Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
-
Chương 6
Long Đại khá coi trọng tin tức kho lương bị đánh úp, vì không muốn làm bứt dây động rừng nên hắn chỉ âm thầm phái binh lính trong quân đội tăng cường phòng vệ, chứ không báo lên quận phủ nha môn. Mà bên Từ bà mối và An Nhược Thần, hắn cũng phái người theo dõi bám đuôi. Nhưng những ngày tiếp theo, khắp nơi không hề có động tĩnh khác gì.
“Ngày ngày Từ bà tử đều đến thăm những nhà có con đến tuổi cứa hỏi, cũng không tiếp xúc với người khả nghi nào. Phần lớn thời gian An đại tiểu thư chỉ ở trong phủ, thỉnh thoảng lại ra cửa đi dạo, nhưng đều có nha hoàn đi theo. Nhưng đặc biệt là, nàng ta đến quận phủ nha môn hai lần, cứ lởn vởn qua lại trước cửa nha môn. Nghe nàng ta nói chuyện với nha hoàn, chữ này viết đẹp, nàng ta muốn nhìn kỹ để học tập.”
Có vẻ thú vị đấy, sau khi hắn nói những câu kia, An Nhược Thần này lại thật sự đi tìm hiểu luật pháp. Long Đại cảm thấy đây là một cô nương khó đoán, lần nào cũng có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nói nàng gan dạ, nhưng thật ra nàng lại khá lanh trí, nói nàng to gan lỗ mãng, nhưng nàng lại tương đối cẩn thận. Hắn lại nghĩ nàng phức tạp sâu xa hơn, nhưng lại phát hiện nàng chỉ là một người đơn giản không có kiến thức. Nếu nói là nàng đơn giản, nhưng đột nhiên nàng lại có vài hành động khiến hắn bất ngờ. Bọc quần áo thứ hai của nàng cũng giống cái thứ nhất, chỉ có chút quần áo tài vật, không có gì đặc biệt. Chẳng qua là Long Đại khá tò mò, nàng có thể có bao nhiêu tiền, hết bọc áo quần này đến bọc áo quần khác, liền tiếp theo, nàng có thể chạy trốn ư? còn nữa, tình báo của nàng là thật hay giả?
Long Đại dằn lòng, chờ đợi tin tức.
Mất hôm sau, cuối cùng tin tức cũng đã đến. Nhưng không phải là kho lương bị đốt, mà trường ngựa Tây Giao bị tấn công.
Nuôi ở trường ngựa đều là ngựa dùng trong quân đội, phỉ tặc đốt chuồng ngựa và kho cỏ, lại còn đầu độc trong thức ăn của ngựa, có rất nhiều con chết bất đắc kỳ tử. Thủ vệ ở trường ngựa cũng khá nghiêm ngặt chặt chẽ, nhưng thân thủ của đám phỉ tặc rất cừ, lại có thể thần không biết quỷ không hay làm chuyện này. Đợi đến khi người chăn ngựa và vệ binh phát hiện ra, thì lửa đã đốt sạch. Vệ binh ở ẩn nhanh chóng đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn để người ta trốn được.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong thành Trung Lan, bao gồm cả bằng chứng của người chăn ngựa: “Khi mấy tên giặc cỏ đó thấy vệ binh đến, vội vàng hét lớn tiếng đào tẩu, nghe khẩu âm thì có vẻ là Nam Tần.”
Nam Tần lại dám hoành hành ngay trong thành Trung Lan, đốt sạch trường ngựa! Lại còn đầu độc nữa! Trong lúc nhất thời từ đầu đường đến cuối hẻm bàn luận sôi nổi, lòng người hoang mang.
Khi An Nhược Thần nghe thấy tin này, thật sự là như sấm sét giữa trời quang. Tiêu rồi tiêu rồi, không phải là kho lương mà đổi thành trường ngựa rồi sao? Là bọn họ đa nghi đoán được bị người khác nghe lén nên đã sửa lại kế hoạch, hay vốn là có hai kế hoạch?
Không bắt được giặc, vậy còn Từ bà mối?
Từ bà mối làm mai cho nhị cô nương nhà Lưu phủ ở thành đông. Đây là tin tức nhiều chuyện thứ hai An Nhược Thần nghe được trong ngày. Nhị cô nương Lưu phủ muốn gả cho tam thiếu gia nhà họ Tôn ở thành nam. Hai nhà đều là đại hộ, Từ bà mối cầm không ít tiền quà. Nghe nói nàng ta vui vẻ ra mặt, ngay đến nếp nhăn trên mặt cũng cười ra hoa.
Thôi xong, hỏng mất tiêu rồi. An Nhược Thần cảm thấy tình hình không ổn. Như vậy xem ra, nàng lại thành báo tin giả cho tướng quân, đây chính là phải phạt giam đấy.
Không được, trước khi tướng quân nổi giận, buộc tội nàng, nàng phải mau gặp hắn giải thích mới được.
Nhưng đâu có phải dễ dàng gặp mặt tướng quân như thế, ngay đến cha đưa thiệp đưa lễ mấy chuyến mới thành. Ngay đến nàng cũng chắc chắn mình không có cách nào đưa thiệp cho tướng quân, nếu để cho nhà biết thì nàng sẽ gặp phiền phức. An Nhược Thần trái lo phải nghĩ, tìm biện pháp.
Ngày hôm sau, rất “đúng lúc” gặp quản sự đại nương chia trái cây cho các viện, nhưng bọn nha hoàn không đủ người, đại nương phải hò hét để các nàng chạy chuyển mấy chuyến. An Nhược Thần thấy vậy bèn nói: “Đúng lúc ta cũng đang rảnh, muốn tìm người trò chuyện, để ta đưa đến cho muội muội vậy.”
Rồi nàng cầm hai chiếc làn đựng trái cây rời đi.
Vì thuận đường nên tiện đà nàng ghé qua cả phòng bốn. An Nhược Phương thấy tỷ tỷ tới, liền muốn đi đưa đồ cùng nàng. Hai người đi đến viện phòng nhì.
Trên đường đi, An Nhược Phương kéo tay An Nhược Thần, muốn nói lại thôi. An Nhược Thần biết cô bé là vì chuyện ngày hôm trước mình bị cha tát. Hôm đó Tiền Bùi đến nhà làm khách, ánh măt như rắn độc nhìn chằm chằm vào mỗi cô gái trẻ tuổi, từ nha đầu cho đến tỷ muội của nàng, sau đó ông ta lại cười điệu cười rất buồn nôn. Lúc ăn cơm ông ta còn cố ý sờ ay An Nhược Thần, nhất thời An Nhược Thần chán ghét không nhịn được, theo bản năng dùng sức rút tay về. Đêm đó An Chi Phủ lại xông đến phòng nàng cho nàng một tát tai.
Chuyện này truyền ra trong nhà, An Nhược Thần vô tình nghe thấy nhị muội An Nhược Hi nói may mà là đại tỷ được gả cho lão già ghê tởm đó. Còn tứ muội, An Nhược Thần nhìn thấy vẻ thông cảm trong mắt cô bé.
Bây giờ An Nhược Phương lại có dáng vẻ như vậy, An Nhược Thần không nhịn được thở dài: “Nếu tỷ không có ở đây, muội phải tự biết chăm sóc mình đấy. Đừng quá sợ hãi, bảo mẹ muội để ý nhiều vào, sau này gả cho một nhà tốt.”
An Nhược Phương nghe những lời này, nước mắt lại lăn xuống. Cô bé ôm lấy An Nhược Thần: “Tỷ tỷ đừng gả cho lão ta nữa được không? Lão ta đáng sợ quá.”
An Nhược Thần vỗ về đầu cô bé: “Đừng có ngốc thế, tốt nhất đừng nói câu này ra ngoài, đỡ bị cha nổi giận lại đánh muội.” Khuyên giải an ủi một hồi, lúc này mới ngăn được nước mắt An Nhược Phương.
Đến phòng An Nhược Hi, An Nhược Hi thấy vẻ mặt khổ sở của An Nhược Phương, nhất thời mất hứng: “Rước cái bản mặt bí xị đó đến phòng ta làm gì, tìm xui à?”
An Nhược Thần nói là đưa trái cây đến, chẳng qua là trên đường đi tiểu nha đầu này nói chuyện với nàng, không chịu để nàng gả đi. An Nhược Hi mắng An Nhược Phương mấy câu ngu ngốc, nhưng cũng khá có vẻ hứng thú về đề tài cưới gả, bèn hàn huyên đôi chút. An Nhược Thần nhân cơ hội hỏi: “Mà nói đến đây, muội muội cũng đã đến tuổi gả chồng rồi, hôm đó cha để muội và tam muội ngồi bên cạnh Long tướng quân, là có ý đó à?”
An Nhược Hi nổi tiếng đanh đá lại đỏ mặt: “Có biết đâu chứ, không nghe cha nhắc đến gì nữa.”
An Nhược Thần trầm ngâm: "Long tướng quân là một cửa hôn sự tốt, mấy phú thương giàu có trong thành Trung Lan này cũng gửi thiệp mời đế, nhưng hắn không đi, mà lại đến An phủ chúng ta. Có lẽ chuyện này có thể thành đấy. Chỉ là không biết cha nhắm muội hay tam muội nữa.”
An Nhược Hi sầm mặt, dĩ nhiên nàng ta hy vọng cơ hội này là của mình.
An Nhược Phương ở bên cạnh không xen vào câu nào, cũng không có hứng thú, chỉ im lặng ăn trái cây.
An Nhược Hi nói: “Vinh Quý là trưởng tử, cửa hàng ngọc thạch kia có thể được Tiền lão gia giúp sức cũng do mẹ muội góp chút công lao, muội lại lớn tuổi hơn Nhược Lan, cho dù có coi là thế, thì chuyện tốt này cũng không đến lượt phòng ba.”
An Nhược Thần cười: “Dù sao tỷ cũng phải gả đi, chuyện này không liên quan gì đến tỷ.”
“Sao lại không liên quan?” An Nhược Hi nói, “Tỷ đừng có quên, tỷ gả đến huyện Phúc An, đó chính là đất nhà mẹ của mẹ muội, nếu có cái gì, bên kia cũng có thể phối hợp với nhau.”
An Nhược Thần suy nghĩ: “Vậy cũng tốt, tỷ có ý này cho muội. Phía bên cha muội cũng biết đấy, nếu Long tướng quân nhìn trúng, không biết là cô con gái nào, với ông cũng không có gì khác nhau. Tuy tam muội không có chính kiến, nhưng tam di nương lại rất cơ trí, không chừng nàng ta sẽ nói gì đó với cha đấy. Tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc bên tam di nương chưa rục rịch gì, muội hãy nghĩ cách thu hút sự chú ý của Long tướng quân đi, đợi đến khi cha và hắn ta nói chuyện, hắn chỉ nhớ đến muội, coi như khả năng thành công cũng lớn hơn.”
An Nhược Hi cau mày: “Nhưng Long tướng quân lại không đến phủ chúng ta nữa, làm thế nào gặp đây?”
An Nhược Thần nói: “Tướng quân vất vả khổ cực vì dân, cha có lòng tôn kính, nhưng làm ăn bận rộn, nên để cho người nhà đưa vài đồ bồi bổ đến cho tướng quân thay ông thăm hỏi, cũng là hợp tình hợp lý phải không nào?”
Hợp tình hợp lý cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy, nhưng An Nhược Thần biết nhị muội cũng giống như cha, lúc muốn lợi thì đều có thể bất chấp tất cả.
Buổi tối hôm đó, An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần, nàng nói mình đã thăm dò ý của cha, đúng là đang có ý với đến hôn nhân với Long tướng quân. Nhưng không nhất định là để nàng gả đi, chủ yếu còn phải xem Long tướng quân chọn ai đã.
An Nhược Thần mỉm cười nghe nhị muội than phiền, trong lòng thầm oán chí hướng của cha xa thật đấy, không hề cảm thấy mình có đủ sức để trèo cao đến thế ư? Người ta đường đường là hộ quốc đại tướng quân nhị phẩm, có thể nhìn trúng nhà chúng ta – cái hộ nhà nghèo cửa nhỏ thương nhân thô tục trong thành này ư?
“Cha cảm thấy chuyện đưa lễ mà muội nói khá hay, ngày mai ông sẽ bảo người đưa thiệp đến lầu Tử Vân.”
“Ừ ừ.” An Nhược Thần gật đầu cái rụp. Cha giúp nàng đưa thiệp, sau đó vì để nhị muội có thể nói chuyện riêng với tướng quân nên sẽ không để người lớn đi theo, mà tỷ muội trong nhà chỉ có nàng là thích hợp, có đến tám chín phần nhị muội sẽ đưa nàng đi, chuyện này thế là xong rồi.
“Chẳng qua là một cô nương chưa gả chồng như muội một mình đi sang đó thì không hay cho lắm, tứ muội quá nhỏ, bên tam muội thì muội cóc cần, nên đại tỷ đi theo muội một chuyện nhé.”
Quả nhiên là thế.
An Nhược Thần nghiêm mặt, nói tiếp: “Nói đi nói lại thì, trước đó một mình tỷ xuất phủ rồi giữa đường đi gặp được tướng quân, quả thật là quá khác người đấy. Nhưng dù sao hôm nay tỷ cũng đang đợi gả rồi, mấy tâm tình ngưỡng mộ tướng quân gì đó, tốt nhất là bớt đi, đừng nghĩ quá nhiều mới phải.”
An Nhược Thần cười theo, đáp được.
Ngày hôm sau, Long Đại nhận được thiệp do An phủ đưa đến. Thiệp do Tông Trạch Thanh bóc ra, sau khi đọc kỹ mới lấy làm kỳ lạ: “Thành bên này quả đúng là dân tình mạnh mẽ. Làm cha không biết giữ lễ, đến lượt con gái cũng đòi ra ngoài.”
Long Đại nhướn mày: “An gia?”
“Đúng thế.”
“Đại tiểu thư?”
“Không phải, là nhị tiểu thư.”
“Ừ.”
“Tướng quân, tốt nhất vẫn không nên gặp. Nào có nữ quyến chạy đến tặng quà chứ, tướng quân cũng không phải là nữ, cũng không có phu nhân để giúp đón tiếp. Nữ đáp nữ mới phải phép. Vả lại, ý đồ của người nhà này quá rõ, thuộc hạ sợ tướng quân trúng kế.”
“Có thể trúng kế gì?”
“Ví dụ như khi vào phòng thì trông thấy một cô nương lõa thể ở trong đó, chắc chắn nàng ta sẽ hét ầm lên bắt tướng quân phải chịu trách nhiệm. Tuy sẽ không để nàng ta được như ý, nhưng dù gì cũng là chuyện phiền phức.”
“Có gì mà phiền phức, nếu thật sự gặp một kẻ ngu dốt không có lòng tự trọng như thế, thì không cần nói gì cả, lập tức chém một nhát là được. Mật thám lẻn vào phủ trạch tướng quân, giết ngay tức khắc. Người nào có thể dị nghị?”
“...” Tông Trạch Thanh ngậm miệng, hắn không dị nghị gì hết. Không hổ là tướng quân, thủ đoạn đủ độc.
“Đồng ý với An gia, để các nàng tới đi.”
“Hả?” Trong thiệp nói rõ là nhị tiểu thư, làm gì có các nàng.
“Ngươi bảo quản sự nói là ta bận quân sự, không rảnh chào hỏi. Nhận quà xong thì cứ dẫn các nàng đi dạo quanh nhà một lúc là được.”
Tông Trạch Thanh gãi đầu, mù mù cạc cạc. Nếu đã không gặp thì vì sao lại để nhị tiểu thư kia đến? Nhận quà xong rồi vì sao còn phải dẫn nàng đi dạo? Tướng quân không định ngứa kiếm chém người thật đấy chứ?
Ngày hôm sau, An Nhược Thần và An Nhược Hi dẫn theo nha hoàn nô bộc, mang theo quà cáp An Chi Phủ đã chuẩn bị sẵn, đi đến phủ trạch lầu Tử Vân mà Long Đại ở tạm tại thành Trung Lan.
Quản sự của lầu Tử Vân là Phương Nguyên khách khí tiếp đãi các nàng.
Nói đến Phương Nguyên này, vốn là nhị quản sự của phủ thái thú, Diêu Côn cố ý đẩy gã đến lầu Tử Vân làm chuyện vặt vãnh trong ngày.
Phương Nguyên làm theo những gì Long Đại sai bảo, nói không may hôm nay tướng quân bận công vụ, không tiện tiếp kiến. Nên thấy áy náy, đúng lúc hoa trong phủ đang kỳ nở rộ, có thể dẫn các cô nương đi tới đi lui, thưởng hoa uống trà, rồi mang bánh ngọt quay về.
An Nhược Hi vui mừng khôn xiết, trong lòng vô cùng đắc ý. Tuy không được gặp tướng quân, nhưng sắp xếp này của tướng quân rõ ràng là vì nàng ta mà phá lệ quan tâm, vội vã đồng ý ríu rít, thẹn thùng cảm ơn, nắm lấy thời cơ đáp nhất định sẽ lại đến trực tiếp cám ơn tướng quân.
An Nhược Thần ở bên cạnh bình tĩnh không nói câu nào, trong lòng lại thất vọng, lúc tướng quân đồng ý gặp mặt, nàng liền đoán có lẽ tướng quân đã biết được ý đồ của nàng, sẽ tìm cơ hội để gặp nàng một lần. Kết quả bảo các nàng đến, nhưng hắn lại không có ở đây. Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp hắn một mình hay không. Nàng cũng không muốn một ngày nào đó đột nhiên bị bắt vào tù, phải ngậm đắng nuốt cay.
Uống trà ăn bánh ngọt, nói vài câu khách khí, Phương quản sự liền gọi nha hoàn dẫn hai vị tiểu thư đến vườn hoa đi dạo ngắm hoa, mà đám nô bộ nha hoàn của An phủ thì được sắp xếp đợi ở sảnh bên.
An Nhược Hi vô cùng hưng phấn, dọc đường đi không ngừng tíu tít với nha hoàn. Ngắm hoa không quan trọng, quan trọng chính là, nàng đang đút lót người dưới của lầu Tử Vần, sau này sẽ lại có nhiều cơ hội gần gũi với Long tướng quân hơn. Nàng ta sốt sắng ân cần hỏi han nha hoàn, khen nha hoàn lanh lợi, vừa nghiêng mặt nghe đủ chuyện của Long tướng quân. Nha hoàn bị nàng dụ dỗ đến choáng váng, lời nói không hết.
An Nhược Thần lẳng lặng đi cuối, bước chân ngày càng chậm, nàng không tình nguyện ngắm hoa, nàng quan sát sân nhỏ phòng ốc ở đây, đang mong đợi đột nhiên sẽ thấy bóng người của tướng quân. Tuy hắn không có ở đây, nhưng lại dặn dò kẻ hầu đón tiếp tỷ muội nàng nhiệt tình, liệu có dụng ý gì khác không? Cũng như hắn đồng ý đến dự tiệc An gia vậy, là có mục đích.
Đang nghĩ đến đó, chợt thấy đi ngang qua một gian phòng, cửa sổ đang mở, đồ đạc trưng bày bên trong nhìn rõ không bỏ sót thứ gì, trên bàn kia, có phải là hai bọc quần áo của nàng không?
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, tuy không được gặp tướng quân, nhưng lấy lại bạc cũng đã không tệ rồi. Nàng lôi khăn tay thơm trong tay áo ra, ném vào góc tường bên này, sau đó tiếp tục đi theo An Nhược Hi và nha hoàn. Bước chân ngày càng chậm, An Nhược Hi và nha hoàn đã cách nàng ngày càng xa. Cuối cùng ở một ngã rẽ, An Nhược Hi không hề để ý mình đã bỏ xa An Nhược Thần rẽ vào chỗ ngoặt, đi xa.
An Nhược Thần đứng yên ở khúc quanh, nhìn bóng lưng của An Nhược Hi và nha hoàn dần dần rời xa, sau đó chợt quay đầu gấp gáp bước về căn phòng vừa nãy, trong lòng nàng đã tính toán xong xuôi, nếu có người bắt gặp hỏi đến, nàng sẽ nói là khăn tay bị rơi, nàng quay về tìm.
Trên đường thuận lợi, không hề gặp phải ai, khăn tay vẫn nằm yên tại chỗ, cửa sổ vẫn mở rộng, trong phòng cũng không có ai, bọc quần áo của nàng đặt trên bàn.
An Nhược Thần đứng trước cửa sổ, tim đập thình thịch. Nàng nhìn quanh một vòng, quả thật không có ai. Đi vòng qua cửa ở đầu kia, khẽ đẩy một cái, cửa khóa. An Nhược Thần cắn răng, xốc lá gan lên leo dọc theo cửa sổ mà bò vào.
Mở bọc quần áo ra, đồ đều ở đây cả. Nhưng nàng không cầm những thứ khác đi, chỉ đem trang sức ngân lượng nhét hết vào ngực. Tốt quá rồi! Chuyến đi này cũng không phí, ít nhất có thể tìm lại được tiền đã mất.
An Nhược Thần tươi cười xoay người toan đi. Nhưng đã thấy một người đàn ông cao to lạnh lùng đứng dựa vào cửa nhìn nàng.
Nhất thời nụ cười của An Nhược Thần cứng lại.
Long đại tướng quân.
Tim đập trễ nửa nhịp, An Nhược Thần vô thức lùi ra sau một bước, rồi sau đó khi kịp phản ứng lại, nàng nhanh chóng quỳ xuống cách phịch, vội vàng thưa: “Tướng quân, tôi chưa từng nói dối, đúng là hôm đó tôi nghe thấy một người đàn ông bảo Từ bà mối tìm người đốt kho lương, vô cùng chính xác.”
Long Đại mãi không lên tiếng, An Nhược Thần ngẩng đầu lên nhìn, Long Đại đang nhìn thẳng vào cô, nhìn kỹ.
“Tướng quân đại nhân.” An Nhược Thần dập đầu lần nữa, “Dân nữ không hề nói dối.”
Cuối cùng Long Đại cũng mở miệng: “Ta nghĩ, cho cô ba ngày, nếu cô không xuất hiện, ta sẽ sai người đến An phủ bắt cô.”
Thật hay giả thế? An Nhược Thần hoảng hốt trong lòng, hôm nay chính là ngày thứ ba sau khi trường ngựa bị tập kích. Cô nuốt nước bọt, đổ đầy mồ hôi lạnh. “Tướng quân, khi dân nữ nghe được tin đó cũng giật mình hoảng sợ, hôm đó dân nữ nghe rất rõ, đúng là nói kho lương thành bắc. Nhất định là ngày đó bọn họ phát hiện được có người nghe lén, nên bây giờ mới thay đổi ý. Lời dân nữ nói đều là thật, tướng quân cứ bắt Từ bà mối thẩm vấn là biết.”
“Bọn họ phát hiện có người nghe lén?” Long Đại đi đến kéo ghế ra, ngồi xuống.
An Nhược Thần nhìn theo hướng đầu gối của hắn di chuyển, tiếp tục quỳ trước mặt hắn, rõ ràng là khá quen với việc phải quỳ rồi. Long Đại chỉ nhìn, không lên tiếng.
“Đúng thế, bọn họ phát hiện có người nghe lén, lúc ấy dân nữ núp đi mới tránh được một kiếp. Chuyện này rất chính xác, dân nữ không dám lừa tướng quân.”
“Câu này là nói dối.” Long Đại nói: “Cô nghe được quân tình quan trọng nhưng không lập tức báo lên quan phủ, nếu không phải hôm đó ta ngăn cô lại, có lẽ cô cũng không có ý định tiết lộ cho ta.”
An Nhược Thần nghẹn họng. Đúng là ban đầu nàng không định kể chuyện này với ai, nàng muốn rời khỏi nơi này, nên không thể tự tìm phiền toái được. “Đó là, đó là do dân nữ chưa tìm được cơ hội thích này, chuyện này vô cùng quan trọng, trong tay dân nữ lại không có bằng chứng, nói ra cũng không có ai tin, mà nhỡ bị mấy người Từ bà mối biết được có người báo quan, há chẳng phải dân nữ sẽ rước họa vào thân sao. Dân nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, nhát gan sợ chuyện, không dám báo quan kịp thời, xin tướng quân tha tội.”
“Câu nhá gan sợ chuyện này, cũng là nói dối.”
“...” An Nhược Thần không đáp.
Long Đại hỏi: “Cô nghe được bọn họ bàn bạc chuyện này ở đâu, lại thoát được bằng cách nào, họ còn nói những gì nữa không?”
An Nhược Thần vội vàng nói, mình thuê một căn nhà nhỏ ở trong thành, lúc đến xem thì nghe thấy Từ bà mối đang nói chuyện với một người đàn ông ở phòng kế bên, người đàn ông nghi ngờ ngoài nhà có người nên đi ra kiểm tra, lúc ấy nàng liền trốn vào chum nước nên không bị họ phát hiện.
“Lúc đó họ cũng không nói nhiều, chỉ nghe người tên Tạ tiên sinh kia nói muốn bà mối đi đốt kho lương... À đúng rồi, hắn ta còn nói gì mà cô nương không chịu nghe lời thì bỏ đi, đừng nói nhiều với các nàng quá, đỡ phải diệt khẩu. Cũng chỉ có câu này thôi, không nói cụ thể cô nương nào chuyện gì.” An Nhược Thần đang nói thì sực nhớ ra, bèn báo lại ngay, Từ bà mối lợi dụng nhân lúc làm mai hay mua bán nô tỳ gì đó, đã xúi giục vài cô nương làm việc cho nàng ta? Nàng vội vã tiếp lời: “Nhất định trong tay bà mối có không ít người, ngoài mấy kẻ gian có thể đi đốt kho lương ra thì còn có vài cô nương có thể lợi dụng. Tướng quân mau bắt nàng ta đi, cứ thẩm vấn sẽ biết.”
Long Đại lắc đầu: “Nếu ngươi nói thật, thì tạm thời không bắt Từ bà mối kia được. Nếu bắt nàng ta thì sẽ bứt dây động rừng, e là người bên trên nàng ta nghe được phong thanh mà chạy trốn kịp thời. Mấy ngày qua ta đã phái người canh chừng nhất cử nhất động của nàng ta rồi, cũng không thấy nàng ta có gì khác lạ.”
“Bọn họ đề phòng rồi mà, đương nhiên sẽ có quy củ.”
“Bọn họ có từng nghi ngờ cô không?”
“Chắc là chưa, chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi, nhưng chưa thấy ai đến tìm tôi diệt khẩu cả. Từ bà mối kia cũng không lại nhà tôi thăm dò tôi gì cả.”
Long Đại không nói gì. An Nhược Thần nhìn hắn, trong lòng hoảng sợ. Hắn sẽ tin nàng ư?
--
Đúng nguyên văn lời nói của An Nhược Thần gọi Giải tiên sinh là Tạ tiên sinh, ở chương trước mình nhầm nên đã sửa lại rồi.
“Ngày ngày Từ bà tử đều đến thăm những nhà có con đến tuổi cứa hỏi, cũng không tiếp xúc với người khả nghi nào. Phần lớn thời gian An đại tiểu thư chỉ ở trong phủ, thỉnh thoảng lại ra cửa đi dạo, nhưng đều có nha hoàn đi theo. Nhưng đặc biệt là, nàng ta đến quận phủ nha môn hai lần, cứ lởn vởn qua lại trước cửa nha môn. Nghe nàng ta nói chuyện với nha hoàn, chữ này viết đẹp, nàng ta muốn nhìn kỹ để học tập.”
Có vẻ thú vị đấy, sau khi hắn nói những câu kia, An Nhược Thần này lại thật sự đi tìm hiểu luật pháp. Long Đại cảm thấy đây là một cô nương khó đoán, lần nào cũng có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nói nàng gan dạ, nhưng thật ra nàng lại khá lanh trí, nói nàng to gan lỗ mãng, nhưng nàng lại tương đối cẩn thận. Hắn lại nghĩ nàng phức tạp sâu xa hơn, nhưng lại phát hiện nàng chỉ là một người đơn giản không có kiến thức. Nếu nói là nàng đơn giản, nhưng đột nhiên nàng lại có vài hành động khiến hắn bất ngờ. Bọc quần áo thứ hai của nàng cũng giống cái thứ nhất, chỉ có chút quần áo tài vật, không có gì đặc biệt. Chẳng qua là Long Đại khá tò mò, nàng có thể có bao nhiêu tiền, hết bọc áo quần này đến bọc áo quần khác, liền tiếp theo, nàng có thể chạy trốn ư? còn nữa, tình báo của nàng là thật hay giả?
Long Đại dằn lòng, chờ đợi tin tức.
Mất hôm sau, cuối cùng tin tức cũng đã đến. Nhưng không phải là kho lương bị đốt, mà trường ngựa Tây Giao bị tấn công.
Nuôi ở trường ngựa đều là ngựa dùng trong quân đội, phỉ tặc đốt chuồng ngựa và kho cỏ, lại còn đầu độc trong thức ăn của ngựa, có rất nhiều con chết bất đắc kỳ tử. Thủ vệ ở trường ngựa cũng khá nghiêm ngặt chặt chẽ, nhưng thân thủ của đám phỉ tặc rất cừ, lại có thể thần không biết quỷ không hay làm chuyện này. Đợi đến khi người chăn ngựa và vệ binh phát hiện ra, thì lửa đã đốt sạch. Vệ binh ở ẩn nhanh chóng đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn để người ta trốn được.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong thành Trung Lan, bao gồm cả bằng chứng của người chăn ngựa: “Khi mấy tên giặc cỏ đó thấy vệ binh đến, vội vàng hét lớn tiếng đào tẩu, nghe khẩu âm thì có vẻ là Nam Tần.”
Nam Tần lại dám hoành hành ngay trong thành Trung Lan, đốt sạch trường ngựa! Lại còn đầu độc nữa! Trong lúc nhất thời từ đầu đường đến cuối hẻm bàn luận sôi nổi, lòng người hoang mang.
Khi An Nhược Thần nghe thấy tin này, thật sự là như sấm sét giữa trời quang. Tiêu rồi tiêu rồi, không phải là kho lương mà đổi thành trường ngựa rồi sao? Là bọn họ đa nghi đoán được bị người khác nghe lén nên đã sửa lại kế hoạch, hay vốn là có hai kế hoạch?
Không bắt được giặc, vậy còn Từ bà mối?
Từ bà mối làm mai cho nhị cô nương nhà Lưu phủ ở thành đông. Đây là tin tức nhiều chuyện thứ hai An Nhược Thần nghe được trong ngày. Nhị cô nương Lưu phủ muốn gả cho tam thiếu gia nhà họ Tôn ở thành nam. Hai nhà đều là đại hộ, Từ bà mối cầm không ít tiền quà. Nghe nói nàng ta vui vẻ ra mặt, ngay đến nếp nhăn trên mặt cũng cười ra hoa.
Thôi xong, hỏng mất tiêu rồi. An Nhược Thần cảm thấy tình hình không ổn. Như vậy xem ra, nàng lại thành báo tin giả cho tướng quân, đây chính là phải phạt giam đấy.
Không được, trước khi tướng quân nổi giận, buộc tội nàng, nàng phải mau gặp hắn giải thích mới được.
Nhưng đâu có phải dễ dàng gặp mặt tướng quân như thế, ngay đến cha đưa thiệp đưa lễ mấy chuyến mới thành. Ngay đến nàng cũng chắc chắn mình không có cách nào đưa thiệp cho tướng quân, nếu để cho nhà biết thì nàng sẽ gặp phiền phức. An Nhược Thần trái lo phải nghĩ, tìm biện pháp.
Ngày hôm sau, rất “đúng lúc” gặp quản sự đại nương chia trái cây cho các viện, nhưng bọn nha hoàn không đủ người, đại nương phải hò hét để các nàng chạy chuyển mấy chuyến. An Nhược Thần thấy vậy bèn nói: “Đúng lúc ta cũng đang rảnh, muốn tìm người trò chuyện, để ta đưa đến cho muội muội vậy.”
Rồi nàng cầm hai chiếc làn đựng trái cây rời đi.
Vì thuận đường nên tiện đà nàng ghé qua cả phòng bốn. An Nhược Phương thấy tỷ tỷ tới, liền muốn đi đưa đồ cùng nàng. Hai người đi đến viện phòng nhì.
Trên đường đi, An Nhược Phương kéo tay An Nhược Thần, muốn nói lại thôi. An Nhược Thần biết cô bé là vì chuyện ngày hôm trước mình bị cha tát. Hôm đó Tiền Bùi đến nhà làm khách, ánh măt như rắn độc nhìn chằm chằm vào mỗi cô gái trẻ tuổi, từ nha đầu cho đến tỷ muội của nàng, sau đó ông ta lại cười điệu cười rất buồn nôn. Lúc ăn cơm ông ta còn cố ý sờ ay An Nhược Thần, nhất thời An Nhược Thần chán ghét không nhịn được, theo bản năng dùng sức rút tay về. Đêm đó An Chi Phủ lại xông đến phòng nàng cho nàng một tát tai.
Chuyện này truyền ra trong nhà, An Nhược Thần vô tình nghe thấy nhị muội An Nhược Hi nói may mà là đại tỷ được gả cho lão già ghê tởm đó. Còn tứ muội, An Nhược Thần nhìn thấy vẻ thông cảm trong mắt cô bé.
Bây giờ An Nhược Phương lại có dáng vẻ như vậy, An Nhược Thần không nhịn được thở dài: “Nếu tỷ không có ở đây, muội phải tự biết chăm sóc mình đấy. Đừng quá sợ hãi, bảo mẹ muội để ý nhiều vào, sau này gả cho một nhà tốt.”
An Nhược Phương nghe những lời này, nước mắt lại lăn xuống. Cô bé ôm lấy An Nhược Thần: “Tỷ tỷ đừng gả cho lão ta nữa được không? Lão ta đáng sợ quá.”
An Nhược Thần vỗ về đầu cô bé: “Đừng có ngốc thế, tốt nhất đừng nói câu này ra ngoài, đỡ bị cha nổi giận lại đánh muội.” Khuyên giải an ủi một hồi, lúc này mới ngăn được nước mắt An Nhược Phương.
Đến phòng An Nhược Hi, An Nhược Hi thấy vẻ mặt khổ sở của An Nhược Phương, nhất thời mất hứng: “Rước cái bản mặt bí xị đó đến phòng ta làm gì, tìm xui à?”
An Nhược Thần nói là đưa trái cây đến, chẳng qua là trên đường đi tiểu nha đầu này nói chuyện với nàng, không chịu để nàng gả đi. An Nhược Hi mắng An Nhược Phương mấy câu ngu ngốc, nhưng cũng khá có vẻ hứng thú về đề tài cưới gả, bèn hàn huyên đôi chút. An Nhược Thần nhân cơ hội hỏi: “Mà nói đến đây, muội muội cũng đã đến tuổi gả chồng rồi, hôm đó cha để muội và tam muội ngồi bên cạnh Long tướng quân, là có ý đó à?”
An Nhược Hi nổi tiếng đanh đá lại đỏ mặt: “Có biết đâu chứ, không nghe cha nhắc đến gì nữa.”
An Nhược Thần trầm ngâm: "Long tướng quân là một cửa hôn sự tốt, mấy phú thương giàu có trong thành Trung Lan này cũng gửi thiệp mời đế, nhưng hắn không đi, mà lại đến An phủ chúng ta. Có lẽ chuyện này có thể thành đấy. Chỉ là không biết cha nhắm muội hay tam muội nữa.”
An Nhược Hi sầm mặt, dĩ nhiên nàng ta hy vọng cơ hội này là của mình.
An Nhược Phương ở bên cạnh không xen vào câu nào, cũng không có hứng thú, chỉ im lặng ăn trái cây.
An Nhược Hi nói: “Vinh Quý là trưởng tử, cửa hàng ngọc thạch kia có thể được Tiền lão gia giúp sức cũng do mẹ muội góp chút công lao, muội lại lớn tuổi hơn Nhược Lan, cho dù có coi là thế, thì chuyện tốt này cũng không đến lượt phòng ba.”
An Nhược Thần cười: “Dù sao tỷ cũng phải gả đi, chuyện này không liên quan gì đến tỷ.”
“Sao lại không liên quan?” An Nhược Hi nói, “Tỷ đừng có quên, tỷ gả đến huyện Phúc An, đó chính là đất nhà mẹ của mẹ muội, nếu có cái gì, bên kia cũng có thể phối hợp với nhau.”
An Nhược Thần suy nghĩ: “Vậy cũng tốt, tỷ có ý này cho muội. Phía bên cha muội cũng biết đấy, nếu Long tướng quân nhìn trúng, không biết là cô con gái nào, với ông cũng không có gì khác nhau. Tuy tam muội không có chính kiến, nhưng tam di nương lại rất cơ trí, không chừng nàng ta sẽ nói gì đó với cha đấy. Tiên hạ thủ vi cường, nhân lúc bên tam di nương chưa rục rịch gì, muội hãy nghĩ cách thu hút sự chú ý của Long tướng quân đi, đợi đến khi cha và hắn ta nói chuyện, hắn chỉ nhớ đến muội, coi như khả năng thành công cũng lớn hơn.”
An Nhược Hi cau mày: “Nhưng Long tướng quân lại không đến phủ chúng ta nữa, làm thế nào gặp đây?”
An Nhược Thần nói: “Tướng quân vất vả khổ cực vì dân, cha có lòng tôn kính, nhưng làm ăn bận rộn, nên để cho người nhà đưa vài đồ bồi bổ đến cho tướng quân thay ông thăm hỏi, cũng là hợp tình hợp lý phải không nào?”
Hợp tình hợp lý cái heo cá chó dê bò gà vịt ấy, nhưng An Nhược Thần biết nhị muội cũng giống như cha, lúc muốn lợi thì đều có thể bất chấp tất cả.
Buổi tối hôm đó, An Nhược Hi đến tìm An Nhược Thần, nàng nói mình đã thăm dò ý của cha, đúng là đang có ý với đến hôn nhân với Long tướng quân. Nhưng không nhất định là để nàng gả đi, chủ yếu còn phải xem Long tướng quân chọn ai đã.
An Nhược Thần mỉm cười nghe nhị muội than phiền, trong lòng thầm oán chí hướng của cha xa thật đấy, không hề cảm thấy mình có đủ sức để trèo cao đến thế ư? Người ta đường đường là hộ quốc đại tướng quân nhị phẩm, có thể nhìn trúng nhà chúng ta – cái hộ nhà nghèo cửa nhỏ thương nhân thô tục trong thành này ư?
“Cha cảm thấy chuyện đưa lễ mà muội nói khá hay, ngày mai ông sẽ bảo người đưa thiệp đến lầu Tử Vân.”
“Ừ ừ.” An Nhược Thần gật đầu cái rụp. Cha giúp nàng đưa thiệp, sau đó vì để nhị muội có thể nói chuyện riêng với tướng quân nên sẽ không để người lớn đi theo, mà tỷ muội trong nhà chỉ có nàng là thích hợp, có đến tám chín phần nhị muội sẽ đưa nàng đi, chuyện này thế là xong rồi.
“Chẳng qua là một cô nương chưa gả chồng như muội một mình đi sang đó thì không hay cho lắm, tứ muội quá nhỏ, bên tam muội thì muội cóc cần, nên đại tỷ đi theo muội một chuyện nhé.”
Quả nhiên là thế.
An Nhược Thần nghiêm mặt, nói tiếp: “Nói đi nói lại thì, trước đó một mình tỷ xuất phủ rồi giữa đường đi gặp được tướng quân, quả thật là quá khác người đấy. Nhưng dù sao hôm nay tỷ cũng đang đợi gả rồi, mấy tâm tình ngưỡng mộ tướng quân gì đó, tốt nhất là bớt đi, đừng nghĩ quá nhiều mới phải.”
An Nhược Thần cười theo, đáp được.
Ngày hôm sau, Long Đại nhận được thiệp do An phủ đưa đến. Thiệp do Tông Trạch Thanh bóc ra, sau khi đọc kỹ mới lấy làm kỳ lạ: “Thành bên này quả đúng là dân tình mạnh mẽ. Làm cha không biết giữ lễ, đến lượt con gái cũng đòi ra ngoài.”
Long Đại nhướn mày: “An gia?”
“Đúng thế.”
“Đại tiểu thư?”
“Không phải, là nhị tiểu thư.”
“Ừ.”
“Tướng quân, tốt nhất vẫn không nên gặp. Nào có nữ quyến chạy đến tặng quà chứ, tướng quân cũng không phải là nữ, cũng không có phu nhân để giúp đón tiếp. Nữ đáp nữ mới phải phép. Vả lại, ý đồ của người nhà này quá rõ, thuộc hạ sợ tướng quân trúng kế.”
“Có thể trúng kế gì?”
“Ví dụ như khi vào phòng thì trông thấy một cô nương lõa thể ở trong đó, chắc chắn nàng ta sẽ hét ầm lên bắt tướng quân phải chịu trách nhiệm. Tuy sẽ không để nàng ta được như ý, nhưng dù gì cũng là chuyện phiền phức.”
“Có gì mà phiền phức, nếu thật sự gặp một kẻ ngu dốt không có lòng tự trọng như thế, thì không cần nói gì cả, lập tức chém một nhát là được. Mật thám lẻn vào phủ trạch tướng quân, giết ngay tức khắc. Người nào có thể dị nghị?”
“...” Tông Trạch Thanh ngậm miệng, hắn không dị nghị gì hết. Không hổ là tướng quân, thủ đoạn đủ độc.
“Đồng ý với An gia, để các nàng tới đi.”
“Hả?” Trong thiệp nói rõ là nhị tiểu thư, làm gì có các nàng.
“Ngươi bảo quản sự nói là ta bận quân sự, không rảnh chào hỏi. Nhận quà xong thì cứ dẫn các nàng đi dạo quanh nhà một lúc là được.”
Tông Trạch Thanh gãi đầu, mù mù cạc cạc. Nếu đã không gặp thì vì sao lại để nhị tiểu thư kia đến? Nhận quà xong rồi vì sao còn phải dẫn nàng đi dạo? Tướng quân không định ngứa kiếm chém người thật đấy chứ?
Ngày hôm sau, An Nhược Thần và An Nhược Hi dẫn theo nha hoàn nô bộc, mang theo quà cáp An Chi Phủ đã chuẩn bị sẵn, đi đến phủ trạch lầu Tử Vân mà Long Đại ở tạm tại thành Trung Lan.
Quản sự của lầu Tử Vân là Phương Nguyên khách khí tiếp đãi các nàng.
Nói đến Phương Nguyên này, vốn là nhị quản sự của phủ thái thú, Diêu Côn cố ý đẩy gã đến lầu Tử Vân làm chuyện vặt vãnh trong ngày.
Phương Nguyên làm theo những gì Long Đại sai bảo, nói không may hôm nay tướng quân bận công vụ, không tiện tiếp kiến. Nên thấy áy náy, đúng lúc hoa trong phủ đang kỳ nở rộ, có thể dẫn các cô nương đi tới đi lui, thưởng hoa uống trà, rồi mang bánh ngọt quay về.
An Nhược Hi vui mừng khôn xiết, trong lòng vô cùng đắc ý. Tuy không được gặp tướng quân, nhưng sắp xếp này của tướng quân rõ ràng là vì nàng ta mà phá lệ quan tâm, vội vã đồng ý ríu rít, thẹn thùng cảm ơn, nắm lấy thời cơ đáp nhất định sẽ lại đến trực tiếp cám ơn tướng quân.
An Nhược Thần ở bên cạnh bình tĩnh không nói câu nào, trong lòng lại thất vọng, lúc tướng quân đồng ý gặp mặt, nàng liền đoán có lẽ tướng quân đã biết được ý đồ của nàng, sẽ tìm cơ hội để gặp nàng một lần. Kết quả bảo các nàng đến, nhưng hắn lại không có ở đây. Cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp hắn một mình hay không. Nàng cũng không muốn một ngày nào đó đột nhiên bị bắt vào tù, phải ngậm đắng nuốt cay.
Uống trà ăn bánh ngọt, nói vài câu khách khí, Phương quản sự liền gọi nha hoàn dẫn hai vị tiểu thư đến vườn hoa đi dạo ngắm hoa, mà đám nô bộ nha hoàn của An phủ thì được sắp xếp đợi ở sảnh bên.
An Nhược Hi vô cùng hưng phấn, dọc đường đi không ngừng tíu tít với nha hoàn. Ngắm hoa không quan trọng, quan trọng chính là, nàng đang đút lót người dưới của lầu Tử Vần, sau này sẽ lại có nhiều cơ hội gần gũi với Long tướng quân hơn. Nàng ta sốt sắng ân cần hỏi han nha hoàn, khen nha hoàn lanh lợi, vừa nghiêng mặt nghe đủ chuyện của Long tướng quân. Nha hoàn bị nàng dụ dỗ đến choáng váng, lời nói không hết.
An Nhược Thần lẳng lặng đi cuối, bước chân ngày càng chậm, nàng không tình nguyện ngắm hoa, nàng quan sát sân nhỏ phòng ốc ở đây, đang mong đợi đột nhiên sẽ thấy bóng người của tướng quân. Tuy hắn không có ở đây, nhưng lại dặn dò kẻ hầu đón tiếp tỷ muội nàng nhiệt tình, liệu có dụng ý gì khác không? Cũng như hắn đồng ý đến dự tiệc An gia vậy, là có mục đích.
Đang nghĩ đến đó, chợt thấy đi ngang qua một gian phòng, cửa sổ đang mở, đồ đạc trưng bày bên trong nhìn rõ không bỏ sót thứ gì, trên bàn kia, có phải là hai bọc quần áo của nàng không?
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, tuy không được gặp tướng quân, nhưng lấy lại bạc cũng đã không tệ rồi. Nàng lôi khăn tay thơm trong tay áo ra, ném vào góc tường bên này, sau đó tiếp tục đi theo An Nhược Hi và nha hoàn. Bước chân ngày càng chậm, An Nhược Hi và nha hoàn đã cách nàng ngày càng xa. Cuối cùng ở một ngã rẽ, An Nhược Hi không hề để ý mình đã bỏ xa An Nhược Thần rẽ vào chỗ ngoặt, đi xa.
An Nhược Thần đứng yên ở khúc quanh, nhìn bóng lưng của An Nhược Hi và nha hoàn dần dần rời xa, sau đó chợt quay đầu gấp gáp bước về căn phòng vừa nãy, trong lòng nàng đã tính toán xong xuôi, nếu có người bắt gặp hỏi đến, nàng sẽ nói là khăn tay bị rơi, nàng quay về tìm.
Trên đường thuận lợi, không hề gặp phải ai, khăn tay vẫn nằm yên tại chỗ, cửa sổ vẫn mở rộng, trong phòng cũng không có ai, bọc quần áo của nàng đặt trên bàn.
An Nhược Thần đứng trước cửa sổ, tim đập thình thịch. Nàng nhìn quanh một vòng, quả thật không có ai. Đi vòng qua cửa ở đầu kia, khẽ đẩy một cái, cửa khóa. An Nhược Thần cắn răng, xốc lá gan lên leo dọc theo cửa sổ mà bò vào.
Mở bọc quần áo ra, đồ đều ở đây cả. Nhưng nàng không cầm những thứ khác đi, chỉ đem trang sức ngân lượng nhét hết vào ngực. Tốt quá rồi! Chuyến đi này cũng không phí, ít nhất có thể tìm lại được tiền đã mất.
An Nhược Thần tươi cười xoay người toan đi. Nhưng đã thấy một người đàn ông cao to lạnh lùng đứng dựa vào cửa nhìn nàng.
Nhất thời nụ cười của An Nhược Thần cứng lại.
Long đại tướng quân.
Tim đập trễ nửa nhịp, An Nhược Thần vô thức lùi ra sau một bước, rồi sau đó khi kịp phản ứng lại, nàng nhanh chóng quỳ xuống cách phịch, vội vàng thưa: “Tướng quân, tôi chưa từng nói dối, đúng là hôm đó tôi nghe thấy một người đàn ông bảo Từ bà mối tìm người đốt kho lương, vô cùng chính xác.”
Long Đại mãi không lên tiếng, An Nhược Thần ngẩng đầu lên nhìn, Long Đại đang nhìn thẳng vào cô, nhìn kỹ.
“Tướng quân đại nhân.” An Nhược Thần dập đầu lần nữa, “Dân nữ không hề nói dối.”
Cuối cùng Long Đại cũng mở miệng: “Ta nghĩ, cho cô ba ngày, nếu cô không xuất hiện, ta sẽ sai người đến An phủ bắt cô.”
Thật hay giả thế? An Nhược Thần hoảng hốt trong lòng, hôm nay chính là ngày thứ ba sau khi trường ngựa bị tập kích. Cô nuốt nước bọt, đổ đầy mồ hôi lạnh. “Tướng quân, khi dân nữ nghe được tin đó cũng giật mình hoảng sợ, hôm đó dân nữ nghe rất rõ, đúng là nói kho lương thành bắc. Nhất định là ngày đó bọn họ phát hiện được có người nghe lén, nên bây giờ mới thay đổi ý. Lời dân nữ nói đều là thật, tướng quân cứ bắt Từ bà mối thẩm vấn là biết.”
“Bọn họ phát hiện có người nghe lén?” Long Đại đi đến kéo ghế ra, ngồi xuống.
An Nhược Thần nhìn theo hướng đầu gối của hắn di chuyển, tiếp tục quỳ trước mặt hắn, rõ ràng là khá quen với việc phải quỳ rồi. Long Đại chỉ nhìn, không lên tiếng.
“Đúng thế, bọn họ phát hiện có người nghe lén, lúc ấy dân nữ núp đi mới tránh được một kiếp. Chuyện này rất chính xác, dân nữ không dám lừa tướng quân.”
“Câu này là nói dối.” Long Đại nói: “Cô nghe được quân tình quan trọng nhưng không lập tức báo lên quan phủ, nếu không phải hôm đó ta ngăn cô lại, có lẽ cô cũng không có ý định tiết lộ cho ta.”
An Nhược Thần nghẹn họng. Đúng là ban đầu nàng không định kể chuyện này với ai, nàng muốn rời khỏi nơi này, nên không thể tự tìm phiền toái được. “Đó là, đó là do dân nữ chưa tìm được cơ hội thích này, chuyện này vô cùng quan trọng, trong tay dân nữ lại không có bằng chứng, nói ra cũng không có ai tin, mà nhỡ bị mấy người Từ bà mối biết được có người báo quan, há chẳng phải dân nữ sẽ rước họa vào thân sao. Dân nữ chỉ là một cô gái yếu đuối, nhát gan sợ chuyện, không dám báo quan kịp thời, xin tướng quân tha tội.”
“Câu nhá gan sợ chuyện này, cũng là nói dối.”
“...” An Nhược Thần không đáp.
Long Đại hỏi: “Cô nghe được bọn họ bàn bạc chuyện này ở đâu, lại thoát được bằng cách nào, họ còn nói những gì nữa không?”
An Nhược Thần vội vàng nói, mình thuê một căn nhà nhỏ ở trong thành, lúc đến xem thì nghe thấy Từ bà mối đang nói chuyện với một người đàn ông ở phòng kế bên, người đàn ông nghi ngờ ngoài nhà có người nên đi ra kiểm tra, lúc ấy nàng liền trốn vào chum nước nên không bị họ phát hiện.
“Lúc đó họ cũng không nói nhiều, chỉ nghe người tên Tạ tiên sinh kia nói muốn bà mối đi đốt kho lương... À đúng rồi, hắn ta còn nói gì mà cô nương không chịu nghe lời thì bỏ đi, đừng nói nhiều với các nàng quá, đỡ phải diệt khẩu. Cũng chỉ có câu này thôi, không nói cụ thể cô nương nào chuyện gì.” An Nhược Thần đang nói thì sực nhớ ra, bèn báo lại ngay, Từ bà mối lợi dụng nhân lúc làm mai hay mua bán nô tỳ gì đó, đã xúi giục vài cô nương làm việc cho nàng ta? Nàng vội vã tiếp lời: “Nhất định trong tay bà mối có không ít người, ngoài mấy kẻ gian có thể đi đốt kho lương ra thì còn có vài cô nương có thể lợi dụng. Tướng quân mau bắt nàng ta đi, cứ thẩm vấn sẽ biết.”
Long Đại lắc đầu: “Nếu ngươi nói thật, thì tạm thời không bắt Từ bà mối kia được. Nếu bắt nàng ta thì sẽ bứt dây động rừng, e là người bên trên nàng ta nghe được phong thanh mà chạy trốn kịp thời. Mấy ngày qua ta đã phái người canh chừng nhất cử nhất động của nàng ta rồi, cũng không thấy nàng ta có gì khác lạ.”
“Bọn họ đề phòng rồi mà, đương nhiên sẽ có quy củ.”
“Bọn họ có từng nghi ngờ cô không?”
“Chắc là chưa, chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi, nhưng chưa thấy ai đến tìm tôi diệt khẩu cả. Từ bà mối kia cũng không lại nhà tôi thăm dò tôi gì cả.”
Long Đại không nói gì. An Nhược Thần nhìn hắn, trong lòng hoảng sợ. Hắn sẽ tin nàng ư?
--
Đúng nguyên văn lời nói của An Nhược Thần gọi Giải tiên sinh là Tạ tiên sinh, ở chương trước mình nhầm nên đã sửa lại rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook