Đưa tay em cho anh.

Viên Phi nói: “Ngày mai tôi có một cuộc họp với khách hàng, cần mua quà. Việc của cô là giúp tôi chọn quà.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Dương Hồng Quyên nghi ngờ nhìn anh.

“Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Đối đãi giữa tiếp viên khoang phổ thông và tiếp viên hàng khoang hạng nhất rất khác nhau. Dương Hồng Quyên chỉ muốn khôi phục lại cấp bậc của mình. Cô gật đầu: “Được.”

“Anh đợi tôi về thay quần áo rồi mình đi ngay.”

Dương Hồng Quyên trở về phòng thay quần áo. Nhíu mày nhìn vết thương trên trán, cô không muốn mọi người nhìn thấy nó một chút nào cả.

Thay đồ xong, Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau ra ngoài. Đến trung tâm thương mại, món đầu tiên buộc phải mua là một chiếc mũ, cô đội nó để che đi vết sưng trên trán.

“Là khách hàng nữ đúng không?” Dương Hồng Quyên liếc nhìn Viên Phi, nói.

Viên Phi nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

“Anh muốn tặng gì?”

“Cô nghĩ nên mua cái gì?”

“Làm sao tôi biết được cô ấy thích gì chứ?”

“Đừng quên, tôi muốn cô chọn.”

“Vậy thì mỹ phẩm hay trang sức?” Dương Hồng Quyên nói. Chỉ cần chọn cho thật nhanh, rồi về phòng. Cô không muốn để người khác nhìn thấy chút nào, lỡ bọn họ hiểu nhầm thì toi.


Viên Phi nói gì cũng được. Dù Dương Hồng Quyên muốn mua đại thứ gì đó cho nhanh nhưng cô cũng muốn làm Viên Phi cảm thấy xót cho túi tiền. Vì vậy, cô đã chọn một sợi dây chuyền kim cương xa xỉ của một thương hiệu hàng đầu.

“Tôi nghĩ tặng cái này mới thể hiện rõ thành ý.” Dương Hồng Quyên chỉ vào chiếc sợi dây chuyền kim cương nói.

Viên Phi nói: “Được.” Sau đó, anh nói với người bán hàng, “Gói lại.”

Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi cà thẻ thanh toán cũng không chớp mắt, chế nhạo: “Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, thực đúng là chó ngáp phải ruồi, giàu lên sau một đêm.”

“Không có chuyện giàu lên sau một đêm.” Viên Phi liếc cô, bình tĩnh nói.

“Không phải sao?”

Lần này Viên Phi cũng chẳng muốn tranh luận với cô.

Dương Hồng Quyên nhìn vào túi đựng trang sức trên tay Viên Phi, hừ một tiếng: “Anh dám tặng khách hàng nữ món đồ này, xem ra cũng không phải khách hàng bình thường.”

“Là do cô chọn.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên nhướn mày, nhưng không dây dưa, nếu không anh sẽ nghĩ cô đang ghen. Cô ngẩng đầu: “Xong nhiệm vụ rồi, đừng quên những gì anh nói đó.”

Viên Phi nói: “Qua giờ ăn trưa nửa tiếng rồi, ăn xong tôi sẽ hủy khiếu nại. Sau khi rút đơn, tôi cũng hy vọng chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Đây cũng là những gì tôi muốn nói đó.”

Viên Phi đón xe vào một nhà hàng cao cấp bên sông Manhattan. Nhà hàng thiết kế và trang trí rất lãng mạn. Ngồi bên trong nhưng vẫn có thể nhìn được hết phong cảnh. Đúng là một nơi lãng mạn.

“Anh đưa tôi đến chỗ như vậy để dùng bữa là có ý gì?” Dương Hồng Quyên vừa nhìn đã cảm thấy đây là nơi dành cho các cặp đôi.


Viên Phi giễu cợt: “Đừng nghĩ nhiều. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với cô.”

Lúc ăn cơm, Dương Hồng Quyên và Viên Phi không còn chế giễu nhau nữa, vì bầu không khí ở đây khiến hai người khó mà lên tiếng cãi nhau. Hai người yên tĩnh dùng bữa. Dương Hồng Quyên chợt nhớ đến lúc họ còn hẹn hò, cô từng muốn đến một nhà hàng cao cấp, lãng mạn để dùng bữa, nhưng Viên Phi nói đồ ăn ở đó không phải lúc nào cũng ngon, còn thuyết phục cô ăn ở mấy quán ven đường, mùi vị nhất định ngon hơn. Cô ngẩng đầu, nhịn không được hỏi: “Không phải anh từng nói mấy quán ven đường sẽ ngon hơn sao?”

Viên Phi nói: “Chỗ này đúng là không ngon bằng mấy quán ven đường.”

Dương Hồng Quyên thốt ra hai chữ: “Quê mùa.”

Ăn xong, Dương Hồng Quyên nhắc nhở: “Đừng quên những gì anh nói, rút lại đơn khiếu nại của anh.”

Viên Phi gật đầu: “Không cần nhắc, tôi đã hứa là sẽ làm.”

Dương Hồng Quyên và Viên Phi trở về khách sạn cùng nhau. Vừa định xuống taxi, điện thoại của Dương Hồng Quyên vang lên tiếng chuông Wechat. Người gửi tin nhắn đến không ai khác chính là anh chàng có chiếc du thuyền. Tuy không chắc có phải là anh ta hay không, nhưng lúc đó cô đã đông ý lời mời kết bạn, vậy nên đó là anh ấy? Tin được đến là một tin nhắn thoại. Cô mở lên nghe.

“Cô gái xinh đẹp và tốt bụng của tôi ơi, năm giờ chiều nay tàu sẽ rời bến. Em ở đâu, để anh đón.”

Viên Phi ngồi bên cạnh nghe được. Anh híp mắt, xinh đẹp và tốt bụng? Cô gái?

Dương Hồng Quyên quay điện thoại đi nói, không cần đến khách sạn, cô sẽ trực tiếp đến bến cảng đỡ tốn thời gian.

Người đàn ông kia nhanh chóng trả lời một từ: “Được.”

Dương Hồng Quyên đẩy cửa, không định nói tạm biệt với Viên Phi. Nhưng anh lại nhanh chóng mở miệng: “Bộ anh ta không biết cô không phải là một cô gái à?”

Dương Hồng Quyên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh, đột nhiên rút tay ra khỏi nắm cửa xe, bảo tài xế trực tiếp đến bờ biển rồi nói với Viên Phi: “Anh, bước xuống xe!”

Viên Phi ngồi yên: “Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện với khách hàng ngay lập tức.”


“Anh cố tình?” Dương Hồng Quyên nói xong, cũng không muốn tranh cãi với anh, đẩy cửa ra khỏi xe, gọi taxi khác.

Người lái xe quay lại hỏi Viên Phi còn đi đến bờ biển không. Viên Phi thoáng nhìn Dương Hồng Quyên đang gọi xe ở trước cửa khách sạn, nói với tài xế: “Đi một vòng quanh khách sạn.”

Mặc dù tài xế hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo. Đi một vòng trở về, Dương Hồng Quyên không còn trước khách sạn. Viên Phi biết cô đã đi gặp người đàn ông kia.

Buổi tối, La Xán Xán ăn cùng với các thành viên còn lại trong tổ bay. Trước đó, Dương Hồng Quyên nói với La Xán Xán và tiếp viên trưởng là cô ấy sẽ không ăn tối. Nhưng vừa ăn được vài miếng, La Xán Xán thấy Dương Hồng Quyên bước một mình vào nhà ăn.

“Không phải cô ra biển để ăn tối hả?” La Xán Xán hỏi Dương Hồng Quyên ngồi cạnh.

Dương Hồng Quyên kể, cô ấy đến là để gặp anh chàng đã thêm Wechat trên máy bay. Anh ta khoe rằng nhà mình có một chiếc du thuyền. Ấy vậy mà khi cô đến trước giờ hẹn thì vô tình nhìn thấy anh ta đang đứng kí hợp đồng thuê thuyền. Chiếc du thuyền ấy hoàn toàn không phải của anh ta. Vì thế cô cảm thấy mình như bị lừa dối, không nói gì liền bắt xe về khách sạn.

La Xán Xán đã hiểu, tuy cô không ý kiến gì về việc Dương Hồng Quyên đi gặp người đàn ông xa lạ mà chỉ nói: “Đây là một ý hay để phát hiện người đó có lừa đảo hay không. Thôi, lại đây ăn nào.”

Sau khi ăn xong, Dương Hồng Quyên hỏi tiếp viên trưởng rằng khiếu nại của cô đã được rút lại chưa. Tiếp viên trưởng nói không có. Dương Hồng Quyên lập tức nhíu mày. Trở về khách sạn sau bữa tối, cô gõ cửa phòng Viên Phi. Một lúc lâu cánh cửa mới được mở ra.

“Cô lại đến tìm tôi làm gì?” Viên Phi chế giễu.

Dương Hồng Quyên hỏi: “Anh nói là anh sẽ rút đơn khiếu nại. Tại sao còn chưa rút?”

Viên Phi không nhanh không chậm nói: “À, tôi đã thay đổi ý định. Không, không phải tôi đã thay đổi ý định, mà đúng hơn là từ đầu tôi chỉ muốn trêu chọc cô. Tôi chỉ muốn xem có đúng là đàn ông có tiền thì đều có thể mời cô đi mua sắm, dùng bữa không thôi. Hóa ra là sự thật. Cô đúng là một loại phụ nữ nông cạn!”

Viên Phi nói xong cũng đóng cửa. Dương Hồng Quyên tức giận, nhấc chân đá vào cửa phòng Viên Phi, nhưng lại khiến chân cô đau.

Dương Hồng Quyên gần được phục lại cấp độ thì bị khiếu nại, tạm hoãn khôi phục cấp bậc. Còn khi nào có thể được khôi phục thì phải xem vào hiệu suất làm việc.

Hai ngày sau, La Xán Xán và mọi người trong tổ bay trở về. Tất nhiên, lúc này cái u lớn trên đầu Dương Hồng Quyên đã biến mất.

Máy bay vừa đến sân bay Bắc Thành thì trời đổ mưa. Mưa mùa thu, hơi lạnh.

La Xán Xán khoanh hai tay, cùng tổ bay ra khỏi sân bay dưới màn mưa. Cô chạm vào điện thoại, phát hiện nó không hoạt động. Cô vừa bước đi vừa cúi đầu xem điện thoại. Ngón tay tiếp tục vuốt trên màn hình, nhưng điện thoại vẫn không di chuyển.


Nguyên Nghị lái xe đi theo cô một lúc, nhưng cô vẫn không phát hiện ra. Cuối cùng anh đành phải bấm còi.

La Xán Xán quay đầu thì thấy Nguyên Nghị đang nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ, anh mỉm cười: “Anh đợi em ở phía trước.”

Cô ngạc nhiên không nói nên lời, vội vàng gật đầu. Nguyên Nghị lái xe đến phía trước rồi dừng lại. La Xán Xán bước lên.

“Đưa tay em cho anh.” Nguyên Nghị nói.

“Dạ?” La Xán Xán bối rối.

“Bên ngoài hơi lạnh, anh xem tay em có bị đóng băng không.”

La Xán Xán đưa tay ra.

Anh nắm lấy tay cô, cau mày: “Đúng là rất lạnh.” Rồi anh kéo bàn tay nhỏ nhắn kia đến trước miệng, khẽ hà hơi vào.

Khi hơi thở của anh phà vào tay khiến cô có một cảm giác khác thật kì lạ. Mặt của La Xán Xán nóng ran cả lên.

“Đưa anh tay kia.” Nguyên Nghị buông tay cô ra, quay đầu nói, thấy mặt cô đỏ ửng, anh hơi sững người.

“Không cần đâu anh.” La Xán Xán nói.

Nguyên Nghị lấy lại tinh thần rất nhanh. Anh mỉm cười và nói: “Đưa anh tay kia.”

La Xán Xán ngượng ngùng đưa tay còn lại ra. Ngôn Tình Sủng

Nguyên Nghị nắm tay cô, bắt đầu hà hơi vào. Sau khi tay cô ấm lên, anh vẫn nắm tay cô.

La Xán Xán khẽ rút tay, ra hiệu cho anh buông tay.

Nguyên Nghị lại càng nắm chặt hơn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên tay cô.

Vì cái hôn bất ngờ này nên khiến cho hai bên tai của La Xán Xán ửng đỏ lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương