Lần đầu tiên Trình Đẳng tỉnh lại là vào trưa muộn của ngày hôm sau.

Sương mù ngoài cửa sổ tản đi, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây rọi sắc vàng khắp muôn nơi.

Trong phòng ICU, ngón tay Trình Đẳng động đậy nhẹ khiến Nhậm Kha đang trông chừng bên mép giường kinh ngạc ngay lập tức đứng bật dậy. Cô ghé đến gần, nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, theo bản năng gọi anh: “Đẳng Đẳng?”

Âm thanh ấy lọt vào tai Trình Đẳng nghe thật mơ hồ, không chân thực.

Chỉ loáng thoáng cảm nhận được có người nắm chặt tay anh, đặt bên người anh.

A Kha, là em sao?

Rất nhiều lần Trình Đẳng đấu tranh muốn mở mắt ra.

Ban đầu đầu óc rất choáng váng, mơ màng nặng nề, không thấy rõ xung quanh. Chốc lát sau tầm nhìn mới dần rõ ràng hơn.

Advertisement

Cuối cùng cũng chắc chắn người ở bên cạnh mình chính là Nhậm Kha.

Thấy cô bình an vô sự, anh yếu ớt cười, hài lòng nói: “A Kha, em không sao hết, tốt rồi.”

Nhậm Kha thấy khóe môi Trình Đẳng cử động bèn dè dặt kéo mặt nạ dưỡng khí trên mặt anh đi, cúi người nhích đến gần hơn.

Nhưng giây tiếp theo, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi.

Cô gật đầu, nghĩ ngợi một phen lại muốn chính miệng mình nói với anh: “Em rất ổn, anh có ổn không?”

Nhưng khi ánh mắt nhìn qua tai phải bị băng vải bịt kín của anh thì những lời ấy như nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Vì vậy cô chỉ đành viết vào lòng bàn tay anh — Anh xem, em rất ổn. Nên anh cũng phải mau khỏe lên nhé.

Viết xong, Nhậm Kha vùi đầu áp khuôn mặt đầy nước mắt của mình vào lòng bàn tay Trình Đẳng rồi cọ nhẹ một cái.

Trong lòng bàn tay anh, bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh của cô đã đổi thành một khuôn mặt mềm mại đẫm nước mắt. Cô cọ qua cọ lại khiến lòng bàn tay anh ấm lên, cũng có chút ngứa ngáy.

Trình Đẳng khẽ mỉm cười, muốn lau nước mắt trên mặt cho cô nhưng sức lực dần không chồng đỡ nổi nên lại thiếp đi lần nữa.

Nhậm Kha chăm chú quan sát khuôn mặt anh, ngẩn ngơ nghe tiếng hít thở đều đặn của anh một hồi lâu, cho đến khi ngoài cửa phát ra tiếng vang nhỏ, cô mới tỉnh táo lại.

Khi ngước lên nhìn về phía âm thanh, ánh mắt cô đã trở nên lạnh lùng.

Thấy người đến là Bạch Nghiêm Triêu, Nhậm Kha nhắm mắt lại giấu đi phân nửa vẻ lạnh lùng trong đó.

“Cậu ấy sao rồi?” Bạch Nghiêm Triêu đi đến cạnh giường bệnh: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Có.”

Cạnh giường bệnh, Nhậm Kha khom người cầm tăm bông thấm nước chặm lên môi Trình Đẳng từng chút một.

“Bạch Nghiêm Triêu, tôi muốn họ phải nhận hình phạt. Anh có thể giúp tôi không?”

“Họ” là ai chẳng cần Nhậm Kha nói rõ ra thì trong lòng Bạch Nghiêm Triêu cũng biết.

Gây sự bác sĩ làm người khác bị thương, mà người bị thương lại còn là Trình Đẳng.

Dựa riêng hai điều này đã đủ khiến câu chuyện được lan truyền đi trong thời gian ngắn nhất và bằng cách thức nhanh chóng nhất.

Thật ra tại hiện trường xảy ra chuyện hôm ấy đã sớm có người báo cảnh sát.

Trình Đẳng vừa được đưa vào phòng cấp cứu thì những người thân bệnh nhân gây chuyện cũng bị cảnh sát khống chế.

Mọi người đều phải tiếp nhận điều tra, kể cả các bệnh nhân và những người vây xem có mặt tại thời điểm đó.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, một câu chuyện bác sĩ và bệnh nhân tranh chấp đơn giản bị lan truyền ra ngoài lại dần dần bị thay đổi, thêm mắm dặm muối.

Có người bảo đây là tai nạn y tế, bác sĩ của bệnh viện trung ương làm tổn thương hoàn toàn tai của một thiếu niên trẻ tuổi. Người nhà đến đòi lời giải thích, cãi nhau ồn ào, vô tình làm người ngoài bị thương.

Mà Trình Đẳng không phải do họ cố ý làm bị thương, chỉ là anh hăng hái làm việc nghĩa, vì cứu người nên mới bị thương như vậy.

Cuối cùng bệnh viện muốn che giấu sự thật về tai nạn y tế nên kiên quyết muốn khởi kiện người nhà bệnh nhân.

Lời đồn này nửa thật nửa giả nhưng lại khiến những người ngoài không hiểu rõ chân tướng tin là thật.

Ban đầu Đinh Thành lo cho an nguy của Trình Đẳng, lại quan tâm Nhậm Kha nên chỉ dặn dò bộ phận truyền thông của công ty đè hết các tin tức liên quan đến chuyện Trình Đẳng bị thương và sẽ lên bài thông báo sự thật sau.

Không may thay khi chuyện này chưa kịp được đè xuống thì càng ngày càng có nhiều người nhắm mũi dùi vào phía bệnh viện và Nhậm Kha. Họ mắng bệnh viện bao che hung thủ, mắng Nhậm Kha không xứng đáng làm bác sĩ.

Còn người nhà bệnh nhân – thủ phạm thật sự hành hung làm người khác bị thương lại trở thành kẻ yếu nhận được từ đồng cảm từ mọi người.

Có một tài khoản truyền thông chính thức trên tảng đã viết thế này trong một bài báo:

Con trai không may bị thương, đưa đến bệnh viện lại bị bác sĩ vô lương tâm làm tai bị điếc hoàn toàn, ba mẹ già cả muốn một lời giải thích thì lại bị bệnh viện từ chối, suýt chút nữa còn bị đánh.

May thay có Trình Đẳng che chở nên mới thoát thân.

Đến đây, tin đồn đã hoàn toàn đảo lộn trắng đen.

Thật ra Nhậm Kha không quan tâm những người ngoài kia mắng chửi cô ra sao.

Nhưng cô kiên quyết sẽ không bỏ qua, không để đối phương vịn vào cái cớ này để trốn tránh hình phạt.

Họ lợi dụng lòng thương hại của mọi người, đóng vai làm nạn nhân yếu ớt, biến Trình Đẳng thành anh hùng, cho rằng bệnh viện và bác sĩ là những kẻ đầu sỏ gây tội.

Họ nghĩ rằng nếu làm như vậy thì có thể buộc Trình Đẳng hòa giải, khiến bệnh viện phải im lặng, cuối cùng dù cho cảnh sát có tìm được bằng chứng thực sự cũng phải cân nhắc đến ảnh hưởng sau đó của sự kiện này mà xử lý nhẹ tùy theo tình hình?

Ha.

Đừng mơ.

Nhậm Kha cụp mắt, yên lặng ngồi cạnh giường bệnh của Trình Đẳng, bóng lưng gầy gò trước mắt Bạch Nghiêm Triêu toát lên vẻ suy sụp khó tả.

Lát sau, anh không kìm được nữa nhắc nhở cô: “Hiện tại cô đang là đối tượng bị chỉ trích! Nếu bệnh viện không muốn làm lớn chuyện này mà cô lại làm ngược lại. Nhậm Kha, cô có biết mình đang làm gì không?”

“Tôi biết.”

Giọng nữ khàn đặc vang lên, êm ái tựa như gió xuân bên ngoài cửa sổ.

Nhưng từng câu từng chữ cô nói ra lại kiên định, mạnh mẽ vô cùng.

“Tôi không quan tâm.”

Cô nói: “Nếu họ làm anh ấy bị thương thì phải chịu trách nhiệm. Tôi chỉ cần họ nhận được hình phạt thích đáng, dù phải từ bỏ áo blouse trắng, tôi cũng không tiếc.”

Nghe vậy, Bạch Nghiêm Triêu cũng hiểu dù có nói nhiều thêm nữa cũng vô ích, bèn bảo: “Cô muốn làm gì?”

“Dùng đạo của người để trả cho người, dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó.”

Nhậm Kha khẽ mỉm cười, ngón tay trắng nõn sờ vành tai trái lộ ra ngoài chăn của Trình Đẳng: “Tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”

Bạch Nghiêm Triêu: “Yêu cầu gì?”

“Không hòa giải, không thỏa hiệp, không bồi thường, nếu có thể xử nặng thì phải xử nặng nhất có thể.”

Hai chữ “xử nặng” nặng nề lọt vào tai Bạch Nghiêm Triêu, lòng anh không khỏi căng thẳng, đột nhiên hiểu ra.

Nhậm Kha đã có chủ ý từ lâu, bất kể là thế nào cô cũng phải ra mặt vì Trình Đẳng.

Dù hôm nay người nằm đây không phải là Trình Đẳng thì cũng sẽ có những người khác.

Kể ra cũng thật buồn cười, phí công ban đầu anh còn nghĩ bụng muốn phân tích lợi và hại cho cô biết, muốn thuyết phục cô đừng nên kích động.

Nhưng làm sao một người đang thức có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ được?

Nghĩ vậy, Bạch Nghiêm Triêu cười tự giễu, ánh mắt nhìn Trình Đẳng thầm ngưỡng mộ.

Sao bên cạnh mình không có một cô bạn thanh mai như vậy nhỉ?

Nghĩ ngợi đôi chút mà nặng lòng thật.

Luật sư Bạch nặng lòng biến đau buồn thành động lực, anh và Đinh Thành bôn ba mấy ngày liền, chẳng mấy chốc chuyện đã có tiến triển tốt.

Một mặt, video do người có mặt tại hiện trường quay lại chuyện xảy ra ngày hôm đó được đăng lên mạng.

Mặc dù đã xóa âm thanh của video nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc người xem có thể thấy rõ hình ảnh trong video, hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Chỉ trong một đêm, dư luận đã thay đổi, mũi dùi lần nữa chuyển hướng về phía những người thân bệnh nhân gây chuyện.

Ở một phương diện khác, sau Trình Đẳng tỉnh lại đã được các nhân viên liên quan giám định vết thương, xác định anh bị thương nhẹ ở mức độ hai, vì vậy cảnh sát đã khởi tố gia đình bệnh nhân theo quy định của pháp luật.

Ngày ra tòa, Nhậm Kha cùng đồng nghiệp ở bệnh viện và những người thân khác của gia đình bệnh nhân đều có mặt với vai trò là người làm chứng trên tòa.

Vì có chứng cứ xác thực, vụ án cũng rõ ràng, cộng thêm tiến sĩ ngành luật đại học Cambridge là Bạch Nghiêm Triêu làm luật sư bào chữa cho bên nguyên cáo nên quá trình xét xử vụ án diễn ra rất suôn sẻ.

Trong quá trình đó, luật sư biện hộ của đối phương có đề xuất mong muốn hai bên sẽ giảng hòa bên ngoài, bày tỏ người nhà bệnh nhân sẵn lòng bồi thường toàn bộ tổn thất cho Trình Đẳng và bệnh viện, nhưng tất cả đều bị Bạch Nghiêm Triêu và Đinh Thành kiên quyết từ chối.

Chiều hôm ấy, tòa tuyên án, ba của bệnh nhân tức người đã hành hung người khác phạm tội cố ý làm người khác bị thương, tính chất dã man, thuộc tình tiết tăng nặng. Ông ta bị phạt ba năm tù giam, đơn kháng cáo bị từ chối.

Khoảnh khắc nghe tội danh, người phụ nữ trung niên từng gây chuyện kia lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Nhậm Kha lạnh lùng nhìn bà ta, đợi một người đồng nghiệp của mình kiểm tra xong xuôi và xác nhận đối phương chỉ tạm thời ngất đi, cô mới xoay người rời đi một mình.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.

Sau khi tin tức Trình Đẳng bị thương lan truyền ra, không chỉ nhiều công ty truyền thông tin tức điều động phóng viên đến lấy tin mà còn có các nhóm fan hâm mộ lớn của Trình Đẳng tới bệnh viện thăm anh.

Dù Đinh Thành đã lấy lý do Trình Đẳng cần nghỉ ngơi nên sẽ để mọi người đến thăm sau nhưng họ kiên trì canh chừng ngoài bệnh viện, mãi không chịu về.

Vì lý do đảm bảo an ninh, Đinh Thành buộc phải bố trí thêm vệ sĩ bên ngoài phòng bệnh vip của Trình Đẳng, hạn chế nghiêm ngặt số lượng người ra vào.

Cứ như vậy, fan hâm mộ càng không có cơ hội gặp thần tượng của mình.

Hết cách họ đành chuyển mục tiêu đến nhân viên y tế của bệnh viện. Họ đưa những món quà nhỏ đã chú tâm chuẩn bị cho Trình Đẳng cho nhân viên y tế và nhờ chuyển lại cho Đinh Thành hoặc Trình Đẳng.

Lúc Nhậm Kha đi ngang qua cổng bệnh viện cũng từng bị rất nhiều cô gái chặn lại, chân thành nhờ cô gửi quà lại cho Trình Đẳng giúp mình.

Mỗi lần như vậy, Nhậm Kha lại chẳng thể nào nói ra câu từ chối khi nhìn thấy những khuôn mặt nhỏ nhắn rạng ngời như hoa bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng.

May mắn thay fan hâm mộ của anh đều có chừng mực.

Quà tặng cho Trình Đẳng thường là những đôi bao tay hoặc khăn quàng cổ đan thủ công và đủ các loại bánh quy nhà làm.

Đinh Thành sắp xếp đội ngũ chuyên gia kiểm tra hết các món quà này, khi đã chắc chắn không có gì nguy hiểm nữa sẽ để mặc lòng tốt của Nhậm Kha quyết định.

Dầu gì khi trông thấy hai đứa nhỏ được vui vẻ, đương nhiên trong lòng Đinh Thành cũng mừng rỡ khôn nguôi.

Chỉ là Đinh Thành không ngờ rằng người phụ nữ trung niên gây chuyện ngày đó cũng ẩn nấp trong nhóm các fan hâm mộ, chờ cơ hội tìm được Nhậm Kha.

Từ lâu bà ta đã nghe người ta bảo vốn dĩ chồng mình sẽ không phải đi tù lâu như vậy, là do Nhậm Kha! Cô đã nhờ luật sư Bạch tìm đủ các loại chứng cứ, nghĩ kế lập thành tội danh hại chồng bà ta bị xử phạt ba năm tù!

Đều do Nhậm Kha! Đều do cô!

Hại con trai bà ta, còn hại chồng bà ta!

Người phụ nữ trung niên thù cũ chồng hận mới đối với Nhậm Kha, bèn ẩn núp canh chừng ngoài bệnh viện mấy ngày liên tục.

Cuối cùng cũng chờ được đến hôm nay, Nhậm Kha vì đồng ý gửi quà giúp fan hâm mộ của Trình Đẳng nên đã gửi xe ở bãi sau của công việc, sau đó mới đi bộ vòng đến cổng bệnh viện.

“Là mày!”

Trong đám đông, người phụ nữ trung niên thấy rõ mặt Nhậm Kha thì bước nhanh đến kéo lấy cổ áo cô, lớn tiếng chửi mắng: “Là mày cái con đàn bà không biết xấu hổ! Mày hại con trai tao bị điếc! Còn hại chồng tao phải vào tù! Mày hại cả gia đình tao nhà tan cửa nát! Mày muốn mạng của tao à!”

Chưa dứt lời, những phóng viên trực chờ ở cổng bệnh viện nhiều ngày trời đã nghe tiếng mà chạy đến.

Mục đích của bà ta vốn là thu hút sự chú ý của mọi người. Thấy mọi người xung quanh nhìn về phía này càng lúc càng nhiều, bà ta thầm đắc ý, mắng càng hăng say hơn.

Nhưng nhìn Nhậm Kha lại chẳng có vẻ sợ hãi gì.

Ban đầu, cô không phòng bị, bị bà ta kéo áo đột ngột nên cô chao đảo vài bước mới đứng vững lại.

Sau khi nhận ra mục đích xấu xa của đối phương, vẻ mặt Nhậm Kha càng thêm hờ hững.

Cứ như cử động thần kinh khuôn mặt cho loại người khùng điên này là cực kỳ phí phạm vậy!

Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ hung dữ kia, tuy không nói câu nào nhưng ánh mắt cô càng lúc càng lạnh rét.

Chỉ chốc lát sau, Nhậm Kha ngẩng đầu lên, thấy bảo vệ đang từ xa xa chạy đến.

Lúc này cô mới bỗng cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt, giống như con quỷ đòi mạng trong giấc mơ.

Tiếng cười của cô khiến bà ta khó hiểu. Bà ta ngừng mắng chửi, hỏi cô: “Mày cười cái gì?”

Sao cô còn có mặt mũi cười!

“Tôi cười.”

Nhậm Kha cụp mắt nhìn bàn tay bà ta đang nắm cổ áo blouse của mình, ánh mắt cực kỳ nguội lạnh.

“Con trai bà đánh nhau khiến tai bị thương không chữa được, đáng đời nó! Chồng bà cố ý hành hung người khác, phải ngồi tù, là tội của ông ta. Còn về bà, bà muốn chết thì tùy.”

Con người có xương sườn mềm, rồng lại có vảy ngược.

Đối với Nhậm Kha mà nói, Trình Đẳng vừa là xương sườn mềm, cũng vừa là vảy ngược của cô.

Đụng vào, sẽ bị thương.

“Nhà tan cửa nát thôi mà, chẳng ai chết, bà nên vui vì tôi là bác sĩ.”

Là một bác sĩ, cô đã từng thề rằng: Sẵn lòng hành nghề chữa bệnh với sự thuần khiết và tinh thần trong sáng nhất suốt đời. Thận trọng trong từng cử chỉ hành động của mình, không hại bất cứ ai. (1)

Nếu không…

Nhậm Kha nheo mắt, nơi đáy mắt ánh lên sự tàn ác và căm phẫn nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô lại thờ ơ lạnh nhạt: “Nếu không mấy người làm anh ấy đau bao nhiêu, tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!”

“Mày!”

Lời nói của Nhậm Kha khiến bà ta tức giận run rẩy cả người nhưng vì sự điên cuồng trong đôi mắt cô nên bà ta cũng không dám lỗ mãng nữa.

Chồng bà ta đã bị cô gái này đẩy vào tù, bà vẫn còn con trai cần chăm sóc, không thể gặp chuyện nữa.

Thấy trong mắt đối phương có vẻ sợ hãi, Nhậm Kha không nói gì thêm nữa.

Cô tiện tay gạt bàn tay đang nắm cổ tay mình của bà ta ra, giao mọi chuyện lại cho bảo vệ, còn mình xoay người phất tay áo rời đi.

Phía sau lưng, người phụ nữ trung niên vẫn đang liều mạng gào lên: “Con đàn bà điên nhà mày! Mày dám uy hiếp tao! Tao muốn kiện mày! Kiện mày!”

Nhậm Kha lạnh lùng khịt mũi, không quay đầu nói: “Tùy bà.”

Nhưng bác sĩ Nhậm trông thì chẳng màng chuyện gì, vậy mà sau khi vào bệnh viện, cô không đến phòng bệnh của Trình Đẳng trước mà lại sải bước đi thẳng về phía văn phòng của viện trưởng.

Bên văn phòng của viện trưởng Lục đã sớm nhận được báo cáo từ bảo vệ nên lúc nhìn thấy Nhậm Kha, ông không hề bất ngờ mấy. Chỉ là khi thấy cô đặt thẻ công tác ngay ngắn xuống trước mặt mình, viện trưởng cảm thấy rất muộn phiền.

“Bác sĩ Nhậm, cháu muốn làm gì?”

“Cháu từ chức.”

Viện trưởng:…

Bây giờ bác sĩ trẻ tuổi đúng là quá tự do tùy hứng! Động một tí là từ chức! Dọa ai vậy hả! 

__

Lời tác giả:

(1) Chỉnh sửa một chút từ “Lời thề Hippocrates”

__

Ummmm ~, tình tiết không thay đổi, chỉ chỉnh sửa một chi tiết nhỏ thôi ~

Chương này đúng là tôi viết hơi phóng đại nhưng tôi không muốn người bị tổn hại phải im lặng không có quyền lên tiếng!

Dù sao cũng là nhân vật chính nhà tôi nên tôi tự do viết một ngón tay vàng ~~

Với cả tôi cứ có cảm giác phong cách có hơi khác lạ? Hình như Nhậm Tiểu Kha hắc hóa rồi??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương