Đổi Mệnh
-
Chương 26: Săn bắn
Sáng sớm vào triều, hoàng đế tuyên bố một tháng nữa sẽ khởi hành đến khu rừng ở phía Tây săn bắn, quan viên Ngũ phẩm trở lên được mang theo gia quyến đi cùng, chuyến đi này còn có bộ tộc Cát Nhĩ tham gia, dâng cống phẩm theo lệ hàng năm. Tuyên bố này của hoàng đế quá đột ngột, khiến mọi người chuẩn bị khẩn trương, bận đến hoa cả mắt, chỉ sợ xảy ra chút sơ sót gì.
Uyển Lâm vừa nghe tin liền dứt khoát ra lệnh cho tiệm vải vóc và tú phường của mình tăng giá gấp đôi. Lúc trước nàng có cho lưu hành thẻ thành viên, chỉ dành cho những khách quen của cửa tiệm. Hôm nay tăng giá gấp đôi, nhưng đối với khách có thẻ của nàng sẽ chỉ tăng gấp rưỡi. Các cửa hàng khác cũng rục rịch tăng lên gấp 2, gấp 3 lần. Những nhà quan lại có con gái định đi cùng lần này ra sức bỏ tiền để con gái họ trở nên lộng lẫy nhất, muốn chiếm vị trí cao trong lòng các vương tôn, công tử. Các nữ quyến thường ngày hay ghé cửa hàng của Uyển Lâm rất hài lòng với giá cả này, những người khác tiếc nuối vì không biết tin sớm hơn, nhưng cũng quyết định sau này sẽ mua ở cửa hàng này nhiều hơn để được nhận một chiếc thẻ tương tự. Việc làm ăn của Uyển Lâm tăng lên rõ rệt.
Ở phủ Lễ Bộ Thị Lang, Phạm Trác cho người thả Uyển Oanh ra, định mang theo ba thứ nữ cùng đi, ông hy vọng các nữ nhi của ông lọt vào mắt xanh của quý tộc, vậy ông liền gả ra ngoài. Mấy di nương nũng nịu muốn đi theo, ông quyết định dẫn theo Phùng di nương và Lục di nương, Bạch di nương lại tức giận sinh bệnh nặng hơn.
An Quốc Công phủ cũng rộn ràng chuẩn bị, An Quốc Công phu nhân bảo Nguyệt Lan và Uyển Lâm chọn mấy loại vải đẹp để may y phục mới, Uyển Lâm muốn từ chối nhưng An Quốc Công phu nhân nhất định bắt nàng chọn, nàng liền chọn một cây vải đỏ, tím, hồng phấn, hết sức chói mắt. Uyển Lâm bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cười thầm trong lòng, xem ra mấy bộ y phục lần trước làm ra có chỗ dùng rồi.
An lão thái quân thở dài trong lòng, Lâm nhi thường ngày yêu thích những trang phục giản dị, màu sắc tao nhã, nhẹ nhàng, lần này thế nhưng lại chọn những màu không thể chói mắt hơn, lẽ nào con bé muốn nổi bật? Hoặc là muốn khiến người khác chán ghét?
Một tháng sau, đoàn người chậm rãi khởi hành từ kinh thành. Đoạn đường đi đến nơi săn bắn cũng phải mất 5 ngày đường, các hoàng tử, công chúa đều đi theo, ngoại trừ Thập nhất hoàng tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, cộng thêm thân thể không tốt nên ở lại hoàng cung. Hoàng thượng mang theo ba phi tử, một trong số đó là Diệp quý phi, hoàng hậu là chủ lục cung, không thể đi theo. Quan viên Ngũ phẩm trở lên mang theo gia quyến, thị vệ, kể cả đội ngũ binh lính bảo vệ hoàng thượng, hết thẩy có đến hơn ngàn người, khí thế ngút trời.
An Quốc Công phu nhân vốn định ở lại chăm sóc lão thái quân, nhưng bà nói bà không sao, thúc giục nàng đi cùng để chăm sóc Quốc Công gia cùng bọn trẻ. An Quốc Công không có thiếp thất thông phòng, mấy đời An Quốc Công đều thủy chung chỉ lấy một thê tử, nên những gia đình yêu thương con gái đều muốn gả vào phủ họ.
Đến nơi, mọi người lo chuẩn bị lều trại, sắp xếp gia quyến, đi năm ngày đường ai cũng mệt mỏi rã rời. Uyển Lâm từ lần rơi xuống hồ đến nay vẫn cảm thấy thân thể quá yếu ớt, thường xuyên thức sớm đi bộ quanh sân, so với các tiểu thư một ngọn gió cũng thổi bay thì mạnh hơn nhiều.
Các nữ nhân trong lúc chờ dựng lều trại thì tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, lúc này Nhị công chúa chạy đến kéo tay áo Uyển Lâm cười hì hì.
“Ngươi chính là Uyển Lâm?”
Một giọng nói cao vút vang lên, mang theo vẻ kiêu căng.
“Tham kiến Đại công chúa. Đại công chúa vạn phúc kim an”
Tất cả mọi người hành lễ, Uyển Lâm và Nguyệt Lan cũng theo đó hành lễ, hoá ra đây là Đại công chúa Phương Quế Anh.
Y phục màu đỏ chói mắt, tóc búi cao, mang trang sức quý trọng. Nét đẹp của Đại công chúa giống như tiên nữ, nhưng khí chất lại không giống. Ngoài tính tình kiêu căng, ỷ thế hiếp người, Đại công chúa còn thường nghĩ ra những trò tiêu khiển ác độc, cung nhân hầu hạ không ai trở ra hoàn hảo, không chết cũng bị thương nặng.
“Hồi bẩm Đại công chúa. Tiểu nữ chính là Uyển Lâm”
“Cứ tưởng ngươi xinh đẹp thế nào, hoá ra chỉ là một nữ tử diêm dúa, lẳng lơ” Đại công chúa không chút nể mặt nói.
Uyển Lâm hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng phấn, đeo trang sức nặng nề, toàn là vàng bạc. Tuy nàng muốn chính là định kiến này, nhưng nghe người khác chê bai, nhất là kẻ còn lòe loẹt hơn nàng, trong lòng không hề dễ chịu.
“Hoàng tỷ nói như vậy là sai rồi. Nói đến loè loẹt không ai qua tỷ, trang sức trên người thì lại càng không ai mang nhiều bằng. Uyển Lâm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi”
Nhị công chúa lên tiếng, định kéo Uyển Lâm và Nguyệt Lan rời đi.
“Đứng lại, ai cho phép các ngươi đi. Người đâu, mau bắt nữ tử này lại đánh 50 hèo cho ta”
Nhị công chúa vội vàng hét lên:
“Dừng tay, các ngươi ai dám. Hoàng tỷ, tỷ đây là ý gì?”
“Hoàng muội à, muội là công chúa, tỷ nào dám đánh phạt muội, nhưng nữ tử kiêu ngạo kia lại xúi giục tỷ muội chúng ta bất hoà, cũng nên trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo”
Không phải không dám mà là không thể, lúc nhỏ nàng từng đánh muội muội này một lần, kết quả bị phụ hoàng khiển trách, cấm túc một tháng. Mẫu hậu nói phụ hoàng xưa nay ghét nhất là huynh đệ, tỷ muội tương tàn, nên dặn nàng phải nhịn. Cái vị muội muội này luôn giả bộ ngây thơ, chiếm hết ân sủng của phụ hoàng. Lần này nàng nhất định sẽ khiến nàng ta mất đi những thứ bản thân yêu quý, để nàng ta nếm trải cảm giác đau khổ.
Binh lính đi đến muốn bắt Uyển Lâm lại, Nhị công chúa và Nguyệt Lan đứng chắn phía trước, không cho đến gần.
“Còn đợi gì nữa, mau kéo hai kẻ kia ra cho ta” Đại công chúa tức giận ra lệnh.
“Dừng tay” ba giọng nói cùng lúc vang lên.
“Tham kiến Lục hoàng tử, Thất hoàng tử. Nhị vị hoàng tử vạn phúc”
Các thiếu nữ ánh mắt sáng lên, ai cũng chen lấn ra trước hành lễ, hy vọng hai vị hoàng tử liếc mắt nhìn các nàng một lần.
“Đứng lên cả đi”
“Tạ nhị vị hoàng tử”
“Vi thần tham kiến Đại công chúa. Xin hỏi Đại công chúa biểu muội thần phạm phải tội gì mà khiến Đại công chúa ra tay trách phạt?”
An Duyệt Hiên nắm tay thành nắm đấm, nếu hắn đến trễ một chút e rằng biểu muội đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi.
“Ả ta dĩ hạ phạm thượng, xem thường bổn công chúa. Sao nào? Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta?”
“Hoàng tỷ à, không phải đệ muốn nói, nhưng nữ tử này dù gì cũng là đích nữ Lễ Bộ Thị Lang, cháu ngoại gái của An Quốc Công phủ, tỷ đánh chết người ta thì biết ăn nói thế nào với hai phủ ấy đây?”
Thất hoàng tử bề ngoài là khuyên nhủ, thực chất là uy hiếp.
Hừ, con gái của Lễ Bộ Thị Lang nho nhỏ nàng còn không để vào mắt, nhưng cháu gái của An Quốc Công vậy thì phải suy nghĩ lại. Nàng chỉ muốn ra oai, nhân tiện làm cho muội muội giả dối kia khó chịu, mà quên mất thân phận của nữ tử này.
“Hừ, lần này bổn công chúa bỏ qua, nếu có lần sau đừng trách ta không nể tình”
Nói xong phất tay áo rời đi.
Uyển Lâm thở phào, xem ra Đại công chúa này đúng là đồ không có đầu óc, chỉ biết nhe nanh múa vuốt. Uyển Lâm nhẹ nhõm nhưng Lục hoàng tử và Thất hoàng tử không như vậy, phải biết rằng hoàng tỷ không bao giờ dễ nói chuyện, chỉ sợ còn âm mưu phía sau.
Uyển Lâm vừa nghe tin liền dứt khoát ra lệnh cho tiệm vải vóc và tú phường của mình tăng giá gấp đôi. Lúc trước nàng có cho lưu hành thẻ thành viên, chỉ dành cho những khách quen của cửa tiệm. Hôm nay tăng giá gấp đôi, nhưng đối với khách có thẻ của nàng sẽ chỉ tăng gấp rưỡi. Các cửa hàng khác cũng rục rịch tăng lên gấp 2, gấp 3 lần. Những nhà quan lại có con gái định đi cùng lần này ra sức bỏ tiền để con gái họ trở nên lộng lẫy nhất, muốn chiếm vị trí cao trong lòng các vương tôn, công tử. Các nữ quyến thường ngày hay ghé cửa hàng của Uyển Lâm rất hài lòng với giá cả này, những người khác tiếc nuối vì không biết tin sớm hơn, nhưng cũng quyết định sau này sẽ mua ở cửa hàng này nhiều hơn để được nhận một chiếc thẻ tương tự. Việc làm ăn của Uyển Lâm tăng lên rõ rệt.
Ở phủ Lễ Bộ Thị Lang, Phạm Trác cho người thả Uyển Oanh ra, định mang theo ba thứ nữ cùng đi, ông hy vọng các nữ nhi của ông lọt vào mắt xanh của quý tộc, vậy ông liền gả ra ngoài. Mấy di nương nũng nịu muốn đi theo, ông quyết định dẫn theo Phùng di nương và Lục di nương, Bạch di nương lại tức giận sinh bệnh nặng hơn.
An Quốc Công phủ cũng rộn ràng chuẩn bị, An Quốc Công phu nhân bảo Nguyệt Lan và Uyển Lâm chọn mấy loại vải đẹp để may y phục mới, Uyển Lâm muốn từ chối nhưng An Quốc Công phu nhân nhất định bắt nàng chọn, nàng liền chọn một cây vải đỏ, tím, hồng phấn, hết sức chói mắt. Uyển Lâm bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cười thầm trong lòng, xem ra mấy bộ y phục lần trước làm ra có chỗ dùng rồi.
An lão thái quân thở dài trong lòng, Lâm nhi thường ngày yêu thích những trang phục giản dị, màu sắc tao nhã, nhẹ nhàng, lần này thế nhưng lại chọn những màu không thể chói mắt hơn, lẽ nào con bé muốn nổi bật? Hoặc là muốn khiến người khác chán ghét?
Một tháng sau, đoàn người chậm rãi khởi hành từ kinh thành. Đoạn đường đi đến nơi săn bắn cũng phải mất 5 ngày đường, các hoàng tử, công chúa đều đi theo, ngoại trừ Thập nhất hoàng tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, cộng thêm thân thể không tốt nên ở lại hoàng cung. Hoàng thượng mang theo ba phi tử, một trong số đó là Diệp quý phi, hoàng hậu là chủ lục cung, không thể đi theo. Quan viên Ngũ phẩm trở lên mang theo gia quyến, thị vệ, kể cả đội ngũ binh lính bảo vệ hoàng thượng, hết thẩy có đến hơn ngàn người, khí thế ngút trời.
An Quốc Công phu nhân vốn định ở lại chăm sóc lão thái quân, nhưng bà nói bà không sao, thúc giục nàng đi cùng để chăm sóc Quốc Công gia cùng bọn trẻ. An Quốc Công không có thiếp thất thông phòng, mấy đời An Quốc Công đều thủy chung chỉ lấy một thê tử, nên những gia đình yêu thương con gái đều muốn gả vào phủ họ.
Đến nơi, mọi người lo chuẩn bị lều trại, sắp xếp gia quyến, đi năm ngày đường ai cũng mệt mỏi rã rời. Uyển Lâm từ lần rơi xuống hồ đến nay vẫn cảm thấy thân thể quá yếu ớt, thường xuyên thức sớm đi bộ quanh sân, so với các tiểu thư một ngọn gió cũng thổi bay thì mạnh hơn nhiều.
Các nữ nhân trong lúc chờ dựng lều trại thì tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, lúc này Nhị công chúa chạy đến kéo tay áo Uyển Lâm cười hì hì.
“Ngươi chính là Uyển Lâm?”
Một giọng nói cao vút vang lên, mang theo vẻ kiêu căng.
“Tham kiến Đại công chúa. Đại công chúa vạn phúc kim an”
Tất cả mọi người hành lễ, Uyển Lâm và Nguyệt Lan cũng theo đó hành lễ, hoá ra đây là Đại công chúa Phương Quế Anh.
Y phục màu đỏ chói mắt, tóc búi cao, mang trang sức quý trọng. Nét đẹp của Đại công chúa giống như tiên nữ, nhưng khí chất lại không giống. Ngoài tính tình kiêu căng, ỷ thế hiếp người, Đại công chúa còn thường nghĩ ra những trò tiêu khiển ác độc, cung nhân hầu hạ không ai trở ra hoàn hảo, không chết cũng bị thương nặng.
“Hồi bẩm Đại công chúa. Tiểu nữ chính là Uyển Lâm”
“Cứ tưởng ngươi xinh đẹp thế nào, hoá ra chỉ là một nữ tử diêm dúa, lẳng lơ” Đại công chúa không chút nể mặt nói.
Uyển Lâm hôm nay mặc một bộ y phục màu hồng phấn, đeo trang sức nặng nề, toàn là vàng bạc. Tuy nàng muốn chính là định kiến này, nhưng nghe người khác chê bai, nhất là kẻ còn lòe loẹt hơn nàng, trong lòng không hề dễ chịu.
“Hoàng tỷ nói như vậy là sai rồi. Nói đến loè loẹt không ai qua tỷ, trang sức trên người thì lại càng không ai mang nhiều bằng. Uyển Lâm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi”
Nhị công chúa lên tiếng, định kéo Uyển Lâm và Nguyệt Lan rời đi.
“Đứng lại, ai cho phép các ngươi đi. Người đâu, mau bắt nữ tử này lại đánh 50 hèo cho ta”
Nhị công chúa vội vàng hét lên:
“Dừng tay, các ngươi ai dám. Hoàng tỷ, tỷ đây là ý gì?”
“Hoàng muội à, muội là công chúa, tỷ nào dám đánh phạt muội, nhưng nữ tử kiêu ngạo kia lại xúi giục tỷ muội chúng ta bất hoà, cũng nên trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo”
Không phải không dám mà là không thể, lúc nhỏ nàng từng đánh muội muội này một lần, kết quả bị phụ hoàng khiển trách, cấm túc một tháng. Mẫu hậu nói phụ hoàng xưa nay ghét nhất là huynh đệ, tỷ muội tương tàn, nên dặn nàng phải nhịn. Cái vị muội muội này luôn giả bộ ngây thơ, chiếm hết ân sủng của phụ hoàng. Lần này nàng nhất định sẽ khiến nàng ta mất đi những thứ bản thân yêu quý, để nàng ta nếm trải cảm giác đau khổ.
Binh lính đi đến muốn bắt Uyển Lâm lại, Nhị công chúa và Nguyệt Lan đứng chắn phía trước, không cho đến gần.
“Còn đợi gì nữa, mau kéo hai kẻ kia ra cho ta” Đại công chúa tức giận ra lệnh.
“Dừng tay” ba giọng nói cùng lúc vang lên.
“Tham kiến Lục hoàng tử, Thất hoàng tử. Nhị vị hoàng tử vạn phúc”
Các thiếu nữ ánh mắt sáng lên, ai cũng chen lấn ra trước hành lễ, hy vọng hai vị hoàng tử liếc mắt nhìn các nàng một lần.
“Đứng lên cả đi”
“Tạ nhị vị hoàng tử”
“Vi thần tham kiến Đại công chúa. Xin hỏi Đại công chúa biểu muội thần phạm phải tội gì mà khiến Đại công chúa ra tay trách phạt?”
An Duyệt Hiên nắm tay thành nắm đấm, nếu hắn đến trễ một chút e rằng biểu muội đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi.
“Ả ta dĩ hạ phạm thượng, xem thường bổn công chúa. Sao nào? Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta?”
“Hoàng tỷ à, không phải đệ muốn nói, nhưng nữ tử này dù gì cũng là đích nữ Lễ Bộ Thị Lang, cháu ngoại gái của An Quốc Công phủ, tỷ đánh chết người ta thì biết ăn nói thế nào với hai phủ ấy đây?”
Thất hoàng tử bề ngoài là khuyên nhủ, thực chất là uy hiếp.
Hừ, con gái của Lễ Bộ Thị Lang nho nhỏ nàng còn không để vào mắt, nhưng cháu gái của An Quốc Công vậy thì phải suy nghĩ lại. Nàng chỉ muốn ra oai, nhân tiện làm cho muội muội giả dối kia khó chịu, mà quên mất thân phận của nữ tử này.
“Hừ, lần này bổn công chúa bỏ qua, nếu có lần sau đừng trách ta không nể tình”
Nói xong phất tay áo rời đi.
Uyển Lâm thở phào, xem ra Đại công chúa này đúng là đồ không có đầu óc, chỉ biết nhe nanh múa vuốt. Uyển Lâm nhẹ nhõm nhưng Lục hoàng tử và Thất hoàng tử không như vậy, phải biết rằng hoàng tỷ không bao giờ dễ nói chuyện, chỉ sợ còn âm mưu phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook