến tầng dưới vào lúc 20 giờ 10 phút và gọi điện báo cảnh sát lúc 20 giờ 15 phút.”
Trần Phổ gật đầu: “Cảm ơn cậu!”
Tất cả mọi người đều giữ im lặng, lại thế rồi! Hăng say suy luận hồi lâu, còn chẳng bằng Trần Phổ thận trọng chen chân vào.
Diêm Dũng nhướng mày nhìn Châu Dương Tân đầy khiêu khích, Châu Dương Tân lại càng nhíu mày chặt hơn.
Trần Phổ đưa mắt nhìn một vòng, hỏi: “Còn ai có ý kiến không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
Trần Phổ nhìn lướt qua Lý Khinh Diêu, gập sổ tay nghe cái “bộp”, rồi nói: “Lời khai của Trương Lương Vỹ là thật.


Tòa nhà này không có cổng vào nào khác, thời gian ông ta đến không khớp với thời gian tử vong, cũng không đủ thời gian gây án.

Chứng tỏ khi Trương Lương Vỹ đến, quả thật cửa đang mở, Lưu Hoài Tín đã chết trong nhà vệ sinh.

Tôi cho rằng suy luận của ba người đều đúng một phần.
Có lẽ Lưu Hoài Tín liên quan đến cái chết năm ngoái của Trương Hi Ngọc, hoặc là anh ta biết uẩn khúc bên trong.

Tin nhắn được gửi đi lúc 4 giờ 5 phút, khi đó anh ta vừa mới hết tiết còn đang ở phòng làm việc, vậy nên tin nhắn này do chính tay anh ta gửi.

Vốn dĩ anh ta không muốn chết, chí ít cũng không định chết trước khi chưa hoàn thành mọi chuyện.

Lưu Hoài Tín chuẩn bị một buổi tiệc Hồng Môn, bữa tiệc này còn chưa bắt đầu, chiếc bút ghi âm mới mua còn chưa mở, chân tướng còn chưa vạch trần thì đã bất ngờ bị gián đoạn.

Lưu Hoài Tín chết, hiện trường vẫn còn người thứ ba, người này chính là hung thủ thật sự khiến Lưu Hoài Tín cắt cổ tay chết.”
Trong số mọi người, có người gật đầu, có người bừng tỉnh, cũng có người nhíu mày suy nghĩ.

Nhưng ai cũng nhận ra, Trần Phổ xâu chuỗi vụ án, toàn bộ tình tiết vụ án và động cơ nhân vật đều rất hợp lý.
Một giọng nói vang lên: “Nhưng Lưu Hoài Chí cực kỳ quyết tâm chết.” Mọi người nhìn về phía Lý Khinh Diêu, cô khoanh tay, đứng thẳng người, lưng ưỡn thẳng lên khiến bờ vai gầy càng lộ rõ.
Trần Phổ nhìn cô đăm chiêu, nếu nói ánh mắt cô như mặt hồ phẳng lặng, thì ánh mắt anh như lưỡi dao bén đúc từ sương giá.
Lý Khinh Diêu: “Em đã so sánh chữ viết của Lưu Hoài Tín.

Nếu một người bị uy hiếp, hoặc đối mặt với nguy cơ tử vong, chữ viết của người đó sẽ không thể ngay ngắn, chau chuốt thế này.

Anh ta viết xong, chữ nào chữ nấy đều đặn, thẳng hàng, nét bút nào cũng chấm đúng chỗ, nghiêm túc như khi ghi chép soạn bài thường ngày.

Em vẫn giữ vững lập trường của mình, anh ta tình nguyện chết.”
Mọi người nhìn Trần Phổ, rồi lại nhìn Lý Khinh Diêu.
Diêm Dũng kéo tay áo Lý Khinh Diêu, Trần Phổ lạnh lùng nói: “Cậu kéo cô ấy làm gì? Lẽ nào cô ấy nói không có lý à?”
Anh lại nhìn Lý Khinh Diêu, nói: “Rốt cuộc chân tướng thế nào, điều tra sẽ biết thôi.”
Lý Khinh Diêu: “Ừm, em thấy anh nói đúng đấy.”
Rõ ràng là vâng theo anh, nhưng giọng điệu lại bay bổng, Trần Phổ nghe xong mà cổ họng nghèn nghẹn.


Anh không để ý đến cô nhóc bên ngoài nhu mì bên trong bất trị này nữa, ánh mắt anh lướt qua gương mặt cương nghị của nhóm đàn ông, lúc này mới thấy thuận mắt, bắt đầu chia nhiệm vụ điều tra:
“Châu Dương Tân, cậu dẫn theo hai người đi hỏi những hộ dân trong tòa nhà này, tập trung tìm hiểu trước và sau khoảng thời gian xảy ra vụ án, có những ai ra vào, ai ở lại trong tòa nhà này, lấy toàn bộ những hình ảnh camera có thể thu được.

Anh Phương, anh tập trung hỏi Trương Lương Vỹ, tuy rằng ông ta không liên quan đến cái chết của Lưu Hoài Tín, nhưng chắc chắn ông ta đang che giấu điều gì đó, tập trung hỏi chuyện con gái ông ta năm ngoái.

Diêm Dũng, cậu phụ trách theo dõi vật chứng, nếu có kết quả dấu vân tay và DNA, phải báo cáo ngay lập tức, còn cả kết quả khám nghiệm tử thi nữa.

Hôm nay cũng khá muộn rồi, không tiện hỏi thăm, mọi người tan làm đi đã.

Sáng hôm sau, tất cả chia nhau ra hành động, tôi sẽ liên hệ với lãnh đạo cục nghe ngóng chuyện Trường Trung học số 29, rồi đến trường học điều tra thêm về vụ án của Trương Hi Ngọc.

Muốn phá án, e rằng chìa khóa còn nằm trong vụ án cũ này.”
Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó lục tục giải tán.

Trần Phổ nhét sổ tay vào trong túi quần, ra tới cửa anh lại dặn dò đồn công an khu vực vài câu, vừa định xuống lầu thì có người khẽ túm lấy vạt áo sau của anh.
Lý Khinh Diêu đứng sau lưng anh, gương mặt sạch như sứ trắng, giọng điệu ngoan ngoãn: “Trần Phổ, ngày mai em theo ai?”
Trần Phổ nghiêng người, rút vạt áo khỏi tay cô, cơ thể vô thức ngả ra sau, đôi mắt đen nhánh thoáng nhìn gương mặt cô, anh không trả lời, quay đầu đi mất!
Lý Khinh Diêu chớp chớp mắt, cô nghĩ mình đã hiểu rồi.

Cô đút hai tay vào túi quần, theo anh đi xuống tầng.
Xuống đến tầng dưới, Trần Phổ lấy chìa khóa xe ra, hôm nay anh lái xe của mình.

Vừa mới nhấn còi xe, một bóng dáng nhỏ bé liền bay tới cạnh anh: “Nếu tiện đường, cho em đi ké nhé? Em nghèo lắm, đỡ tiền bắt xe.”
Trần Phổ vô thức cau mày, trong đầu tự động bắt đầu tính toán.

Với cấp bậc của cô hiện giờ, tiền lương hàng tháng cũng chỉ có mấy ngàn tệ, chỉ riêng tiền thuê phòng cũng đã tốn hơn một nghìn rồi, các khoản phụ cấp khác cũng chẳng đáng là bao.

Hôm qua mua mấy ly trà sữa lại bay mất 200 tệ rồi.
Anh mở cửa xe, nói hằn học: “Ngồi ghế sau, thắt dây an toàn vào.”
—Hết chương 6—

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương