Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
-
Chương 138
Khi ấy, mỗi ngày sau khi tan làm, Du Thư Nam đều sẽ đưa con đến nhà ông bà nội, giúp mẹ chồng nấu cơm, dựng tai lên nghe điện thoại. Khi điện thoại đổ chuông, trái tim của cô cũng nảy lên theo tiếng chuông, Tống Lương Ngọc tán gẫu với bố mẹ mấy câu, sau đó nói chuyện với Tống Thu Hàn, hỏi thăm cậu nhóc học hành thế nào, có lúc sẽ nói tiếng Anh với cậu nhóc, sau đó giúp cậu nhóc chỉ ra vấn đề của mình.
Du Thư Nam đứng bên cạnh lắng nghe Tống Lương Ngọc nói chuyện, anh vẫn như thế, không gấp gáp không ồn ào. Khi có cô ở đó, lúc anh nói chuyện với Tống Thu Hàn xong, bố mẹ chồng sẽ bảo: “Thư Nam cũng ở đây, hai đứa nói chuyện đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc không muốn bố mẹ nhìn ra vấn đề của hai người nên đồng ý nghe máy. Du Thư Nam nhận lấy điện thoại, ông bà nội sẽ đưa Tống Thu Hàn ra ngoài, để cho họ có cơ hội trò chuyện riêng. Nhưng trước nay Tống Lương Ngọc không hề nói chuyện, lúc nào anh cũng im lặng một hồi, sau đó nói: “Tôi còn có việc, cúp trước đây.”
“Tống Lương Ngọc.” Cuối cùng Du Thư Nam cũng lấy hết can đảm gọi anh: “Lúc nãy anh vừa ho, anh ốm rồi sao?”
“Không.”
“Nếu anh ốm thì nhớ phải uống thuốc đấy nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
Du Thư Nam muốn nói với anh nhiều hơn, nhưng lại lo chi phí gọi điện ra nước ngoài đắt đỏ, anh chi trả khó khăn. Cô nghe người khác nói những người mới tới nước ngoài sống cực khổ lắm. Cô đã mở nghiệp vụ gọi điện thoại đường dài cho nhà mình, sau đó tính toán thời gian gọi cho anh, nhưng cứ mỗi khi đặt tay lên điện thoại, cô lại chẳng dám gọi.
Cô biết mình đã phá hỏng tất cả, hai ngày ấy chắc chắn sẽ trở thành dằm trong tim Tống Lương Ngọc, không thể nào lấy ra được.
Có một ngày sau khi tan làm, cuối cùng cô cũng gọi điện thoại. Đầu dây bên kia nhấc máy, cô nghe thấy Tống Lương Ngọc nói hello, âm giọng rất ấm áp.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Là em, Du Thư Nam đây.”
Tống Lương Ngọc nghệt ra, anh không ngờ rằng Du Thư Nam sẽ chủ động gọi cho mình, thế là anh hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
“Có.”
“Chuyện gì?”
“Thu Hàn thi được nhất lớp.” Hôm qua ở nhà ông bà nội, Tống Thu Hàn đã nói chuyện này rồi. Nhưng Du Thư Nam không biết nên nói gì với anh, chỉ đành nhắc lại: “Nó rất thông minh, bà nội còn nói nó có năng khiếu giống anh.”
Tống Lương Ngọc im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Du Thư Nam, cô còn chuyện gì khác không? Cứ nói thẳng đi. Cuộc gọi quốc tế không rẻ đâu. Cô muốn nói chuyện ly hôn với tôi sao? Cô muốn xử lý ngày nào, cứ báo thời gian cho tôi là được.”
“Em không có chuyện gì khác, gọi cho anh chỉ muốn nói với anh: Em nhớ anh.” Du Thư Nam nói xong thì nhẹ nhàng tắt máy, sau đó lặng lẽ bật khóc. Cô cảm thấy cả đời này cô sẽ không bao giờ được Tống Lương Ngọc tha thứ, cô nói chính cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Cô muốn được nói thêm vài câu với Tống Lương Ngọc, nhưng Tống Lương Ngọc không thèm để ý đến cô.
Hôm sau cô vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho anh, chuông đổ rất lâu thì Tống Lương Ngọc mới chịu nhấc máy. Du Thư Nam nói với anh: “Hôm nay có tuyết đầu mùa, Thu Hàn đã viết tên anh trên nền tuyết đấy.”
Tống Lương Ngọc không hiểu tại sao Du Thư Nam lại cố tình làm vậy, bỗng chốc anh không biết nên trả lời thế nào. Còn cô, cô nhẹ giọng hỏi anh: “Bao giờ anh về? Trước đây anh nói mùa đông sẽ về một lần cơ mà? Mùa đông đến rồi.”
“Năm nay tôi không về nữa.” Tống Lương Ngọc vừa mới đến Mỹ, vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, khó khăn lắm mới đứng vững được một chút, anh không muốn để lỡ mất cơ hội.
“Em có thể xin visa đến thăm anh không?”
“Không cần đâu, cô đến đây tôi cũng không có thời gian bên cạnh cô.”
Tống Lương Ngọc không muốn gặp Du Thư Nam. Du Thư Nam trong lòng anh cũng biến thành một ấn tượng mơ hồ, dường như anh còn chẳng nhớ được hình dáng của cô nữa. Cuộc hôn nhân của họ đã đi đến bước đường này, cũng không cần thiết phải níu kéo làm gì.
“Đợi tôi về chúng ta ly hôn đi.” Tống Lương Ngọc bình tĩnh nói với cô: “Đừng nói không ly hôn là vì tốt cho con, để con sống trong một gia đình bất thường như vậy, sẽ càng làm nó tổn thương nhiều hơn thôi.”
“Nếu anh đã nhất quyết như vậy, thì được thôi.” Những ngày này Du Thư Nam cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, cô biết Tống Lương Ngọc sẽ không yêu cô nữa, chính cô là người đã phá nát mọi thứ. Tống Lương Ngọc có tương lai rộng mở phía trước, anh là một người dù có ở bất kỳ đâu cũng xuất sắc như vậy, anh xứng đáng có một cô gái tốt hơn, một cô gái mà ngay từ lúc bắt đầu đã yêu thương thân mật với anh. Du Thư Nam nén nước mắt, giọng nói của cô qua ống nghe như tiếng thở dài khe khẽ: “Vậy khi nào thì anh quay về?”
“Năm sau.”
“Được rồi.”
Một cuộc hôn nhân đi đến hồi kết có lẽ chính là như thế này, sẽ luôn có một người phải gánh chịu hậu quả cho hành động của chính mình. Du Thư Nam biết cô nên gánh chịu tất cả những điều này. Lần tới đưa Tống Thu Hàn qua nhà nội, lúc đợi điện thoại, cô sẽ không đứng bên cạnh nữa, cho dù cô rất nhớ Tống Lương Ngọc, muốn được nghe giọng nói của anh, nhưng cô biết cô phải buông tay thôi.
Kể từ lúc đó Du Thư Nam đã thực sự trưởng thành. Cô bất chợt nhận ra trước đây bản thân mình ích kỷ, tùy tiện và quá quắt đến nhường nào, cuối cùng cô cũng hiểu cho Tống Lương Ngọc, người như anh chắc chắn không thể bắt tay với bố của cô để chia rẽ tình yêu của cô.
Du Thư Nam bắt đầu nỗ lực làm việc hơn, cô nghĩ sau khi hai người ly hôn, cô sẽ nuôi nấng Tống Thu Hàn thật tốt, một người mẹ cố gắng sẽ là tấm gương tốt nhất cho con. Năng lực chuyên môn của cô rất tốt, thái độ chân thành, các bạn sinh viên rất thích cô. Ngoài công việc giảng dạy, khi rảnh rỗi, cô còn làm việc tại văn phòng giáo vụ, tìm hiểu gia đình các sinh viên, phân phát học bổng và tổ chức các hoạt động cho sinh viên. Dần dần, cô trở nên vui vẻ và hòa nhập với sinh viên hơn. Lớp văn học phương Tây của cô đã trở thành một lớp nổi tiếng trong trường, rất nhiều sinh viên của khoa khác đều đến nghe giảng.
Cô trở thành khung cảnh đẹp nhất trong khuôn viên Xuân Đại. Trước đây cô cũng là cảnh đẹp, nhưng lúc đó cô còn trẻ, là thanh xuân giao phó cho cô vẻ đẹp. Còn sau này, trải qua năm tháng lắng đọng, nét đẹp của cô đã không thể nào bị cướp đi được nữa.
Cô đón Tống Thu Hàn tan học, các bạn sinh viên đều sẽ vây quanh cô không chịu rời đi, cô còn nghe thấy bọn trẻ nói với Tống Thu Hàn: “Mẹ cậu đẹp thật đấy!”
Sau này Du Thư Nam thích may quần áo. Cô mua vải về tự mình may. Trong đêm khuya tĩnh mịch, nếu không muốn đọc sách, cô sẽ may quần áo dưới ánh đèn, tiếng máy may kêu cạch cạch cạch khiến đêm tối trở nên không còn dài lê thê nữa. Cô cũng may quần áo cho Tống Lương Ngọc, mặc dù cô biết rằng anh sẽ không bao giờ mặc chúng, nhưng cô vẫn làm. Cô khâu tay áo và đường viền cổ áo của Tống Lương Ngọc bằng những vật liệu còn sót lại từ việc may quần áo cho mình. Khi hai mảnh quần áo được ghép lại với nhau, vừa nhìn là biết chúng được may từ một mảnh vải, tới khi treo lên, nhìn vô cùng thân mật.
Ngày Tống Lương Ngọc quay về, trường lại sắp xếp cho cô thêm một tiết học. Lúc đó là mùa đông, cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối bằng vải bông màu đỏ sẫm do chính cô tự tay may, tà áo được đính thêm vài cái khuy tròn màu đen, cô đứng trên bục giảng giảng về văn học phương Tây. Một Trung một Tây đối chọi nhau rõ ràng, Tống Thu Hàn kéo anh đi đón cô tan lớp, vừa đẩy cửa phòng học ra, Tống Lương Ngọc liền nhìn thấy cảnh này.
Du Thư Nam viết lên bảng “Văn Hóa Phục Hưng của Shakespeare”, quay đầu lại nhìn thấy Tống Lương Ngọc và Tống Thu Hàn đứng trên bậc thang trước cửa phòng học. Tống Lương Ngọc vẫn gọn gàng sạch sẽ, anh vẫn tuấn tú phong độ như trước đây, trái tim cô đập loạn nhịp, vô thức nhìn xuống quần áo của mình, vẫn ổn, vẫn tươm tất sạch sẽ lắm.
Tống Lương Ngọc và Tống Thu Hàn tìm hai chỗ duy nhất ở phía sau để nghe cô giảng bài, giảng đường của trường đại học lớn như vậy mà chật kín người, Du Thư Nam đứng đó như một bức tranh bất hủ cùng năm tháng. Tống Lương Ngọc đột nhiên nhớ lại vì sao năm đó anh lại yêu cô. Trước giờ cô luôn đặc biệt, không tranh giành đấu đá, luôn an tĩnh như vậy, thậm chí cô có tài năng vượt trội nhưng vẫn không vì thế mà tự cao. Giống như hôm nay, rõ ràng cô là người đặt biệt nhất trong lớp học này, nhưng cô lại mang theo nét khiêm tốn.
Có lẽ sự sắc bén và gai góc của cô đều đã dùng cho Tống Lương Ngọc cả rồi.
Ánh mắt của Du Thư Nam không dám nhìn Tống Lương Ngọc, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bã, họ sắp ly hôn rồi. Trước khi anh về, họ đã nghiêm túc nói chuyện điện thoại, xác nhận các thủ tục ly hôn.
Du Thư Nam nói: “Cuộc đời của Shakespeare chắc chắn đã trải qua nỗi đau mà người đời không thể biết đến, nên ông mới biết viết bi kịch.” Giảng đến đây, cô chợt dừng lại, vành mắt đã đỏ ửng.
Sau khi tan học, cô cúi người cảm ơn các bạn sinh viên, cảm ơn mọi người đã nghe cô giảng, sau đó đứng trên bục giảng đợi Tống Lương Ngọc.
“Anh đến khi nào thế?”
“Buổi sáng.”
“Tối nay anh ăn cơm ở đâu?”
“Ở nhà đi. Tôi thăm bố mẹ hai nhà trước đã, tối nay cả nhà ba người chúng ta cùng dùng bữa.”
“Được.”
Ba người bước ra ngoài, Tống Thu Hàn đi ở giữa, Du Thư Nam và Tống Lương Ngọc đi hai bên, hai người chẳng ai nói chuyện với ai. Sau khi bước vào nhà, Du Thư Nam cởi áo khoác, nói với Tống Lương Ngọc: “Em đi nấu cơm, đã lâu rồi anh không về, anh ở chơi với con chút đã.”
Cô bước vào nhà bếp, đeo tạp dề lên. Trong nhà đã thay mấy cô giúp việc, nấu cơm cũng không ngon, thế là sau đó cô đã tự học nấu ăn. Cô ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới sau này chắc chắn họ sẽ rất khó có cơ hội được ăn cơm cùng nhau, thế là cô làm thêm vài món, có cá, có thịt, còn có cả canh.
Tống Lương Ngọc nhìn một bàn đầy thức ăn, có một chút ngạc nhiên, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng mười ngón tay không chạm nước dương xuân lúc ấy, cuối cùng cũng đã lạc đến nhân gian. Tống Thu Hàn ngồi trên bàn ăn chốc lại gắp thức ăn cho bố, chốc lại gắp cho mẹ, cậu bé vô cùng vui vẻ. Cậu lắc lắc đầu nói: “Bố mẹ của con là tuyệt vời nhất!”
Cậu còn nói: “Bố ơi, mẹ ơi, con vui lắm, ba người chúng ta phải ăn nhiều nữa đi.”
Trông y hệt một ông cụ non vậy.
Dù cậu nhóc còn nhỏ nhưng ăn cơm vô cùng lịch sự, không hề đùa giỡn giống những bạn đồng trang lứa, Du Thư Nam đã nuôi dạy cậu nhóc rất tốt.
Tống Lương Ngọc không nhịn được mà nựng mặt cậu, cậu đỏ mặt tránh đi: “Bố, con đã lớn rồi đấy nhé.”
Một cậu nhóc tám tuổi nói mình đã lớn rồi. Tống Lương Ngọc không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Khi anh nhìn Tống Thu Hàn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng trìu mến, ánh mắt tràn ngập vẻ tự hào, nhưng khi nhìn Du Thư Nam lại khắc chế và rất khách sáo, giống như họ chẳng thân quen gì mấy.
Tối đến, Tống Thu Hàn đã ngủ, hai người ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn.
“Em ly hôn không có điều kiện gì cả, em là người sai, sẽ không lấy bất cứ thứ gì. Nhưng con sẽ do em nuôi dưỡng.” Du Thư Nam nói mình là người có lỗi, cô biết hai ngày cô bỏ đi ấy sẽ mãi mãi không thể giải thích được, vậy thì cô sẽ không giải thích nữa.
“Cô không cần ra đi với hai bàn tay trắng đâu, tôi không ở đây, nhà cửa, xe, tiền tiết kiệm đều là của cô. Còn tôi muốn được nuôi con, cho đến khi nó trường thành.”
Du Thư Nam không muốn bàn luận nữa, cô cảm thấy quá trình này thật sự quá khó coi, thế là gật đầu: “Được rồi.” Cô đứng lên: “Có phải anh bị lệch múi giờ không? Nghỉ ngơi sớm đi, phòng ốc em đã chuẩn bị xong rồi.”
“Cảm ơn.” Tống Lương Ngọc nói lời cảm ơn với cô, anh theo cô lên lầu, sau đó quay về phòng của mình. Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, chăn đệm đều là đồ mới, hơn nữa còn có hương thơm dịu nhẹ. Bên gối còn có một lọ dầu cù là, có lúc anh thức đêm làm việc cần dùng tới, không ngờ Du Thư Nam đã chuẩn bị thứ này cho anh.
Tống Lương Ngọc lệch múi giờ, nửa đêm không ngủ được, định xuống lầu ngồi một lúc, lại nhìn thấy Du Thư Nam ngồi trên sô pha đọc sách. Thấy anh đi xuống, cô vội vàng đứng dậy.
“Sao cô còn chưa ngủ?” Tống Lương Ngọc hỏi cô.
“Không ngủ được. Anh thì sao?”
“Tôi xuống lầu uống nước.”
“Trời lạnh lắm, anh uống nước ấm đi.” Du Thư Nam đứng lên vào nhà bếp nấu nước, cô đứng đó đợi nước sôi, nghe ngoài cửa có tiếng động, nhìn thấy Tống Lương Ngọc đứng sau lưng cô.
“Tôi hỏi cô câu cuối cùng.” Tống Lương Ngọc cho tay vào túi quần.
“Câu gì?”
“Cô ở bên tôi trải qua cuộc sống vợ chồng, cô có từng vui vẻ chưa?”
Du Thư Nam không biết nên trả lời anh thế nào, có nói với anh thì chắc chắn anh cũng không tin, nhưng quả thực cô rất vui vẻ, thậm chí còn chìm đắm. Mặt cô dần ửng đỏ, quay người lại nhìn ấm nước sôi. Cô không thể nói với ông điều này, cô sợ mình không nhịn được lại làm ra chuyện gì nữa, như vậy Tống Lương Ngọc sẽ cảm thấy cô lại muốn sỉ nhục anh.
“Tôi hỏi cô, cô đã từng hạnh phúc chưa?” Tống Lương Ngọc cố chấp muốn có được đáp án, thậm chí anh còn nghi ngờ bản thân, nếu như anh đủ tốt thì sao hai ngày đó cô còn phải bỏ đi?
Du Thư Nam không trả lời, rót một ly nước ấm đặt lên bàn, rồi vòng qua anh đi lên lầu. Tống Lương Ngọc không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, tại sao lại muốn có một đáp án như thế trước ngày ly hôn. Anh đi theo sau Du Thư Nam, cùng cô bước vào phòng cô.
“Trả lời tôi đi.”
Du Thư Nam đã đáp lại anh bằng hành động, cô hôn anh như lúc họ đã làm trong đêm đầu tiên sau khi kết hôn. Nhưng lần này vừa vội vã vừa mạnh mẽ, đầu Tống Lương Ngọc như nổ tung, anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô đã nắm lấy tay anh, hôn lên môi anh rồi thủ thỉ: “Đây là đáp án, Tống Lương Ngọc.”
Sau khi anh rời đi, không biết trải qua bao nhiêu đêm, cô nhớ anh, nhớ đến nỗi không thể chợp mắt. Cô phải dựa vào may vá để trải qua những đêm cô đơn tĩnh lặng, Du Thư Nam đã học được một loại tình yêu khác, một loại tình yêu lâu dài và chu đáo.
Cô cố gắng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, buông tay Tống Lương Ngọc ra, lùi về sau một bước, đặt đầu ngón tay lên môi. Cô đang rất bối rối, những cặp vợ chồng khác trong đêm trước khi ly hôn sẽ làm gì? Cô chưa từng học, cô không biết.
“Anh nên đi....”
Tống Lương Ngọc bước tới cúi người hôn lên môi cô, chặn lại lời cô đang nói. Anh vốn không thể lừa bản thân mình được, khi anh bước vào giảng đường và nhìn thấy cô đứng trên bục giảng, anh đã bắt đầu dao động rồi. Anh không thể thoát khỏi lời nguyền mang tên Du Thư Nam.
Hai người quấn lấy nhau, trước đây Du Thư Nam không hề biết khi một người phụ nữ nhớ một người đàn ông sẽ mãnh liệt đến vậy. Chỉ bao nhiêu đó thôi là không đủ, nhưng phòng con trai cách đó không xa, họ không dám phát ra tiếng, họ ở trong bóng tối miên man giao triền hết lần này đến lần khác. Mồ hôi túa ra như tắm, ngọt ngào say xưa.
Sau khi kết thúc, Du Thư Nam ôm chặt Tống Lương Ngọc, cô không nói năng gì, cánh tay không hề buông ra, những lời xin lỗi của cô đều nằm trong cái ôm này.
“Ngày mai đưa Thu Hàn đến Cung thiếu nhi chơi đi.” Tống Lương Ngọc ôm lấy vai cô, nhỏ giọng nói.
Du Thư Nam đứng bên cạnh lắng nghe Tống Lương Ngọc nói chuyện, anh vẫn như thế, không gấp gáp không ồn ào. Khi có cô ở đó, lúc anh nói chuyện với Tống Thu Hàn xong, bố mẹ chồng sẽ bảo: “Thư Nam cũng ở đây, hai đứa nói chuyện đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tống Lương Ngọc không muốn bố mẹ nhìn ra vấn đề của hai người nên đồng ý nghe máy. Du Thư Nam nhận lấy điện thoại, ông bà nội sẽ đưa Tống Thu Hàn ra ngoài, để cho họ có cơ hội trò chuyện riêng. Nhưng trước nay Tống Lương Ngọc không hề nói chuyện, lúc nào anh cũng im lặng một hồi, sau đó nói: “Tôi còn có việc, cúp trước đây.”
“Tống Lương Ngọc.” Cuối cùng Du Thư Nam cũng lấy hết can đảm gọi anh: “Lúc nãy anh vừa ho, anh ốm rồi sao?”
“Không.”
“Nếu anh ốm thì nhớ phải uống thuốc đấy nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
Du Thư Nam muốn nói với anh nhiều hơn, nhưng lại lo chi phí gọi điện ra nước ngoài đắt đỏ, anh chi trả khó khăn. Cô nghe người khác nói những người mới tới nước ngoài sống cực khổ lắm. Cô đã mở nghiệp vụ gọi điện thoại đường dài cho nhà mình, sau đó tính toán thời gian gọi cho anh, nhưng cứ mỗi khi đặt tay lên điện thoại, cô lại chẳng dám gọi.
Cô biết mình đã phá hỏng tất cả, hai ngày ấy chắc chắn sẽ trở thành dằm trong tim Tống Lương Ngọc, không thể nào lấy ra được.
Có một ngày sau khi tan làm, cuối cùng cô cũng gọi điện thoại. Đầu dây bên kia nhấc máy, cô nghe thấy Tống Lương Ngọc nói hello, âm giọng rất ấm áp.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Là em, Du Thư Nam đây.”
Tống Lương Ngọc nghệt ra, anh không ngờ rằng Du Thư Nam sẽ chủ động gọi cho mình, thế là anh hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
“Có.”
“Chuyện gì?”
“Thu Hàn thi được nhất lớp.” Hôm qua ở nhà ông bà nội, Tống Thu Hàn đã nói chuyện này rồi. Nhưng Du Thư Nam không biết nên nói gì với anh, chỉ đành nhắc lại: “Nó rất thông minh, bà nội còn nói nó có năng khiếu giống anh.”
Tống Lương Ngọc im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Du Thư Nam, cô còn chuyện gì khác không? Cứ nói thẳng đi. Cuộc gọi quốc tế không rẻ đâu. Cô muốn nói chuyện ly hôn với tôi sao? Cô muốn xử lý ngày nào, cứ báo thời gian cho tôi là được.”
“Em không có chuyện gì khác, gọi cho anh chỉ muốn nói với anh: Em nhớ anh.” Du Thư Nam nói xong thì nhẹ nhàng tắt máy, sau đó lặng lẽ bật khóc. Cô cảm thấy cả đời này cô sẽ không bao giờ được Tống Lương Ngọc tha thứ, cô nói chính cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Cô muốn được nói thêm vài câu với Tống Lương Ngọc, nhưng Tống Lương Ngọc không thèm để ý đến cô.
Hôm sau cô vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho anh, chuông đổ rất lâu thì Tống Lương Ngọc mới chịu nhấc máy. Du Thư Nam nói với anh: “Hôm nay có tuyết đầu mùa, Thu Hàn đã viết tên anh trên nền tuyết đấy.”
Tống Lương Ngọc không hiểu tại sao Du Thư Nam lại cố tình làm vậy, bỗng chốc anh không biết nên trả lời thế nào. Còn cô, cô nhẹ giọng hỏi anh: “Bao giờ anh về? Trước đây anh nói mùa đông sẽ về một lần cơ mà? Mùa đông đến rồi.”
“Năm nay tôi không về nữa.” Tống Lương Ngọc vừa mới đến Mỹ, vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, khó khăn lắm mới đứng vững được một chút, anh không muốn để lỡ mất cơ hội.
“Em có thể xin visa đến thăm anh không?”
“Không cần đâu, cô đến đây tôi cũng không có thời gian bên cạnh cô.”
Tống Lương Ngọc không muốn gặp Du Thư Nam. Du Thư Nam trong lòng anh cũng biến thành một ấn tượng mơ hồ, dường như anh còn chẳng nhớ được hình dáng của cô nữa. Cuộc hôn nhân của họ đã đi đến bước đường này, cũng không cần thiết phải níu kéo làm gì.
“Đợi tôi về chúng ta ly hôn đi.” Tống Lương Ngọc bình tĩnh nói với cô: “Đừng nói không ly hôn là vì tốt cho con, để con sống trong một gia đình bất thường như vậy, sẽ càng làm nó tổn thương nhiều hơn thôi.”
“Nếu anh đã nhất quyết như vậy, thì được thôi.” Những ngày này Du Thư Nam cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, cô biết Tống Lương Ngọc sẽ không yêu cô nữa, chính cô là người đã phá nát mọi thứ. Tống Lương Ngọc có tương lai rộng mở phía trước, anh là một người dù có ở bất kỳ đâu cũng xuất sắc như vậy, anh xứng đáng có một cô gái tốt hơn, một cô gái mà ngay từ lúc bắt đầu đã yêu thương thân mật với anh. Du Thư Nam nén nước mắt, giọng nói của cô qua ống nghe như tiếng thở dài khe khẽ: “Vậy khi nào thì anh quay về?”
“Năm sau.”
“Được rồi.”
Một cuộc hôn nhân đi đến hồi kết có lẽ chính là như thế này, sẽ luôn có một người phải gánh chịu hậu quả cho hành động của chính mình. Du Thư Nam biết cô nên gánh chịu tất cả những điều này. Lần tới đưa Tống Thu Hàn qua nhà nội, lúc đợi điện thoại, cô sẽ không đứng bên cạnh nữa, cho dù cô rất nhớ Tống Lương Ngọc, muốn được nghe giọng nói của anh, nhưng cô biết cô phải buông tay thôi.
Kể từ lúc đó Du Thư Nam đã thực sự trưởng thành. Cô bất chợt nhận ra trước đây bản thân mình ích kỷ, tùy tiện và quá quắt đến nhường nào, cuối cùng cô cũng hiểu cho Tống Lương Ngọc, người như anh chắc chắn không thể bắt tay với bố của cô để chia rẽ tình yêu của cô.
Du Thư Nam bắt đầu nỗ lực làm việc hơn, cô nghĩ sau khi hai người ly hôn, cô sẽ nuôi nấng Tống Thu Hàn thật tốt, một người mẹ cố gắng sẽ là tấm gương tốt nhất cho con. Năng lực chuyên môn của cô rất tốt, thái độ chân thành, các bạn sinh viên rất thích cô. Ngoài công việc giảng dạy, khi rảnh rỗi, cô còn làm việc tại văn phòng giáo vụ, tìm hiểu gia đình các sinh viên, phân phát học bổng và tổ chức các hoạt động cho sinh viên. Dần dần, cô trở nên vui vẻ và hòa nhập với sinh viên hơn. Lớp văn học phương Tây của cô đã trở thành một lớp nổi tiếng trong trường, rất nhiều sinh viên của khoa khác đều đến nghe giảng.
Cô trở thành khung cảnh đẹp nhất trong khuôn viên Xuân Đại. Trước đây cô cũng là cảnh đẹp, nhưng lúc đó cô còn trẻ, là thanh xuân giao phó cho cô vẻ đẹp. Còn sau này, trải qua năm tháng lắng đọng, nét đẹp của cô đã không thể nào bị cướp đi được nữa.
Cô đón Tống Thu Hàn tan học, các bạn sinh viên đều sẽ vây quanh cô không chịu rời đi, cô còn nghe thấy bọn trẻ nói với Tống Thu Hàn: “Mẹ cậu đẹp thật đấy!”
Sau này Du Thư Nam thích may quần áo. Cô mua vải về tự mình may. Trong đêm khuya tĩnh mịch, nếu không muốn đọc sách, cô sẽ may quần áo dưới ánh đèn, tiếng máy may kêu cạch cạch cạch khiến đêm tối trở nên không còn dài lê thê nữa. Cô cũng may quần áo cho Tống Lương Ngọc, mặc dù cô biết rằng anh sẽ không bao giờ mặc chúng, nhưng cô vẫn làm. Cô khâu tay áo và đường viền cổ áo của Tống Lương Ngọc bằng những vật liệu còn sót lại từ việc may quần áo cho mình. Khi hai mảnh quần áo được ghép lại với nhau, vừa nhìn là biết chúng được may từ một mảnh vải, tới khi treo lên, nhìn vô cùng thân mật.
Ngày Tống Lương Ngọc quay về, trường lại sắp xếp cho cô thêm một tiết học. Lúc đó là mùa đông, cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối bằng vải bông màu đỏ sẫm do chính cô tự tay may, tà áo được đính thêm vài cái khuy tròn màu đen, cô đứng trên bục giảng giảng về văn học phương Tây. Một Trung một Tây đối chọi nhau rõ ràng, Tống Thu Hàn kéo anh đi đón cô tan lớp, vừa đẩy cửa phòng học ra, Tống Lương Ngọc liền nhìn thấy cảnh này.
Du Thư Nam viết lên bảng “Văn Hóa Phục Hưng của Shakespeare”, quay đầu lại nhìn thấy Tống Lương Ngọc và Tống Thu Hàn đứng trên bậc thang trước cửa phòng học. Tống Lương Ngọc vẫn gọn gàng sạch sẽ, anh vẫn tuấn tú phong độ như trước đây, trái tim cô đập loạn nhịp, vô thức nhìn xuống quần áo của mình, vẫn ổn, vẫn tươm tất sạch sẽ lắm.
Tống Lương Ngọc và Tống Thu Hàn tìm hai chỗ duy nhất ở phía sau để nghe cô giảng bài, giảng đường của trường đại học lớn như vậy mà chật kín người, Du Thư Nam đứng đó như một bức tranh bất hủ cùng năm tháng. Tống Lương Ngọc đột nhiên nhớ lại vì sao năm đó anh lại yêu cô. Trước giờ cô luôn đặc biệt, không tranh giành đấu đá, luôn an tĩnh như vậy, thậm chí cô có tài năng vượt trội nhưng vẫn không vì thế mà tự cao. Giống như hôm nay, rõ ràng cô là người đặt biệt nhất trong lớp học này, nhưng cô lại mang theo nét khiêm tốn.
Có lẽ sự sắc bén và gai góc của cô đều đã dùng cho Tống Lương Ngọc cả rồi.
Ánh mắt của Du Thư Nam không dám nhìn Tống Lương Ngọc, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bã, họ sắp ly hôn rồi. Trước khi anh về, họ đã nghiêm túc nói chuyện điện thoại, xác nhận các thủ tục ly hôn.
Du Thư Nam nói: “Cuộc đời của Shakespeare chắc chắn đã trải qua nỗi đau mà người đời không thể biết đến, nên ông mới biết viết bi kịch.” Giảng đến đây, cô chợt dừng lại, vành mắt đã đỏ ửng.
Sau khi tan học, cô cúi người cảm ơn các bạn sinh viên, cảm ơn mọi người đã nghe cô giảng, sau đó đứng trên bục giảng đợi Tống Lương Ngọc.
“Anh đến khi nào thế?”
“Buổi sáng.”
“Tối nay anh ăn cơm ở đâu?”
“Ở nhà đi. Tôi thăm bố mẹ hai nhà trước đã, tối nay cả nhà ba người chúng ta cùng dùng bữa.”
“Được.”
Ba người bước ra ngoài, Tống Thu Hàn đi ở giữa, Du Thư Nam và Tống Lương Ngọc đi hai bên, hai người chẳng ai nói chuyện với ai. Sau khi bước vào nhà, Du Thư Nam cởi áo khoác, nói với Tống Lương Ngọc: “Em đi nấu cơm, đã lâu rồi anh không về, anh ở chơi với con chút đã.”
Cô bước vào nhà bếp, đeo tạp dề lên. Trong nhà đã thay mấy cô giúp việc, nấu cơm cũng không ngon, thế là sau đó cô đã tự học nấu ăn. Cô ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới sau này chắc chắn họ sẽ rất khó có cơ hội được ăn cơm cùng nhau, thế là cô làm thêm vài món, có cá, có thịt, còn có cả canh.
Tống Lương Ngọc nhìn một bàn đầy thức ăn, có một chút ngạc nhiên, cô tiểu thư lá ngọc cành vàng mười ngón tay không chạm nước dương xuân lúc ấy, cuối cùng cũng đã lạc đến nhân gian. Tống Thu Hàn ngồi trên bàn ăn chốc lại gắp thức ăn cho bố, chốc lại gắp cho mẹ, cậu bé vô cùng vui vẻ. Cậu lắc lắc đầu nói: “Bố mẹ của con là tuyệt vời nhất!”
Cậu còn nói: “Bố ơi, mẹ ơi, con vui lắm, ba người chúng ta phải ăn nhiều nữa đi.”
Trông y hệt một ông cụ non vậy.
Dù cậu nhóc còn nhỏ nhưng ăn cơm vô cùng lịch sự, không hề đùa giỡn giống những bạn đồng trang lứa, Du Thư Nam đã nuôi dạy cậu nhóc rất tốt.
Tống Lương Ngọc không nhịn được mà nựng mặt cậu, cậu đỏ mặt tránh đi: “Bố, con đã lớn rồi đấy nhé.”
Một cậu nhóc tám tuổi nói mình đã lớn rồi. Tống Lương Ngọc không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Khi anh nhìn Tống Thu Hàn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng trìu mến, ánh mắt tràn ngập vẻ tự hào, nhưng khi nhìn Du Thư Nam lại khắc chế và rất khách sáo, giống như họ chẳng thân quen gì mấy.
Tối đến, Tống Thu Hàn đã ngủ, hai người ngồi đối diện nhau dưới ánh đèn.
“Em ly hôn không có điều kiện gì cả, em là người sai, sẽ không lấy bất cứ thứ gì. Nhưng con sẽ do em nuôi dưỡng.” Du Thư Nam nói mình là người có lỗi, cô biết hai ngày cô bỏ đi ấy sẽ mãi mãi không thể giải thích được, vậy thì cô sẽ không giải thích nữa.
“Cô không cần ra đi với hai bàn tay trắng đâu, tôi không ở đây, nhà cửa, xe, tiền tiết kiệm đều là của cô. Còn tôi muốn được nuôi con, cho đến khi nó trường thành.”
Du Thư Nam không muốn bàn luận nữa, cô cảm thấy quá trình này thật sự quá khó coi, thế là gật đầu: “Được rồi.” Cô đứng lên: “Có phải anh bị lệch múi giờ không? Nghỉ ngơi sớm đi, phòng ốc em đã chuẩn bị xong rồi.”
“Cảm ơn.” Tống Lương Ngọc nói lời cảm ơn với cô, anh theo cô lên lầu, sau đó quay về phòng của mình. Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, chăn đệm đều là đồ mới, hơn nữa còn có hương thơm dịu nhẹ. Bên gối còn có một lọ dầu cù là, có lúc anh thức đêm làm việc cần dùng tới, không ngờ Du Thư Nam đã chuẩn bị thứ này cho anh.
Tống Lương Ngọc lệch múi giờ, nửa đêm không ngủ được, định xuống lầu ngồi một lúc, lại nhìn thấy Du Thư Nam ngồi trên sô pha đọc sách. Thấy anh đi xuống, cô vội vàng đứng dậy.
“Sao cô còn chưa ngủ?” Tống Lương Ngọc hỏi cô.
“Không ngủ được. Anh thì sao?”
“Tôi xuống lầu uống nước.”
“Trời lạnh lắm, anh uống nước ấm đi.” Du Thư Nam đứng lên vào nhà bếp nấu nước, cô đứng đó đợi nước sôi, nghe ngoài cửa có tiếng động, nhìn thấy Tống Lương Ngọc đứng sau lưng cô.
“Tôi hỏi cô câu cuối cùng.” Tống Lương Ngọc cho tay vào túi quần.
“Câu gì?”
“Cô ở bên tôi trải qua cuộc sống vợ chồng, cô có từng vui vẻ chưa?”
Du Thư Nam không biết nên trả lời anh thế nào, có nói với anh thì chắc chắn anh cũng không tin, nhưng quả thực cô rất vui vẻ, thậm chí còn chìm đắm. Mặt cô dần ửng đỏ, quay người lại nhìn ấm nước sôi. Cô không thể nói với ông điều này, cô sợ mình không nhịn được lại làm ra chuyện gì nữa, như vậy Tống Lương Ngọc sẽ cảm thấy cô lại muốn sỉ nhục anh.
“Tôi hỏi cô, cô đã từng hạnh phúc chưa?” Tống Lương Ngọc cố chấp muốn có được đáp án, thậm chí anh còn nghi ngờ bản thân, nếu như anh đủ tốt thì sao hai ngày đó cô còn phải bỏ đi?
Du Thư Nam không trả lời, rót một ly nước ấm đặt lên bàn, rồi vòng qua anh đi lên lầu. Tống Lương Ngọc không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, tại sao lại muốn có một đáp án như thế trước ngày ly hôn. Anh đi theo sau Du Thư Nam, cùng cô bước vào phòng cô.
“Trả lời tôi đi.”
Du Thư Nam đã đáp lại anh bằng hành động, cô hôn anh như lúc họ đã làm trong đêm đầu tiên sau khi kết hôn. Nhưng lần này vừa vội vã vừa mạnh mẽ, đầu Tống Lương Ngọc như nổ tung, anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô đã nắm lấy tay anh, hôn lên môi anh rồi thủ thỉ: “Đây là đáp án, Tống Lương Ngọc.”
Sau khi anh rời đi, không biết trải qua bao nhiêu đêm, cô nhớ anh, nhớ đến nỗi không thể chợp mắt. Cô phải dựa vào may vá để trải qua những đêm cô đơn tĩnh lặng, Du Thư Nam đã học được một loại tình yêu khác, một loại tình yêu lâu dài và chu đáo.
Cô cố gắng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, buông tay Tống Lương Ngọc ra, lùi về sau một bước, đặt đầu ngón tay lên môi. Cô đang rất bối rối, những cặp vợ chồng khác trong đêm trước khi ly hôn sẽ làm gì? Cô chưa từng học, cô không biết.
“Anh nên đi....”
Tống Lương Ngọc bước tới cúi người hôn lên môi cô, chặn lại lời cô đang nói. Anh vốn không thể lừa bản thân mình được, khi anh bước vào giảng đường và nhìn thấy cô đứng trên bục giảng, anh đã bắt đầu dao động rồi. Anh không thể thoát khỏi lời nguyền mang tên Du Thư Nam.
Hai người quấn lấy nhau, trước đây Du Thư Nam không hề biết khi một người phụ nữ nhớ một người đàn ông sẽ mãnh liệt đến vậy. Chỉ bao nhiêu đó thôi là không đủ, nhưng phòng con trai cách đó không xa, họ không dám phát ra tiếng, họ ở trong bóng tối miên man giao triền hết lần này đến lần khác. Mồ hôi túa ra như tắm, ngọt ngào say xưa.
Sau khi kết thúc, Du Thư Nam ôm chặt Tống Lương Ngọc, cô không nói năng gì, cánh tay không hề buông ra, những lời xin lỗi của cô đều nằm trong cái ôm này.
“Ngày mai đưa Thu Hàn đến Cung thiếu nhi chơi đi.” Tống Lương Ngọc ôm lấy vai cô, nhỏ giọng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook