“Này, chờ em một chút.” Khả Nhi phản ứng đầu tiên, lập tức muốn đi theo.

Giang Vũ cố ý ngăn ở trước mặt cô: “Chúng ta đến sân bóng rỗ đi, đợi lát nữa tự nhiên bọn họ sẽ tụ hợp lại với chúng ta.” Nếu anh họ muốn nói chuyện cùng Tiểu Yên, cậu không thể cho cô ta tạo thêm phiền phức.

“Tránh ra.” Khả Nhi hung hăng lấy tay đẩy cậu ra, đáng tiếc cậu không chịu nhúc nhích.

“Cô đuổi theo thì như thế nào?” Giang Vũ lắc đầu một cái, ám hiệu nói: “Có một số việc nên từ bỏ từ sớm thì hơn.”

Cậu và Khả Nhi biết nhau tương đối sớm, nhưng cậu cũng không thể nào thích cái kiểu người trước mặt là như vầy, sau lưng lại là một bộ dạng đại tiểu thư. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên Khả Nhi gặp cậu, còn tưởng cậu là con của người làm, đối với cậu luôn quát tháo, cao ngạo vô cùng. Sau lại biết cậu là em họ của Diệp Thiên Nhiên, mới thay đổi thái độ, trở nên hiền hòa rất nhiều. Nhưng đã không còn cách nào thay đổi được, ấn tượng xấu của cậu đối với cô ta đã ăn sâu bén rễ, chẳng qua cậu nhìn trên mặt mũi cô (“Cô” đây là mẹ của DTT, là chị em gái của ba GV), cậu còn im lặng không muốn nhiều lời.

“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Khả Nhi tức giận muốn đánh cậu. Không có Diệp Thiên Nhiên ở trước mặt, cô làm việc gì đều không kiêng nể ai.

“Tôi mới lười quản cô.” Trong lòng Giang Vũ tính toán một chút, Diệp Thiên Nhiên khẳng định chạy không còn chút tung tích. “Muốn đuổi theo liền đuổi theo đi, chẳng qua tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một câu, sân trường này rất lớn, cô sẽ không thể tìm được bọn họ.”

Lúc này Khả Nhi vừa hận vừa giận: “Tôi nhất định có thể tìm tới chổ bọn họ cho mà xem.” Tại sao tất cả mọi người muốn đối đầu với cô?

“Vậy thì đi đi.” Giang Vũ không chút để ý nhún vai một cái: “Nhưng mà chờ bọn họ trở lại, có thể cô còn chưa trở về.”

Khả Nhi tức giận dậm chân một cái, cắn môi do dự nhìn bọn họ biến mất ở con đường kia, trong mắt đầy lửa lớn hừng hực thiêu đốt.

Đường Tiểu Thiên không hiểu ra sao, trong lòng cảm giác là lạ: “Bọn họ…. Có phải gây gổ không? Anh họ có thể mắng Mạnh Yên hay không?”

Giang Vũ nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu nói: “Sẽ không đâu, chúng ta đi trước đi.” Cậu biết dưới tình huống nào Diệp Thiên Nhiên cũng sẽ không động đến một đầu ngón tay của Mạnh Yên.

Mà bên kia, Diệp Thiên Nhiên không chú ý đến ánh mắt của người khác, ôm Mạnh Yên chạy như điên.

Rốt cuộc Mạnh Yên giật mình tỉnh lại giận dữ: “Anh điên rồi, mau thả tôi xuống.” Tay chân đá lung tung, đáng tiếc vô dụng, đá không tới anh.

Diệp Thiên Nhiên giữ yên lặng, chạy thẳng đến một nơi vắng vẻ mới dừng lại.

Mạnh Yên đứng ngay ngắn trên mặt đất, nhấc chân liền đá ra ngoài, hung hăng đá vào trên đùi của anh: “Khốn kiếp, anh có bệnh phải không? Có bệnh phải đi uống thuốc, đừng lôi kéo tôi điên theo anh.”

Diệp Thiên Nhiên liên tiếp cười khổ, cũng không tránh. Bởi vì cô đá lung tung, phát tiết lửa giận trong lòng.

Mạnh Yên đá mệt rã rời rồi, thấy anh giống như đầu gỗ cũng không có phản ứng gì, tức giận dừng chân xoay người muốn bỏ đi.

“Tiểu Yên, chúng ta nói chuyện một chút.” Diệp Thiên Nhiên kéo cô lại.

Mạnh Yên giễu cợt bĩu môi: “Nói chuyện gì? Lòng tốt của em gái anh?” (#Mèo: giống câu chửi quá T.T)

Diệp Thiên Nhiên nhức đầu nhìn cô: “Tiểu Yên, em không thể đem người không có liên quan kéo vào được.” Chuyện của bọn họ cùng Khả Nhi không liên quan.

“Không liên quan?” Mạnh Yên cười lạnh một tiếng, nhắc nhở: “Nhưng anh xem cô ta như bảo bối ôm vào trong ngực.”

“Đó là do cô ấy ngã bệnh, không phải anh đã nói rồi sao?” Diệp Thiên Nhiên khẽ chau mày lại, tại sao cô nhóc này không tin anh?

Một tay Mạnh Yên hất anh ra: “Nếu người khác ngã bệnh, anh cũng sẽ chu đáo như vậy sao?”

Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một chút: “Khả Nhi là em gái anh.” Ngụ ý đã rất rõ ràng.

“Nếu như cô ta là em gái có quan hệ máu mủ với anh, tôi sẽ không nói gì.” Mạnh Yên trong lòng tức giận, cắn răng gằn từng chữ nói: “Nhưng anh đừng quên, cô ta với anh khác cha khác mẹ không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào.” Có phải đàn ông trên đời này đều như vậy không? Đều thích chơi trò mập mờ này?

“Trong lòng anh, cô ấy chính là em ruột của anh.” Diệp Thiên Nhiên lau mặt một cái, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực: “Tại sao em lại lôi kéo đến đây? Anh muốn nói với em chính là cái tên Đường Tiểu Thiên đó.”

Mạnh Yên ôm tay ở trước ngực, giọng nói cương quyết bướng bỉnh: “Cậu ta thế nào?”

Diệp Thiên Nhiên tức giận hỏi tới: “Em mới vừa có gì? Vì sao muốn nói chuyện cùng hắn?” Biết rõ là cô không thích Đường Tiểu Thiên, nhưng thái độ của cô làm cho anh rất khó chịu. Đặc biệt là khi cô cười ngọt ngào với Đường Tiểu Thiên, anh thật sự rất muốn đánh bẹp cái tên Đường Tiểu Thiên kia.

“Cậu ấy mời chúng tôi ăn cơm, nên tôi đồng ý.” Đột nhiên Mạnh Yên cười cổ quái: “Cái này thì có vấn đề gì sao?” Trong lòng thầm nghĩ, mới như vậy đã không chịu nổi? Hừ! Cô còn chưa có ôm Đường Tiểu Thiên sau đó nhìn anh cười đấy!

Diệp Thiên Nhiên giơ tay cầu xin tha thứ: “Em đừng giận anh nữa, em biết rõ ràng là anh có ý gì.” Anh thật sợ cô sẽ bị hồ đồ, đến lúc đó giỡn quá hoá thật liền xong đời.

“Tôi không biết.” Mạnh Yên cau mũi một cái: “Tôi với anh không có quan hệ gì, sau này không nên hành động làm cho người ta hiểu lầm. Sau này tôi vẫn còn phải tìm bạn trai đấy.”

“Em dám?” Diệp Thiên Nhiên muốn bùng cháy, mắt trừng ra tới ngoài. Cô lại muốn hồng hạnh xuất tường?

“Tại sao không dám đây?” Thấy anh tức giận, ngược lại Mạnh Yên càng thêm lạnh nhạt: “Chẳng lẽ anh lại nghĩ cả đời tôi không thể có bạn trai cũng không thể kết hôn được hay sao?”

“Em có anh rồi, về sau anh sẽ kết hôn cùng em.” Đột nhiên Diệp Thiên Nhiên nghĩ ra tính tình Mạnh Yên thích mềm không thích cứng, thái độ mềm xuống ôm lấy bả vai của cô: “Làm sao em lại muốn tìm bạn trai khác?”

“Tôi với anh chia tay, không quan hệ gì với anh rồi.” Mạnh Yên đẩy anh ra, lui người về phía sau: “Về sau tôi muốn giao du với ai, cũng không liên quan gì đến anh cả.” Anh nghĩ làm sao mà kết hôn với cô? Cô mới không vui chút nào!

“Em đừng tức giận với anh nữa mà.” Diệp Thiên Nhiên đi theo về phía trước: “Tính khí của anh không tốt như em tưởng đâu.” Cô còn giận anh như vậy, anh thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Mạnh Yên giễu cợt cười cười: “Giận anh làm cái gì? Trước mặt bạn trai cũ có gì phải tức giận?” Lại còn bày ra thái độ này, thật sự đáng ghét.

Diệp Thiên Nhiên vừa dùng lực, lôi cô vào trong ngực: “Anh đồng ý chia tay khi nào? Chuyện như vậy không phải một mình em có thể quyết định.” Nha đầu thối, rõ ràng cứng mềm đều không ăn, lần này cô đặc biệt khó chơi.

“Tôi không muốn bạn trai mình một chân đứng hai thuyền, loại đàn ông này chính là người tôi ghét nhất.” Mạnh Yên đẩy anh không ra, chỉ có thể dùng mắt trừng anh: “Bạn trai của tôi dù trong mắt hay trong lòng chỉ có thể có một người là tôi.” Hoặc là muốn toàn bộ, hoặc là nửa điểm cũng không muốn. Cô mới khinh thường loại tình cảm đem đi chia nhỏ ra.

Diệp Thiên Nhiên cười khổ không thôi, nhắc lại lần nữa: “Trong mắt và trong lòng anh chỉ có một mình em, anh không có quan hệ gì với Khả Nhi cả.” Tại sao cô lại cố chấp như vậy chứ?

Mạnh Yên mở miệng cắt đứt lời anh: “Đừng nói với tôi cái gì mà anh trai với em gái, tôi ghét nhất loại mập mờ này.” Cũng không phải là anh em ruột, tại sao lại gọi như vậy?

Con ngươi Diệp Thiên Nhiên âm trầm nhìn cô chằm chằm, cao giọng nói: “Anh với cô ấy không có gì mập mờ.” Anh phải giải thích thế nào nữa, cô mới có thể hiểu đây?

“Như vậy à.” Mạnh Yên đảo tròn mắt, khóe miệng cười ác ý: “Vậy tôi cũng nhận Đường Tiểu Thiên làm anh trai thôi.” Cô cũng không tin anh có thể chịu được.

Tuy nói như thế, nhưng cô sẽ không làm vậy, chẳng qua ngoài miệng chọc cho anh tức giận. Mới vừa rồi trong lòng nổi giận, đem Đường Tiểu Thiên ra dụ dỗ, đã làm cô hối hận không thôi. Sao cô nhất thời bị ấm đầu vậy? Xúc động là ma quỷ, lời này một chút cũng không sai. Lại nghĩ tới Phương Phương, đầu của cô càng đau, cô là heo mà!

Diệp Thiên Nhiên nóng nảy tin là thật, đôi tay không tự chủ được dùng sức: “Không cho, có nghe hay không?” Cái gì mà nhận anh trai? Nằm mơ!

“Tại sao?” Mạnh Yên cười càng rực rỡ, trong mắt Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy giống như một tiểu ác ma: “Người ta tốt như vậy, nhất định là một người anh tốt.”

Diệp Thiên Nhiên thật muốn đánh cô một trận: “Nó đối với em có ý gì, chẳng lẽ em không rõ sao?” Tự nhiên ở trước mặt anh nói ra những lời này, có phải cố ý tức chết anh hay không? Tại sao cô có thể hành hạ anh như vậy?

“Vậy có quan hệ gì.” Mạnh Yên cười ngọt ngào, gương mặt mơ màng: “Cậu ấy nhất định sẽ rất thương tôi, tuy tạm thời đối với cậu ấy không có cảm giác gì, nhưng mà chung đụng đã lâu, có lẽ sẽ. . . . . .” Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thiên Nhiên, tôi cho anh cũng nếm thử một chút khổ sở.

Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên thay đổi: “Mạnh Yên, anh cảnh cáo em...em đừng khiêu chiến nhẫn nại của anh nữa.” Anh cực ít gọi cả tên cả họ cô, lúc này lửa giận trong lòng anh không có thể kiềm chế được rồi.

“Thật là kỳ quái nha, anh có thể cùng người khác thân mật thắm thiết kêu nhau anh em.” Mạnh Yên mới không sợ anh, lường trước anh sẽ không dám đánh cô, tốt nhất làm anh tức giận thổ huyết: “Tôi thế nào lại không thể? Tôi cũng rất muốn thử cảm giác làm anh em với người khác là như thế nào, hẳn là không có gì sai trái.” Dưới vẻ mặt còn mang theo vài tia chờ đợi.

“Hai người này làm sao giống nhau?” Diệp Thiên Nhiên tức giận đến đau ngực, nhưng lại không thể đánh cô: “Đây là hai việc khác nhau.”

“Không giải thích được, nói chuyện với anh sao giống kiểu “chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”? Làm người cũng không thể như vậy, hai chữ công bằng anh không hiểu phải không?” Mạnh Yên thấy anh càng tức giận, cô lại càng hài lòng, tiếp tục giận anh: “À, tôi phải về sớm thương lượng một chút với Đường Tiểu Thiên, không biết cậu ấy sẽ đồng ý tôi không nhỉ?”

“Tiểu Yên, bỏ đi ý niệm quỷ quái này đi.” Ngón tay Diệp Thiên Nhiên hơi ngứa một chút, muốn bấm cái cổ khả ái của cô: “Anh cùng Khả Nhi rất đơn thuần, không có nửa điểm anh em mập mờ gì cả, không giống với loại “anh em” kia.”

“Ở trong mắt tôi đều giống nhau, đều là một đôi nam nữ.” Mạnh Yên lắc đầu một cái, đột nhiên giọng nói trầm trọng: “Anh luôn miệng khẳng định hai người luôn trong sáng chẳng có gì, nhưng người khác sẽ nhìn các người như thế nào? Anh biết không? Tất cả mọi người chỉ cảm thấy quan hệ các người không tầm thường.” Có sự cố ý của Khả Nhi, người khác không biết cũng sẽ cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân.

Lời này làm Diệp Thiên Nhiên nghe thấy chỉ cảm thấy buồn cười: “Không thể nào.”

“Chính anh nói cũng vô dụng.” Mạnh Yên cười khổ một tiếng: “Tôi không biết trong lòng anh có phải muốn “tề nhân chi phúc”* hay không? Chẳng qua tôi cũng không có hứng thú phối hợp, bỏ qua cho tôi đi, anh muốn cùng cô ta ở chung một chổ thì ở chung đi.” Đột nhiên cô phát hiện, nếu tiếp tục như vậy nữa, một chút ý tứ cũng không có.

*Tìm được bên nhà Trường Lạc Cung, “tề nhân chi phúc” ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Mặc dù cô sống lại một lần, so với người khác nhiều hơn vài chục năm kinh nghiệm. Cô đối mặt những vấn đề khác cũng có thể ứng đối tự nhiên, duy chỉ có đối mặt vấn đề tình cảm, luôn là tay chân luống cuống, không có biện pháp nào, vừa có gió thổi cỏ lay liền thấp thỏm lo âu. Quả nhiên, một người không có kinh nghiệm yêu đương sống lại cũng không có biện pháp biến thành cao thủ tình yêu, nhìn N bản ngôn tình tiểu thuyết, cũng không có biện pháp trợ giúp cho cô bất kỳ thứ gì. Cô thật hy vọng có người có thể chỉ cho cô con đường sáng, để cho cô biết tiếp theo nên đi đường nào?

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên nảy lên hàng loạt uất ức: “Anh không có, anh chỉ thích một mình em.”

“Nhưng các người quá mập mờ.” Mạnh Yên đối với anh rất vô lực, nói như vậy có gì ích gì? Nhỏ giọng cười nhạt: “Ánh mắt Khả Nhi nhìn anh chỉ sợ không phải nhìn anh trai, mà là ánh mắt nhìn người con trai mình yêu mến.”

Diệp Thiên Nhiên lại một lần khẳng định: “Không thể nào.” Cái này quá buồn cười.

Thấy anh cái gì đều không nghe vào được, Mạnh Yên lười phản bác lại, giọng điệu cứng rắn: “Anh tin hay không thì tùy, chính anh cùng người con gái khác thân thiết gắn bó, không có tư cách quản chuyện của tôi.”

Trong lòng Diệp Thiên Nhiên đầy sợ: “Tiểu Yên đồng ý anh đi, không nên xằng bậy.” Ánh mắt của cô đối với anh tràn đầy bất mãn cùng vô lực, chẳng lẽ cô muốn cùng người khác ở chung một chỗ? Không thể nào.

“Anh chỉ mới nghe thấy liền chịu không được? Vậy tôi tận mắt nhìn thấy anh ôm đứa con gái khác thì cảm giác thế nào? Anh có nghĩ tới hay không?” (#Mèo: TMD đã đời mới vô trọng tâm, mệt chết toy ~~~)

Mạnh Yên nhìn anh hồi lâu, nhớ tới một màn kia cảm xúc liền không kiềm chế được, vẻ mặt kích động không dứt: “Diệp Thiên Nhiên, anh vĩnh viễn không hiểu cảm giác của tôi là như thế nào. Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng lúc đó mắt tôi bị mù rồi.”

Nghe cô nói lời này, nhìn vẻ mặt cô đau lòng muốn chết, đột nhiên tim Diệp Thiên Nhiên như bị đao cắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thật sự anh không biết cử chỉ vô tâm của anh sẽ tạo thành tổn thương lớn cho cô như vậy. Lời nói không có mạch lạc ôm cô: “Thật xin lỗi, Tiểu Yên, là anh không tốt, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi nhiều cũng vô dụng.” Ánh mắt của Mạnh Yên đau đớn nhắm lại: “Đi đi, tôi thật sự không muốn sống chung cùng anh, như vậy sẽ làm cho tôi không thoải mái, lòng của tôi đang rất đau, cái loại tan nát cõi lòng đó đã quá đau rồi, tôi không muốn nếm nữa.” Đã hạ quyết tâm, không nói nhảm cùng anh nữa, tội gì tự vạch trần vết thương? Nếu không phải là anh dồn ép, cô cũng không muốn nói ra những lời này.

Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên xám xịt, ngay cả ở chung với anh đều cảm thấy khó chịu, lòng của cô đã vỡ. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cả người anh như rơi vào hầm băng lạnh lẽo thấu xương.

Không phải là anh đã sai lầm rồi? Anh đã làm thương tổn tới cô? Anh nghĩ cô gái mà anh nâng niu và nuông chìu ở trong lòng bàn tay… đã bị anh tổn thương đến tan nát cõi lòng? Hành động của anh có phải không tỉnh táo rồi hay không? Có lẽ anh nên đứng ở góc độ của cô suy tính vấn đề một chút.

Nhưng chuyển vài góc độ, đột nhiên anh cảm thấy không có cách nào nhịn được, nếu như anh thấy Mạnh Yên bị thằng con trai nào khác ôm vào trong ngực, sợ rằng anh sẽ giết người, cũng chặt đứt tay của tên kia . Mà Mạnh Yên thấy được một màn kia, anh không cách nào nữa nghĩ tiếp được nữa. . . . . .

--- ------ ------ ------ ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương