Nửa đêm Tống Thu Hàn nhận được điện thoại của bố mình, giọng ông truyền tới từ bên kia đại dương nhẹ như gió thoảng.

“Gần đây bận việc à? Sức khỏe có tốt không?”

Tống Thu Hàn yên lặng một lát mới tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ: “Vẫn tốt ạ.” Anh dụi mắt ngồi dậy: “Còn bố thì sao?”

“Bố cũng khỏe. Hôm qua bố đi dự một bữa tiệc học thuật, gặp Trần Lĩnh, ông ấy bảo gần đây Trần Khoan Niên rất thích một lô đồ sứ trấn Cảnh Đức ở trong nước, do các bậc thầy làm, muốn tìm hiểu thị trường nước ngoài.”

Hôm nay bố anh vào đề hơi dài dòng, Tống Thu Hàn nghĩ thầm.

“Vâng.”

“Còn con thì sao? Gần đây đang quan tâm dự án nào vậy?”

“Gần đây con đang để ý một dự án kinh doanh trong lĩnh vực thú cưng, vẫn đang lên kế hoạch.”

“Còn chuyện tình cảm cá nhân thì sao? Mấy ngày trước bố xem tin tức nói con đang yêu một nữ diễn viên.”

Cuối cùng cũng vào chuyện chính rồi.

“Là chuyện hiểu lầm thôi ạ, phòng làm việc của cô ấy đã đưa ra thông báo rồi. Bọn con chỉ gặp nhau ở phòng chờ sân bay nói vài câu, không phải như lời đồn đâu bố.” Tống Thu Hàn giải thích với bố mình. Hai năm nay sức khỏe của bố anh không được tốt, anh cũng không muốn xung đột chính diện với ông.

“Vậy thì tốt. Con phải chắc chắn chuyện kết hôn của mình, không có người nào thích hợp hơn Phương Gia Lỵ đâu.”

“Hôn nhân không thể dựa vào chuyện phù hợp hay không. Nếu chỉ đơn giản xét xem có phù hợp hay không thì năm đó bố đã không lấy mẹ con rồi.”

Tống Thu Hàn vừa nhắc đến mẹ cả hai người liền lâm vào im lặng. Một lúc lâu sau Tống Thu Hàn mới nghe thấy tiếng bố mình thở dài cúp điện thoại. Anh cầm điện thoại một lúc rồi gửi tin nhắn cho bố mình: [Con không cố ý nhắc đến mẹ. Con đã nói với bố rồi, con không có ý định kết hôn, con người sống trên đời ngoại trừ phải nối dõi tông đường thì còn có rất nhiều chuyện đáng làm. Con trai không đáp ứng được tâm nguyện của bố là con bất hiếu.]

Sau đó anh không ngủ được nữa.

Anh đứng dậy đi xuống tầng uống nước, nhìn thấy Trần Khoan Niên đang nằm trên ghế sô pha, để một ngọn đèn lờ mờ, không biết đang suy nghĩ gì. Anh rót một ly nước ngồi đối diện anh ta: “Sao cậu còn chưa ngủ?”

“Chênh lệch múi giờ.” Trần Khoan Niên thản nhiên đáp lại. Tống Thu Hàn buồn cười: “Nói vớ vẩn.”

“Mỗi lần sau một cuộc vui thì lại thấy trống trải là cái kiểu gì?” Trần Khoan Niên sợ ở một mình, anh ta là người từ nhỏ đã thích náo nhiệt, có nhiều người thì anh ta sẽ vui vẻ: “Tại sao cậu không ngủ?”

“Tôi quên để điện thoại ở chế độ im lặng nên nhận được một cuộc gọi của bố tôi.”

“Lại cãi nhau à?”

“Không. Hôm nay bình thường lắm.”

“Vậy là tốt rồi. Viên Như có tìm cậu không?” Trần Khoan Niên hỏi về chuyện thông báo của luật sư.

“Có tìm, bảo tôi rút đơn khởi tố đi, cũng cam đoan sẽ không có những tin tức kiểu đó nữa.” Sau đó Viên Như có liên lạc lại với anh hai lần, nói muốn mời anh ăn cơm để xin lỗi nhưng bị anh từ chối. Tống Thu Hàn sợ phiền phức, công việc đã đủ khiến anh mệt mỏi rồi, nên càng không muốn chuốc thêm phiền phức nữa.

“Thật ra Viên Như cũng đẹp đó.” Trần Khoan Niên đột nhiên nói: “Hai ngày nay tôi xem một bộ phim cô ấy đóng, thấy cô ấy dễ nhìn hơn trước. Mấy năm trước nhìn cô ấy thì luôn có cảm giác xinh xắn kiểu thanh xuân tươi đẹp, nhưng thiếu sức hút, còn giờ thì tốt hơn rồi, thấy cũng có duyên.” Anh ta lấy điện thoại mở một tấm ảnh tĩnh đưa cho Tống Thu Hàn: “Cậu xem này, có phải dễ nhìn hơn không?”

Tống Thu Hàn không cầm điện thoại, chỉ liếc nhìn qua: “Đúng là đẹp hơn trước.”

“Có phải kiểu cậu thích không?” Trần Khoan Niên càng hăng hái hơn, chuyển đến bên cạnh Tống Thu Hàn, ánh mắt háo hức nhìn anh: “Có phải kiểu cậu thích không?” Lại hỏi một lần nữa.

“Không phải.” Tống Thu Hàn đẩy anh ta ra: “Cậu sáp lại gần tôi vậy, tôi lại tưởng cậu đổi xu hướng giới tính rồi đấy.”

Trần Khoan Niên cười he he: “Vậy bây giờ cậu thích kiểu con gái thế nào? Nào, nói cho anh đây nghe coi, người tình trong mộng của cậu bây giờ là ai? Đừng nói là không có nhé! Anh em thì phải thành thật với nhau, nói qua loa là không chấp nhận được đâu.”

Khuỷu tay Tống Thu Hàn chống lên lưng ghế sô pha, ngón tay miết trên môi, không nói gì. Hành động trong lúc lơ đãng là quyến rũ nhất, khiến Trần Khoan Niên âm thầm tán thưởng, sau đó nói: “Thôi được rồi, không cần trả lời nữa. Cho tới bây giờ toàn là phụ nữ mơ mộng cậu, cậu cũng chẳng cần mơ mộng đến ai.”

Tống Thu Hàn nhìn anh ta thật sâu rồi đứng dậy lên lầu ngủ.



Mùa thu đến, tất nhiên sẽ muốn đi ngắm lá vàng.

Lâm Xuân Nhi chợt nổi hứng, nhờ Tiểu Hỷ cầm máy, hai người cùng đi đến khu phố cũ.

Con đường ngân hạnh trong khu phố cũ đang ở khoảng thời gian  đẹp nhất trong năm, những chiếc lá vàng phiêu đãng rơi theo gió, đậu lên tóc, lên vai, cả thế giới đều đắm mình trong màu vàng óng mềm mại. Người già mặc quần áo màu vàng, xanh lá cây, xanh da trời, hồng phấn, tô điểm cho con đường cây ngân hạnh trở nên lộng lẫy hơn nữa.

Trình độ chụp ảnh của Tiểu Hỷ có thể gọi là đỉnh cao, chỉ một chiếc lá hay một chùm sáng nhưng chỉ trong nháy mắt đều trở nên có sinh mệnh.

Một bác gái giữ Tiểu Hỷ lại: “Chàng trai, cháu có thể chụp ảnh cho dì được không?” Nói rồi, bác gái đưa điện thoại qua. Tiểu Hỷ đồng ý, cầm điện thoại chụp ảnh giúp bác gái, sau đó chỉ huy Lâm Xuân Nhi: “Sếp, qua đây, tung mấy cái lá đi.”

“Được.” Lâm Xuân Nhi nhặt một nắm lá vàng dưới đất tung lên trời. Tiểu Hỷ bấm máy liên tục, sau đó chọn vài tấm đưa cho bác gái: “Dì ơi, dì thấy được không ạ?” Bố cục theo quy tắc một phần ba, xử lý tiền cảnh và độ sâu đều tốt, hư thực hỗ trợ cho nhau, chụp bác gái trông như thần tiên. Bác gái cười rạng rỡ không ngậm được miệng, khen: “Cậu nhóc chụp ảnh đẹp ghê.” Sau đó lại khen Lâm Xuân Nhi: “Cháu gái tung lá cây cũng giỏi lắm!”

Hai người tưởng vậy là xong rồi, không ngờ bác gái còn đi khoe với những người khác: “Mau xem này, hai đứa nó chụp hình đẹp lắm!”

Các cô các chú xúm quanh vào xem, Tiểu Hỷ và Lâm Xuân Nhi lập tức thành người được trọng dụng. Điện thoại di động trong tay Tiểu Hỷ không ngừng đổi hết cái này sang cái khác, Lâm Xuân Nhi thì không ngừng tung lá. Hai người bận đến chạng vạng tối mới được nghỉ.

Lâm Xuân Nhi ngồi rũ người trong xe Tiểu Hỷ, chỉ vào cánh tay mình: “Tự nhiên lại được nhảy cả một ngày.”

Tiểu Hỷ cười phá lên: “Chị đừng nói thế, nếu một ngày công ty chúng ta không thể tiếp tục được nữa thì ít nhất hai chị em mình cũng có cái nghề khác để làm…”

“Đừng đừng đừng, tôi già rồi, xương cốt lão hóa rồi, không thể ngày nào cũng tung lá cây được.”

Hai người đang nói cười thì điện thoại Lâm Xuân Nhi reo lên, là thầy Trương ở bên New Zealand gọi về.

“Thầy Trương ạ.”

Chắc hẳn thầy Trương mới vận động xong, vẫn còn đang điều chỉnh hô hấp: “Có người muốn gặp cháu, cháu có gặp không?”

“Ai thế ạ?”

“Là Tiết Lạc Dao, ông chủ của công ty giải trí Trường Dã. Ông ấy nói hai hôm vừa rồi mới nhận được thư luật sư từ công ty chúng ta.” Thầy Trương kể xong lại cười: “Tiết Lạc Dao là một người bạn cũ chú gặp mười năm trước, lúc còn làm việc ở đài truyền hình.”

“Người trong công ty của bạn cũ chú đi sao chép đồ của chúng ta không nhẹ tay nương tình chút nào đâu. Nghe nói họ còn đặc biệt tuyển dụng một người để theo dõi tất cả các nội dung của công ty chúng ta nữa kìa. Chú nói xem có nên kiện không?” Thầy Trương đã từng là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Xuân Nhi, đối xử với cô rất tốt.

“Kiện ngay chứ!” Thầy Trương cười to: “Tên đó lắm tiền lắm. Chú gọi để bảo cháu đòi thêm nhiều tiền bồi thường nữa vào. Với lại cháu có muốn gặp ông ấy không?”

Lâm Xuân Nhi nghe ra được thầy Trương vẫn luôn ủng hộ mình như trước nên nói: “Đã vậy thì không nên gặp đâu ạ. Ít nhất thì không phải bây giờ, cứ để qua một khoảng thời gian nữa...”

“Được.” Thầy Trương hành động rất dứt khoát: “Vậy chú đi chơi nhé, cháu cũng đừng làm cố quá, lúc nào đến Queenstown thì tìm chú, chú dắt đi nhảy dù.”

“Sang năm cháu đến ạ.”

Hai người cúp điện thoại, sau đó Lâm Xuân Nhi lại gọi cho Khương Phương Lộ: “Tăng tiền bồi thường lên chín trăm nghìn trong thư luật sư gửi cho công ty giải trí Trường Dã nhé.”

“Hì. Nếu năm nay cô kiện thắng vụ này thì tôi có thể nghỉ ngơi hai tháng rồi.”

“Năm nay không thắng nổi, mùa hè sang năm chiến tiếp đi.” Lâm Xuân Nhi cười nói.

“Cũng được đấy. Cô đang ở đâu? Ăn tối chưa?” Khương Phương Lộ vừa mới rời khỏi công ty luật, giờ đang hơi đói.

“Vẫn chưa ăn, đi cùng nhé? Gọi cả Tiểu Hỷ nữa.”

“Ok!”

Ba người hẹn gặp ở một quán đồ nướng trong hẻm. Quán này đã mở rất nhiều năm, chủ quán là một cụ ông ngoài bảy mươi tuổi. Trong cửa hàng tổng cộng có bốn cái bàn nhỏ, khói bếp bay lượn lờ trong không khí. Họ vừa bước vào đã nghe thấy ông chào hỏi: “Tới rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi! Nhanh lên còn kịp.”

Lâm Xuân Nhi giơ tay lên nhìn giờ, chà, còn nửa tiếng nữa ông cụ sẽ đến nhà tắm ngâm người, thế là lập tức gọi mấy phần. Chỉ mười mấy phút sau bếp đã đưa lên, rau thịt vừa đưa lên là ông cụ đã bắt đầu mặc đồ: “Cứ tự ăn đi nhé. Không no thì cứ ra sau bếp mà lấy, đằng trước không có người phục vụ đâu, bận đi tắm hết rồi!”

Mọi người trong phòng đều cười phá lên nhìn ông đi ra ngoài.

Lửa cháy lốp bốp, thịt nướng bốc khói nghi ngút trên vỉ sắt phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Lâm Xuân Nhi để chân lên ghế, vô cùng thoải mái, thấy Khương Phương Lộ ngạc nhiên, cô liền nói: “Nhập gia tùy tục, vào quán thế này thì đừng giữ kẽ ra vẻ làm gì!”

Tiểu Hỷ ở cùng Lâm Xuân Nhi đã lâu nên tất nhiên cũng giống như cô, muốn ngồi cho thoải mái nên cũng gác chân lên băng ghế, cảnh tượng trông khá “anh hùng hảo hán”.

Lâm Xuân Nhị kẹp một miếng tỏi sống cho lên miếng thịt đã chín, chấm vào nước sốt thịt nướng rồi bỏ vào miệng, mắt híp lại: “Cháy mà không khét, thơm mà không béo, quả là mỹ vị nhân gian.” Sau khi ăn xong miếng này, cảm thấy đã chắc bụng rồi, cô mới bắt đầu tâm sự tỉ tê: “Tôi cực thích cuộc sống như của ông cụ quán thịt nướng này. Mở một cửa hàng nhỏ, chỉ kinh doanh tầm đó, đến giờ thì đi tắm… Tôi thì không đến mức quá thích tắm, nhưng đến công viên khiêu vũ thì cũng được.” Nói xong lại làm bộ trầm ngâm, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Rất được.”

Khương Phương Lộ thích nhất dáng vẻ này của Lâm Xuân Nhi. Cô đã bước qua tuổi ba mươi nhưng vẫn như một thiếu nữ, tràn đầy nhiệt huyết với đồ ăn ngon, cảnh đẹp và những cuộc phiêu lưu trong cuộc sống. Cô luôn muốn đi khám phá, đi mạo hiểm và trải nghiệm, thật sự rất hiếm có. Sự nhiệt tình của cô thỉnh thoảng cũng lây nhiễm cho anh ta.

Ba người vừa mới uống một chén rượu trắng nhỏ thì điện thoại của Khương Phương Lộ báo có tin nhắn, mở ra thấy là của Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn hỏi anh ta trả tiền gửi thư luật sư lần trước thì vẫn chuyển vào tài khoản khi trước sao?

Khương Phương Lộ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh cảnh Lâm Xuân Nhi đang ăn thịt gửi cho Tống Thu Hàn: “Không vội, đang ăn tối với một cô gái đặc biệt, lát nữa trả lời anh sau.”

Ở bên kia, Tống Thu Hàn mới ở văn phòng họp cả ngày, giờ đang ăn nhẹ. Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Khương Phương Lộ, anh nhấn vào xem ảnh thì thấy là Lâm Xuân Nhi. Anh sững sờ rồi nhắn lại: “Cô gái đặc biệt là sao?”

Khương Phương Lộ trả lời: “Là người muốn ở bên suốt quãng đời còn lại.”

Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, hai người biết cùng một người cũng không có gì lạ. Chỉ có điều, lúc này trong đầu Tống Thu Hàn đã nghĩ ra một kịch bản mới lạ, trong kịch bản này Lâm Xuân Nhi là người không thể tránh khỏi hiện thực đời sống, trong khi bạn trai rời xa quê nhà đi làm việc hỗ trợ nhân đạo thì cô lại mập mờ với những người đàn ông khác. Đây là một hiện thực xấu xí hết sức thực tế của thế giới người lớn. Tống Thu Hàn không nói ra được tâm tình của mình lúc này là thế nào, giống như bảo bối anh cất giữ bao nhiêu năm đột nhiên bị đập vỡ, dù thế nào cũng không thể hàn gắn lại được nữa. Anh cũng không hỏi nhiều Khương Phương Lộ, chỉ đáp: “Ừ.”

Anh để điện thoại xuống, nhìn bữa ăn trước mặt một lúc lâu nhưng không thể nuốt trôi.

Khi Tiêu Tình bước vào thấy sắc mặt anh không thoải mái lại tưởng số liệu có vấn đề nên vội hỏi: “Sếp, số liệu bị sai sao? Nếu có vấn đề thì bây giờ tôi sẽ liên lạc với bộ phận làm số liệu, yêu cầu họ sửa lại.”

“Không phải. Số liệu không có vấn đề.” Nói rồi anh lại cúi đầu miễn cưỡng ăn nốt chỗ cơm, sau đó mới đứng dậy cầm lấy áo khoác: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gấp thì gọi cho tôi.”

Chi nhánh của ngân hàng đầu tư ở trong nước nằm trên con phố tài chính, lúc này đèn đã tối mờ, nhưng người đi đường vẫn đông như khung cửi. Tống Thu Hàn đi dọc theo con phố, rẽ vào một quán cà phê, gọi một ly cà phê, lẳng lặng ngồi bên đường ngắm phong cảnh. Có những cô gái trẻ trung xinh đẹp cầm hoa trên tay đang đi trên đường, khuôn mặt họ tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc. Phụ nữ ở độ tuổi hai mươi và ba mươi có cần những thứ giống nhau không? Hai mươi tuổi khao khát một tình yêu mãnh liệt, ba mươi tuổi thì đắm chìm trong hiện thực và d/ục vọng. Chẳng lẽ người phụ nữ nào cũng phải dấn thân vào con đường như vậy sao? Những vấn đề anh suy nghĩ trong đêm nay có hơi sâu xa, đến nỗi khi Phương Gia Lỵ gọi điện tới, anh vừa nghe máy đã hỏi: “Năm nay cô hai bảy tuổi, vậy chuyện cô mong muốn nhất là gì?”

Phương Gia Lỵ chưa bao giờ thảo luận về chuyện nhân sinh với Tống Thu Hàn, bây giờ nghe anh hỏi câu này cô ta sửng sốt một lúc mới nói: “Em muốn gì cũng có hết rồi, nếu như anh nhất quyết muốn biết điều em muốn nhất lúc này thì e là chỉ có muốn anh thôi.”

Tống Thu Hàn chợt ý thức được mình đã nhiều lời, anh hỏi cô ta chuyện khác: “Có việc gì à?”

“Em muốn về nước.”

“Về làm gì?”

“Thương hiệu quần áo của em sẽ tổ chức một sự kiện ra mắt ở trong nước.”

“Ừ.”

“Em ở nhờ nhà anh được không? Dù sao căn nhà chú Tống mua cũng không bé.”

“Không tiện đâu.” Tống Thu Hàn từ chối thẳng: “Không phải cô quen Trần Khoan Niên sao? Nhờ cậu ấy đi tìm nhà cho, hoặc là cô cứ mua hẳn một căn đi.”

Phương Gia Lỵ cũng đã đoán được Tống Thu Hàn sẽ nói thế nên chỉ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Cô ta đã thuê một căn nhà ngay cạnh nhà Tống Thu Hàn. Cô ta là người như vậy, tuy không bao giờ quan tâ m đến tiền nhưng tiền lại là cơ sở để cô ta có thể tự tin. Cô ta vừa kiêu ngạo vừa bướng bỉnh, trong mắt cô ta không có ngọn núi nào không thể leo nổi, chỉ cần có đủ nhẫn nại, kiên trì, dũng khí và trí tuệ thì sẽ có ngày đạt được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương