Đổi Kiếp Nữ Phụ: Đế Hậu Tuyệt Mĩ
-
Chương 26: Sự kiện Phượng Hoa lầu
Ai nha, vị công tử này đã lâu không thấy. Các vị cô nương nơi này đều nhớ người nha.”
Đinh Hương cảm thấy da gà của mình cũng nổi lên, cả người run rẩy, hiện tại nàng dù mặc nam trang, đầu hơi cuối xuống, tránh cho mang mọi người nhìn thấy bộ dáng như sắp nghẹn tới nơi của nàng.
Nhưng Diệp Y Lam đương nhiên là thấy rõ ráng nhất, khóe miệng có chút co rút, vị Xuân nương lúc ở trong truyện cũng không có uống éo như vậy, bây giờ uống éo đến kinh người, khiến nàng có chút lông tóc cũng dựng đứng.
Đã vậy mấy lời của Xuân nương đều là mấy câu kinh điển trong tiểu thuyết cổ đại khi đến thanh lâu.
Lúc sau đôi mắt của Diệp Y Lam xoẹt qua tia thâm ý, khóe môi tựa tiếu phi tiêu, nàng nhanh chóng khép quạt lại nâng cằm Xuân nương lên đối diện với mặt mình.
Nàng nở một nụ cười cầu hồn đoạt phách:
“ Thế nàng có nhớ ta không?”
Xuân nương vốn là người khôn khéo, gặp qua bao nhiêu loại người đều không thoát khỏi thuật thôi miên của nàng ta, chỉ không nghĩ tới, người này trúng mị thuật của nàng lại làm ra hành động kinh người như thế.
( Khụ, có chắc là người ta trúng mị thuật không vậy)
“ Ghét ghê nha, công tử người thật sự làm người khác nhớ thương nha.” Xuân nương vừa nũng nịu vừa ra lệnh cho vị cô nương gần đó.
Diệp Y Lam cười nhạt, khôi phục lại dáng vẽ lạnh lùng.
“ Bổn công tử, lần đầu đến kinh thành, lại khiến cho các vị cô nương nhớ thương thật hổ thẹn.”
'Khục' Đinh Hương lập tức chóng trán, nàng là đệ nhất lừa đảo còn diễn không bằng một góc áo của chủ nhân, chủ nhân người lợi hại.
Xuân nương chuẩn bị có thông tin của nàng thì lập tức càng dùng giọng điệu nũng nịu hơn.
“ Không biết, công tử là?”
“ Tại hạ họ Diệp tên một chữ Khuynh.” Diệp Y Lam nhẹ nhàng bâng quơ một cái tên.
Nàng không nghĩ đến rất nhiều năm về sau cái tên Diệp Khuynh đã trở thành huyền thoại của giới giang hồ.
Xuân nương ghi nhớ tên của nàng sau đó phất tay với một gã sai vặt:“ Chuẩn bị cho Diệp công tử một phòng, sai vài cô nương đến hầu rượu công tử.”
“ Là.” Gã sai vắt kia rất nhanh liền chạy tới nhận lệnh.
“ Diệp công tử, người ta đi tiếp khách, hay cứ để các vị cô nương bồi ngài rượu đi.” Xuân nương lập tức tìm đường luôn.
Ả ta là nhìn trúng quần áo trên người của Diệp Y Lam mà đến đây, nay đã có được thông tin cần thiết, ả ta cũng không thể ở đây lâu.
“ Hảo, mĩ nhân cứ làm việc của mình, ta đây đi uống rượu là được.” Nói rồi Diệp Y Lam cũng phất áo theo chân gã sai vắt đi lên lầu.
Bọn họ được dẫn đến một căn phòng phía Đông, nhưng vẫn thấy được chính sảnh.
Căn phòng này không lớn vừa có thể nhìn cảnh phía dưới đài biểu diễn, nội thất được thiết kế có chút đơn giản nhưng lại khiến người ta yêu thích.
Sau khi vào phòng Đinh Hương lập tức cho gã sai vặt kia một nén bạc sau đó thì đuổi, còn dặn dò không được mang nữ nhân vào.
Đợi gã sai vặt đi xa, Đinh Hương lập tức pha trà cho Diệp Y lam.
Diệp Y Lam cầm tách trà, thưởng thức hương vị hoa quế lan mà không khỏi tán thưởng.
“ Trà nghệ của em càng ngày càng khá rồi Đinh Hương, uống một ngụm liền không thể quên được.”
Đinh Hương lập tức nở nụ cười tươi như hoa, đứng phía sau nàng tiện thể quan sát dưới đài.
“ Chủ nhân, người chắc hôm nay quỷ y sẽ xuất hiện chứ. Chúng ta ngay cả một chút tin tức cũng không bắt được.”
Diệp Y Lam nâng ly trà nhàn nhạt uống, khóe môi nâng lên một nụ cười rét lạnh:
“ Đừng nóng ruột, sẽ nhanh xuất hiện thôi, bên Hồng Hạc môn sao rồi?”
“ Chủ nhân, Hồng Ngạn đã lặng lẽ thu phục được 2/3 số người ở đó, chỉ còn lại đám người tâm phúc của Du Mộng Nhi.”
Nàng gõ ngón tay xuống bàn, sau đó khóe miệng nâng lên, nhanh như vậy đã thu phục được 2/3 số người trong Hồng Hạc môn, quả không hổ tử bài của Ẩn Tộc.
“ Bảo nàng đừng thu phục nữa, tiếp theo thì loại bỏ số người đó đi, xuân nương kia chính là cần phải loại bỏ đầu tiên. Nhanh gọn một chút đừng để nàng ta nghi ngờ.”
“ Vâng.”
Diệp Y Lam hí mắt nhìn xuống đài biểu diễn.
“ Giờ nào rồi?”
“ Chủ nhân là giờ Thân rồi.”
Bên dưới cũng bắt đầu ồn áo, hôm nay Phượng Hoa lầu đông một cách lạ thường.
Một số người cùng nhau bàn luận nhiệt tình.
“ Ai, xem ra hôm nay Du Tiên cô nương sẽ đến biểu diễn đó.”
“ Hôm nay cũng không phải thất tịch, vì sao Du Tiên cô nương lại đến.”
“ Ta cũng không biết, nhưng gần đây giang hồ xảy ra nhiều việc lạ, Du Tiên cô nương vốn là tiên nữ, có thể là đến xem tình hình giang hồ chúng ta thì sao.”
“ Phụt... khụ khụ....” Diệp Y Lam đang uống trà lập tức phun hết ra ngoài, khóe miệng còn giật giật liên hồi.
Tiên nữ, thật mẹ nó, đúng là nam nhân.
--- --------
Ngự Thư phòng.
Quân Phong Minh đang duyệt tấu chương thì một bóng đen hắc y nhân xuất hiện, hắn cũng không buồn nhìn lên xem là ai mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“ Nàng hiện tại ở đâu?”
“ Chủ nhân, hoàng hậu hiện tại đang đi Phượng Hoa lầu....” Hắc y nhân cung kính nói.
Chỉ là lời hắc y nhân vừa nói ra thì người ngồi trên long kỉ vốn đang cầm bút phê duyệt tấu chương liền ngừng bút.
Quân Phong Minh vận lực một chút cây bút lập tức biến thành bột phần rơi vụn trên bàn.
Cả ngự thư phòng đều ngửi thấy mùi sát khí nống nặc, khiến hắc y nhân và chúng ám vệ xung quanh cũng không ngừng run rẩy theo.
Trong lòng còn hô hào.
' Hoàng hậu nương nương, ngài có thể ở im một chỗ đợi người đến phục vụ, vì sao cứ nhất thiết phải đi cơ chứ.....
Đinh Hương cảm thấy da gà của mình cũng nổi lên, cả người run rẩy, hiện tại nàng dù mặc nam trang, đầu hơi cuối xuống, tránh cho mang mọi người nhìn thấy bộ dáng như sắp nghẹn tới nơi của nàng.
Nhưng Diệp Y Lam đương nhiên là thấy rõ ráng nhất, khóe miệng có chút co rút, vị Xuân nương lúc ở trong truyện cũng không có uống éo như vậy, bây giờ uống éo đến kinh người, khiến nàng có chút lông tóc cũng dựng đứng.
Đã vậy mấy lời của Xuân nương đều là mấy câu kinh điển trong tiểu thuyết cổ đại khi đến thanh lâu.
Lúc sau đôi mắt của Diệp Y Lam xoẹt qua tia thâm ý, khóe môi tựa tiếu phi tiêu, nàng nhanh chóng khép quạt lại nâng cằm Xuân nương lên đối diện với mặt mình.
Nàng nở một nụ cười cầu hồn đoạt phách:
“ Thế nàng có nhớ ta không?”
Xuân nương vốn là người khôn khéo, gặp qua bao nhiêu loại người đều không thoát khỏi thuật thôi miên của nàng ta, chỉ không nghĩ tới, người này trúng mị thuật của nàng lại làm ra hành động kinh người như thế.
( Khụ, có chắc là người ta trúng mị thuật không vậy)
“ Ghét ghê nha, công tử người thật sự làm người khác nhớ thương nha.” Xuân nương vừa nũng nịu vừa ra lệnh cho vị cô nương gần đó.
Diệp Y Lam cười nhạt, khôi phục lại dáng vẽ lạnh lùng.
“ Bổn công tử, lần đầu đến kinh thành, lại khiến cho các vị cô nương nhớ thương thật hổ thẹn.”
'Khục' Đinh Hương lập tức chóng trán, nàng là đệ nhất lừa đảo còn diễn không bằng một góc áo của chủ nhân, chủ nhân người lợi hại.
Xuân nương chuẩn bị có thông tin của nàng thì lập tức càng dùng giọng điệu nũng nịu hơn.
“ Không biết, công tử là?”
“ Tại hạ họ Diệp tên một chữ Khuynh.” Diệp Y Lam nhẹ nhàng bâng quơ một cái tên.
Nàng không nghĩ đến rất nhiều năm về sau cái tên Diệp Khuynh đã trở thành huyền thoại của giới giang hồ.
Xuân nương ghi nhớ tên của nàng sau đó phất tay với một gã sai vặt:“ Chuẩn bị cho Diệp công tử một phòng, sai vài cô nương đến hầu rượu công tử.”
“ Là.” Gã sai vắt kia rất nhanh liền chạy tới nhận lệnh.
“ Diệp công tử, người ta đi tiếp khách, hay cứ để các vị cô nương bồi ngài rượu đi.” Xuân nương lập tức tìm đường luôn.
Ả ta là nhìn trúng quần áo trên người của Diệp Y Lam mà đến đây, nay đã có được thông tin cần thiết, ả ta cũng không thể ở đây lâu.
“ Hảo, mĩ nhân cứ làm việc của mình, ta đây đi uống rượu là được.” Nói rồi Diệp Y Lam cũng phất áo theo chân gã sai vắt đi lên lầu.
Bọn họ được dẫn đến một căn phòng phía Đông, nhưng vẫn thấy được chính sảnh.
Căn phòng này không lớn vừa có thể nhìn cảnh phía dưới đài biểu diễn, nội thất được thiết kế có chút đơn giản nhưng lại khiến người ta yêu thích.
Sau khi vào phòng Đinh Hương lập tức cho gã sai vặt kia một nén bạc sau đó thì đuổi, còn dặn dò không được mang nữ nhân vào.
Đợi gã sai vặt đi xa, Đinh Hương lập tức pha trà cho Diệp Y lam.
Diệp Y Lam cầm tách trà, thưởng thức hương vị hoa quế lan mà không khỏi tán thưởng.
“ Trà nghệ của em càng ngày càng khá rồi Đinh Hương, uống một ngụm liền không thể quên được.”
Đinh Hương lập tức nở nụ cười tươi như hoa, đứng phía sau nàng tiện thể quan sát dưới đài.
“ Chủ nhân, người chắc hôm nay quỷ y sẽ xuất hiện chứ. Chúng ta ngay cả một chút tin tức cũng không bắt được.”
Diệp Y Lam nâng ly trà nhàn nhạt uống, khóe môi nâng lên một nụ cười rét lạnh:
“ Đừng nóng ruột, sẽ nhanh xuất hiện thôi, bên Hồng Hạc môn sao rồi?”
“ Chủ nhân, Hồng Ngạn đã lặng lẽ thu phục được 2/3 số người ở đó, chỉ còn lại đám người tâm phúc của Du Mộng Nhi.”
Nàng gõ ngón tay xuống bàn, sau đó khóe miệng nâng lên, nhanh như vậy đã thu phục được 2/3 số người trong Hồng Hạc môn, quả không hổ tử bài của Ẩn Tộc.
“ Bảo nàng đừng thu phục nữa, tiếp theo thì loại bỏ số người đó đi, xuân nương kia chính là cần phải loại bỏ đầu tiên. Nhanh gọn một chút đừng để nàng ta nghi ngờ.”
“ Vâng.”
Diệp Y Lam hí mắt nhìn xuống đài biểu diễn.
“ Giờ nào rồi?”
“ Chủ nhân là giờ Thân rồi.”
Bên dưới cũng bắt đầu ồn áo, hôm nay Phượng Hoa lầu đông một cách lạ thường.
Một số người cùng nhau bàn luận nhiệt tình.
“ Ai, xem ra hôm nay Du Tiên cô nương sẽ đến biểu diễn đó.”
“ Hôm nay cũng không phải thất tịch, vì sao Du Tiên cô nương lại đến.”
“ Ta cũng không biết, nhưng gần đây giang hồ xảy ra nhiều việc lạ, Du Tiên cô nương vốn là tiên nữ, có thể là đến xem tình hình giang hồ chúng ta thì sao.”
“ Phụt... khụ khụ....” Diệp Y Lam đang uống trà lập tức phun hết ra ngoài, khóe miệng còn giật giật liên hồi.
Tiên nữ, thật mẹ nó, đúng là nam nhân.
--- --------
Ngự Thư phòng.
Quân Phong Minh đang duyệt tấu chương thì một bóng đen hắc y nhân xuất hiện, hắn cũng không buồn nhìn lên xem là ai mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
“ Nàng hiện tại ở đâu?”
“ Chủ nhân, hoàng hậu hiện tại đang đi Phượng Hoa lầu....” Hắc y nhân cung kính nói.
Chỉ là lời hắc y nhân vừa nói ra thì người ngồi trên long kỉ vốn đang cầm bút phê duyệt tấu chương liền ngừng bút.
Quân Phong Minh vận lực một chút cây bút lập tức biến thành bột phần rơi vụn trên bàn.
Cả ngự thư phòng đều ngửi thấy mùi sát khí nống nặc, khiến hắc y nhân và chúng ám vệ xung quanh cũng không ngừng run rẩy theo.
Trong lòng còn hô hào.
' Hoàng hậu nương nương, ngài có thể ở im một chỗ đợi người đến phục vụ, vì sao cứ nhất thiết phải đi cơ chứ.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook