Thành Hạ bê cái thùng bản vẽ, mang theo chút tức giận đi về. Trở về tới công ty, thấy cô bưng cái thùng như vậy, cô gái ở Quầy Tiếp tân vội tới giúp: “Không phải họ đưa tất cả bản vẽ thiết kế sơ bộ cho cô mang về đây chứ?”

”Không biết nữa, một người rất chảnh đưa cho em mang về giao cho Phó Giám đốc Lưu.” Thành Hạ nói.

”Ha ha, mấy người ở Viện Thiết kế thật cơ hội.” Cô gái cười nói.

Giao hết bản vẽ cho Phó Giám đốc Lưu, chờ anh ta kiểm tra cẩn thận xem có thiếu gì hay không sau đó mới cầm bản vẽ về chỗ ngồi, uống ly nước cũng vẫn còn tức giận, hạt dưa loại gì cũng có, huống chi trong công việc, trong phim truyền hình không phải vẫn diễn sao, ‘ma mới’ đều bị ‘ma cũ’ bắt nạt rồi cuối cùng cũng trở thành ‘ma cũ’ đó sao.

Cúi đầu đọc bản vẽ cẩn thận, được rồi, tay cô thật ngứa, cảm thấy cái bản vẽ này có thể cải tiến được, cầm đi photo một phần để ở bên cạnh, định đọc bản vẽ xong lại làm.

Đọc bản vẽ quá nghiêm túc, nên cũng chẳng để ý đến xung quanh, mọi người đi tới đi lui cô cũng không phát hiện khác thường, khát nước nên cầm cái ly đến Phòng giải khát lấy nước, đúng lúc thấy cô gái ở Quầy Tiếp tân đang lấy cà phê, thấy cô ở đây cô gái cũng sửng sốt: “Tiểu Hạ, sao cô lại ở đây?”

”Khát nước, sao vậy ạ?” Cô ấy làm Thành Hạ ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

”Giám đốc tới, đang phát biểu, em không biết à?” Cô gái nói, suy nghĩ một chút lại nói: “Cũng đúng, em bây giờ còn là thực tập sinh, có nghe hay không cũng không liên quan.” rồi bưng khay cà phê đi ra ngoài.

Uống nước xong ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc bên kia, nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở có thể thấy được rất nhiều người ở bên trong, che mất cả bóng người ở giữa. Cô là thực tập sinh, nên chẳng phải chuyện của cô, vì vậy ung dung quay về chỗ ngồi tiếp tục đọc bản vẽ.

Cái bàn bị gõ một cái, là Lương Bích Đoàn, anh nhỏ giọng: “Em gái, ‘hoàng thượng triệu kiến’, mau đi gặp đi! Cẩn thận một chút.”

Nét mặt Thành Hạ khôi hài, chọc vui: “Hả? Em à? Em là thực tập mà.”

”‘Hoàng thượng’ nói không phân biệt chính thức hay là thực tập, đi đi.” Lương Bích Đoàn nói, gương mặt nặng nề, Thành Hạ cũng bị vẻ mặt của anh hù sợ.

Cửa phòng làm việc giờ phút này đang đóng, Thành Hạ cảm giác như nếu cô vừa mở cửa cũng sẽ bị hút sâu vào trong động tối, định thần lại, cửa đã ở trước mắt rồi.

”Cốc cốc!”

”Vào đi!” Âm thanh bên trong đơn giản cực kì.

Mở cửa đi vào, đến thực tập đã nhiều ngày, đây là lần đầu tiên thấy bên trong phòng làm việc này, quả nhiên đủ phong độ, lộn xộn cũng rất phong độ. Phía sau bàn làm việc, một người đàn ông đang cúi đầu tìm gì đó ở trong ngăn kéo, Thành Hạ cảm thấy áo sơ mi của anh ta thật quen thuộc.

Xong rồi, vì sao không ai nói cho cô biết Giám đốc họ gì đây? Chẳng lẽ để cho cô gọi một tiếng “Bệ hạ” ư?

”Thành Hạ?” Người đàn ông ngẩng đầu, Thành Hạ lập tức trợn to hai mắt, trời ơi, lại là người đàn ông ‘cơ hội’ ở Viện Thiết kế!

”Có ạ!” Trả lời theo bản năng. Lúc này, cô giống như khoai tây bị gọt sạch vỏ vậy. Dĩ nhiên cũng có thể là khen ngợi cho thành tích thực tập nhiệt tình.

”Sợ à?” Người đàn ông hỏi cô, ánh mắt lạnh lùng.

Sợ cái gì, cô cũng không làm sai chuyện gì, chẳng qua là dạy anh ta chú ý lễ phép mà thôi. Thành Hạ lắc đầu một cái: “Không sợ.”

”Nhưng buổi chiều em xúc phạm tôi, không phải em sợ tôi lợi dụng việc công để trả thù riêng, gây khó dễ cho em chứ?” Người đàn ông hỏi.

”Nếu quả thật là gây khó dễ, vậy thì cũng coi như anh cũng quang minh chính đại, tối thiểu còn thông báo trước cho em.” Thành Hạ nói.

”Đây coi là nịnh nọt!” Người đàn ông nói, Thành Hạ không nói tiếp. Nếu có người cố bới móc tật xấu của bạn, thì câu nào của bạn cũng đều là sai cả.

”Im lặng kháng nghị!” Người đàn ông tiếp tục nói.

Trong phòng làm việc im ắng lại, anh ta không nói lời nào, cô cũng không nói. Im lặng hồi lâu, người đàn ông thốt ra một câu: “Chuyện buổi chiều, cám ơn em.”

”Không có gì.” Thành Hạ nói. Cám ơn chẳng lẽ không phải sao? Nhưng vẫn còn thiếu một câu ‘xin lỗi’ đấy.

”Chuyện đụng vào em, thật xin lỗi.” Giống như là biết cô nghĩ cái gì vậy, người nào đó nói.

”Không có gì, à, không, không sao.” Thành Hạ nói. Trong lòng suy nghĩ đây là trận chiến gì vậy, chân thành xin lỗi hay là giải thích sau khi tiếp tục gây khó dễ đây? Thật phiền phức, thật khó đoán.

”Được rồi, nói việc chính, môi trường thực tập được chứ? Có ý kiến gì không?” Người đàn ông hỏi.

”Cũng được ạ, tất cả mọi người rất nhiệt tình và kiên nhẫn.” Thành Hạ nói, có chỗ quá ưu ái.

”Tìm người hướng dẫn em đi, cảm thấy ai thích hợp?” Người đàn ông hỏi.

”Ai cũng rất thích hợp ạ.” Thành Hạ nói, cô là một con ‘ma mới’, người ta tình nguyện hướng dẫn, cô đã cám ơn rối rít rồi còn dám chọn sao? Lại nói, mọi người đối với cô vẫn có đủ kiên nhẫn, cho nên ai hướng dẫn cô đều không có ý kiến.

”Vậy thì anh đi, đã nhiều năm không hướng dẫn đồ đệ rồi. Chẳng qua, yêu cầu của anh đây hơi nghiêm, tốt nhất em cũng lấy ra thái độ nghiêm túc nhất.” Có lẽ, từng từ của anh đối với người khác mà nói là âm thanh rất tự nhiên, một Kiến trúc sư cao cấp – Giám đốc Trung tâm thiết kế Hải Trí lại mở cửa thu nhận đồ đệ - đây có phải là biết bao nhiêu thuận lợi, nhưng đối với cô mà nói, không khác lắm so với ‘sét đánh ngang tai’, cô - một thực tập sinh mà lại được nhận ‘Phật tổ’ như vậy làm thầy - mấu chốt là từ trường của ông ‘Phật tổ’ này hình như không hợp với cô, sao lại khiến cô không lo lắng được chứ?

”Có ý kiến gì không?” Người đàn ông hỏi cô.

”Không có ạ.” Có cũng không thể nói, anh không nhận tôi còn ai dám nhận tôi nữa chứ!

”Được, không có ý kiến thì tốt, vậy em đi ra ngoài đi, làm việc cho tốt, à, đúng rồi, buổi chiều em nhận lại cái hộp tài liệu đó đi, em phải đọc nhanh cho xong, hai ngày đi, chừng đó là đủ rồi.” Mệnh lệnh thứ nhất rất nhanh nhưng thật không có nhân tính, đúng là một con quỷ. Cô chưa kịp phản bác cái gì thì anh đã nói: “Tốt nhất là ghi chú lại, chỗ nào có ý kiến thì nhớ ghi lại.”

Vì vậy Thành Hạ chợt sinh ra một loại cảm giác, không phải cô ở công ty địa ốc, mà là cô ở mỏ than Sơn Tây, hai ngày sau nhất định cô sẽ giống như ‘cây sậy’ – nô lệ của chế độ tư bản chủ nghĩa cho coi.

”Không thành vấn đề, vậy em đi đây, bản vẽ cũng không ít ạ.” Cô nói với ông thầy ‘bất lương’.

Bước ra cửa phòng làm việc, cuối cùng Thành Hạ cũng biết vì sao gọi là ‘chuốt chì’ rồi, nhìn cô hai mắt vô hồn vẻ mặt thì tan rã, một anh chàng rất tốt bụng nhường chỗ của mình: “Xong rồi, xem ra thủ đoạn của ‘hoàng thượng’ lần này rất tàn ác, chẳng lẽ dùng Mê Hồn Đại Pháp?”

Thành Hạ cười cười: “Không, là Tồi Tâm Chưởng. Ah, Phó Giám đốc Lưu đâu rồi, em tìm Phó Giám đốc Lưu.” Thời gian là vàng, cuối cùng cảm nhận lúc này cũng được ghi nhớ.

Thùng bản vẽ đó, không biết sống sao đây, mặt trước mặt sau đều đóng dấu, giết người không đền mạng mà, may mà vừa nãy đã đọc kỹ bản vẽ thiết kế, ngày mai mang tới Thành Thế là được rồi.

Chấp nhận lấy bản vẽ ra mà phân loại xong: phương án, bản vẽ mặt bằng, bản vẽ mặt cắt, điện nước, thông gió, rồi thiết kế thang máy, nói cách khác, đây là một trọn bộ quá trình thiết kế. Chẳng qua không phải đồng bộ, kiểm tra đối chiếu lại cẩn thận một lần, phương án và bản vẽ thiết kế căn bản lại không khớp, cũng không biết người nào tập hợp tài liệu không kỹ lưỡng vậy. Nhìn đi, thật đùa mà.

Có người gõ bàn cô một cái: “Tiểu Hạ, tan ca đi, ngày mai xem lại.”

Ôm một chồng phương án thiết kế đi ra cùng mọi người, thang máy từ lầu cuối xuống hai chuyến nên họ vẫn còn chờ tại chỗ, Lương Bích Đoàn nói, phải đợi mấy nương nương ở lầu hành chính ra thì mới có thể có thang máy trống. Được rồi, cái từ ‘nương nương’ này thật sự rất khôi hài, đến chuyến thứ tư, thang máy xuống rất nhanh, Thành Hạ cho là không có ai, nhưng cửa thang máy vừa mở ra, cô định bước vào thì bị cô gái ở Quầy Tiếp tân kéo lại.

Thật ra thì trong thang máy rất trống, chỉ có ba người mà thôi, một nam hai nữ, một nữ là Tưởng Úy, người khác nhìn rất quen. Vì vậy Thành Hạ hiểu, cô gái ở Quầy Tiếp tân đã cứu cô, nếu không cô đã làm phiền tới ‘Thái Thượng Hoàng’ rồi.

Vẻ mặt đoan trang của Tưởng Úy lúc này cô chưa từng thấy qua, tóc vén cao, đồ công sở màu đen, trông rất già giặn.

Cửa thang máy chậm rãi ngưng lại, một cái tay nhẹ nhàng chặn cửa thang máy lại: “Lưu Dịch, đi vào đây, có chuyện!”

Mắt thấy Phó Giám đốc Lưu bỏ lại họ đi theo thang máy xuống trước.

Thành Hạ suy nghĩ, ‘Thái Thượng Hoàng’ nhìn khá quen, nhiều chuyện kỳ lạ thật, tới Hải Trí còn chưa được bao nhiêu ngày đã thấy cái gì trông cũng quen mắt.

”Oa, ‘Quốc mẫu’!” Tiếng của một chàng trai, giọng vẻ hâm mộ.

”Sau này, bài hát của Công ty chúng ta có thể đổi thành ‘Song Tưởng tạo nên chúng ta’ rồi.” Lương Bích Đoàn nói.

Thành Hạ liếc anh ta một cái: “Ông anh, anh thật tài!”

”Cần phải vậy.” Anh chàng Lương này da mặt dày vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương