Đến ngày Mạnh Yên ước định cùng Giang Vũ, cô dậy sớm chọn chiếc áo đan len màu tím nhạt có đính viên cầu, phía dưới mặc quần jean bó sát, cột tóc thành đuôi ngựa.

Soi gương thấy khí sắc không được tốt, cô dùng mỹ phẩm Lý Thiến mua cho mình trang điểm thật trang nhã, hai má điểm màu hồng phấn, có vẻ thanh xuân mềm mại vô cùng đẹp mắt.

Mới vừa trang điểm xong, chuông cửa reo, Mạnh Yên chạy tới mở cửa, cửa vừa mở ra liền ngây ngẩn cả người. Theo dự tính trừ Giang Vũ còn có Diệp Thiên Nhiên cùng nữ sinh lần trước ôm trong ngực. Mặc dù cô không nhớ được mặt, nhưng cô đã bị ấn tượng đến khắc sâu với người nữ sinh này rồi. Mỗi buổi tối đều hiện lên trong đầu vô số lần, cô ra lệnh mình không cần nhớ đến thứ không tồn tại.

“Tiểu Yên, thật xin lỗi.” Gương mặt Giang Vũ áy náy: “Bọn họ muốn theo tới.”

Sáng sớm Diệp Thiên Nhiên bọn họ tới đây vừa hay nhìn thấy cậu ra cửa, biết cậu muốn đến Mạnh gia nên đuổi theo.

“Không có việc gì.” Mạnh Yên lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không để ý tới hai người kia: “Tiểu Vũ, cậu chuẩn bị xong chưa? Ăn cái gì đều mang theo chưa? Chúng ta lên đường đi.” Nhưng ở trong lòng mắng, đáng ghét, còn dám mang tới khoe khoang trước mặt cô, đúng là một đôi tiện nhân!

Tầm mắt Diệp Thiên Nhiên chăm chú nhìn cô, trong mắt có một tia kinh ngạc: “Tiểu Yên, chúng ta nói chuyện một chút nha.”

Mạnh Yên tức giận muốn bóp chết hắn, giọng điệu ngang ngược: “Chúng ta không phải cái gì cũng nói rõ ràng rồi sao? Còn có cái gì chưa nói?”

“Anh đem Khả Nhi tới giải thích, anh thật sự cùng cô ấy không có gì.” Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ một tuần mới nghĩ ra điểm này, trực tiếp mang tới mặt đối mặt đối chất với cô, như vậy thì có thể nói rõ ràng: “Khả Nhi, em nói cho Tiểu Yên nghe.”

Trên mặt Khả Nhi tươi cười cực kỳ nhiệt tình: “Đúng vậy, em gái Mạnh Yên, anh A Nhiên cùng chị không có gì. Em nhất định phải tin tưởng anh ấy.” Thật ra thì bộ dạng cô rất xinh đẹp, thần thái ngây thơ đáng yêu.

“Tôi không có huynh đệ tỷ muội, xin đừng gọi tôi là “em gái”, tôi không có quen.” Mạnh Yên vừa nghe cô mở miệng vừa gọi chị chị em em, cảm giác thật ghê tởm!

Thân thể Khả Nhi run một cái, trên mặt hiện lên một tia uất ức: “Chị chỉ bày tỏ thân thiết, cũng không có ác ý.”

Nhìn bộ dạng cô ta điềm đạm đáng yêu, Mạnh Yên càng xem càng ghét: “Thật không? Nói xong rồi thì đi đi, chúng tôi còn có việc đây.”

“Tiểu Yên, em rốt cuộc muốn thế nào?” Thấy cô không có thành ý như vậy, Diệp Thiên Nhiên tức giận: “Em không tin tưởng anh nói, anh dẫn người đến giải thích với em, em cũng không tin tưởng sao?” Anh dễ dàng lắm sao? Ăn nói khép nép thành ra như vậy rồi, đi cầu cạnh Khả Nhi tới đây giúp anh giải thích, thật may là Khả Nhi thông tình đạt lý đồng ý một tiếng. Trời tờ mờ sáng cũng không để ý ngồi xe tới đây, tại sao cô còn đối với anh như vậy?

“Anh và em gái Khả Nhi có quan hệ gì, tôi không có hứng thú.” Mạnh Yên nhấn mạnh hai chữ “em gái”, âm thanh tràn đầy giễu cợt. Càng chán ghét hơn cái gì mà anh họ, em gái, quá mờ ám!

“Vậy em muốn anh làm thế nào? Em muốn anh làm sao em mới có thể tin tưởng anh?” Diệp Thiên Nhiên cười khổ không ngừng, thở dài một tiếng: “Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ làm.”

“Không cần, thật xin lỗi, chúng tôi đuổi không kịp xe, sẽ không nói chuyện tiếp với hai vị.” Mạnh Yên nghiêm mặt: “Anh mang theo em gái Khả Nhi cứ việc đi chơi đi, người ta tới đây cũng không dễ dàng gì.”

Diệp Thiên Nhiên cảm giác trong lòng tràn đầy thất bại, lời này mới nghe không có gì, nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, lạnh nhạt tới cực điểm cũng giễu cợt tới cực điểm. Tại sao cô lại đối với anh như vậy? Anh phí hết tâm tư lại không có cách nào làm cho cô tin tưởng anh.

“Mạnh Yên, anh A Nhiên rất thích em, anh ấy vì em còn đặc biệt đi cầu xin chị, cho đến bây giờ anh ấy chưa bao giờ cúi đầu xin ai bất kì điều gì.” Khả Nhi ủy khuất cúi đầu, âm thanh có chút run rẩy: “Em có mất hứng cái gì cứ hướng vào chị đi, đừng làm khó anh A Nhiên.”

Mạnh Yên càng nghe càng không thoải mái, mẹ nó, cô đã không để ý tới loại tiểu tam này, cô ta còn giả bộ điềm đạm đáng yêu làm cái gì, muốn đàn ông đau lòng sao? Muốn diễn kịch, nhưng không cần ở trước mặt cô, vậy sẽ làm cho cô chán ghét muốn ói: “Tôi không làm khó dễ gì anh ta, không quan hệ gì với cô.” Phi, còn không muốn làm khó anh A Nhiên, thật làm cho người ta chịu không nổi.

“Đều vì chị mà hai người mới giận dỗi .” Khả Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ thấp kém: “Mạnh Yên, em không cần để ý như vậy, có lời gì cứ nói, đừng tức giận với anh ấy, mấy ngày nay anh ấy thương tâm lắm.”

Mạnh Yên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: “Cô biết rõ ràng thật nha.”

Mắt Khả Nhi ngấn lệ, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Tụi chị chỉ thỉnh thoảng ăn cơm, chạy bộ chung với nhau thôi, em cũng không nên nghi ngờ.”

Mạnh Yên lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, thật là lợi hại, giả dạng vẻ đáng thương uất ức, nhưng tất cả đều là muốn khiêu khích cô, xem ra đối với Diệp Thiên Nhiên là nhất định phải có được. Trong lòng giận lên không nhịn được giễu cợt nói: “Tôi làm gì phải nghi ngờ, người ta nguyện ý cho cũng là bản lãnh của anh ta.”

“Tiểu Yên, tại sao em lại nói chuyện như vậy?” Diệp Thiên Nhiên phát giận, sắc mặt tái xanh: “Những thứ này đều là Khả Nhi giải thích với em, làm sao em lại có thể nói những lời nhục mạ cô ấy? Em thật quá mức.”

Con gái người ta ngồi xe hơn hai giờ liền chỉ vì giải thích với cô, nhưng thái độ Mạnh Yên lại lạnh lẽo ác liệt như vậy, còn nói những lời đả thương người, như thế nào cô lại biến thành như vậy?

Trong lòng Mạnh Yên đau nhói, vẻ mặt lại càng kiêu ngạo, nhướng mày không chịu thua: “Anh chắc chắn là cô ta đang giải thích, mà không phải khoe khoang sao?”

“Mạnh Yên, em hiểu lầm, chị không có ý này, chị là thật lòng muốn hoà giải.” Gương mặt Khả Nhi đau lòng nóng nảy, cực kỳ giống như chịu hết uất ức nhưng lại không dám khóc nhóc đáng thương: “Anh A Nhiên là người rất tốt, em không cần phải tổn thương tấm lòng của anh ấy.”

So sánh thái độ hai người, Diệp Thiên Nhiên càng tức giận: “Tiểu Yên, em xem người ta hào phóng như vậy, tại sao em cứ như vậy hả?” Thái độ Mạnh Yên tại sao phải cậy mạnh không nói đạo lý? Khả Nhi của anh chỉ là một đứa em gái, một người vì anh mà phải ăn nói khép nép, tại sao cô có thể ác khẩu như thế chứ? Trước kia cô không phải loại người như thế!

“Tôi thế nào? Hẹp hòi? Tôi cùng người ta không thể so sánh, đã như vậy, anh còn tới làm gì.” Mạnh Yên tức giận sắc mặt đỏ lên, hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Diệp Thiên Nhiên, tôi đối với anh rất thất vọng, về sau sẽ không như vậy nữa, sau này không nên mang niềm vui mới tới khoe khoang với tôi, đừng làm cho người khác cảm thấy buồn nôn.” Nếu không phải đánh không lại anh, thật muốn quất anh mấy bạt tai. Quất chết cái tên đứng núi này trông núi nọ không có lương tâm này.

“Làm sao em vẫn nghĩ như thế?” Diệp Thiên Nhiên nghe lời này, giống như bị người ta hung hăng đâm một đao, nổi trận lôi đình: “Anh làm thế này, em còn chưa tin anh...anh cùng cô ấy chỉ là bạn tốt, không có nửa điểm tình yêu nam nữ. Nếu như anh cùng cô ấy thật sự có cái gì, anh nào dám dẫn cô ấy đến trước mặt em?”

“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói đi.” Mạnh Yên nản lòng thoái chí, lười để ý đến bọn họ. Chạy vào trong nhà mang một ba lô đeo nghiêng vai: “Thật xin lỗi, tôi có việc phải ra khỏi cửa, hai vị không tiễn.”

Diệp Thiên Nhiên không để đến lời giải thích nữa, nóng lòng hỏi tới: “Em và tiểu Vũ muốn đi đâu?” Mặc xinh đẹp như vậy là muốn làm cái gì?

Mạnh Yên đóng cổng, lạnh lùng mở miệng: “Không liên quan đến anh.”

“Tiểu Yên.” Diệp Thiên Nhiên tức giận phát điên, thái độ của cô là gì? Hôm nay ăn phải thuốc nổ, ai đụng tới liền nổ.

Người nãy giờ vẫn không lên tiếng, Giang Vũ không nhịn được hoà giải: “Anh họ, chúng ta đến trường học của Phương Phương xem cô ấy đi.”

“Trường học của Phương Phương?” Sắc mặt Diệp Thiên Nhiên khó coi muốn chết: “Tiểu Yên, em đã đồng ý anh cái gì?” Có phải cô đi gặp tên kia không?

Mạnh Yên nhún vai một cái, âm thanh lạnh nhạt cùng cực.:“Chuyện trước kia tôi quên rồi, tất cả đều không nhớ.”

“Em. . . . . .” Diệp Thiên Nhiên lôi kéo tay của cô không dám thả. Nha đầu này muốn anh tức chết sao?

“A Nhiên anh đừng nóng giận.” Khả Nhi tiến lên khuyên giải, mặt không biến sắc tách hai người ra: “Mạnh Yên, tốt nhất em nên nói chuyện tử tế, làm sao anh ấy lại giận ?”

Nhìn cũng không nhìn cô ta, Mạnh Yên kéo tay Giang Vũ bỏ chạy: “Tiểu Vũ, chúng ta đi mau, coi chừng trễ xe.”

“Ai ai, thảm rồi, xe chạy đường này là trực tiếp đến trường học của Phương Phương.” Giang Vũ vừa nhìn thời gian phát ra tiếng kêu thảm: “Chạy mau.” Chuyện khác sau này hãy nói, trước mắt không để ý tới. Nếu là không ngồi xe này tới , chỉ có thể ngồi những xe khác, vậy thì cần phải chuyển đến mấy xe.

Hai người sải chân chạy như điên, Diệp Thiên Nhiên hung hăng đá vách tường một cước đi theo. Nháo thì nháo, Mạnh Yên, không cho em hấp dẫn ai khác.

Âm thanh mảnh mai của Khả Nhi vang lên: “A Nhiên, chờ em một chút.”

Diệp Thiên Nhiên không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, phân phó nói: “Em trở về trường học trước đi, anh có việc.”

“Không được, đối với nơi này em lại không quen.” Khả Nhi mới sẽ không đồng ý: “Ngay cả ngồi xe thế nào em cũng không biết, em muốn đi theo anh.”

Mèo Điên: ờ, ngồi xe em không biết nhưng quyến rũ nam nhân em lại học được 10 phần a!!

Diệp Thiên Nhiên hết cách rồi, nếu anh mang cô tới đây, sẽ phải phụ trách an toàn đưa cô trở về: “Vậy mau đuổi theo, bọn họ chạy cũng nhanh không còn thấy hình bóng.” Mắt nhìn chằm chằm hai bóng người chạy như bay trước mặt.

Không thấy mới tốt, Khả Nhi ước gì như vậy. Thấy Diệp Thiên Nhiên đã điên cuồng đuổi theo, cô chỉ đành ngăn chặn cơn tức đuổi theo.

Chờ Mạnh Yên cùng Giang Vũ nóng lòng chạy đến trạm xe, may mắn, xe mới vừa khởi động, hai người xông tới.

“Chờ một chút, còn có chúng tôi.” Thân thể Diệp Thiên Nhiên tốt hơn nhiều so với bọn họ , đã đuổi tới, một bước đi như bay bước lên xe trước khi xe đóng cửa: “Bác tài chờ một chút, còn có một người.”

Tài xế nhìn mấy lần vào trong kính chiếu hậu: “Bảo cô ta động tác nhanh lên một chút, tôi không thể để cho toàn bộ hành khách chờ cô ta được.”

“Dạ dạ dạ, xin lỗi bác.” Diệp Thiên Nhiên không thể không biết xấu hổ gật đầu, đưa đầu ra kêu to: “Khả Nhi, nhanh lên một chút.”

Mạnh Yên căn bản không quay đầu lại nhìn anh, chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xong, ngoắc tay gọi Giang Vũ tới đây ngồi. Lấy ra khăn giấy lau mồ hôi, cô quá thiếu hụt rèn luyện, vừa chạy như vậy, ngực đau đến không thở nổi. Về sau phải vận động nhiều mới được, căn bản thân thể quá kém.

“Uống nước.” Một chai nước tinh khiết được mở nút ra, đưa tới trước mặt cô. Diệp Thiên Nhiên đã lưu loát đổi vị trí cùng Giang Vũ, ngồi ở bên người cô.

“Không cần, tự tôi có.” Trong lòng Mạnh Yên thầm mắng Giang Vũ, người không có nghĩa khí, vì sao cùng anh ta đổi vị trí?

Diệp Thiên Nhiên cười đùa hí hửng tiến tới: “Đừng gây áp lực cho bản thân, nếu còn tức giận thì đánh anh một trận đi.”

Đánh anh một trận? Hừ, cô lại không bệnh, cùng anh ta so đo cái gì. Mở ba lô lấy ra một bình nước, mở miệng bình, nhấp vài hớp.

Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ thu tay lại, vừa muốn uống vài ngụm.

Khả Nhi vươn tay ra từ phía sau: “Anh A Nhiên ơi, em khát nước, chai nước này cho em uống đi.”

Diệp Thiên Nhiên cũng không có suy nghĩ nhiều, thuận tay đưa cho cô. Động tác này là thói quen từ nhỏ, một bình nước mà thôi. Hai nhà là thế giao, mấy đứa bé chung sống cực tốt, loại hành vi này cũng rất bình thường.

“Cám ơn anh A Nhiên, vẫn là anh hiểu em nhất.” Âm thanh ngây thơ của Khả Nhi vang lên, lộ ra từng tia hài lòng. (Chắc ngây thơ ~~)

Giang Vũ thấy mặt Mạnh Yên càng đen hơn, thầm than trong lòng một hơi, anh họ của cậu có phải bị bệnh rồi hay không? Bình thường thông minh như vậy, lúc này lại đần như heo. Anh muốn Mạnh Yên tha thứ cho anh, sợ rằng khó hơn. Cậu làm người đứng xem thế này đều cảm thấy có cái gì không đúng, như thế nào mà ngay cả cậu cũng không phát hiện ra được?

Thật ra thì Giang Vũ không biết, vô luận nhiều người thông minh đều có điểm mù, đó chính là đối với người quen thuộc bên cạnh sẽ không đề phòng, sẽ không suy nghĩ nhiều. Người quá quen thuộc tự nhiên bị lừa gạt sẽ không thể nhìn rõ thứ gì.

Thử hỏi từ nhỏ đã chung sống như anh em ruột, từ nhỏ anh đã được người ta che chở lớn lên, làm sao anh có thể sẽ hoài nghi cô bé này có dụng ý khác đây? Diệp Thiên Nhiên anh đã nhận định đây là một cô em gái hồn nhiên thiện lương, rất khó thay đổi thành loại người như anh nghĩ. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ không nghĩ đến cùng cô bé này có phát triển bất kỳ những quan hệ khác, bởi vì quá quen thuộc, nếu như muốn thay đổi, đó là vạn lần không thể làm được.

“Tiểu Yên, anh giúp em cầm ba lô nha.” Diệp Thiên Nhiên căn bản không phát giác ba người bên cạnh tâm tình rối rắm, một lòng muốn lấy lòng Mạnh Yên.

Trong lòng Mạnh Yên đang nóng giận, hận không thể một cước đạp bay anh. Nghe nói như thế cũng giả vờ như không nghe thấy, lấy ra máy nghe nhạc WORK¬MAN* nhắm mắt lại không coi ai ra gì nghe.

*Này hình như là tên nhãn hiệu của cái máy.

Diệp Thiên Nhiên thấy vậy chỉ có thể cười khổ, lần này cô giận dỗi anh đã xuất tất cả vốn liếng cũng không hiệu nghiệm, vấn đề này rốt cuộc xảy ra ở chỗ nào nhỉ? Chỉ là vì anh nói dối một lần? Giống như cũng không phải là cái này! Đến cùng là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ là cô ghen? (Mỗ tác giả: Đổ mồ hôi, lúc này còn không biết vấn đề nằm ở nơi nào, đần) Nha đầu này đừng khó chịu nữa, có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng làm cho anh đoán tới đoán lui.

Khả Nhi ở phía sau ríu rít nói chuyện cùng Diệp Thiên Nhiên và Giang Vũ, chỉ là hai người này đều không hăng hái. Tâm sự nặng nề câu được câu không, càng về sau Khả Nhi cũng không có sức lực, im lặng không lên tiếng nữa.

Giang Vũ tâm phiền ý loạn, suy nghĩ một chút sẽ phải gặp mặt Phương Phương, lại nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay, đầu như mớ bòng bong. Rốt cuộc đây là như thế nào?

Diệp Thiên Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Mạnh Yên, muốn nhìn ra một hai phần từ trên mặt cô. Trong lòng Mạnh Yên hơi mất tự nhiên , dứt khoát nhắm mắt lại cho anh làm không khí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương