Đối Lập
-
Chương 17
- Câu chuyện của Lilith thật ra nó mới chỉ xảy ra tháng trước thôi... - Arice nhìn trời đêm.
- Tôi cứ nghĩ là một câu chuyện cũ. - Corbett nhìn vào cốc nước.
- À, nơi Lilith sống ấy, cách đây c——
- Tôi vào được không? - Lilith gõ cửa, hạ giọng hỏi.
- Vào đi. - Wiliam đứng dậy mở cửa rồi rời khỏi phòng.
- Arice, Darick muốn gặp cô. - Lilith tựa vào cửa, Arice rời khỏi phỏng. Đợi Arice đi khỏi, Lilith quay lại - Corbett đi theo tôi chút.
- Ừm. - Corbett đứng dậy rời khỏi phòng.
Gió lạnh thổi từ phương xa tới mang theo chút dư vị của hoa thơm. Ánh trăng thuần khiết khẽ rọi những cảnh vật của thế gian.
- Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát. - Lilith sờ vào một cái cây cũ đã bị chặt phá
- Tôi biết rồi. - Corbett liếc nhìn đám quạ trên cây.
- Nơi mà trước đây tôi sống chỉ cách nơi này một thị trấn thôi.
- ...
- Khu vực tôi ở có rất nhiều Spiriter ở đó. Tôi đã nói với Darick để nhắc anh ấy đi qua nơi ấy nhanh một chút. Tuy còn cách một thị trấn nhưng cậu cũng phải cảnh giác.
- Tôi cảm ơn.
- Hết rồi chuyện để nói rồi đấy. Vì nghỉ ngơi đi, thời gian tiếp theo chúng ta sẽ rất ít để nghỉ ngơi luôn đấy.
- Ừm, quay về thôi.
- Về trước đi, tôi đi qua nơi này một chút rồi về sau.
Corbett gật đầu, quay về quán trọ. Lilith nghiêng người nhìn vào khu rừng tối, rồi đi vào trong rừng sâu.
Những cây cỏ dại lớn lên dù nơi này đầy sỏi đá. Bên cạnh dòng suối nhỏ, một bầy đóm đóm đậu tạo thành từng dải dài. Mấy con cú đêm khẽ xoay đầu nhìn con mồi trong đêm tối.
Đứng trước một ngôi nhà cũ kĩ bị rêu phong, Lilith quỳ xuống rồi dập đầu trước ba ngôi mộ nhỏ. Đây là nơi mà ba đồng đội của cô đã chết, vì xác của họ đã mục rữa cộng thêm không có phương tiện di chuyển xác mà cô đã phải chôn họ nơi rừng sâu. Ngôi mộ nhỏ chỉ có tấm bia đá được nhặt ở ven sông rồi khắc bằng dao tên của chủ nhân ngôi mộ.
Ngồi tựa vào một tấm bia đá, Lilith nhìn lên trời cao:
- Vẫn còn một thị trấn nữa mới đến nhà tôi, đến cả người đi không biết mệt như Wiliam cũng không muốn đi ngày đêm đến đó, vậy mà vẫn có người truy sát rồi giết mọi người. Tôi đã quá chủ quan và do dự.
Lilith ôm từng tấm bia một rồi rời khỏi.
Trăng lại chiếu sáng sau khi bị một đám mây lớn che mất. Ngày mai nắng vẫn sẽ lên...
========
Hú, nay tui hơi bận nên đăng muộn quá.
- Tôi cứ nghĩ là một câu chuyện cũ. - Corbett nhìn vào cốc nước.
- À, nơi Lilith sống ấy, cách đây c——
- Tôi vào được không? - Lilith gõ cửa, hạ giọng hỏi.
- Vào đi. - Wiliam đứng dậy mở cửa rồi rời khỏi phòng.
- Arice, Darick muốn gặp cô. - Lilith tựa vào cửa, Arice rời khỏi phỏng. Đợi Arice đi khỏi, Lilith quay lại - Corbett đi theo tôi chút.
- Ừm. - Corbett đứng dậy rời khỏi phòng.
Gió lạnh thổi từ phương xa tới mang theo chút dư vị của hoa thơm. Ánh trăng thuần khiết khẽ rọi những cảnh vật của thế gian.
- Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát. - Lilith sờ vào một cái cây cũ đã bị chặt phá
- Tôi biết rồi. - Corbett liếc nhìn đám quạ trên cây.
- Nơi mà trước đây tôi sống chỉ cách nơi này một thị trấn thôi.
- ...
- Khu vực tôi ở có rất nhiều Spiriter ở đó. Tôi đã nói với Darick để nhắc anh ấy đi qua nơi ấy nhanh một chút. Tuy còn cách một thị trấn nhưng cậu cũng phải cảnh giác.
- Tôi cảm ơn.
- Hết rồi chuyện để nói rồi đấy. Vì nghỉ ngơi đi, thời gian tiếp theo chúng ta sẽ rất ít để nghỉ ngơi luôn đấy.
- Ừm, quay về thôi.
- Về trước đi, tôi đi qua nơi này một chút rồi về sau.
Corbett gật đầu, quay về quán trọ. Lilith nghiêng người nhìn vào khu rừng tối, rồi đi vào trong rừng sâu.
Những cây cỏ dại lớn lên dù nơi này đầy sỏi đá. Bên cạnh dòng suối nhỏ, một bầy đóm đóm đậu tạo thành từng dải dài. Mấy con cú đêm khẽ xoay đầu nhìn con mồi trong đêm tối.
Đứng trước một ngôi nhà cũ kĩ bị rêu phong, Lilith quỳ xuống rồi dập đầu trước ba ngôi mộ nhỏ. Đây là nơi mà ba đồng đội của cô đã chết, vì xác của họ đã mục rữa cộng thêm không có phương tiện di chuyển xác mà cô đã phải chôn họ nơi rừng sâu. Ngôi mộ nhỏ chỉ có tấm bia đá được nhặt ở ven sông rồi khắc bằng dao tên của chủ nhân ngôi mộ.
Ngồi tựa vào một tấm bia đá, Lilith nhìn lên trời cao:
- Vẫn còn một thị trấn nữa mới đến nhà tôi, đến cả người đi không biết mệt như Wiliam cũng không muốn đi ngày đêm đến đó, vậy mà vẫn có người truy sát rồi giết mọi người. Tôi đã quá chủ quan và do dự.
Lilith ôm từng tấm bia một rồi rời khỏi.
Trăng lại chiếu sáng sau khi bị một đám mây lớn che mất. Ngày mai nắng vẫn sẽ lên...
========
Hú, nay tui hơi bận nên đăng muộn quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook