Đôi Đũa Lệch
Chương 25: (beta lần 1)

Trình Bác Diễn ngồi trong phòng khách, lúc Hạng Tây bận bịu trong phòng bếp anh cũng không vào xem.

Tuy nói Trình Bác Diễn luôn nhấn mạnh ngoài rửa tay ra thì anh không có tính sạch sẽ quá mức, nhưng tính về thói quen vệ sinh, Hạng Tây cũng hiểu được không kém bao nhiêu nữa là anh có thể đạt tới đỉnh như Độc Cô Cầu Bại rồi.

Hiện tai vệ sinh Độc Cô Cầu Bại Trình Bác Diễn Đại Sư vậy mà lại mặc kệ không nhìn đến cậu - chúa không để ý Hạng Tây, một mình trong bếp nấu ăn, không giám sát toàn bộ quá trình, Hạng Tây đoán anh đã thật sự rất mệt rồi.

Nhân viên siêu thị chặt xương thành miếng quá lớn, Hạng Tây xem xét phải chặt lại. Cậu tìm trên chỗ để dao nửa ngày mới nhìn thấy một cái dao lúc thường không hay dùng đến, xem chừng là dao chặt xương, vì thế cậu cầm lấy, nhắm khối xương trên thớt chặt xuống một dao.


"Ôi! Bồ Tát ơi!" Trình Bác Diễn ở trong phòng khách rốt cuộc lên tiếng: "Cậu đang làm gì vậy? Không phải xương được chặt rồi sao?"

"Lớn lắm, không nấu được." Hạng Tây ở bên trong lại rầm một dao nữa: "Em chặt lại."

"...À." Trình Bác Diễn ở bên ngoài lên tiếng, sau khi im lặng một lát anh đã nhảy dựng lên chạy vào phòng bếp: "Cậu dùng dao gì chặt?"

"Dao chặt xương đó," Hạng Tây lắc cái dao trong tay: "Bình thường không phải anh hay dùng cái dao nhỏ đen trắng kia sao, cái đó là dao mỏng, cái này em thấy anh không dùng đến, hẳn là.. dao chặt xương... ha?"

"Ở chỗ tôi không có dao chặt xương." Trình Bác Diễn nói không nên lời.

"Không có?" Hạng Tây sửng sốt, chỉ giá để dao: "Thái thịt, thái rau, đều cùng một loại, cái này không phải là..."

Hạng Tây vừa nói vừa nhìn dao trong tay, phát hiện trên dao bị mẻ một miếng nhỏ, nhất thời cậu cảm thấy cả mặt đều đã đỏ lên: "A? Vậy cái này làm gì?"


"Cái này cũng dùng để thái thịt, dao này nhìn bẩn rồi, tôi không dùng nữa." Trình Bác Diễn nhìn lưỡi dao, thở dài: "Bỏ đi."

Hạng Tây ngượng ngùng gãi đầu.

"Tay vừa cầm xương xong lại sờ lên đầu!" Trình Bác Diễn lấy tay chụp lấy tay cậu.

"Em không cố ý mà!" Hạng Tây la lên: "Không phải do làm hư dao của anh nên em mới bối rối sao."

"Vậy bôi một đầu đầy mỡ heo thì có ý nghĩa chắc?" Trình Bác Diễn phất tay: "Được rồi bỏ đi, cục xương bự thì ăn cục bự, cậu dù sao cũng cần tẩm bổ."

"Vậy giờ em tiếp tục nấu cơm hay đi gội đầu đây?" Hạng Tây bỏ dao xuống, nhìn anh.

"Nấu tiếp đi, rửa tay sạch sẽ trước... Thôi quên đi." Trình Bác Diễn đến bên bồn rửa tay: "Cứ để tôi làm cho."

"Em làm." Hạng Tây nhanh chóng đứng chiếm chỗ cái thớt: "Không chặt xương thì đơn giản rồi, anh đi nghỉ đi, mặt đã đen hết cả rồi."


"Dầu muối đừng có lẫn lộn." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, xoay người rời khỏi phòng bếp, đến phòng khách lại nói thêm một câu: "Rửa tay."

"Rửa, rửa, rửa!" Hạng Tây đưa tay vào bồn rửa.

Hạng Tây nấu bữa cơm này còn nhanh hơn so với Trình Bác Diễn, canh xương, rau chân vịt xào dầu hào, còn chiên thêm hai cái trứng gà.

Lúc cậu bưng đồ ăn ra, Trình Bác Diễn nhíu mày: "Cũng không tồi, còn làm trứng omelette nữa hả?"

"Vâng, này là omelette..." Hạng Tây đứng bên bàn: "Đây là trứng gà, lúc ăn phải có cách, đó là... không nên cắn hết một ngụm, anh dùng một chiếc đũa xỏ từ trên xuống dưới là được..."

Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm omelette một lát: "Chiên bị cháy rồi phải không?"

Hạng Tây lấy ghế dựa qua ngồi xuống, lấy đũa gõ lên cái đĩa bên cạnh: "Thực ra..."

"Đừng có gõ đĩa." Trình Bác Diễn ngồi xuống.
"Ồ." Hạng Tây thu đũa lại: "Thực ra, cũng không cháy nhiều lắm, như cái bản đồ thôi."

Trình Bác Diễn không nói gì, gắp một miếng trứng đến trước mặt, sau đó lập tức ngây người: "Như này mà còn không cháy á?"

"Cái này em ăn, anh ăn cái kia đi." Hạng Tây nhanh chóng gắp cái trứng này vào chén mình: "Cái kia mới là bản đồ."

"Cậu cũng đừng ăn, cháy thành như vậy rồi, ăn vào không tốt cho cơ thể đâu." Trình Bác Diễn đứng lên cầm lấy cái đĩa.

"Ấy đừng mà." Hạng Tây ngăn anh lại: "không ăn chỗ bị cháy là được, em chiên cả nửa ngày đó. Nếu không muốn thì anh đừng ăn, em nếm thử, em chưa từng chiên trứng bao giờ đâu."

"Chỗ nào cũng cháy giống nhau..." Trình Bác Diễn nói được một nửa thì dừng lại, suy nghĩ một lát rồi để đĩa omelette lại trên bàn, gắp đồ trong đĩa vào chén mình: "Vậy ăn một lần này."
"Nể tình em như vậy?" Hạng Tây ngồi xuống, hơi chút giật mình: "Em tưởng phải đánh một trận mới có thể giữ lại hai cái trừng này."

"Lần đầu tiên làm, tốt xấu gì cũng nên nếm thử" Trình Bác Diễn cười, gắp một đũa không bị cháy ăn.

"Thế nào?" Hạng Tây hồi hộp dõi theo anh.

"Rất tốt, ngoài mong đợi." Trình Bác Diễn gật đầu, cúi đầu ăn tiếp một miếng.

"Thật sao?" Hạng Tây thoáng nhướn lông mày vui vẻ, lập tức cũng ăn một ngụm, ăn hai cái đã ngừng lại, nhìn Trình Bác Diễn: "Bác sĩ Trình, anh thật đúng là... nể tình em quá."

Trình Bác Diễn nở nụ cười: "Mặn một chút, lúc nêm muối không trộn đều phải không?"

Hạng Tây lại gắp một miếng lớn hơn bỏ vào miệng, sau đó thở dài: "Khẳng định trộn đều, tất cả đều mặn như nhau luôn... em ăn còn thấy mặn, chắc anh thấy mặn quá trời luôn phải không?"
"Không sao, mặn thì uống cháo." Trình Bác Diễn nói.

"Đừng ăn nữa thì hơn, mặn quá trời." Hạng Tây đứng dậy cầm hai cái chén vào phòng bếp, đổ rứng vào thùng rác: "Sau này em luyện lên ngon rồi anh lại nếm thử nha."

Hạng Tây vốn cảm thấy mình làm bữa cơm này thật thành công, kết quả trứng mặn không nói còn bị cháy, rau chân vịt ăn thì bị ê răng, cháo xương còn đỡ được một tí, nhưng cũng là nước với gạo chia đôi, xương thì ăn như đánh trận vậy.

Cơm nước xong cậu ngại để Trình Bác Diễn rửa chén: "Em rửa cho, ăn ra như vậy thật sự cũng đau khổ quá."

"Tôi rửa," Trình Bác Diễn cầm chén bỏ vào trong bồn: "Rửa chén thì tôi thật sự không tin cậu được."

"Sau này nấu cơm cũng không tin được sao?" Hạng Tây đứng ở một bên.

"Cũng còn tạm, đồ ăn của tôi là có hình không vị, của cậu thì hương vị cũng tạm." Trình Bác Diễn cười nói.
"Em... đi gội đầu đây," Hạng Tây thở dài: "Anh cũng biết an ủi người khác ghê."

Chuyện ngày hôm sau đi phỏng vấn, cả một đêm Hạng Tây cũng không đề cập đến, cảm thấy không có tinh thần. Cuối cũng vẫn là Trình Bác Diễn hỏi cậu: "Ngày mai tiêm thuốc xong là đi phỏng vấn?"

"Vâng." Hạng Tây gật đầu.

"Cần chuẩn bị gì không?" Trình Bác Diễn lại hỏi.

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Hạng Tây ngẩn người.

Trình Bác Diễn bị cậu hỏi lại cũng ngẩn người: "Không cần chuẩn bị sao?"

"Chỉ là một quán ăn với một công việc phụ bán đồ chơi thôi, còn cần chuẩn bị gì chứ, đi nói chuyện một chút, được thì được không được thì không được thôi." Hạng Tây mỉm cười: "Với lại em cũng không có đồ gì để chuẩn bị, cái gì cũng không có, cả một tấm chứng minh thư cũng là giả."
Trình Bác Diễn thở dài không nói nên lời.

Hạng Tây ngủ không ngon, cả đêm đều nghĩ xem có thể tìm được việc hay không, tìm được rồi thì sau này nên làm gì, nghĩ tới hừng đông mới ngủ được.

Lúc tỉnh dậy Trình Bác Diễn đã ra ngoài, trên bàn để cháo và bánh bao. Bình thường chỉ có cháo, hôm nay có lẽ là vì cậu đi phỏng vấn, cho nên cho cậu thêm đồ ăn.

Hạng Tây rửa mặt xong cầm lấy bánh bao cắn một ngụm, cảm thấy rất ấm, trên bàn còn để hai trăm đồng cùng một tờ giấy. Trên tờ giấy có ba hàng chữ, cậu nhìn nửa ngày chỉ hiểu được dòng thứ ba. Dòng thứ ba viết rất tỉ mỉ, một bút một vạch.

Gọi xe đi.

Đối chiếu hình dáng ba chữ này, cậu có thể đoán ra hai hàng phía trên cũng là gọi xe đi, chỉ là viết nhanh chút, Trình Bác Diễn sợ cậu xem không hiểu...

Nhìn vài chữ này, Hạng Tây vui vẻ hơn nửa ngày, cũng khó cho Trình Bác Diễn quá.
Trước khi đi bệnh viện cậu gọi điện cho Phương Dần, Phương Dần tỏ vẻ ngày hôm qua lúc chích thuốc hình chụp được hiệu quả rất tốt, hôm nay không cần chụp hình lúc chích thuốc nữa, buổi chiều cùng cậu đi phỏng vấn một tí.

Chích thuốc xong cậu không lập tức rời đi, mà đến khoa chỉnh hình đảo qua đảo lại. Trình Bác Diễn ngồi trong phòng khám, có một bác trai chắc là bị đau eo, cánh tay chống trên bàn đến gần trước mặt Trình Bác Diễn nói gì đó, giọng nói rất lớn, Trình Bác Diễn một bênh viết lên sổ bệnh, một bên gật đầu.

Hạng Tây không đi qua, đứng bên ngoài nhìn, một lát sau đã cảm thấy thật khí thế, ông bác kia nói đến văng cả nước miếng. Quả nhiên, ông bác kia chưa phun được bao lâu, Trình Bác Diễn đã lấy khẩu trang ra đeo lên.

Hạng Tây vui vẻ hồi lâu, lúc ra khỏi bệnh viện rồi vẫn còn cười.
Nhưng mà Trình Bác Diễn một thân blouse trắng đeo khẩu trang nhìn cũng rất đẹp trai.

Hạng Tây ở nhà ga đợi không lâu lắm xe của Phương Dần đã dừng ở bãi đậu xe ven đường, gã cầm máy chụp ảnh bước xuống.

"Nhanh thật, xe cũng vừa tới khỏi cần đi một chuyến." Hạng Tây nhìn gã.

"Tôi đang ở đường dành cho người đi bộ bên kia chụp người khác. Giờ tôi để trợ thủ của mình đi cùng người kia, còn tôi qua bên cậu." Phương Dần cười nói: "Cậu bên này khá quan trọng."

"Ồ." Hạng Tây lên tiếng, cúi đầu chuẩn bị kéo miếng băng gạc trên miệng vết chích ra.

"Đợi một chút." Phương Dần nhanh chóng giơ máy ảnh trong tay lên chụp cậu hai cái: "Tốt lắm."

"Này mà cũng chụp?" Hạng Tây xé băng gạc đi, cậu nhìn thử, qua thời gian dài băng lại, lỗ kim đều đã không thấy rõ.

"Ừ, vừa tiêm thuốc xong đã phải vội vã đi làm." Phương Dần nói: "Rất xót xa."
"Có gì mà xót xa." Hạng Tây chậc một tiếng: "Chỉ có anh không quen thôi."

Hạng Tây chuẩn bị đến nơi xin việc, xa hơn quán cơm, nhưng cậu cảm thấy việc bán hàng so với làm việc vặt ở quán cơm thì tốt hơn.

Tuy răng Trình Bác Diễn có để lại tiền cho cậu, nhưng sau khi nghiên cứu bản đồ trạm xe thì cậu quyết định ngồi xe buýt qua đó. Bên phía bệnh viện không dễ gọi xe, xe buýt thì không bao lâu là đến, đi cũng không xa.

Người trên xe rất nhiều, Hạng Tây đứng gần ở cửa xe phía sau, không quá hai trạm, cậu đã thấy hai người một trái một phải đứng cạnh một cô gái.

"Trông ví tiền của anh đi." Hạng Tây quay đầu thấp giọng nói với đối phương: "Trên xe có móc túi."

"Hử?" Phương Dần ngẩn người, nhưng vẫn kéo túi đến trước người.

Sau khi xuống xe gã mới hỏi cậu: "Cậu thấy móc túi hả? Sao thấy được?"
"Rất rõ ràng." Hạng Tây nói, theo đường đi về phía trước. Mảnh này đều là khu chung cư cũ, nhìn không ra có chỗ nào giống với nhà máy bán đồ chơi.

"Sao lại không nghĩ đến nhắc người khác một chút?" Phương Dần truy hỏi: "Là người của cậu quen sao?"

"Tôi nói cho anh, sao anh cũng không đến nhắc nhở người khác một chút? Anh quen biết sao?" Hạng Tây quay sang nhìn gã, có phần không kiên nhẫn: "Tôi không cao thượng như vậy, anh chụp tôi không phải chính là vì như vậy sao. Nếu tôi đi đánh nhau hay đi trộm một phen anh càng thích phải không? Giờ anh đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi tìm đường đã."

Phương Dần rất phối hợp, không nói gì thêm, cách xa xa đi theo cậu.

Cuối cùng Hạng Tây cũng tìm được nhà máy làm đồ chơi ở tầng một tại một chung cư cũ, không, nghiêm túc mà nói thì chắc là một cái xưởng? Cửa trước sân cũng không treo biển tên, nhưng Hạng Tây có thể xác định được nơi này cũng không cần dựa vào biển tên, mà là vì nhìn thấy qua cửa viện mở chất đống đồ chơi ở bên trong.
"Làm gì đây?" Một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sau cửa, dùng cửa che chỉ để lại một khe hở, cảnh giác theo dõi cậu.

"Tôi... ngày hôm qua gọi điện thoại, cô gọi tôi qua..." Hạng Tây vừa nhìn thấy cảnh này đã không muốn đi vào nữa. Cứ như làm trộm, so với chỗ của Bình thúc càng không nhìn ra cảm giác nhân đạo.

Cậu còn chưa dứt lời, đã bị người phụ nữ kia đánh gãy, cô ta đột nhiên dò xét đưa nửa mặt ra trừng phía sau Hạng Tây: "Mang phóng viên đến? Cậu làm gì!"

Hạng Tây ngẩn người , quay đầu đã thấy Phương Dần cách phía sau cậu ba mươi mét đang giơ máy ảnh, không đợi cậu nói tiếp, người phụ nữ đó đã đóng sập cửa.

Tiếp đến lập tức nghe bên trong có thanh âm hỗn loạn, người phụ nữ đó như đang nói chuyện với ai đó. Hạng Tây loáng thoáng nghe được cái gì mà phóng viên, rồi ngầm gì đó.
Cậu không nghĩ nhiều, xoay người rút chân bỏ chạy. Còn chưa chạy được hai bước, đã nghe tiếng người mở cửa xưởng, cậu quay đầu liếc nhìn, một người đàn ông mặc áo sơ tay dài, không biết là vạm vỡ hay là thịt mỡ béo phì, mang theo xẻng xông đến.

Cậu không còn chú ý đền gì khác, lập tức chạy như được lên dây cót, đừng nói là gót chân đá được đến sau đầu, nếu chân đủ dài thì còn có thể đá lên tới lông mày luôn.

Phương Dần tựa hồ còn chưa phản ứng lại, lúc cậu chạy đến bên cạnh, Phương Dân vậy mà còn giơ máy ảnh chụp cậu.

"Ngu ngốc!" Hạng Tây mắng một câu: "Chạy đi! Họ nói anh tới chụp hình ngầm, ông ta mẹ nó muốn đánh anh đó!"

"Cái gì?" Phương Dần lúc này mới hoảng sợ, ôm máy ảnh cùng cậu chạy như điên.

Hai người chạy đến đường cái mới ngừng lại, Hạng Tây đến ngồi xuống trên bậc trước một cửa hàng, thở hổn hển hồi lâu: "Mẹ nó! Tôi mặc kệ, anh đừng đi cùng tôi nữa, tiền tôi cũng không cần, đi mau đi."
"Uống tí nước đi." Phương Dần đi mua chai nước đưa cho cậu, ôm túi máy ảnh cũng ngồi xuống bên cạnh: "Cậu cũng chạy nhanh ghê ha."

"Không phải tôi nói chứ, nhưng mà đại nhϊếp ảnh gia này, anh làm chậm trễ chuyện của tôi lắm luôn đó."Hạng Tây cau mày, lấy nước qua uống hai ngụm: "Anh nói xem, vừa mới nãy tôi mà phản ứng chậm một chút, ông ta đi ra đánh lên mặt tôi một gậy thì biết phải làm sao?"

Phương Dần cười, nửa ngày cũng không nói gì, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong máy ảnh một lát, lại đột nhiên vỗ vai cậu: "Thực ra mấy tấm này rất có cảm giác... Đây chính là cuộc sống, từng người khác biệt, từng người tranh đấu."

"Thiếu niên siêu xui xẻo giãy dụa bên bờ hắc ám tìm việc làm, lại tìm được nơi làm việc phi pháp rồi bị người đánh đến nhập viên?" Hạng Tây nhìn thoáng gã một cái, cười lạnh một tiếng: "Anh rất hưng phấn phải không, tài liệu sống tốt như vậy."
"Tiểu Triển, cậu biết tôi vì sao muốn chụp những thứ này không?" Phương Dần lấy điếu thuốc ngậm lấy.

"Bởi vì có người muốn xem." Hạng Tây kéo đôi vớ vì chạy mà tuột vào trong giày: "Ai cũng muốn biết sinh hoạt của người khác là như thế nào, người sống nơi càng xa càng muốn xem, người sống càng thảm, càng kỳ quái lại càng muốn xem."

Phương Dần trầm mặc một lát, phun ra một hơi thuốc: "Tiểu Triển à, cậu không đi học đúng là đáng tiếc."

"Nhưng mấy thứ này xem xong rồi thì thế nào?" Hạng Tây buộc xong dây giày, đứng lên hoạt động chân một chút: "Xem người khác rồi cảm thán một hồi 'còn có người thảm như vậy sao', còn diễn viên trong ảnh nên sống như nào thì vẫn sống như thế, đúng không?"

"Chính cậu không có suy nghĩ gì khác sao? Quá trình chụp hình..." Phương Dần cũng đứng lên.
"Không có." Hạng Tây cũng vỗ vai gã: "Tôi chỉ vì một ngày 50 tệ, cho nên anh nhân lúc trước khi tôi không chịu nổi nữa mà chụp cho xong đi."

Bán đồ chơi không thể, Hạng Tây lại lần nữa lên xe buýt, đi đến quán ăn. Ngược lại, quan ăn không phải nơi mờ ám gì, cách bệnh viện ba con phố, nhưng lại không phải là quán ăn lớn, mà chỉ chủ yếu bán cơm.

Qui mô cũng không kém bao nhiêu với quán cơm trong ngã tư của Bình thúc trước đây. Lúc Hạng Tây tới nơi vậy mà lại có loại cảm giác quen thuộc.

Ông chủ cùng vợ ông ấy tự kinh doanh, do người phụ giúp nghỉ việc, cho nên lại nhận người, rất gấp.

Hạng Tây nói mình có kinh nghiệm làm việc, nhưng không nói là ở Phong Ba trang, chỉ nói cũng là ở quán cơm. Nếu không người ta sẽ hỏi tại sao cậu đang làm ở Phong Ba trang lại đến quán nhỏ này làm, cậu lại không trả lời được.
"Người này cũng được nhỉ?" Ông chủ là một người mập mạp tốt bụng, trò chuyện với cậu vài câu, lại quay đầu hỏi vợ mình đang xào rau: "Nhìn rất sạch sẽ nhanh nhẹn, so ra cường tráng hơn cả người trước đây."

"Được." Bề ngoài của bà chủ cũng giống ông chủ, nhưng nhỏ hơn một số. Bà đứng trước ba cái nồi xào đồ ăn, một bên đảo nồi một bên đánh giá Hạng Tây một chút: "Đứa nhỏ này cậu bao tuổi rồi, nhìn cứ như còn chưa trưởng thành? Tôi xem chứng minh thư xem."

"19." Hạng Tây nói, móc chứng minh thư Triển Hoành Đồ ra đưa cho ông chủ.

"Ừ, Hoành Đồ à." Ông chủ nhìn qua: "Hôm nay cậu bắt đầu luôn đi, ở đây thiếu người, chúng tộn bận rộn làm không kịp đây."

"Dạ?" Hạng Tây sửng sốt, cậu cảm thấy tuy rằng mình rất muốn lập tức tìm được việc làm ngay, nhưng để cậu bắt đầu đột ngột như vậy, cậu lại có phần không phản ứng lại kịp.
Rốt cuộc tìm được việc làm rồi! Quá tốt!

Lập tức phải chuyển khỏi nhà Trình Bác Diễn... Không muốn làm nữa mà!

Hai ý tưởng trong đầu cậu quyền đấm cước đá lăn lộn qua lại, urgo cũng sắp bị phá hư.

"Như thế nào? Không được sao? Tiền lương 1200, bao hai bữa cơm, như thế đã xem như không tệ rồi." Ông chủ nói.

"Không phải không được." Hạng Tây đè miếng urgo giải thích: "Con còn có chút chuyện cần xử lý, con còn chưa tìm được chỗ ở, con còn... sáng mai con lcòn có chút chuyện."

"Có thể ở lại trong cửa hàng trước, ở phía sau của chúng ta có lầu." Bà chủ nấu xong một nồi, đưa đến cho khách lại nói: "Chiều mai cậu đến đây cũng được, nhưng qua tiếp ngày mai nữa thì không được. Tôi đợi không được đâu, cậu cũng thấy đấy, bận đến không kịp đây."

Lúc từ trong cửa hàng đi ra, Hạng Tây đã thấy Phương Dần đang ngồi ở bồn hoa đường đối diện, giơ máy ảnh chụp cậu.
"Thế nào?" Phương Dần đứng lên chờ cậu qua đường, hỏi một câu.

"Chiều ngày mai bắt đầu, hiện tại tôi phải trở về." Hạng Tây cầm di động ra nhìn thời gian, đi một chuyến lần này tơi bây giờ cũng đã hơn bốn giờ. Ngay cả cơm trưa cậu cũng chưa ăn, mới nãy ở trong quan nghe mùi bà chủ xào rau bụng cậu cũng kêu lên: "Anh cũng nghỉ ngơi đi, cơm trưa còn chưa ăn nữa."

"Sáng ngày mai bắt đầu luôn hả? Cậu không tìm chỗ ở à?" Phương Dần hỏi.

"Ở trọ tại đó luôn, cò lầu." Hạng Tây nói, đi đến trạm xe buýt bên kia.

"Vậy ở trên lầu trong đó luôn sao?" Phương Dần đi cùng cậu: "Điều kiện không ổn lắm nhỉ?"

"Không tốn tiền." Hạng Tây nhìn gã một cái, cười: "Còn muốn chụp hình tôi tìm phòng ha."

"Không sao, chụp cuộc sống của cậu trong này trước." Phương Dần nói: "Nếu cậu thấy điều kiện không tốt, tôi đưa trước cho cậu ba tháng tiền thuê nhà, cậu đi thuê phòng ở."
"Được, vậy đi mướn một căn ba phòng luôn đi." Hạng Tây búng ngòn tay kêu vang. (Một nhà 3 phòng ngủ, là nhà bự lắm á)

"Cậu muốn thuê kiểu gì thì thuê kiểu đó." Phương Dần mỉm cười: "Thế nào?"

"Nói sau đi, tôi xem tình hình đã." Hạng Tây thật ra cũng không muốn ở trên lầu trong quán cơm. Chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy không thể sống nổi, thấp bé âm u. Tuy rằng cậu không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng không tính sẽ ở luôn, vẫn muốn xem lại.

Nhưng nếu Phương Dần đồng ý đưa trước cậu ba tháng tiền thuê nhà, cậu đương nhiên càng muốn giả vờ suy nghĩ một chút rồi sẽ đáp ứng.

Lúc Trình Bác Diễn về nhà, Hạng Tây đang ngồi trên sô pha xem TV, vừa thấy anh vào cửa, cậu lập tức đứng lên: "Đừng đổi giày."

"Hử?" Trình Bác Diễn nâng một chân đang muốn cởi giày, nghe cậu nói vậy, cũng không động nữa.
"Hôm nay em mời anh ăn bữa cơm." Hạng Tây chạy vào trong phòng sách đổi quần áo, lại chạy ra: "Xem như cảm ơn anh."

"Như thế nào, xin được việc rồi?" Trình Bác Diễn nhìn cậu.

"Vâng, một quán ăn, bán cơm." Hạng Tây gật đầu, đi ra cửa: "Sáng ngày mai em tiêm xong mũi cuối cùng, lấy ít thuốc rồi sẽ không cần đi bệnh viện nữa, đã nói với ông chủ chiều mai bắt đầu."

"Ngày mai?" Trình Bác Diễn chống cửa ngẩn người.

"Đúng vậy, vốn em muốn nói đợi qua hai ngày, nhưng ông chủ nói đang thiếu người gấp mới tuyển người mới." Hạng Tây gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh không biết chứ, tình trạng của em tìm việc cũng chẳng dễ dàng gì, em muốn đi làm trước, về sau rồi chậm rãi xem lại."

"Buổi tối xong việc còn về ở chỗ tôi chứ?" Trình Bác Diễn đóng cửa lại: "Cậu còn chưa thuê phòng mà."
"Thuê rồi." Hạng Tây nói, cậu không nói cho Trình Bác Diễn biết cậu ở trọ trên lầu: "Ngày mai em sẽ... chuyển đi."

"...A, vậy đi." Trình Bác Diễn đi đến trước thang máy: "Vậy cậu làm cho tốt, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Vâng, cái đó chắc chắn, em biết anh là một người tốt mà." Hạng Tây cười nói. Hai người đứng im lặng một lát, Hạng Tây mới xoa mũi hỏi một câu: "Em đang chuẩn bị xuống lầu sao?"

"Đúng vậy, cậu không phải nói mời tôi ăn cơm hử?" Trình Bác Diễn nói.

"Bây giờ thang máy đều dùng suy nghĩ để điều khiển hả?" Hạng Tây hỏi: "Phát công một cái là tự đi lên đây ha."

Trình Bác Diễn đưa tay ấn nút thang máy một cái: "Quên."

- HẾT CHƯƠNG 25 -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương