Đời Này Kiếp Này
-
Chương 19: Ngoại truyện 2: Sắc & Giới
Vừa bước ra ngoài, đột nhiên có người gọi: “A! Nam Phương, kia không phải vợ cậu sao?”
Kỷ Nam Phương quay đầu ra nhìn, hóa ra đúng thế thật.
Hiếm khi thấy cô ấy mặc váy, chiếc áo len mỏng trùm đầu màu san hô, bên dưới là chân váy nâu sậm, áo khoác cầm trên tay, đứng cạnh cô bạn mà cô ấy lại càng tỏa ra nét duyên dáng yêu kiều.
Cả đám người đã bàn tán xôn xao, có kẻ gọi chị dâu, lại có kẻ gọi em dâu, còn có người đã xưng tên mụ của cô: “Thủ Thủ, hôm nay sao lại vừa khéo thế này?”
Thủ Thủ mắt cười cong vút hỏi lại: “Sao nào, các anh có hứng đi uống rượu, chả lẽ bọn em không được phép nổi hứng đến ăn cơm à?
Cô gái đang khoác tay Kỷ Nam Phương sớm đã rụt tay lại, nhưng điệu bộ vẫn tỏ vẻ quang minh chính đại lắm, đang chuẩn bị rời đi, ai dè Kỷ Nam Phương đã chắp tay kéo lại, bảo: “Lên xe đợi anh.” Rồi anh mới buông tay.
Xem ra đôi vợ chồng này có chuyện riêng cần nói, cả đám người dắt díu bạn gái cũng rục rịch tản đi, chỉ còn lại Thủ Thủ và cô bạn Đỗ Hiểu Tô, Đỗ Hiểu Tô cũng nói: “Tớ qua bên kia đợi cậu nhé.”
“Không cần đâu.” Thủ Thủ dửng dưng như không, quay đầu sang cười với Kỷ Nam Phương: “Mai em đi Hồng Kông, thứ 7 tuần này không về nhà với anh được, đến luc đó anh nói với mẹ 1 tiếng nhé.”
“Em đi Hồng Kông làm gì thế?”
Thủ Thủ cảm giác kì quặc, trước đây cô chạy tới chạy lui, anh có bao giờ thèm hỏi đâu.
“Xem phim [Sắc, Giới], bản uncut đấy.”
Chỉ vì một bộ phim mà bay đi Hồng Kông, xưa nay vốn là phong cách của cô ấy mà.
“Đừng đi nữa, ở nhà xem đi, anh bảo người giúp em tìm bản gốc, là đoạn 20 phút bị cut chứ gì.”
Thủ Thủ cảm thấy vui vẻ yên tâm, nhìn đi, lấy chồng cũng có cái tốt đấy chứ: “Vậy thế nhé, anh đừng có quên đấy.”
Kết quả anh ấy lại thật sự quên chứ, Thủ Thủ phải đến mấy ngày chưa gặp được anh, hôm nay nghĩ ra phải gọi cho anh ấy, chuông đổ một hồi lâu mà không có ai nghe, đang định thôi, anh lại nhận điện thoại: ‘A lô?”
Nghe giọng đã biết còn chưa tỉnh ngủ, không rõ là đang trên giường em nào nữa, cô đột nhiên nghĩ ra trò đùa quái đản, ỏn ẻn gọi 1 tiếng “Nam Phương à”, giọng nũng nịu hỏi lại: “Đoán xem em là ai nào?”
“Thủ Thủ,” Giọng anh vẫn đặc sệt cơn ngái ngủ: “Ngoan nào, lần sau muốn chơi trò này, nhớ đừng dùng số điện thoại ở nhà nhé.”
Cô thẹn quá hóa giận: “Anh tìm cho em [Sắc, Giới] chưa đấy?”
Hỏi đến anh ấy, mà phải mất mấy giây sau anh mới bật cười: “Ồ, anh quên mất.”tiếng anh trầm đục nói giọng mũi nghe nặng trĩu,. Có lẽ anh đang bị cảm, hoặc biết đây anh chỉ đang mơ ngủ.
Cô đột nhiên cảm giác xót xa, bảo: “Thế thôi vậy.”
“Thủ Thủ?” Anh dường như cảm thấy không phải: “Em đừng giận đấy nhé, anh bây giờ gọi điện bảo họ làm đây, nhé Thủ Thủ?”
“Không cần đâu, em không muốn xem nữa rồi.”
Cô cảm thấy chán nản, rồi cũng cúp điện thoại. Thực ra cũng chỉ là một chút giống nhau mà thôi, mùa đông năm ấy Dịch Trường Ninh bị ốm một đợt rất lâu, mãi không thấy khỏi, cô gọi điện cho anh, giọng anh ù ù, dường như đứa trẻ nhỏ: “Ối, anh quên mất.”
Mà thực ra không phải là quên, anh cố ý nói như thế, sau đó cô vội về ký túc, vừa về đã nhìn thấy bánh kem và hoa, cô mới biết anh vốn không quên. Bánh kem lúc đó chia cho mọi người ở ký túc, ai cũng cười hì hì bảo: “Ngọt đấy!, Đúng thế thật, ngọt lắm, hương vị ngọt ngào chạy thẳng vào con tim.
Lúc chia tay, anh cứ nhắc đi nhắc lại: “Thủ Thủ, em quên anh đi, em quên anh đi… Thủ Thủ, em hãy quên anh đi….”
Mà cô cứ như một đứa nhóc khóc lóc om sòm, cả mặt rưng rưng nước mắt, túm lấy vạt áo anh không nỡ buông, hỗn loạn như thế, kiểu bất chấp không rời như thế, nhưng mà cũng có ích gì đâu?
Có ích gì nào?
Sau cùng anh vẫn vứt bỏ cô đấy thôi.
Không cần cô nữa đấy thôi.
Thủ Thủ cảm giác trong lòng nguội lạnh, bởi vì nhớ đến những chuyện này, lại làm nước mắt cô tuôn rơi.
Cô vẫn dùng liệu pháp cũ, ra ngoài ăn một bữa, sau đó đi xem liền tù tì mấy bộ phim, trong phim có vui buồn li hợp, có bài ca sinh tử buồn thương, có những nỗi khổ đau vật lộn, có những đời người bi ai, gian nan dường như vĩnh viễn không có bờ bến.
Những lúc như thế cô tự cảm thấy mình quả là may mắn trong cuộc sống.
Rạng sáng mới về nhà, đã thấy Kỷ Nam Phương, cô bất ngờ vô cùng, ồ 1 tiếng: “Sao anh lại về?”
Anh dường như có chút khó chịu: “Nhà anh, anh không được về chắc?”
Bọn họ đã giao hẹn rồi, khi bên nào đó tức giận, bên kia không được phép nổi cáu, thế nên cô thuận theo anh, híp mắt cười dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đương nhiên có thể về chứ.” Vừa quay đi, cô lại hỏi: “Anh về làm gì thế?”
Sắc mặt anh còn tệ hơn, như thể anh ấy vừa giận dỗi ở chỗ em nào về, lại càng làm cô thấy tò mò hơn, còn có cô nào dám chọc giận anh nữa đây?
Lúc anh thật sự giận, anh thường không nói gì, mà thực ra cô cũng mệt rồi, uể oải lết đi thay quần áo, lúc ra mới để ý trên bàn để cái gì đó: “Gì thế?”
“Phim gốc.”
Anh trả lời trong sự mất kiên nhẫn, từ bé đã thế rồi, lúc nào cũng chê cô phiền hà. Cô là con gái, nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, lại cứ khăng khăng thích bám theo sau anh, lại thích cùng với cả đám con trai trèo tường leo cây, anh thấy chán nản với cái đuôi nhỏ này lắm rồi, thế nên anh nói chuyện với cô chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 phút đã mất hết cả nhẫn nại.
Cô nhất thời vui ra mặt: “Sắc Giới à? Mai em gọi Hiểu Tô đến cùng xem, nghe nói Lương Triều Vĩ trong phim có nude, he he!”
Anh đột nhiên nói: “Mai phải trả người ta rồi, xem luôn hôm nay đi.”
“Hả?”
“Em tưởng việc này dễ lắm ấy? Người ta phải nể mặt lắm mới cho mượn đấy.”
“Trời ơi, Kỷ Nam Phương à, anh nghĩ cách đi mà, bây giờ em buồn ngủ muốn chết đi được, để mai xem nhé, mượn thêm 1 ngày nữa nhé, nhé?”
“Phải xem trong hôm nay, bây giờ xem luôn.”
Xem ra anh ấy hôm nay tâm trạng đúng là không ổn, đến chút việc cỏn con này cũng không nỡ giúp, anh mà thật sự tức lên thì quả là đáng gờm vô cùng, cô nhăn nhó ôm cuộn phim, hôm nay xem thì hôm nay xem vậy.
Ai dè còn bị anh giật lấy: “Châu chấu đòi đá xe.”
Cô le le lưỡi, thực ra câu nói ấy còn có cả 1 sự tích đằng sau nữa, hồi đó anh đang học cấp 2, cô vừa mới vào lớp 1, cả đám trẻ con tâm đầu ý hợp chơi đùa ở sân cỏ bỏ hoang sau khu nhà, mọi người đang dựng bảng bóng rổ mới. Cô lúc đó bé tí tẹo teo, mà lại bật nhanh nhất, lao đầu đến ra sức dựng cây cột bằng sắt.
Cả đám toàn con trai ồ lên cười, Kỷ Nam Phương cười to nhất, còn khinh thường nói cô: “Châu chấu đá xe!”
Cuộn băng thật sự hơi nặng, phòng chiếu phim lại ở lầu 3, cô nghe tiếng anh khẽ thở dốc, cô giơ tay chọc chọc: “Tam thiếu gia à, anh phải luyện tập nhiều vào, cả ngày đừng chỉ vận động có 1 kiểu, anh nghe tiếng anh thở ấy, già rồi.”
Anh không bực mà còn cười: “Cút!”
Đây mới là Kỷ Nam Phương chứ, cô phấn khởi bật máy chiếu, anh giúp cô đặt cuộn phim, cô hỏi: “Sao anh không mua cái máy chiếu kỹ thuật số nhỉ?”
“Không phải em nói chỉ có phim nhựa mới được gọi là điện ảnh còn gì nữa?”
Cô từng nói câu này à?
Chẳng nhớ nữa
Trước nay, cô xem phim không thích có đồ ăn vặt bên cạnh, người ta vào rạp, tay trái bỏng ngô tay phải cô ca, chỉ có cô 2 bàn tay trắng.
Phòng chiếu phim trong nhà rất nhỏ, nhưng mà thoải mái vô cùng, cô ngồi bó gối trên sô pha, mà anh đang ngồi ở ghế bên kia, bắt đầu châm một điếu thuốc.
Cô nhăn nhó mặt mày: “Kỷ Nam Phương!”
Anh bật dậy bỏ ra ngoài.
Cô tưởng anh đã đi rồi, thế nên yên tâm ngồi xem tiếp
Cô hoàn toàn chìm đắm với tình tiết phim, lúc xem ảnh trên báo không thể cảm nhận ra được Thang Duy lại đẹp đến thế, lúc cô ấy thật sự xuất hiện trên màn hình, đột nhiên cảm giác như thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ bao, chân mày khóe mắt đậm sắc xuân, mềm mại thanh thoát tựa một nhành hoa đào, phong tình muôn ngàn, khôn tả vạn lần.
Lúc còn đang mê mẩn, Kỷ Nam Phương vào từ lúc nào cô cũng không để ý, cho đến khi anh ngồi xuống sô pha, cô mới liếc anh 1 cái: “Anh không ra ngoài à?”
Anh không đáp lại, toàn bộ tâm trí cô vẫn dồn cả vào bộ phim, quay ra lại xem phim tiếp. Đoạn “kẹp giấy” truyền thuyết cuối cùng đã lên hình, cứ coi như cô đã gặp qua nhiều pha kiểu này rồi, nhưng vừa xem đến đoạn ấy, vẫn không nhịn được khì khì bật cười. Kỷ Nam Phương đột nhiên hỏi: “Có gì đáng cười à.”
“Độ khó cao đấy.” Cô khoa tay múa chân: “Thật không thể tưởng tượng nổi….Tại sao có thể phấn khởi thế chứ?”
“Muốn thử tý không?”
“Hở?”
Không đợi cô phản ứng lại, nụ hôn đã ập xuống, cô vùng vẫy: “Này, mùi thuốc lá!”
Có quỷ mới biết anh vừa làm đến mấy điếu rồi, cả người sặc mùi thuốc. Anh không buông tay cô liền cắn tay anh, sau cùng anh không chịu được đau, không thể không buông.
“Vậy anh đi đánh răng nhé.”
Quả này xong rồi, cô qua quýt nói: “Đi đi, mau đi đi, nhớ tắm nữa đấy.”
Cô còn phải xem phim, trước tiên cứ phải xua anh đi cái đã, anh ấy tắm trước nay siêu lâu, lại thích bảnh chọe, sấy tóc cũng phải sấy đến nửa ngày, đợi anh tắm xong, cô đã sớm xuống lầu đi ngủ rồi.
Ai mà ngờ được phim còn chưa xem hết, anh đã tắm xong rồi, anh mặc bộ áo tắm bông bước ra ngoài, đến tóc cũng chưa sấy, tay còn cầm khăn lông, vừa lau vừa ngồi xuông, cô hoàn toàn không lường trước, có muốn thoát cũng không kịp, đành tỏ ra vẻ mặt khổ sở: “Kỷ Nam Phương, em mệt lắm.”
Nhìn dáng vẻ anh có hơi nổi cáu, nhưng anh lại ngồi im bất động, cô nghĩ thế nào thì hôm nay cũng phải trở mặt bằng được, cô đành đánh đòn phủ đầu: “Anh ra ngoài đi, dù sao anh cũng có chỗ đi mà, em mệt lắm rồi.”
Anh ném khăn tắm xuống sàn, cô nghĩ đợt này không tránh khỏi cãi nhau to rồi, lần trước cô đuổi anh ra ngoài, 2 người còn lớn tiếng một trận.
Cãi nhau chứ gì, cãi đi, cô cũng chẳng sợ, còn hung hăng trợn mắt với anh.
Kết quả anh không nói dù chỉ một tiếng, quay người đi mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xem tiếp bộ phim, Lương Triều Vĩ trong phim đang rơi nước mắt, một người đàn ông như thế, vậy mà cũng khóc ư.
Trong lòng cô oán trách, tất cả là tại Kỷ Nam Phương phá đám, hại cô không xem được phần đầu, đến đoạn cảm xúc nhất thì lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
(*chú1: ơ… “đoạn kẹp giấy” truyền thuyết ở trên, tớ ném cả raw lên, bạn nào xem Sắc Giới rồi ắt hiểu, mà bạn nào tò mò là cái gì thì đây “传说中的回形针” tớ không xúi bẩy kích thích truyền bá gì đâu nhớ, vì phim vì truyện nó đề cập ấy mà XD)
(*chú2: ngoại truyện này xảy ra vào lúc nào ấy hở? T_T tớ cũng không rõ nữa, dù đã hỏi han tieba nhưng mọi người cũng mù mờ như chúng ta cả thôi)
Kỷ Nam Phương quay đầu ra nhìn, hóa ra đúng thế thật.
Hiếm khi thấy cô ấy mặc váy, chiếc áo len mỏng trùm đầu màu san hô, bên dưới là chân váy nâu sậm, áo khoác cầm trên tay, đứng cạnh cô bạn mà cô ấy lại càng tỏa ra nét duyên dáng yêu kiều.
Cả đám người đã bàn tán xôn xao, có kẻ gọi chị dâu, lại có kẻ gọi em dâu, còn có người đã xưng tên mụ của cô: “Thủ Thủ, hôm nay sao lại vừa khéo thế này?”
Thủ Thủ mắt cười cong vút hỏi lại: “Sao nào, các anh có hứng đi uống rượu, chả lẽ bọn em không được phép nổi hứng đến ăn cơm à?
Cô gái đang khoác tay Kỷ Nam Phương sớm đã rụt tay lại, nhưng điệu bộ vẫn tỏ vẻ quang minh chính đại lắm, đang chuẩn bị rời đi, ai dè Kỷ Nam Phương đã chắp tay kéo lại, bảo: “Lên xe đợi anh.” Rồi anh mới buông tay.
Xem ra đôi vợ chồng này có chuyện riêng cần nói, cả đám người dắt díu bạn gái cũng rục rịch tản đi, chỉ còn lại Thủ Thủ và cô bạn Đỗ Hiểu Tô, Đỗ Hiểu Tô cũng nói: “Tớ qua bên kia đợi cậu nhé.”
“Không cần đâu.” Thủ Thủ dửng dưng như không, quay đầu sang cười với Kỷ Nam Phương: “Mai em đi Hồng Kông, thứ 7 tuần này không về nhà với anh được, đến luc đó anh nói với mẹ 1 tiếng nhé.”
“Em đi Hồng Kông làm gì thế?”
Thủ Thủ cảm giác kì quặc, trước đây cô chạy tới chạy lui, anh có bao giờ thèm hỏi đâu.
“Xem phim [Sắc, Giới], bản uncut đấy.”
Chỉ vì một bộ phim mà bay đi Hồng Kông, xưa nay vốn là phong cách của cô ấy mà.
“Đừng đi nữa, ở nhà xem đi, anh bảo người giúp em tìm bản gốc, là đoạn 20 phút bị cut chứ gì.”
Thủ Thủ cảm thấy vui vẻ yên tâm, nhìn đi, lấy chồng cũng có cái tốt đấy chứ: “Vậy thế nhé, anh đừng có quên đấy.”
Kết quả anh ấy lại thật sự quên chứ, Thủ Thủ phải đến mấy ngày chưa gặp được anh, hôm nay nghĩ ra phải gọi cho anh ấy, chuông đổ một hồi lâu mà không có ai nghe, đang định thôi, anh lại nhận điện thoại: ‘A lô?”
Nghe giọng đã biết còn chưa tỉnh ngủ, không rõ là đang trên giường em nào nữa, cô đột nhiên nghĩ ra trò đùa quái đản, ỏn ẻn gọi 1 tiếng “Nam Phương à”, giọng nũng nịu hỏi lại: “Đoán xem em là ai nào?”
“Thủ Thủ,” Giọng anh vẫn đặc sệt cơn ngái ngủ: “Ngoan nào, lần sau muốn chơi trò này, nhớ đừng dùng số điện thoại ở nhà nhé.”
Cô thẹn quá hóa giận: “Anh tìm cho em [Sắc, Giới] chưa đấy?”
Hỏi đến anh ấy, mà phải mất mấy giây sau anh mới bật cười: “Ồ, anh quên mất.”tiếng anh trầm đục nói giọng mũi nghe nặng trĩu,. Có lẽ anh đang bị cảm, hoặc biết đây anh chỉ đang mơ ngủ.
Cô đột nhiên cảm giác xót xa, bảo: “Thế thôi vậy.”
“Thủ Thủ?” Anh dường như cảm thấy không phải: “Em đừng giận đấy nhé, anh bây giờ gọi điện bảo họ làm đây, nhé Thủ Thủ?”
“Không cần đâu, em không muốn xem nữa rồi.”
Cô cảm thấy chán nản, rồi cũng cúp điện thoại. Thực ra cũng chỉ là một chút giống nhau mà thôi, mùa đông năm ấy Dịch Trường Ninh bị ốm một đợt rất lâu, mãi không thấy khỏi, cô gọi điện cho anh, giọng anh ù ù, dường như đứa trẻ nhỏ: “Ối, anh quên mất.”
Mà thực ra không phải là quên, anh cố ý nói như thế, sau đó cô vội về ký túc, vừa về đã nhìn thấy bánh kem và hoa, cô mới biết anh vốn không quên. Bánh kem lúc đó chia cho mọi người ở ký túc, ai cũng cười hì hì bảo: “Ngọt đấy!, Đúng thế thật, ngọt lắm, hương vị ngọt ngào chạy thẳng vào con tim.
Lúc chia tay, anh cứ nhắc đi nhắc lại: “Thủ Thủ, em quên anh đi, em quên anh đi… Thủ Thủ, em hãy quên anh đi….”
Mà cô cứ như một đứa nhóc khóc lóc om sòm, cả mặt rưng rưng nước mắt, túm lấy vạt áo anh không nỡ buông, hỗn loạn như thế, kiểu bất chấp không rời như thế, nhưng mà cũng có ích gì đâu?
Có ích gì nào?
Sau cùng anh vẫn vứt bỏ cô đấy thôi.
Không cần cô nữa đấy thôi.
Thủ Thủ cảm giác trong lòng nguội lạnh, bởi vì nhớ đến những chuyện này, lại làm nước mắt cô tuôn rơi.
Cô vẫn dùng liệu pháp cũ, ra ngoài ăn một bữa, sau đó đi xem liền tù tì mấy bộ phim, trong phim có vui buồn li hợp, có bài ca sinh tử buồn thương, có những nỗi khổ đau vật lộn, có những đời người bi ai, gian nan dường như vĩnh viễn không có bờ bến.
Những lúc như thế cô tự cảm thấy mình quả là may mắn trong cuộc sống.
Rạng sáng mới về nhà, đã thấy Kỷ Nam Phương, cô bất ngờ vô cùng, ồ 1 tiếng: “Sao anh lại về?”
Anh dường như có chút khó chịu: “Nhà anh, anh không được về chắc?”
Bọn họ đã giao hẹn rồi, khi bên nào đó tức giận, bên kia không được phép nổi cáu, thế nên cô thuận theo anh, híp mắt cười dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đương nhiên có thể về chứ.” Vừa quay đi, cô lại hỏi: “Anh về làm gì thế?”
Sắc mặt anh còn tệ hơn, như thể anh ấy vừa giận dỗi ở chỗ em nào về, lại càng làm cô thấy tò mò hơn, còn có cô nào dám chọc giận anh nữa đây?
Lúc anh thật sự giận, anh thường không nói gì, mà thực ra cô cũng mệt rồi, uể oải lết đi thay quần áo, lúc ra mới để ý trên bàn để cái gì đó: “Gì thế?”
“Phim gốc.”
Anh trả lời trong sự mất kiên nhẫn, từ bé đã thế rồi, lúc nào cũng chê cô phiền hà. Cô là con gái, nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, lại cứ khăng khăng thích bám theo sau anh, lại thích cùng với cả đám con trai trèo tường leo cây, anh thấy chán nản với cái đuôi nhỏ này lắm rồi, thế nên anh nói chuyện với cô chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 phút đã mất hết cả nhẫn nại.
Cô nhất thời vui ra mặt: “Sắc Giới à? Mai em gọi Hiểu Tô đến cùng xem, nghe nói Lương Triều Vĩ trong phim có nude, he he!”
Anh đột nhiên nói: “Mai phải trả người ta rồi, xem luôn hôm nay đi.”
“Hả?”
“Em tưởng việc này dễ lắm ấy? Người ta phải nể mặt lắm mới cho mượn đấy.”
“Trời ơi, Kỷ Nam Phương à, anh nghĩ cách đi mà, bây giờ em buồn ngủ muốn chết đi được, để mai xem nhé, mượn thêm 1 ngày nữa nhé, nhé?”
“Phải xem trong hôm nay, bây giờ xem luôn.”
Xem ra anh ấy hôm nay tâm trạng đúng là không ổn, đến chút việc cỏn con này cũng không nỡ giúp, anh mà thật sự tức lên thì quả là đáng gờm vô cùng, cô nhăn nhó ôm cuộn phim, hôm nay xem thì hôm nay xem vậy.
Ai dè còn bị anh giật lấy: “Châu chấu đòi đá xe.”
Cô le le lưỡi, thực ra câu nói ấy còn có cả 1 sự tích đằng sau nữa, hồi đó anh đang học cấp 2, cô vừa mới vào lớp 1, cả đám trẻ con tâm đầu ý hợp chơi đùa ở sân cỏ bỏ hoang sau khu nhà, mọi người đang dựng bảng bóng rổ mới. Cô lúc đó bé tí tẹo teo, mà lại bật nhanh nhất, lao đầu đến ra sức dựng cây cột bằng sắt.
Cả đám toàn con trai ồ lên cười, Kỷ Nam Phương cười to nhất, còn khinh thường nói cô: “Châu chấu đá xe!”
Cuộn băng thật sự hơi nặng, phòng chiếu phim lại ở lầu 3, cô nghe tiếng anh khẽ thở dốc, cô giơ tay chọc chọc: “Tam thiếu gia à, anh phải luyện tập nhiều vào, cả ngày đừng chỉ vận động có 1 kiểu, anh nghe tiếng anh thở ấy, già rồi.”
Anh không bực mà còn cười: “Cút!”
Đây mới là Kỷ Nam Phương chứ, cô phấn khởi bật máy chiếu, anh giúp cô đặt cuộn phim, cô hỏi: “Sao anh không mua cái máy chiếu kỹ thuật số nhỉ?”
“Không phải em nói chỉ có phim nhựa mới được gọi là điện ảnh còn gì nữa?”
Cô từng nói câu này à?
Chẳng nhớ nữa
Trước nay, cô xem phim không thích có đồ ăn vặt bên cạnh, người ta vào rạp, tay trái bỏng ngô tay phải cô ca, chỉ có cô 2 bàn tay trắng.
Phòng chiếu phim trong nhà rất nhỏ, nhưng mà thoải mái vô cùng, cô ngồi bó gối trên sô pha, mà anh đang ngồi ở ghế bên kia, bắt đầu châm một điếu thuốc.
Cô nhăn nhó mặt mày: “Kỷ Nam Phương!”
Anh bật dậy bỏ ra ngoài.
Cô tưởng anh đã đi rồi, thế nên yên tâm ngồi xem tiếp
Cô hoàn toàn chìm đắm với tình tiết phim, lúc xem ảnh trên báo không thể cảm nhận ra được Thang Duy lại đẹp đến thế, lúc cô ấy thật sự xuất hiện trên màn hình, đột nhiên cảm giác như thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ bao, chân mày khóe mắt đậm sắc xuân, mềm mại thanh thoát tựa một nhành hoa đào, phong tình muôn ngàn, khôn tả vạn lần.
Lúc còn đang mê mẩn, Kỷ Nam Phương vào từ lúc nào cô cũng không để ý, cho đến khi anh ngồi xuống sô pha, cô mới liếc anh 1 cái: “Anh không ra ngoài à?”
Anh không đáp lại, toàn bộ tâm trí cô vẫn dồn cả vào bộ phim, quay ra lại xem phim tiếp. Đoạn “kẹp giấy” truyền thuyết cuối cùng đã lên hình, cứ coi như cô đã gặp qua nhiều pha kiểu này rồi, nhưng vừa xem đến đoạn ấy, vẫn không nhịn được khì khì bật cười. Kỷ Nam Phương đột nhiên hỏi: “Có gì đáng cười à.”
“Độ khó cao đấy.” Cô khoa tay múa chân: “Thật không thể tưởng tượng nổi….Tại sao có thể phấn khởi thế chứ?”
“Muốn thử tý không?”
“Hở?”
Không đợi cô phản ứng lại, nụ hôn đã ập xuống, cô vùng vẫy: “Này, mùi thuốc lá!”
Có quỷ mới biết anh vừa làm đến mấy điếu rồi, cả người sặc mùi thuốc. Anh không buông tay cô liền cắn tay anh, sau cùng anh không chịu được đau, không thể không buông.
“Vậy anh đi đánh răng nhé.”
Quả này xong rồi, cô qua quýt nói: “Đi đi, mau đi đi, nhớ tắm nữa đấy.”
Cô còn phải xem phim, trước tiên cứ phải xua anh đi cái đã, anh ấy tắm trước nay siêu lâu, lại thích bảnh chọe, sấy tóc cũng phải sấy đến nửa ngày, đợi anh tắm xong, cô đã sớm xuống lầu đi ngủ rồi.
Ai mà ngờ được phim còn chưa xem hết, anh đã tắm xong rồi, anh mặc bộ áo tắm bông bước ra ngoài, đến tóc cũng chưa sấy, tay còn cầm khăn lông, vừa lau vừa ngồi xuông, cô hoàn toàn không lường trước, có muốn thoát cũng không kịp, đành tỏ ra vẻ mặt khổ sở: “Kỷ Nam Phương, em mệt lắm.”
Nhìn dáng vẻ anh có hơi nổi cáu, nhưng anh lại ngồi im bất động, cô nghĩ thế nào thì hôm nay cũng phải trở mặt bằng được, cô đành đánh đòn phủ đầu: “Anh ra ngoài đi, dù sao anh cũng có chỗ đi mà, em mệt lắm rồi.”
Anh ném khăn tắm xuống sàn, cô nghĩ đợt này không tránh khỏi cãi nhau to rồi, lần trước cô đuổi anh ra ngoài, 2 người còn lớn tiếng một trận.
Cãi nhau chứ gì, cãi đi, cô cũng chẳng sợ, còn hung hăng trợn mắt với anh.
Kết quả anh không nói dù chỉ một tiếng, quay người đi mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xem tiếp bộ phim, Lương Triều Vĩ trong phim đang rơi nước mắt, một người đàn ông như thế, vậy mà cũng khóc ư.
Trong lòng cô oán trách, tất cả là tại Kỷ Nam Phương phá đám, hại cô không xem được phần đầu, đến đoạn cảm xúc nhất thì lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
(*chú1: ơ… “đoạn kẹp giấy” truyền thuyết ở trên, tớ ném cả raw lên, bạn nào xem Sắc Giới rồi ắt hiểu, mà bạn nào tò mò là cái gì thì đây “传说中的回形针” tớ không xúi bẩy kích thích truyền bá gì đâu nhớ, vì phim vì truyện nó đề cập ấy mà XD)
(*chú2: ngoại truyện này xảy ra vào lúc nào ấy hở? T_T tớ cũng không rõ nữa, dù đã hỏi han tieba nhưng mọi người cũng mù mờ như chúng ta cả thôi)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook