Đôi Mắt Màu Xanh
-
Chương 2
Huyên nói tôi thật hay ngẩn người.
Điểm này tôi thừa nhận. Từ nhỏ tôi đã hay ngẩn người. Có lúc, trong giờ thi (đặc biệt là những lúc làm bài ngữ văn) cũng sẽ như vậy, dù có muốn sửa cũng không sao sửa được cái tật này, khống chế thì lại càng không có cách. Chỉ là đột nhiên trong đầu cứ trở nên trống rỗng như thế.
Tôi quen biết Huyên khi đi siêu thị.
Thật ra thì, cho đến nay tôi vẫn không hiểu nổi hành động của mình vào ngày hôm đó. Tôi tự nhận bản thân là loại người rất hướng nội, khi phải đối mặt với những người không quen biết, tôi sẽ có chút bối rối không biết phải làm sao. Huống chi, ngày đó ở siêu thị, tôi và Huyên là hai người hoàn toàn xa lạ. Nhưng không hiểu sao lại đến trước mặt cô hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn được không?”, khiến Huyên khó hiểu nhìn tôi cả nửa ngày trời. Tôi đoán lúc ấy cô nhất định đang nghĩ: “Người này chắc thần kinh có vấn đề rồi.”
Huyên im lặng thật lâu, sau mới nói, “Có thể a.” Sau đó còn tận tình dẫn tôi đến nhà hàng Tây, gọi món thịt bò bít tết mà cô thích nhất cho tôi.
Giờ đây ngẫm lại, khi đó, tôi thực chả khác nào một kẻ ăn chực cơm. =.=”
Tôi thích đôi mắt của Huyên, nó mê hoặc tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Đôi mắt Huyên hàm chứa ánh xanh sâu lắng. Thực ra, Huyên là một người vô cùng xinh đẹp, lúc cô cười lên vô cùng dịu dàng. Có điều, nhìn cô bao giờ cũng cảm thấy thật tiều tụy, dáng vẻ tựa như người bị suy dinh dưỡng. Về sau, tôi mới biết, hóa ra cô luôn viết văn từ chập tối cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
Lúc ở cùng Huyên, sẽ có cảm giác thật thoải mái. Một thời gian sau đó, tôi dần dần cảm thấy sự hiện diện của cô cũng hiển nhiên giống như bầu không khí quanh mình vậy.
Cuối cùng sau khi không thể nào chịu nổi việc cứ phải chộn rộn ở phòng tắm công cộng, tôi hỏi Huyên, liệu có thể cùng cô thuê chung một căn phòng không.
Huyên không nghĩ nhiều đã nói: “Được thôi.” Ngừng một lát, lại bổ sung: “Chẳng qua, tôi phải gần rạng sáng mới ngủ, sợ là ánh đèn buổi tối sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”
Tôi cười: “Em không để ý đâu.”
Đồ đạc không nhiều lắm, tùy tiện thu dọn một chút, tôi rời khỏi ký túc xá, chuyển đến nhà trọ của Huyên.
Điểm này tôi thừa nhận. Từ nhỏ tôi đã hay ngẩn người. Có lúc, trong giờ thi (đặc biệt là những lúc làm bài ngữ văn) cũng sẽ như vậy, dù có muốn sửa cũng không sao sửa được cái tật này, khống chế thì lại càng không có cách. Chỉ là đột nhiên trong đầu cứ trở nên trống rỗng như thế.
Tôi quen biết Huyên khi đi siêu thị.
Thật ra thì, cho đến nay tôi vẫn không hiểu nổi hành động của mình vào ngày hôm đó. Tôi tự nhận bản thân là loại người rất hướng nội, khi phải đối mặt với những người không quen biết, tôi sẽ có chút bối rối không biết phải làm sao. Huống chi, ngày đó ở siêu thị, tôi và Huyên là hai người hoàn toàn xa lạ. Nhưng không hiểu sao lại đến trước mặt cô hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn được không?”, khiến Huyên khó hiểu nhìn tôi cả nửa ngày trời. Tôi đoán lúc ấy cô nhất định đang nghĩ: “Người này chắc thần kinh có vấn đề rồi.”
Huyên im lặng thật lâu, sau mới nói, “Có thể a.” Sau đó còn tận tình dẫn tôi đến nhà hàng Tây, gọi món thịt bò bít tết mà cô thích nhất cho tôi.
Giờ đây ngẫm lại, khi đó, tôi thực chả khác nào một kẻ ăn chực cơm. =.=”
Tôi thích đôi mắt của Huyên, nó mê hoặc tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Đôi mắt Huyên hàm chứa ánh xanh sâu lắng. Thực ra, Huyên là một người vô cùng xinh đẹp, lúc cô cười lên vô cùng dịu dàng. Có điều, nhìn cô bao giờ cũng cảm thấy thật tiều tụy, dáng vẻ tựa như người bị suy dinh dưỡng. Về sau, tôi mới biết, hóa ra cô luôn viết văn từ chập tối cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
Lúc ở cùng Huyên, sẽ có cảm giác thật thoải mái. Một thời gian sau đó, tôi dần dần cảm thấy sự hiện diện của cô cũng hiển nhiên giống như bầu không khí quanh mình vậy.
Cuối cùng sau khi không thể nào chịu nổi việc cứ phải chộn rộn ở phòng tắm công cộng, tôi hỏi Huyên, liệu có thể cùng cô thuê chung một căn phòng không.
Huyên không nghĩ nhiều đã nói: “Được thôi.” Ngừng một lát, lại bổ sung: “Chẳng qua, tôi phải gần rạng sáng mới ngủ, sợ là ánh đèn buổi tối sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”
Tôi cười: “Em không để ý đâu.”
Đồ đạc không nhiều lắm, tùy tiện thu dọn một chút, tôi rời khỏi ký túc xá, chuyển đến nhà trọ của Huyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook