Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu
Chương 6: Quân phản quốc trả thù

- Lúc nãy ai còn nói tôi đồng tính, lại còn đòi mua quần chip 7 màu cho tôi nữa mà - hắn nhếch mép đắc ý, cúi người đe dọa nàng

- Ai dô, đừng có nhỏ mọn như vậy, tôi là có ý định mua quà tặng cậu còn gì - thật không ngờ tên này cũng thật là đê tiện. Lựa lúc địch suy yếu mà dở trò tiểu nhân (cái này là chị í tự nói, em vô tội nha). Hèn hạ, nhất mực hèn hạ. Nàng vờ lắc đầu yếu ớt

- Vậy, tôi có đồng tính hay không?

- Không, không có đồng tính, là chuẩn men, chuẩn men - nàng tự nhiên bây giờ thấy mình như 1 con chó không khác, còn dơ ngón tay cái lên tán thưởng

- Vậy sau này chị gọi tôi là cái gì, ông chủ, hoàng thượng, lão đại hay ca ca?

Gì chứ, tên này bị nhiễm truyện Trung Quốc rồi hay sao? Chẳng lẽ hắn không nhớ giới trẻ chúng ta cần phải ra sức gìn giữ nước nhà, bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa? Phản nước, tên phản quốc!!!

- Ông chủ, là ông chủ - ngẩm lại thấy cái tên này là vẫn ít có buồn nôn hơn

Nàng ngoài mặt thì vẫn cười hè hè, trong lòng đã vội rủa vài câu "Cẩu ông chủ chớ ông chủ cái con mẹ gì, tên này quả thực làm ô uế mấy chục doanh nghiệp nước nhà mà"

- Vậy có còn muốn mua quần chip tặng tôi nữa hay không?

- À, cái này, nếu cậu muốn...... - nàng cũng không phải mù, tinh ý nhận ra sắc mặt đang có biến đổi của hắn. Vì con, dạ dày, mẹ đã phải chịu khổ nhiều rồi. Con nhớ ăn ngon ngủ khỏe, cung cấp năng lượng cho nơ-ron thông minh của mẹ, để mẹ trả thù quân phản quốc nha con! - đương nhiên là không rồi. Làm người ai làm thế, đúng không?

Sau 1 hồi năn nỉ tỉ tê, nước bọt chảy lên chảy xuống, lưỡi sắp bị uốn thành mì tôm, miệng không ngớt tâng bốc hắn tới trên trời, nàng cuối cùng cũng được thỏa mãn thú tính, là không, là ước mơ nhỏ nhoi của cô gái sắp bị mấy người nhà bỏ đói mà thôi

Ở trong chung cư cao cấp, có thể 1 phát đổi ngay máy giặt, cũng không ngại trả lương cao ngất ngưởng cho người làm

.......mà lại đi cái xe Cup thối nát này, có hợp lí không chứ?

Tưởng tượng cái cảnh 1 trai 1 gái chở nhau trên chiếc xe nho nhỏ, bon bon trên đường nhựa, con nít 3 tuổi nó còn cười vào mặt

Nhìn mặt của nàng ngờ nghệt đến thộn ra, hắn buồn cười nhưng cũng hất mặt làm kiêu, hắn đã quen với phản ứng này. Nhân viên cũng hay khuyên hắn mua chiếc xe mới đi thôi, nhưng mà hắn không chịu

- Có lên hay là không? - hắn tiên phong tra chìa khóa vào trước, đội mũ bảo hiểm vào, còn 1 cái cho nàng

Thế éo nào cái xe đạp đến mấy lần mới nổ máy, có khi còn đẳng cấp hơn cái xe quèn mà nàng vẫn luôn tự hào không có chiếc nào cũ hơn. Nàng muốn đề nghị hắn đi chiếc xe của mình có vẻ sẽ "tiện" hơn. Nhưng mà nhìn vẻ mặt tự mãn, lông mày nâng cao đến nỗi sắp dính luôn với tóc, nàng chỉ biết cười xuề xòa

- Đi, đương nhiên đi rồi!

Hắn hài lòng đưa mũ bảo hiểm cho nàng. Chiều cao yên xe thậm chí còn bằng cả chiều cao khiêm tốn của cẳng chân nàng, giống như xe đạp cho trẻ vị thành niên vậy

Chạy với tốc độ 25km/h, làm ơn ai đó cho nàng biết, đây là xe máy hay là xe điện vậy, tốc độ sao lại như wifi miền núi thế kia. Nàng giương mắt thiết tha nhìn SH, Vespa thi nhau chạy vèo vèo qua mặt. Mà cái tên tài xế thì cứ nhìn trời ngắm trăng huýt gió là sao?

- Đi.....đi theo tôi làm cái gì? - nàng khó chịu ra mặt, nhìn hắn cư nhiên theo nàng vào siêu thị mini gần đó

- Chủ ngữ đâu? - nhận ra lời nói bất kính của nàng với "bề trên", hắn liền phát huy chút quyền lực vốn có của mình, nếu không sau này sẽ khó tận dụng

- Ông.....ông chủ.... - nàng liền nở nụ cười chèo kéo, sáp sáp vào người hắn - ông chủ cứ ngồi đây xơi nước, để nô tì đi mua 1 chútttttt đồ, sau đó sẽ quay lại ngay ấy mò

- Không được, lỡ ngươi mua không đúng món yêu thích của ta thì làm sao? Tủ lạnh của ta, tiền cũng của ta, nô tì chỉ việc đẩy xe theo thôi, ok? - hắn làm dấu nháy mắt rồi cư nhiên đẩy nàng qua 1 bên, cư nhiên bước vào trong như siêu sao điện ảnh

Nàng nghiến răng ken két, thù này không trả, 3 chữ Hoàng Nhã Kim nàng sẽ viết ngược cho coi. Hậm hực bước vào trong, hơn nữa còn phải đảm nhận trọng trách nặng nề: Hoàng Nhã Kim trong vai bề tôi trung thành, như con chó con theo chủ lượn lờ trong siêu thị

Mà hắn, ông chủ được tôn kính ngàn đời tung tăng lựa tới lựa lui cả buổi, chất 1 đống trong xe đẩy. Nàng, không được động vào bất cứ cái gì, chọn cái gì cũng không cho. Đàn ông thôi mà, biết gì mà chọn, để coi đồ về nấu ăn có ra thể thống gì hay không

Nhìn cái tướng như sinh vật ngoài hành tinh mà mấy người mắc bệnh mù màu thường gọi là trai đẹp đó, nàng nguyền rủa hắn ăn cái gì nôn ra cái đó, uống cái gì sặc cái đó, đi đại tiện thì bị táo bón, sáng xuống giường sẽ ôm đất mẹ mà nằm 1 đống, ra ngoài đường sẽ vấp cục đá mà té, chạy xe máy sẽ bị chim ị trên đầu, đi làm bị gái vã vào mặt, tối ngủ chuột sẽ rúc vào quần mà gặm nhắm cây chổi khô của hắn, để cho hắn vĩnh viễn vô sinh, thậm chí cắn, cắn nát luôn cũng được......vân vân và mây mây những tưởng tượng phong phú của nàng đã đưa nàng lên tầng cao mới của sự mãn nguyện

Hắn kêu nàng mãi 1 phút mà vẫn chưa gọi được hồn nàng về, người tính tiền thì đang vội, mà mắt nàng cứ dán vào bóng điện làm quái gì không biết

Cũng may nhờ vẻ ngoài như Woo Bin của hắn, cùng với nụ cười hiền hoà như đức mẹ Maria, đã giảm bớt phần nào sự khó chịu của nhân viên. Cô bé tính tiền cũng còn khá trẻ, nhưng hình như cũng bị sự hấp dẫn cùng màu tóc lãng tử của hắn hút hồn, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của người thứ 3 là nàng

- Kim phát tiết......Kim phát tiết..... - hắn gằn giọng gọi nàng đến xấu hổ với người ta

- H....Hả?..... - nàng trương trương mỏ ngơ ngác

- Quáng gà cái gì đấy, đẩy xe đến đây tính tiền, mau lên!

Lại Kim phát tiết, Kim phát tiết, suýt chút nữa nàng cũng quên cái biệt hiệu mới này. Được rồi, chơi trội chứ gì, nàng nhất định tối nay, cho dù có thành bà cố nội của gấu trúc cũng phải nghĩ ra cái biệt danh cho hắn. Tên phải cực kì cực kì phù hợp với thời kì mãn kinh của hắn, cũng phải hợp với cái mặt dâm đãng sắc lang của hắn, và đương nhiên phải hợp với lời nói thô tục thường ngày của hắn. Để coi sau này người ta còn nhìn hắn với con mắt gì đây

Hài lòng với kiểu suy nghĩ logic của IQ ba chữ số, nàng mỉm cười đẩy xe đến. Mà hắn nhìn thấy thái độ phút chốc nhẫn nhục thay đổi của nàng, cũng linh cảm bữa sau sẽ không còn có chuyện tốt đẹp như thế này xảy ra nữa. Thân là người dân mẫu mực ở Đà Nẵng, hằng năm chống chịu những cơn bão lớn đổ bộ, hắn cũng rút ra được vài kinh nghiệm tích đức cho con cháu đời sau: trước những cơn bão lớn thường sóng yên biển lặng

1 trai 1 gái đi với nhau, có khi nào nàng lại 1 mình xách hết đống của nợ này chứ. Bụng đã sắp đói đến dính vào lưng rồi, hắn còn tàn nhẫn để thân hình mảnh mai như cành liễu của nàng chịu khổ. Mặc dù nàng đã vô số lần ra hiệu cùng nháy mắt, làm vẻ mặt cún con các kiểu nhưng hắn vẫn chẳng mảy may động tâm. Còn nói, kêu nàng ráng lên, sắp về đến nhà rồi

Về nhà còn 1 tay xách lên, mặc dù đi thang máy nhưng 2 tay nàng sắp rụng rời bỏ mẹ ra. Nếu mắt có thể giết chết người khác, thì nàng tin rằng mình đã đạt đến cảnh giới đó rồi

Đặt hết đồ ăn lên bếp, nàng như con hổ đói, không mảy may mở miệng lấy 1 lời. Chiên chiên xào xào nấu nấu, nàng đã anh dũng xông pha vào căn bếp cuối cùng cũng có ngày xuất hiện ở nhà hắn

Trong lúc đó, hắn khươi 1 lon coca ngồi vắt vẻo trên sofa coi ti vi rồi cười ha hả

Cứ uống đi, uống chết luôn đi, cái tên cẩu ông chủ. Nàng cầm con dao trên tay thái hành. Thật tội nghiệp bó hành, em đã hi sinh oanh liệt trên con đường giải phóng nỗi buồn của chủ nhân. Ai bảo em được cái tên thái giám kia mua về làm chi. Yên tâm, nữ chính với nam chính đang bận ẩu đả nhau, tác giả sẽ thay những người trồng em, thắp 1 nén nhang. A di đà phật!

- Ông chủ, ra ăn cơm đi - giọng ngọt xớt vang đến mang tai làm hắn hài lòng, mà cũng có chút rờn rợn. Trưa nóng mà sao hắn lại thấy lành lạnh thế nhỉ?

Nàng liếc mắt thấy hắn vô ý để lon coca trên bàn, cũng bực bội không kém, hỏa khí trong người bùng phát

- Xin lỗi ông chủ, nhà cửa khó khăn lắm tôi mới quét dọn cho có màu sắc, làm ơn có ý thức 1 chút. Nếu không biết vị trí của thùng rác, tôi có thể tận tình chỉ dẫn - nàng đi tới 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào lon coca giáo huấn hắn

- Người làm vứt dùm tôi đi - hắn hất mặt sai khiến

- Tôi là người làm, không phải nô lệ. Cậu cứ bạ đâu xả đó như thế, tôi quét dọn còn có ý nghĩa gì. Tôi tự hỏi nếu nhà cậu có khách, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào ha - nàng nghiến răng ken két

- Ok, ok - hắn cười trừ đưa 2 tay lên đầu hàng. Coi như hắn là người có lương tâm, cũng rất tôn trọng thành quả lao động của nàng

Hắn quơ đũa nếm 1 miếng rau, rồi nếm 1 miếng thịt, lại 1 miếng dưa. Hắn đã không bỏ thời gian bình luận, không lí nào nàng phải để dạ dày phải chịu đói thêm 1 khắc nào nữa, lập tức nâng chén, ăn cơm!

- Rau quá nhạt, thịt quá nhiều dầu mỡ, dưa quá chua..... - hắn còn nhớ, hình như cả nhà chỉ có nàng là con gái. Chắc là cánh đàn ông không chịu nổi sự áp bức của nàng nên mới không nỡ chê bai này nọ

Nhưng mà hắn khác à nha, hắn hiện là ông chủ, hơn nữa tương lai, có lẽ nàng sẽ lại nấu ăn cho hắn tiếp, hắn cũng không muốn hành hạ khẩu vị của mình đâu. Thân là quản lý cấp cao của Resort Miana nổi tiếng, hắn không thể để cho người làm nấu ăn không ngon

Hắn là cố ý, là cố ý mà. Làm sao dám chê món của nàng nấu dở được chứ. Bình thường nhà như 5 con ma đói. Thấy gì ăn nấy, không hề mở miệng than trách lấy 1 lời, làm sao hợp với những người hằng ngày chỉ tiêu ăn uống 5 sao, đòi hỏi nhiều trò chứ

- Thật sao? Tôi ăn chẳng thấy sao cả? Ông chủ nếu có chê dở thì lần sau tự lăn vào bếp mà nấu - nàng nói vô cùng hống hách

- Chị tưởng tôi bỏ tiền ra thuê người làm là để tự mình đi nấu ăn sao? - hắn bực mình oán trách

- Nhưng trong hợp đồng cũng đâu có yêu cầu trình độ nấu ăn 5 sao đâu?

- Rõ nấu ăn dở còn bày đặt chống chế - xin lỗi nha, hắn bây giờ mới giống người đang chống chế, cãi không lại người ta còn nói - mì tôm ăn còn ngon hơn - thấy mình đuối lí, hắn lí nhí chê bai

Nhưng bẩm sinh tai nàng rất thính, cả tiếng muỗi vo ve còn nghe ra chứ đừng nói là lời nói xấu, ngay trước mặt mình như vậy. Nàng nhếch mép vẫn bình tĩnh dùng cơm

- Thích thì đi chế mí tôm mà ăn đi. Còn đồ ăn thừa tôi sẽ đem về nhà cho mấy ma đói ăn tiếp. Dù sao cũng chẳng phải tiền của tôi

Nghe nàng nói vậy, hắn có chết cũng phải chết sạch, ăn hết đồ ăn mới thôi

- Ăn xong rửa chén bát, về nhớ đóng cửa - vừa ăn xong hắn liền đứng phắt dậy, dặn dò rồi ngoe nguẩy đi về phòng

Đó đó, thấy chưa, thấy chưa, số phận của người làm bị đối xử như giẻ rách đó, nàng thề sẽ trả thù, sẽ tận diệt hắn. Mối thù ngàn năm không đổi đó, nàng sẽ thay bản thân mà hoàn trả cả vốn lẫn lời cho hắn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương