Buối sáng vẫn không có vụ án mới, bầu không khí trong phòng làm việc thong dong nhàn nhã.

Trần Phổ vẫn miệt mài xem hồ sơ hộ gia đình ở gia viên Triều Dương năm đó.

Mặc dù đã xem rất nhiều lần, thuộc như lòng bàn tay, nhưng năm nào anh cũng phát hiện ra sơ hở, sai sót và bổ sung.
Đang đọc say sưa, thì Trần Phổ lại nghe thấy giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên ở gần bàn làm việc của mình: “Không sao, cậu cứ uống đi.”
Trần Phổ ngẩng đầu, thấy Diêm Dũng nhỏ tuổi nhất trong đội — Đương nhiên hiện tại Lý Khinh Diêu đã đến, hai người cùng tuổi đều nhỏ nhất đội, anh chàng đang bưng một tách trà xanh đứng bên cạnh Lý Khinh Diêu, nở nụ cười thẹn thùng và căng thẳng: “Không được, trà cậu cũng phải bỏ tiền mua, hay là tớ trả tiền nửa hộp nhé?”
Lý Khinh Diêu cũng bưng tách trà, ngón tay trắng nõn chụp lên chiếc tách thủy tinh mờ viền bo tròn.

Những lá trà trôi lơ lửng trong tách trà, vừa nhìn đã khiến người ta cảm nhận được hương thơm thanh tao.

Cô mím môi cười: “Không được đâu, đồng nghiệp với nhau cả.

Có mỗi mười mấy tệ, chả đáng là bao.

Lần sau cậu mua trà tôi cũng uống thử.”
Diêm Dũng giơ ngón cái: “Nghĩa khí!”
Lý Khinh Diêu cười, ánh mắt vô tình nhìn Trần Phổ, Trần Phổ đã cụp mắt xuống.
Tốt đấy, anh nghĩ nay mới là ngày thứ hai thôi mà lớn nhỏ trong đội đã bắt đầu vẫy đuôi với Lý Khinh Diêu rồi.
Sự khôn khéo của ai đấy cứ như làn gió xuân, mát mẻ tự nhiên, âm thầm thấm nhuần.
Đến chiều, cảm giác này của Trần Phổ về Lý Khinh Diêu đã đạt tới đỉnh cao.
Nhân lúc nghỉ trưa, Lý Khinh Diêu xách một túi trà sữa đến, chia cho các đồng nghiệp.

Cô vẫn khiêm tốn và dịu dàng như thế: “Hôm qua là ngày đầu tiên em đến, nên còn ngại chưa biết biểu đạt thế nào.

Mặc dù cuối tuần đội trưởng khao, nhưng em cũng muốn cảm ơn mọi người đã quan tâm đến đàn em như em.

Ly trà sữa tuy nhỏ, nhưng cũng là tấm lòng của em.”

Mọi người hớn hở, nói cô thật sự quá khách sáo, thi nhau chia sạch trà sữa, bầu không khí trong phòng làm việc lại càng hòa hợp hơn.
Chỉ có Trần Phổ không đến.
Một lát sau, một ly trà sữa được đặt lên bàn anh.

Trần Phổ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Lý Khinh Diêu.
Trần Phổ: “Cảm ơn, tôi không uống đồ ngọt.

Mang đi đi.”
Từ góc độ của Lý Khinh Diêu, có thể nhìn thấy vầng trán đầy của anh, sống mũi đến đôi môi rồi tới cằm, đường nét sắc bén.

Chỉ có mỗi đôi mắt hơi cụp xuống, luôn tỏa ra cảm giác xa cách không muốn người khác đến gần.
Lý Khinh Diêu nhẹ nhàng nói: “Em đặt ô long hoa quế không đường, anh thích nhất vị này mà?”
Trần Phổ nhìn thì không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt anh hơi giương lên, dừng lại ở dòng chữ trên thân cốc cách mình nửa thước — Quán trà sữa quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Trần Phổ bỗng ngẩn ngơ, đã bảy năm trôi, mọi thứ dường như đã đổi khác, có rất nhiều người trong cục không biết đến cái tên Lý Cẩn Thành.

Nhưng dường như chẳng có gì thay đổi cả, quán trà sữa mà anh và Lý Thành Cẩn thường lui đến vẫn còn đó, hương vị ấy vẫn còn đấy.
Trần Phổ lại nhận ra, cô gái đặt ly trà sữa này cho anh, trong lòng tinh tế và kín đáo cỡ nào.

Cô muốn thăm dò điều gì, hay là muốn biểu đạt điều gì? Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt sáng rực nhưng lại ẩn chứa sự tĩnh lặng ấy.
Cô gái này, chắc chắn vừa thông minh vừa sắc sảo.

Ngoan ngoãn học chuyên ngành hàng đầu tại trường đại học hàng đầu thì công chịu, nhất quyết nghỉ học thi đỗ trường cảnh sát.

Sau một năm làm việc tại sở tỉnh, cơ quan có thẩm quyền cao nhất trong giải quyết các vụ án công của tỉnh, không biết cô suy nghĩ thế nào, lại chuyển đến đội hình sự, nơi anh trai mình làm việc trước khi mất tích.
Cô muốn làm gì, cô muốn được gì, đáp án đã quá rõ ràng.
Nhưng Trần Phổ chỉ thấy phiền mà thôi.
Anh cầm ly trà sữa, lại cụp mắt xuống, nói: “Cảm ơn, lần sau đừng mua nữa.

Tôi đã không còn thích uống những món này nữa rồi.”


Tuy nhiên, ông trời cũng không muốn để những cảnh sát hình sự như bọn họ nhàn nhã.

Gần đến giờ tan làm hôm nay, Đinh Quốc Cường vội vã bước vào phòng làm việc của bọn họ: “Mọi người tập trung lại đây.

Khu nhà tập thể trường Trung học Phổ thông số 29 xảy ra án mạng.

Trần Phổ, cậu dẫn đội đến hiện trường, dẫn theo thành viên mới luôn.”
Trường Trung học Phổ thông số 29 nằm trong khu đô thị cũ.

Ngay đối diện trường, bên kia đường là khu nhà tập thể được xây dựng cách đây mấy chúc năm.

Phòng ốc đã cũ kỹ, nhưng vị trí đắc địa, lại là khu trường học, nên rất nhiều giáo viên ở đó.
Khu tập thể không có tường bao, mấy tòa nhà san sát nhau quay ra mặt đường.

Cổng xe ra vào có thanh chắn và bảo vệ trực.

Ngoài nhà dân, trong mười mấy tòa nhà này còn có rất nhiều trung tâm đào tạo, quán cơm, tiệm tạp hóa, v.v…Người qua lại đông đúc, rất tấp nập.
Xe cảnh sát chạy đến tòa nhà xảy ra vụ án, đỗ xe đã vất vả rồi.

Lý Khinh Diêu theo chân mọi người đến cửa tòa nhà, ngẩng đầu nhìn thấy một chiếc camera.
Đây là một tòa nhà hình tháp.

Sau khi lên đến tầng bốn, nơi nạn nhân sống, dọc theo hành lang dài, hai bên ít nhất cũng có mười hộ gia đình.
Cảnh sát khu vực đang đứng đợi bọn họ ở cửa phòng 403.
Lý Khinh Diêu là người cuối cùng vào trong, cô vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa dỏng tai nghe cảnh sát khu vực báo cáo tình hình với Trần Phổ.
Đây là một căn hộ hai phòng kiểu cũ phổ biến, phòng khách gọn gàng ngăn nắp, cạnh đó là hai căn phòng ngủ, phía bên kia là nhà bếp và phòng tắm.


Nội thất đơn giản, gạch men tường trắng, đèn trùm và đồ nội thất gỗ đỏ đã cũ.

Đồ điện trong nhà cũng chỉ có TV và tủ lạnh vừa.

Trên tường treo hai cây vợt cầu lông và một túi lưới đựng bóng rổ.

Trên kệ giày đặt ở cửa đặt hai đôi giày thể thao và một đôi giày da và một đôi dép lê nam.

Nhìn chung cả căn phòng khá rộng rãi thoáng mái, rất ít đồ đạc, thậm chí có thể nói là đơn sơ.
“Nạn nhân là Lưu Hoài Tín, nam, 28 tuổi, giáo viên Văn tại trường Trung học sô 29, mới tới được hai năm.

Căn phòng này do anh ta thuê, chiều hôm nay, anh ta dạy xong tiết hai lúc 4 giờ, sau đó không còn tiết nên đã về nhà, nạn nhân được phát hiện tại nhà vệ sinh.” Cảnh sát khu vực nói.
Cạnh bức tường phòng khách gần nhà bếp đặt một chiếc bàn ăn bốn người.

Lý Khinh Diêu không thể nào không chú ý đến bàn ăn, bởi vì trên bàn ăn ngoại trừ hai đĩa đồ kho, còn đặt hai chai rượu Mao Đài.

Bên cạnh có một cái đĩa nhỏ, đặt ba bộ dụng cụ uống rượu sạch sẽ.
Đi qua phòng khách, bên trái là nhà vệ sinh, bên phải là nhà bếp.
Phòng tắm có diện tích chừng năm, sáu mét vuông, lát gạch men trắng, tường màu xanh lá cây, rất sạch sẽ.

Bên trong là một bồn tắm khá nhỏ, rất cũ, chỉ vừa một người nằm.

Nhưng nạn nhân không nằm trong bồn tắm, mà là ngồi trên chiếc ghế gỗ tựa lưng bên cạnh bồn tắm.

Lúc này anh ta quay lưng lại với các cảnh sát, nằm sấp bên bồn tắm, một tay thả xuống bồn tắm, tay còn lại nằm ngoài bồn tắm.
Một số cảnh sát cao to đi vào trong nhà vệ sinh, khiến căn phòng trở nên chật chội.

Lý Khinh Diêu đi vòng qua bọn họ, bước đến bồn tắm quan sát: “Thầy giáo trẻ tuổi qua đời, góc nghiêng thanh tú trắng ngần đến không ngờ, dáng người cao gầy.

Vết thường nằm ở cổ tay thả trong bồn tắm, đã không còn chảy máu nữa, vì trong bồn tắm toàn là máu.
Mặt đất bên ngoài rất sạch sẽ, dường như không có vết máu nào dây ra.
Một điều tra viên hiện trường đang cầm kẹp gắp một con dao gọt trái cây dính đầy máu trong bồn tắm ra, cho vào túi bảo quản vật chứng.

“Ai phát hiện ra nạn nhân?” Giọng Trần Phổ vang lên.
Lý Khinh Diêu vô thức ngẩng đầu.

Trần Phổ đang đeo găng tay, một tay xòe rộng năm ngón, tay còn lại móc vào mép găng tay kéo xuống, để lộ phần cổ tay thuôn gầy.

Hôm nay anh mặc áo khoác đen giống hôm qua, bên trong là áo phông trắng.

Vừa đến hiện trường vụ án, anh liền trở thành con người khác.

Lông mày rủ thấp, nét mặt đăm chiêu, y như một lưỡi dao sắc chìm trong biển đen vô tận.
Cảnh sát khu vực dẫn người đàn ông kia đến: “Anh ta là người đầu tiên phát hiện thi thể.

Tên anh ta là Trương Lương Vỹ, phụ huynh một học sinh trường Trung học số 29.

Anh ta nói rằng Lưu Hoài Tín đã hẹn anh ta đến đây, không ngờ vừa bước vào phòng liền phát hiện ra thi thể.”
Trương Lương Vỹ khá hoảng hốt, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Ông ta nhìn các cảnh sát hình sự, rồi lại cúi đầu nhìn thi thể.
Lý Khinh Diệu sửng sốt, cô nhìn Trần Phổ, anh cũng đang nhìn đăm đăm vào Trương Lương Vỹ.

Bống nhiên, ánh mắt anh hơi di chuyển, quay sang nhìn Lý Khinh Diêu.

Trong phút chốc, hai người đồng thời nhận ra — Đối phương cũng đã tóm được gì đó.
Nhưng Trần Phổ lập tức quay mặt đi, như thể nhìn cô thêm một giây nữa là dính độc, khóe miệng Lý Khinh Diêu hơi cong lên.
Cảnh sát khu vực cầm một túi đựng vật chứng đựng một tờ giấy đưa cho Trần Phổ.

Thế là Lý Khinh Diêu lại gần nhìn, ống tay áo màu trắng của cô chạm vào áo khoác Trần Phổ, Trần Phổ cũng không để ý đến cô.
Đó là một bức di thư rất đơn giản, hoặc có thể nói là thư tuyệt mệnh:
[Tôi không tìm được ý nghĩa cuộc sống, áp lực quá lớn, tôi muốn từ giã cõi đời.
Mong rằng cái chết của tôi, có thể chuộc lại lỗi lầm.
– Lưu Hoài Tín tuyệt bút.]
—Hết chương 4—

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương