Đợi Mưa Tạnh
Chương 38: Bố mẹ

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ thì Bắc Vũ mới tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra đã trông thấy một gương mặt anh tuấn ở ngay bên cạnh.

Thẩm Lạc vẫn chưa tỉnh dậy. Những tia sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, làm cô có cảm giác trông anh dịu dàng, ấm áp hơn mọi ngày.

Bắc Vũ vẫn còn nhớ rõ là tối hôm qua cô để tóc ướt đi ngủ. Mà trong lúc đang mơ màng, cô lại cảm thấy có một bàn tay của ai đó đang len lỏi ở trong tóc cô, còn cả tiếng kêu nho nhỏ của chiếc máy sấy tóc văng vẳng bên tai nữa. Cô đoán là Thẩm Lạc thấy cô mệt quá nên sấy tóc hộ cô.

Đúng là tối hôm qua hai người không có làm cái gì cả, thế nhưng khi tỉnh dậy thấy mình nằm ở trong lòng anh, thì Bắc Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô không thích những hành động thân mật vượt quá quan hệ thế này. Vì vậy cô định quay mặt đi. Nhưng cô còn chưa kịp dời ánh mắt của mình khỏi mặt anh, thì Thẩm Lạc đã tỉnh dậy.

Vì hai người nằm sát nhau, nên Bắc Vũ có thể trông thấy cả cái bóng của mình ở trong con mắt của anh. Cô thấy hơi bối rối, nên giả vờ ngáp một cái rồi ngồi dậy:

– Chào buổi sáng!

– Chào buổi sáng.

Chất giọng trầm trầm xen lẫn một chút lười nhác vì mới ngủ dậy của Thẩm Lạc cũng vang lên, nghe rất là gợi cảm.

Vì tối qua được đi ngủ sớm, chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, nên lúc này Bắc Vũ đã tràn đầy năng lượng. Cô bò xuống khỏi giường, vươn vai một cái, rồi mới nói:

– Giường của anh êm thật đấy.

– Ừ, nếu em thích thì sau này ngủ ở đây luôn cũng được. Dù sao cũng tiện mà.

Bắc Vũ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nó lạ ở chỗ nào.

Trong hai tuần tiếp theo Bắc Vũ đều có loại cảm giác như vậy, vì chỉ cần Thẩm Lạc dỗ dăm ba câu, là cô lại ngủ ở nhà anh.

Mà phần lớn hai người đều chỉ nằm không.

Tiết trời đã sang thu, nên công việc của cô cũng bận rộn hơn. Công ty cô đang ở trong thời kỳ phát triển, nên ngày nào cô cũng phải thảo luận với nhà thiết kế về mẫu mã mới, nói chuyện với bên cung ứng hàng, và xử lý những khách hàng khó tính.

Không phải ngày nào cô cũng có mặt ở công ty, nên tất nhiên số lượng bữa trưa ăn cùng bố con Thẩm Lạc cũng giảm đi. Có đôi khi chín mười giờ đêm cô mới được về nhà.

Với một cuộc sống như vậy, thì việc có một giấc ngủ ngon sẽ quan trọng hơn là việc lăn giường. Mà khi ngủ ở bên nhà Thẩm Lạc, cô lại thấy mình ngủ ngon hơn.

Không biết là do giường anh thoải mái hơn giường cô, hay là được anh ôm thì cảm thấy an tâm hơn nữa.

Cô cũng không định tìm hiểu sâu về nó, vì chỉ riêng công việc đã làm cô bận tối ngày rồi. Nếu mà còn nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh này thì cô sẽ mệt chết mất.

Vì lượng công việc quá nhiều, nên đã gần ba tuần cô chưa về thăm bố mẹ rồi. May mà cuộc sống sau khi về hưu của mẹ cô cũng rất phong phú, nên cô mới không lâm vào tình trạng bị mẹ đến công ty giục cưới.

Sau hai tuần đen tối, Bắc Vũ mới có thời gian rảnh để về nhà nghỉ ngơi. Ai ngờ, mẹ Bắc lại bắt cô đưa hai ông bà đến chùa Bạch Long ở tận ngoại thành để thắp hương.

Bắc Vũ đề nghị bà lên weibo phát cá chép (*) thay cho việc đi chùa nhưng bị bà từ chối. Cuối cùng cô vẫn phải đưa hai ông bà ra ngoại thành.

(*) Phát cá chép: Có một thời gian, trên weibo TQ nổi lên hiện tượng phát cá chép. Phát cá chép nghĩa là đăng ảnh một con cá chép lên weibo, kèm với câu stt cầu tình duyên, tiền tài, công danh, thi đỗ....

Nào ngờ ngày hoàng đạo mà chẳng may mắn chút nào. Xe cô đi đến đoạn đường vắng tanh vắng ngắt thì chết máy.

Mẹ Bắc hỏi:

– Sao xe lại dừng rồi?

Bắc Vũ:

– Con làm sao mà biết được.

– Trước khi đi con không kiểm tra à?

– Đi được nửa đường mới có vấn đề, thì sao mà con kiểm tra ra được?

Vì Bắc Vũ không biết sửa xe, nên cả nhà đều xuống xe, tìm bóng cây tránh nắng.

– Để con gọi xe kéo.

– Từ từ đã, con gọi Giang Việt đến đưa chúng ta đi chùa đã. Khi nào về thì gọi xe kéo sau. Thắp hương cũng có giờ lành, trễ giờ là không được đâu.

Bắc Vũ không nói gì được nữa, nên đành phải gọi cho Giang Việt.

– Giang Nhị Cẩu, anh đang ở đâu đấy? Cả nhà em định đi chùa Bạch Long, nhưng đi được nửa đường thì lại chết máy, anh đến đón em đi.

– Không phải chứ? Bây giờ anh ở tỉnh bên, không về được.

Bắc Vũ nhìn về mẹ cô rồi giơ tay:

– Không đến được.

Mẹ Bắc:

– Thắng nhóc này, sáng nay vẫn còn thấy mặt, mà sao bây giờ đã chạy sang đến tỉnh bên rồi?

Bắc Vũ nghĩ thầm, đó là vì tỉnh bên là quê của nữ thần chứ sao!

Mẹ Bắc lại nghĩ tới một người khác:

– À, con đang hẹn hò với thằng bé mà dì con giới thiệu nhỉ? Con gọi nó đến đây để mẹ xem thử đi.

Bắc Vũ xoa trán:

– Ừm, mẹ à, con với Thiệu Vân Khê chia tay rồi.

– Gì? Không phải con nói là hợp nhau à? Là nó không thích con hay là con không thích nó? Hôm nay mẹ còn định đi lễ tạ cho con cơ mà.

Mẹ đúng là mẹ ruột của con mà!

Bắc Vũ ung dung nói:

– Vì con có đối tượng khác rồi.

– Ai thế? Sao con không nói gì với mẹ?

– Chính là bố của Phi Thuyền Nhỏ. Lần trước mẹ cũng gặp rồi đấy.

– Hả? Vậy con gọi nó đến đi.

– Mẹ ——

– Mau lên. Mỗi cái việc cỏn con còn không giúp được, thì nói chuyện gì nữa?

– Thôi để con gọi xe kéo cho.

– Mau gọi đi! Lỡ giờ lành một năm mới có một lần thì mẹ không tha cho con đâu.

– Con không gọi đâu!

Cô và Thẩm Lạc có yêu đương thật đâu mà dám làm phiền anh chứ.

Sau đó mẹ Bắc giật lấy điện thoại của cô rồi gọi cho số điện thoại tên là bố Phi Thuyền Nhỏ.

– Bắc Vũ à?

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

Mẹ Bắc cười ha ha:

– Tiểu Thẩm à? Bác là mẹ Bắc Vũ. Hôm nay nhà bác định đi chùa Bạch Long, nhưng mà đi được một nửa thì xe hỏng mất rồi. Cháu có thể đến đón hai bác được không? Nếu mà cháu đang bận thì để bác lại tìm người khác.

– Cháu rảnh mà, hai bác chờ cháu một lát ạ. Cháu đi ngay đây.

Mẹ Bắc mừng ra mặt:

– Vậy thì phiền cháu nhé!

– Không sao đâu ạ.

Gọi xong, mẹ Bắc đắc ý nhìn cô con gái:

– Thằng bé này có vẻ được đấy.

Bắc Vũ nghiêm mặt nói:

– Mẹ à, con cảm thấy mẹ cứ như vậy người ta sẽ chạy mất dép mất.

Mẹ Bắc nói:

– Đây là mẹ muốn kiểm tra hộ con. Mấy cái chuyện vặt này mà còn không làm được thì còn làm được gì nữa? Nhưng mà, con định chọn nó thật đấy à? Mặc dù trông nó cũng lịch sự, còn đi du học nữa. Nhưng mà nó lại có con rồi. Con thì vẫn còn trẻ, lại còn kiếm được tiền, sao lại muốn đi làm mẹ kế thế?

Bắc Vũ cười:

– Mẹ vẫn bảo con già rồi, không tìm chồng đi là ế cơ mà?

Mẹ Bắc lườm cô một cái:

– Đấy là mẹ tính trước. Để thêm mấy năm nữa, thì hàng bán chạy biến thành hàng ế ngay.

Bắc Vũ:

– Vậy mẹ không thích anh ấy hả?

Mẹ Bắc do dự:

– Nào có bà mẹ nào muốn con gái mình đi làm mẹ kế chứ? Với lại nhỡ mẹ ruột nó về thì con phải làm sao?

Bắc Vũ nói:

– Lần trước Phi Thuyền Nhỏ đã nói là không có mẹ rồi mà. Mẹ yên tâm đi, mẹ ruột không có về đâu.

– Thế nó góa vợ à?

Bố Bắc vẫn đang làm cảnh đột nhiên hỏi.

Bắc Vũ đang uống nước, suýt nữa thì phun ra. Cô xua tay:

– Không đâu ạ.

Cô tìm cách giải thích cho hai ông bà dễ chấp nhận:

– Bố mẹ cũng biết anh ấy sống ở Mỹ rồi đấy. Mà cách suy nghĩ của người bên đó khác với mình. Bên đó có rất nhiều người kết hôn mà không muốn sinh con, cũng có rất nhiều người muốn có con mà không muốn kết hôn. Mà Thẩm Lạc thuộc loại không muốn kết hôn, nhưng lại muốn có con. Nên đã đi thụ tinh ống nghiệm để tạo ra Phi Thuyền Nhỏ.

Bố mẹ Bắc kinh hãi.

Bắc Vũ nghiêm túc nói:

– Văn hóa phương Tây không giống chúng ta, nên chúng ta phải hiểu cho họ.

Mẹ Bắc gật đầu:

– Đã hiểu. Nhưng mà con nói nó không muốn kết hôn cơ mà, sao bây giờ lại đi với con?

Bắc Vũ hắng giọng, rồi thản nhiên nói:

– Vì anh ấy gặp được tình yêu đích thực là con nên mới thay đổi suy nghĩ.

Mẹ Bắc gật đầu:

– Con gái mẹ đúng là không tầm thường. Nhưng mà dù sao thì nó cũng có con rồi mà.

Bắc Vũ nói:

– Phi Thuyền Nhỏ đáng yêu mà. Mẹ chẳng bảo là vớ được một cậu con trai còn gì? Sau này con mà có sinh con gái thì là có cả trai lẫn gái rồi.

– Cũng phải! Mặc dù chỉ tạm hài lòng, nhưng mà thằng bé kia đúng là rất lịch sự, tuấn tú. Còn thằng bé Phi Thuyền Nhỏ thì mẹ cũng rất thích. Aiz, vậy là mẹ có thể thở phào được rồi. Hôm nay đúng là hoàng đạo mà.

Nếu là nhà khác, thì có thể bố mẹ họ sẽ không đồng ý cho cô con gái kiếm được tiền lấy một người đã có con đâu. Nhưng Bắc Vũ rất hiểu mẹ cô. Bà thuộc kiểu người yêu cái đẹp, nên cô mới dám mang Thẩm Lạc ra làm bia đỡ đạn. Quả nhiên cô vừa tẩy não đã thành công rồi.

Bắc Vũ thở phào trong lòng, một thời gian dài sau này sẽ không bị giục tìm chồng nữa rồi. Dù sao sang năm là cô có thể thực hiện được kế hoạch du lịch vòng quanh trái đất ba năm của mình rồi.

Mặt trời dần dần lên cao, không khí cũng càng ngày càng nóng.

Khi Thẩm Lạc bước xuống khỏi xe taxi, hai mắt mẹ Bắc liền sáng lên:

– Làm phiền cháu quá! Trời nắng to thế này mà còn bắt cháu đến đây giúp hai bác.

Thẩm Lạc mỉm cười, lắc đầu:

– Không phiền đâu ạ!

Sau đó anh mới nhìn về phía Bắc Vũ đang ngồi ở ven đường với bộ mặt đau khổ.

Bắc Vũ đứng dậy đi về phía anh. Cô nhân lúc mẹ Bắc không chú ý liền nói thầm với Thẩm Lạc:

– Xin lỗi anh nhé.

Thẩm Lạc cúi đầu nhìn cô:

– Gặp phải chuyện như thế này, em có thể gọi cho anh.

Sau đó anh lại quay sang nói với mẹ Bắc đang định ngồi vào taxi:

– Để cháu xem thử xem có thể sửa được không ạ. Nếu mà sửa được thì mình tự lái luôn cho tiện.

Bắc Vũ:

– Anh biết sửa xe hả?

Mà cũng phải, người ta là thiên tài cơ mà.

Thẩm Lạc bảo Bắc Vũ lên xe trước, còn mình thì đi mở nắp xe ra. Một lát sau, anh mới ngẩng đầu ra hiệu cho cô đánh lửa.

Khi nghe thấy tiếng động cơ chạy, thì cả cô và bố mẹ cô đều ngạc nhiên nhìn anh.

Mẹ Bắc lên xe rồi vẫn còn cười:

– Không ngờ Tiểu Thẩm còn biết sửa xe cơ đấy.

Bắc Vũ nhìn anh chàng bên cạnh rồi cười:

– Anh đúng là món gì cũng biết cả.

– Ngành anh học có chỗ tương tự với cái này.

Bắc Vũ thuận miệng hỏi:

– À, anh có hai bằng tiến sĩ nhỉ? Lúc trước anh làm việc ở NASA à? Ngoài thiên văn ra thì còn cái gì nữa?

Thẩm Lạc im lặng một lát rồi mới nói:

– Công trình hàng không vũ trụ.

– Thảo nào có thể vào được NASA.

Bố Bắc làm về kỹ thuật, bình thường rất ít nói. Khi nghe thấy Thẩm Lạc nói vậy thì thở dài:

– Tiểu Thẩm là người Mỹ à? Công việc bên đó tốt như vậy, sao cháu lại về nước?

Thẩm Lạc nói:

– Cháu sinh ra ở Mỹ, nhưng lớn lên ở Trung Quốc. Người nhà cháu đều ở Trung Quốc cả, mà công việc thì ở đâu cũng có, nên cháu mới quyết định về nước.

Lúc này Bắc Vũ mới biết được là anh sinh ra ở Mỹ.

Bố Bắc gật đầu đồng ý:

– Đúng đấy. Lúc trước mọi người đều thi nhau ra nước ngoài sinh sống. Bây giờ điều kiện nước ta tốt hơn trước rồi, nên cũng có rất nhiều sinh viên ưu tú đi du học xong thì về nước làm việc, xây dựng tổ quốc.

Bắc Vũ:...

Mẹ Bắc thì không quan tâm đến mấy cái này. Bà thấy con rể tương lai có rất nhiều điểm ưu tú thì cười hỏi:

– Sao cháu không dẫn Phi Thuyền Nhỏ theo?

Thẩm Lạc nói:

– Mấy hôm nay Phi Thuyền Nhỏ sang nhà em họ cháu chơi rồi ạ.

– Thằng bé Phi Thuyền Nhỏ này rất là đáng yêu. Cháu cứ yên tâm đi, sau này Bắc Vũ nhà bác sẽ là một bà mẹ tốt.

Bắc Vũ im lặng. Mẹ cô đúng là không để ý đến việc con gái đi làm mẹ kế. Không biết có nên khen bà tốt bụng, tiến bộ không nữa.

Thẩm Lạc gật đầu:

– Cháu biết rồi ạ.

Bắc Vũ quay sang nhìn anh. Vừa hay anh cũng quay sang nhìn cô.

Ánh mắt anh lặng như nước, làm cô không biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng cô vẫn nhìn ra được sự ấm áp hiếm thấy trong đó.

Bắc Vũ nhíu mày, quay mặt đi nhìn đường.

Khi đến chùa Bạch Long, mẹ Bắc liền kéo bố Bắc đi thắp hương cầu nguyện. Còn Bắc Vũ chỉ thắp hương ở mỗi điện đầu tiên rồi đi ra sau chùa.

Chùa Bạch Long dựa núi, cạnh sông. Ở sau chùa có một gốc cổ thụ, không biết bắt đầu từ bao giờ, nhưng hiện tại nó đã biến thành một cái cây cầu nguyện.

Cô mua một chiếc thẻ cầu nguyện (tớ gọi là thẻ, nhưng thực ra nó làm bằng giấy). Nhưng khi đứng dưới tán cây, cô lại không biết mình muốn cầu nguyện điều gì nữa.

Nhìn những tờ giấy màu đỏ tung bay trên cành cây, cô lại nhớ tới lần cầu nguyện lần trước của mình. Hồi đó có thể nó là một chuyện rất quan trọng, nhưng bây giờ thì cô còn chẳng thể nhớ nổi nó là cái gì nữa.

Cuộc sống cũng vậy. Khi độ tuổi dần dần tăng lên, thì những chuyện quan trọng cũng sẽ không còn quan trọng nữa.

Cô nghĩ một lát rồi viết nguyện vọng của mình lên tờ giấy đỏ: Mong bố mẹ khỏe mạnh, vui vẻ.

Sau đó ném nó lên cây.

Thẩm Lạc đi đến sau lưng cô:

– Em cầu gì thế?

Bắc Vũ cười:

– Cầu bố mẹ em khỏe mạnh.

Thẩm Lạc gật đầu rồi cũng ném thẻ cầu nguyện trong tay mình lên.

Bắc Vũ hiếu kì hỏi:

– Vậy anh cầu cái gì?

Thẩm Lạc nhìn cô:

– Tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý. (*)

(*) Uớc gì được nấy, mọi chuyện như mong muốn.

Bắc Vũ sửng sốt rồi bật cười:

– Anh thật là thông minh. Ban nãy em còn không biết nên cầu nguyện gì cơ. Sau này phải học tập anh mới được.

Cô chỉ vào chiếc ghế dài ở gần đó rồi nói:

– Chúng ta ra kia ngồi đi, bố mẹ em chưa ra ngay được đâu.

Đối diện với hàng ghế là một dòng sông.

Có lẽ là do phật môn thanh tịnh, nên cô cảm thấy thời tiết không còn nóng bức như trước nữa, mà còn có chút hơi lạnh.

Bắc Vũ vẫn thấy băn khoăn về việc mẹ cô gọi anh đến, nên nói với anh:

– Hôm nay làm phiền anh quá! Mẹ em bảo em gọi cho Thiệu Vân Khê, nên em mới nói là em đang hẹn hò với anh. Thế là mẹ em cướp điện thoại của em để gọi cho anh luôn.

Thẩm Lạc nói:

– Không sao đâu. Sau này nếu có gặp phải chuyện như hôm nay thì em cứ gọi cho anh là được.

Bắc Vũ cười:

– Lúc trước em cho rằng anh rất khó tính đấy. Bây giờ mới biết anh hiền như vậy. Làm em cứ có cảm giác là mình đang bắt nạt anh.

Thẩm Lạc mỉm cười rồi chuyển sang chuyện khác:

– Sao em không cầu nguyện cho mình?

– Cầu nguyện điều gì được? Mong sẽ tìm được một người đúng tiêu chí em đặt ra sao?

Thẩm Lạc nhíu mày, không nói gì cả.

Bắc Vũ cười khẽ:

– Bố mẹ em đều hơn năm mươi rồi, sắp phải về hưu hết rồi. Họ muốn đến đây thắp hương là gì cái gì chứ? Không phải vì em thì còn vì cái gì được? Em không cần đoán cũng biết họ muốn cầu cái gì. Chắc chắn sẽ là mong em có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, sự nghiệp thăng tiến, thân thể khỏe mạnh, rồi vui vẻ bình an. Tóm lại những gì em có thể nghĩ ra thì bố mẹ em đều sẽ cầu nguyện giúp em cả. Vì vậy em cũng phải cầu nguyện cho bố mẹ em chứ.

Thẩm Lạc mỉm cười:

– Không khí gia đình em tốt như vậy, thảo nào em lại có tính cách thế này.

– Em có tính cách gì?

Thẩm Lạc tìm từ để miêu tả:

– Chính là... rất vui vẻ.

– Con người sống là để mình vui vẻ mà? Không vui thì sống làm gì? Mặc dù em không cầu nguyện, nhưng mà ai chẳng có mấy cái nguyện vọng trong lòng. Chỉ là không cần ông trời và Bồ Tát giúp đỡ nên không cầu thôi.

Thẩm Lạc hiếu kỳ hỏi:

– Em có nguyện vọng gì?

Bắc Vũ chỉ tay về phía dãy núi mờ mịt ở phương xa:

– Em muốn đi xem dãy núi bên kia!

– Hả?

Thẩm Lạc không hiểu lắm.

Bắc Vũ cười:

– Ý là... muốn đi tới những nơi xa xôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương