Đối Mặt - Asisu
-
Chương 59: Nổi lửa
Ánh nắng ban trưa ngập tràn hừng hực sức nóng, chúng lan toả một bầu khí cháy rực tại tẩm cung của Carol. Kì thực Nebanon làm việc rất nhanh, chưa đầy ba ngày sau việc hạ bệ Meku đã được thực hiện. Giờ đây Carol đang ngồi trên ghế hoàng phi cao vời vợi, còn kẻ quỳ dưới chân van xin là phi tần Meku, hiện đã không còn cao quý, đó là chưa kể đến bộ dạng thê thảm. Mới tối qua thôi, ả ta bị bắt quả tang đang cấu kết với quan tư tế Kaputa mưu đồ hãm hại hoàng phi, lại còn hoàng than Nebanon thêm dầu vào lửa, nói mấy câu ra vào làm các quan đại thần vô cùng tức giận đòi ban chết cho vị phi tần này, nhưng Carol đã ngăn cản. Bản thân Carol không phải thật lòng muốn tha thứ gì cho cô ta sau tất cả tội ác đã gây ra, tuy nhiên cô ta vẫn còn giá trị lớn lao cho kế hoạch tóm gọn Nebanon. Carol lệnh giam cô ta và cho canh phòng chặt chẽ. Dĩ nhiên chẳng người nào thuộc loại người như Meku thấy có cơ hội sống mà không cắn chặt lấy, ả ta không do dự mà đồng ý làm chứng tố giác Nebanon, cũng như đưa ra những chứng cứ chống lại kẻ phản bội này. Thật không may, đến tối cô ta bị ám sát, chết do độc dính ở một góc chén cơm.
Hiện tại, Carol không còn biết làm gì hơn là gửi thư thông báo những tin tức xấu này cho chị Asisu và nhận những phản hồi. Mặc dù vẫn chưa tìm thấy Minuê, không biết hắn còn sống hay đã chết và tình trạng sức khoẻ Asisu đang bị kéo xuống bởi đôi mắt vẫn đang quấn dải lụa màu trắng, thì hoàng cung Hạ Ai Cập xem ra yên bình hơn ở Thượng rất nhiều. Mặt khác, mấy nhà lãnh đạo hoàng tộc khắp nơi cũng đã bắt đầu kéo đến với lý do hết sức phù hợp: thăm bệnh hoàng phi Babylon. Nhưng ai cũng biết ý đồ sâu hơn là gì.
- -- --------
Ragashu vừa tan buổi thảo luận nhỏ với mấy quan tại vị ở Hạ Ai Cập, hắn lập tức quay về tẩm cung của Asisu để thăm hoàng phi của mình. Hắn sốt sang muốn quay về Babylon, nhưng với tình trạng thế này thì không thể để Asisu di chuyển đi đâu được. Thực ra mà nói, nếu bông đùa thì trong cái rủi có cái may, nếu không vì đôi mắt của Asisu thì nàng buộc phải quay về Babylon từ bốn, năm ngày trước rồi.
Trong căn phòng được mở tung cửa chính lẫn cửa sổ, Asisu nằm tựa trên trường kỷ, váy xanh lơ nhẹ bay phấp phới như chơi đùa cùng gió, gương mặt đẹp cùng với mái tóc tựa suối giờ đang bị ém nhẹm bởi dải lụa trắng xấu xa. Nàng đang cố gang cảm nhận mùi vị của sông Nile thoang thoảng tuừ phía xa, đầu nàng lắc lư theo vài điệu nhạc vọng lại từ đâu đó. Bất chợt có tiếng động báo hiệu ai đó đang đến đây, nàng quay lại và cố gắng dung đôi tai mình hết sức lực.
_Hoàng phi, là thần, Ari đây.
_Ngươi đem rượu nho đến cho ta sao?
Ari từ tốn đem ly rượu lại gần Asisu, dùng ta mình nắm lấy tay vị hoàng phi mềm yếu này, cho nàng làm quen với ly rượu, đợi khi nàng cầm chắc nó rồi, Ari mới dám buông tay ra, nhưng cô không quên trông chừng mỗi giây mỗi phút. Ari cảm thấy lòng mình xót xa hơn bao giờ hết, người mà cô yêu quý hơn cả bản thân mình, giờ đây lại chịu sự bất hạnh như vậy, lần nào Ari nhìn rồi cũng khóc.
_Ngươi sao vậy Ari, ta có làm sao đâu.
_Lệnh bà, lệnh bà....nô tỳ...
_Ta còn nghĩ, phải chi ta bị như vầy sớm hơn, thì sẽ không cần phải nhìn thấy những cảnh tượng khiến ta xé lòng. Vậy chẳng phải tốt hơn sao?
_Lệnh bà, xin người đừng nói vậy.
_Dù có chuyện gì xảy ra với ta, ta vẫn phải đưa mọi thứ trở về với vị trí đầu. Ngươi hiểu chứ?
_Nô tỳ đã rõ.
Cuộc nói chuyện của cả hai bị cắt ngang khi từ bên ngoài tiếng Ragashu vang lên. Hắn vừa đi vào vừa cầm theo một cái bát ngọc cẩm thạch, bên trong chứa thứ gì đó trong như sương, lại tựa chỉ như mấy thứ nước trắng bình thường. Hắn cười tiến lại gần Asisu và ra dấu cho Ari lui ra ngoài.
_Hoàng phi không cần xuống giường đâu, ta đem đến cho nàng một thứ này.
Ragashu dùng hai tay mình áp lấy hai tay Asisu đặt chung quanh chén ngọc, để cho nàng cảm nhận.
_Ô, nó thật đặc biệt.
_Phải, là nước dương mai đó (nước đá ngày nay). Do Ai Cập quá nóng, có rất it hầm băng tại đây, ta phải rất vất vả mới tìm được đó.
_Làm sao mà nó có mùi thơm của trái cây nữa hoàng thượng.
_Ta để trái cây vào băng rồi chờ chúng tan ra, sau đó ta lấy trái cây ra. Nàng uống thử xem.
Asisu đưa hai tay nâng chén lên, kết hợp với đôi tay bao bọc bên ngoài của Ragashu hướng dẫn nàng nâng chén để uống một ngụm.
_Thế nào, mát lắm phải không?
Asisu mỉm cười gật đầu, giờ đây trông Ragashu như một đứa trẻ vừa được cho kẹo. Lát sau, hắn bế Asisu đi ra ngoài hành lang hóng gió, đôi tay nàng ôm cổ hắn như sợ sẽ bị té, người ngoài nhìn vào sẽ cười thầm cho rang đôi tình nhân trẻ này đang yêu say đắm và vô cùng hạnh phúc.
_Hoàng thượng, bên ngoài thế nào rồi hoàng thượng?
_Hạ Ai Cập của nàng rất đẹp, ta kể cho nàng nghe nhé. Phía xa bên trái, kế một căn nhà lớn có một đứa trẻ rất hạnh phúc, nó có một ổ bánh mỳ nướng thơm phức với mật ong, và kế bên đó chúng có một căn lều rách nát, có một đứa trẻ khác đang rất đói, vậy là đứa trẻ giàu có kia quyết định chia một phần bánh cho đứa trẻ nghèo đói, nhưng mà thật bất ngờ, đứa trẻ nghèo đói đã tấn công và muốn giết luôn đối phương nhằm đoạt được tất cả. Đứa trẻ giàu có buộc phải chống trả, không may là ba mẹ của đứa trẻ nghèo đói quay về và họ liền cho rằng đứa trẻ kia cậy quyền cậy thế ức hiếp kẻ yếu hơn. Người dân xung quanh cũng tin vào điều đó và nói xấu đứa trẻ, khiến nó từ hạnh phúc trở nên bất hạnh.
_Hoàng thượng...
_Nàng cũng thấy đứa trẻ quyền quý kia rất giống chúng ta phải không? Đối với người dân chỉ cần có cái ăn cái mặc là sống, còn đối với chúng ta, những đứa con của hoàng tộc phải có quyền lực mới có thể tồn tại, mới được phép thở. Ta và nàng đều bị bọn họ nói khắp nơi, nhưng nếu họ không phải là chúng ta thì sẽ không bao giờ hiểu được những vấn đề này.
_Người dân có cuộc chiến của người dân, hoàng gia có cuộc chiến của hoàng gia. Thần thiếp nghĩ, lòng tham vô đáy của con người thật đáng sợ, chẳng phải chính nó là nguyên nhân của mọi chuyện sao?
_Phải, có một số người chỉ biết chửi, nhưng họ đã quên rằng, bất kì triều đại nào cũng vậy, chỉ cần không anh minh cai trị, thì đều sẽ bị lật đổ ngay tức thì, các cuộc bạo loạn trước sau gì cũng xảy ra. Hoàng thân có hai cuộc chiến lớn trong cuộc đời, cuộc chiến với ngai vị để sống còn, và cuộc chiến với chính trị để yên ổn lòng dân và giữ vững triều đại của mình.
_Chúng ta thật vất vả hoàng thượng nhỉ. Hoàng thượng không thấy chúng ta rất có giá trị ở một điểm nữa sao?
_Là gì thế?
_Công cụ chính trị.
_Asisu...
_Hoàng thượng tha lỗi, thần thiếp chỉ sơ ý nói vậy thôi.
Ragashu lặng lẽ nhìn Asisu cười buồn, rồi cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc lạ thường. Asisu nhẹ nhàng đưa tay lên tìm kiếm gương mặt của Ragashu.
_Hoàng thượng dạo này ốm đi nhiều rồi.
_Ta không sao.
_Trận chiến của chúng ta sẽ còn kéo dài lắm, hoàng thượng nên giữ gìn sức khoẻ thì hơn.
Ragashu cười nhẹ, họ nói chuyện thêm một lát rồi vào trong dùng bữa.
- -- ------ ---
Hai ngày sau, tức đã một tuần kể từ khi Asisu trong đợt điều trị, chỉ còn một tuần nữa thôi, nếu như sau đó mà không nhìn thấy được, sẽ bị mù vĩnh viễn. Thấp thoáng bên ngoài cửa có bóng đen lướt vào, một thân người cao lớn đang ngắm nhìn nữ nhân say ngủ. Do đôi mắt Asisu mới được bôi thuốc, nên nàng không cần băng khăn lụa, điều đó làm cho bộ long mi cong vút thoả sức phô bày. Và vì thói quen nên chỉ cần có tiếng động khẽ, nàng cũng giật mình thức giấc, chợt muốn mở mắt ra nhưng sực nhớ bản thân đang bị gì, nên liền chuyển sang tìm kiếm khăn lụa. Nhưng chỉ tích tắc sau, nàng còn chưa kịp gọi Ari, một bàn tay to lớn nhưng vô cùng dịu dàng đã đeo khan lụa lên cho nàng.
_Là ai vậy?
...
_Là ai vậy? Ngươi không nói ta sẽ gọi quân lính.
_Tôi là người đã cứu Minuê, hộ vệ của nàng.
Asisu nghe ra là giọng của nam nhân, người này có tông trầm và khoả khoắn, hình như là người rất lạnh lùng và mạnh mẽ. Atorat nhìn chăm chăm vào Asisu, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, hắn quyết định bỏ lửng câu và không nói chính hắn cũng là người cứu nàng. Hắn sẽ nói chuyện với nàng sau bao ngày chịu đựng.
_Thật sao? Minuê sao rồi?
_Hắn vẫn ổn.
_Thật cám ơn ngươi đã giúp đỡ, khi nào thì Minuê về được.
_Sẽ sớm thôi.
_Ta sẽ nói với hoàng thượng hậu tạ ngươi thật lớn. Ta thành thật xin lỗi, ta rất muốn thấy mặt để cám ơn ngươi, nhưng hiện tại đang không tiện cho lắm.
_Nàng thật đẹp, không nên nhìn thấy mặt ta. Ta rất...xấu xí, vì vậy mà người đó mới...mới...từ chối ta.
Nghe đến đây, nàng bỗng nhiên bật cười và nói, going điệu pha chút bông đùa:
_Haha, ta xinh đẹp như vậy, cũng vẫn bị phản bội đó thôi. Thậm chí người đó còn đòi giết ta, đuổi ta đi, làm rất nhiều thứ chỉ để ta biến mất cho khuất mắt. Nếu vậy ta xinh đẹp để làm gì, chẳng phải xấu xí sẽ còn có cái lấy làm lí do cho đỡ buồn sao.
_Nàng vẫn còn muốn bảo vệ người đó và gia tộc người đó kể cả khi như thế?
Asisu có chút ngập ngừng, khi người lạ này lại hỏi quá nhiều như vậy, nhưng biết đâu được hắn biết hết chuyện từ chỗ Minue, chính hắn là người đã cứu Minuê còn gì, có lẽ tin tưởng được.
_Quê hương của ta, máu thịt của ta, làm sao mà không bảo vệ. Nếu như ngươi yêu người nào đó rồi thì ngươi sẽ hiểu, cho dù có ra sao, ngươi vẫn muốn bảo vệ người đó. Đâu phải chỉ vì người đó ghét bỏ ngươi, mà ngươi có thể hết yêu người đó, không quan tâm người đó nữa. Đúng chứ? Cũng giống như ngươi và phụ mẫu ngươi, mặc kệ họ có tệ bạc ngươi thế nào, bản thân ngươi cũng không ngăn được cảm xúc yêu thương họ, dù ngươi vẫn nói mình hận họ.
_Ngươi sao vậy? Ngươi đi đâu rồi? Sao không nói gì hết.
Không khí lại bắt đầu chùng xuống. Atorat chăm chú nhìn Asisu, nàng và Carol đều đẹp, rất đẹp, nhưng lí trí và suy nghĩ của cả hai lại hoàn toàn khác nhau, người mang tâm tử của kẻ trưởng thành, người mang tấm lòng của một đứa trẻ mới lớn. Khoảng mấy phút sau, Atorat rời khỏi, Asisu bị tác động của trầm hương nên cũng nhanh chóng chìm sâu lại vào giấc ngủ.
Đến chập tối, quả nhiên được tin Minuê đã quay về. Asisu mừng rỡ chào đón hắn.
Vừa nhìn thấy và nghe được tận tai về tình trạng sức khoẻ của Asisu, tay hắn bỗng chốc nắm lại thành quyền rồi đấm vào tường, hận mình vô dụng đã không bảo vệ được người mình yêu. Nưững tia máu hiện lên trong mắt hắn, lởn vởn trước mặt là bóng Nebanon chạy qua lại, hắn muốn vung kiếm chém chết tên giả mạo ghê tởm đó. Tuy nhiên, Minuê đã giữ bình tĩnh trở lại, hắn vẫn không quên mình phải báo cáo một vài phát hiện mới trong quá trình hắn trị thương phát hiện ra được cho Asisu nghe và tính bước tiếp theo cần phải làm.
Kết hợp thông tin của Minuê và thư báo của Carol, Asisu quyết định sẽ có cuộc gặp mặt với Carol, bất chấp mọi người ngăn cản, nhưng nàng vẫn quyết tâm mặc kệ đôi mắt có gây cản trở gì đi nữa. Địa điểm họ gặp nhau tại biên giới Thượng - Hạ, không còn cách nào khác, nàng không thể đi đoạn đường xa, nên Carol buộc trốn đến đó.
Hiện tại, Carol không còn biết làm gì hơn là gửi thư thông báo những tin tức xấu này cho chị Asisu và nhận những phản hồi. Mặc dù vẫn chưa tìm thấy Minuê, không biết hắn còn sống hay đã chết và tình trạng sức khoẻ Asisu đang bị kéo xuống bởi đôi mắt vẫn đang quấn dải lụa màu trắng, thì hoàng cung Hạ Ai Cập xem ra yên bình hơn ở Thượng rất nhiều. Mặt khác, mấy nhà lãnh đạo hoàng tộc khắp nơi cũng đã bắt đầu kéo đến với lý do hết sức phù hợp: thăm bệnh hoàng phi Babylon. Nhưng ai cũng biết ý đồ sâu hơn là gì.
- -- --------
Ragashu vừa tan buổi thảo luận nhỏ với mấy quan tại vị ở Hạ Ai Cập, hắn lập tức quay về tẩm cung của Asisu để thăm hoàng phi của mình. Hắn sốt sang muốn quay về Babylon, nhưng với tình trạng thế này thì không thể để Asisu di chuyển đi đâu được. Thực ra mà nói, nếu bông đùa thì trong cái rủi có cái may, nếu không vì đôi mắt của Asisu thì nàng buộc phải quay về Babylon từ bốn, năm ngày trước rồi.
Trong căn phòng được mở tung cửa chính lẫn cửa sổ, Asisu nằm tựa trên trường kỷ, váy xanh lơ nhẹ bay phấp phới như chơi đùa cùng gió, gương mặt đẹp cùng với mái tóc tựa suối giờ đang bị ém nhẹm bởi dải lụa trắng xấu xa. Nàng đang cố gang cảm nhận mùi vị của sông Nile thoang thoảng tuừ phía xa, đầu nàng lắc lư theo vài điệu nhạc vọng lại từ đâu đó. Bất chợt có tiếng động báo hiệu ai đó đang đến đây, nàng quay lại và cố gắng dung đôi tai mình hết sức lực.
_Hoàng phi, là thần, Ari đây.
_Ngươi đem rượu nho đến cho ta sao?
Ari từ tốn đem ly rượu lại gần Asisu, dùng ta mình nắm lấy tay vị hoàng phi mềm yếu này, cho nàng làm quen với ly rượu, đợi khi nàng cầm chắc nó rồi, Ari mới dám buông tay ra, nhưng cô không quên trông chừng mỗi giây mỗi phút. Ari cảm thấy lòng mình xót xa hơn bao giờ hết, người mà cô yêu quý hơn cả bản thân mình, giờ đây lại chịu sự bất hạnh như vậy, lần nào Ari nhìn rồi cũng khóc.
_Ngươi sao vậy Ari, ta có làm sao đâu.
_Lệnh bà, lệnh bà....nô tỳ...
_Ta còn nghĩ, phải chi ta bị như vầy sớm hơn, thì sẽ không cần phải nhìn thấy những cảnh tượng khiến ta xé lòng. Vậy chẳng phải tốt hơn sao?
_Lệnh bà, xin người đừng nói vậy.
_Dù có chuyện gì xảy ra với ta, ta vẫn phải đưa mọi thứ trở về với vị trí đầu. Ngươi hiểu chứ?
_Nô tỳ đã rõ.
Cuộc nói chuyện của cả hai bị cắt ngang khi từ bên ngoài tiếng Ragashu vang lên. Hắn vừa đi vào vừa cầm theo một cái bát ngọc cẩm thạch, bên trong chứa thứ gì đó trong như sương, lại tựa chỉ như mấy thứ nước trắng bình thường. Hắn cười tiến lại gần Asisu và ra dấu cho Ari lui ra ngoài.
_Hoàng phi không cần xuống giường đâu, ta đem đến cho nàng một thứ này.
Ragashu dùng hai tay mình áp lấy hai tay Asisu đặt chung quanh chén ngọc, để cho nàng cảm nhận.
_Ô, nó thật đặc biệt.
_Phải, là nước dương mai đó (nước đá ngày nay). Do Ai Cập quá nóng, có rất it hầm băng tại đây, ta phải rất vất vả mới tìm được đó.
_Làm sao mà nó có mùi thơm của trái cây nữa hoàng thượng.
_Ta để trái cây vào băng rồi chờ chúng tan ra, sau đó ta lấy trái cây ra. Nàng uống thử xem.
Asisu đưa hai tay nâng chén lên, kết hợp với đôi tay bao bọc bên ngoài của Ragashu hướng dẫn nàng nâng chén để uống một ngụm.
_Thế nào, mát lắm phải không?
Asisu mỉm cười gật đầu, giờ đây trông Ragashu như một đứa trẻ vừa được cho kẹo. Lát sau, hắn bế Asisu đi ra ngoài hành lang hóng gió, đôi tay nàng ôm cổ hắn như sợ sẽ bị té, người ngoài nhìn vào sẽ cười thầm cho rang đôi tình nhân trẻ này đang yêu say đắm và vô cùng hạnh phúc.
_Hoàng thượng, bên ngoài thế nào rồi hoàng thượng?
_Hạ Ai Cập của nàng rất đẹp, ta kể cho nàng nghe nhé. Phía xa bên trái, kế một căn nhà lớn có một đứa trẻ rất hạnh phúc, nó có một ổ bánh mỳ nướng thơm phức với mật ong, và kế bên đó chúng có một căn lều rách nát, có một đứa trẻ khác đang rất đói, vậy là đứa trẻ giàu có kia quyết định chia một phần bánh cho đứa trẻ nghèo đói, nhưng mà thật bất ngờ, đứa trẻ nghèo đói đã tấn công và muốn giết luôn đối phương nhằm đoạt được tất cả. Đứa trẻ giàu có buộc phải chống trả, không may là ba mẹ của đứa trẻ nghèo đói quay về và họ liền cho rằng đứa trẻ kia cậy quyền cậy thế ức hiếp kẻ yếu hơn. Người dân xung quanh cũng tin vào điều đó và nói xấu đứa trẻ, khiến nó từ hạnh phúc trở nên bất hạnh.
_Hoàng thượng...
_Nàng cũng thấy đứa trẻ quyền quý kia rất giống chúng ta phải không? Đối với người dân chỉ cần có cái ăn cái mặc là sống, còn đối với chúng ta, những đứa con của hoàng tộc phải có quyền lực mới có thể tồn tại, mới được phép thở. Ta và nàng đều bị bọn họ nói khắp nơi, nhưng nếu họ không phải là chúng ta thì sẽ không bao giờ hiểu được những vấn đề này.
_Người dân có cuộc chiến của người dân, hoàng gia có cuộc chiến của hoàng gia. Thần thiếp nghĩ, lòng tham vô đáy của con người thật đáng sợ, chẳng phải chính nó là nguyên nhân của mọi chuyện sao?
_Phải, có một số người chỉ biết chửi, nhưng họ đã quên rằng, bất kì triều đại nào cũng vậy, chỉ cần không anh minh cai trị, thì đều sẽ bị lật đổ ngay tức thì, các cuộc bạo loạn trước sau gì cũng xảy ra. Hoàng thân có hai cuộc chiến lớn trong cuộc đời, cuộc chiến với ngai vị để sống còn, và cuộc chiến với chính trị để yên ổn lòng dân và giữ vững triều đại của mình.
_Chúng ta thật vất vả hoàng thượng nhỉ. Hoàng thượng không thấy chúng ta rất có giá trị ở một điểm nữa sao?
_Là gì thế?
_Công cụ chính trị.
_Asisu...
_Hoàng thượng tha lỗi, thần thiếp chỉ sơ ý nói vậy thôi.
Ragashu lặng lẽ nhìn Asisu cười buồn, rồi cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc lạ thường. Asisu nhẹ nhàng đưa tay lên tìm kiếm gương mặt của Ragashu.
_Hoàng thượng dạo này ốm đi nhiều rồi.
_Ta không sao.
_Trận chiến của chúng ta sẽ còn kéo dài lắm, hoàng thượng nên giữ gìn sức khoẻ thì hơn.
Ragashu cười nhẹ, họ nói chuyện thêm một lát rồi vào trong dùng bữa.
- -- ------ ---
Hai ngày sau, tức đã một tuần kể từ khi Asisu trong đợt điều trị, chỉ còn một tuần nữa thôi, nếu như sau đó mà không nhìn thấy được, sẽ bị mù vĩnh viễn. Thấp thoáng bên ngoài cửa có bóng đen lướt vào, một thân người cao lớn đang ngắm nhìn nữ nhân say ngủ. Do đôi mắt Asisu mới được bôi thuốc, nên nàng không cần băng khăn lụa, điều đó làm cho bộ long mi cong vút thoả sức phô bày. Và vì thói quen nên chỉ cần có tiếng động khẽ, nàng cũng giật mình thức giấc, chợt muốn mở mắt ra nhưng sực nhớ bản thân đang bị gì, nên liền chuyển sang tìm kiếm khăn lụa. Nhưng chỉ tích tắc sau, nàng còn chưa kịp gọi Ari, một bàn tay to lớn nhưng vô cùng dịu dàng đã đeo khan lụa lên cho nàng.
_Là ai vậy?
...
_Là ai vậy? Ngươi không nói ta sẽ gọi quân lính.
_Tôi là người đã cứu Minuê, hộ vệ của nàng.
Asisu nghe ra là giọng của nam nhân, người này có tông trầm và khoả khoắn, hình như là người rất lạnh lùng và mạnh mẽ. Atorat nhìn chăm chăm vào Asisu, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, hắn quyết định bỏ lửng câu và không nói chính hắn cũng là người cứu nàng. Hắn sẽ nói chuyện với nàng sau bao ngày chịu đựng.
_Thật sao? Minuê sao rồi?
_Hắn vẫn ổn.
_Thật cám ơn ngươi đã giúp đỡ, khi nào thì Minuê về được.
_Sẽ sớm thôi.
_Ta sẽ nói với hoàng thượng hậu tạ ngươi thật lớn. Ta thành thật xin lỗi, ta rất muốn thấy mặt để cám ơn ngươi, nhưng hiện tại đang không tiện cho lắm.
_Nàng thật đẹp, không nên nhìn thấy mặt ta. Ta rất...xấu xí, vì vậy mà người đó mới...mới...từ chối ta.
Nghe đến đây, nàng bỗng nhiên bật cười và nói, going điệu pha chút bông đùa:
_Haha, ta xinh đẹp như vậy, cũng vẫn bị phản bội đó thôi. Thậm chí người đó còn đòi giết ta, đuổi ta đi, làm rất nhiều thứ chỉ để ta biến mất cho khuất mắt. Nếu vậy ta xinh đẹp để làm gì, chẳng phải xấu xí sẽ còn có cái lấy làm lí do cho đỡ buồn sao.
_Nàng vẫn còn muốn bảo vệ người đó và gia tộc người đó kể cả khi như thế?
Asisu có chút ngập ngừng, khi người lạ này lại hỏi quá nhiều như vậy, nhưng biết đâu được hắn biết hết chuyện từ chỗ Minue, chính hắn là người đã cứu Minuê còn gì, có lẽ tin tưởng được.
_Quê hương của ta, máu thịt của ta, làm sao mà không bảo vệ. Nếu như ngươi yêu người nào đó rồi thì ngươi sẽ hiểu, cho dù có ra sao, ngươi vẫn muốn bảo vệ người đó. Đâu phải chỉ vì người đó ghét bỏ ngươi, mà ngươi có thể hết yêu người đó, không quan tâm người đó nữa. Đúng chứ? Cũng giống như ngươi và phụ mẫu ngươi, mặc kệ họ có tệ bạc ngươi thế nào, bản thân ngươi cũng không ngăn được cảm xúc yêu thương họ, dù ngươi vẫn nói mình hận họ.
_Ngươi sao vậy? Ngươi đi đâu rồi? Sao không nói gì hết.
Không khí lại bắt đầu chùng xuống. Atorat chăm chú nhìn Asisu, nàng và Carol đều đẹp, rất đẹp, nhưng lí trí và suy nghĩ của cả hai lại hoàn toàn khác nhau, người mang tâm tử của kẻ trưởng thành, người mang tấm lòng của một đứa trẻ mới lớn. Khoảng mấy phút sau, Atorat rời khỏi, Asisu bị tác động của trầm hương nên cũng nhanh chóng chìm sâu lại vào giấc ngủ.
Đến chập tối, quả nhiên được tin Minuê đã quay về. Asisu mừng rỡ chào đón hắn.
Vừa nhìn thấy và nghe được tận tai về tình trạng sức khoẻ của Asisu, tay hắn bỗng chốc nắm lại thành quyền rồi đấm vào tường, hận mình vô dụng đã không bảo vệ được người mình yêu. Nưững tia máu hiện lên trong mắt hắn, lởn vởn trước mặt là bóng Nebanon chạy qua lại, hắn muốn vung kiếm chém chết tên giả mạo ghê tởm đó. Tuy nhiên, Minuê đã giữ bình tĩnh trở lại, hắn vẫn không quên mình phải báo cáo một vài phát hiện mới trong quá trình hắn trị thương phát hiện ra được cho Asisu nghe và tính bước tiếp theo cần phải làm.
Kết hợp thông tin của Minuê và thư báo của Carol, Asisu quyết định sẽ có cuộc gặp mặt với Carol, bất chấp mọi người ngăn cản, nhưng nàng vẫn quyết tâm mặc kệ đôi mắt có gây cản trở gì đi nữa. Địa điểm họ gặp nhau tại biên giới Thượng - Hạ, không còn cách nào khác, nàng không thể đi đoạn đường xa, nên Carol buộc trốn đến đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook