Lời nói vừa rồi vốn là của Thiết Lưu, đi bên cạnh y còn có người em trai là Thiết Vong, Phó Bang chủ Phong Lưu Bang Hoàng Thanh Phong, và còn có cả Bang chủ Nữ Nhân Bang Trần Ngọc Huyền. Tất cả bọn họ vốn đang thực hiện lời hứa với Dương Lâm, đó là túc trực bảo vệ Hồ Ngọc Phiến và Thạch Bạch Hách. Hai người dù đã vào tù, được binh lính kiểm soát, nhưng họ vẫn không yên tâm, mà luôn cho đệ tử ngày đêm theo dõi, quả nhiên, lời dự đoán đã thành sự thực.

Tất nhiên không chỉ có bọn họ, từ bốn phía, đệ tử của Nữ Nhân Bang và Phong Lưu Bang đều đã xuất hiện. So với đệ tử của Bạch Giáo thì còn đông hơn gấp bội. Cũng phải, lần này Bạch Giáo chỉ cử ba phần đệ tử đến thực hiện nhiệm vụ, số còn lại đều đang ở rải rác khắp Đại Cồ Việt, muốn triệu tập ít nhất phải mất năm ngày. Trong khi đó, Hoàng thanh Phong và Trần Ngọc Huyền đều đã huy động toàn bộ đệ tử trong bang. Số lượng có chênh lệch cũng không phải là khó hiểu.

Hàn Mặc, Hàn Lập thấy quân mình yếu thế hơn rõ rệt nhưng vẫn không lo lắng. Hàn Mặc khẽ mỉm cười, đáp:

- Không biết vị huynh đài vừa nói tên họ là gì?

Thiết Lưu cười:

- Ta là Thiết Lưu, chỉ là một kẻ cục cằn thô lỗ không tên tuổi gì, sao có thể sánh ngang với Hàn đại hiệp đây được.

Hàn Mặc “à” một tiếng:

- Ra là Thiết Lưu đại hiệp, nghe danh đã lâu. Vậy người bên cạnh đại hiệp đây là Thiết Vong đại hiệp.

Thiết Vong chỉ đáp gọn:

- Chính ta.

- Hôm nay được gặp mặt đầy đủ các vị anh hùng, thật là vinh hạnh cho tại hạ quá.

Dừng một lúc, Hàn Mặc lại nói:

- Vậy nhưng tất cả có bao nhiêu người như vậy, cùng xông vào bắt nạt chúng ta thì thật chẳng xứng với hai chữ “anh hùng”.

Thiết Lưu nói:

- Vậy theo ngươi, thế nào mới được coi là anh hùng đây?

Hàn Mặc đáp:

- Một chọi một, phân tài cao thấp.

Thiết Lưu lại mỉm cười:

- Vậy chứ ngươi đem hơn năm mươi đệ tử đến uy hiếp ba mươi lính canh ngục như vậy thì lại xứng đáng được gọi là anh hùng hay sao?

Lý Tự im lặng từ trước, giờ cũng đã lên tiếng:

- Càm ơn hai vị đại hiệp họ Thiết cùng các anh hùng đã tới đây giúp sức, nhưng đây vốn là việc của những lính canh chúng tôi. Nếu như đến việc canh giữ tù nhân còn không làm được, sau này nếu bị đồn ra ngoài thì chúng tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Thiết Lưu mìm cười:

- Nói như Lý đại hiệp đây thì, những kẻ cả gan dám đột nhập đại lao là người trong giang hồ. Nếu như chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải toàn bộ nhân sĩ võ lâm chúng tôi sẽ bị gọi là “phản tặc” hay sao? Chúng tôi đến đây cốt chỉ là để rửa cái mối oan đó mà thôi.

Lý Tự biết không thể nói lại với Thiết Lưu, đành ngậm miệng lại, dù sao y vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ mà tri phủ đại nhân giao cho hơn là giữ cái “khí phái anh hùng”. Lời vừa rồi nói ra, chỉ là muốn chứng minh cho những kẻ trước mặt rằng: Lý Tự không phải là kẻ yếu đuối phải trông chờ sự giúp đỡ người khác, mà đơn thuần chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Nghĩ thông suốt rồi, Lý Tự cũng truyền lệnh cho các anh em dưới quyền chuẩn bị hợp sức cùng đám Thiết Vong, Thiết Lưu kia đánh tan đệ tử của Bạch Giáo.

Hàn Mặc cười:

- Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, lấy trăm địch mười như vậy, sau này không sợ thiên hạ sẽ cười chê hay sao?

Thiết Vong hình như đã hết kiên nhẫn, quát lên:

- Không cần biết sau này thiên hạ sẽ cười chê bọn ta thế nào, nhưng quyết không để ngươi động đến hai người trong nhà lao kia đâu!

Nói đoạn, vung kiếm hướng thẳng phía trước mà xuất chiêu. Đệ tử Nữ Nhân Bang và Phong Lưu Bang thấy y tiên phong dẫn đầu như vậy, cũng theo đó mà xông tới. Đám lính canh ngục thấy bên kia tấn công, cũng liền động thủ theo.

Đệ tử Bạch Giáo vốn đang ở thế thượng phong, giờ bị áp đảo về mặt quân số, trong lòng ai cũng cảm thấy hoang mang. Hàn Lập biết điều đó, vội đánh mắt với Hàn Mặc. Cả hai cùng nói:

- Đám đệ tử chúng ta, phần lớn trước kia là không có gì mưu sinh. Nhờ có Giáo chủ và Phó Giáo chủ mà ta có cơm để ăn, áo để mặc. Giờ Giáo chủ có điều muốn chúng ta thực hiện, sao chỉ vì cái số lượng nhỏ nhoi phía trước mà chùn bước được?

Đệ tử Bạch Giáo như được tiếp thêm sức mạnh, đồng thanh hô:

- Quyết sống chết vì Giáo chủ.

Rồi một nửa thì cầm binh khí xông về phía của đám người Thiết Vong, Thiết Lưu, một nửa thì tấn công lính canh. Thế trận đã lại cân bằng.

Lại nói, Bốn người Hoàng Thanh Phong, Trần Ngọc Huyền, Thiết Vong và Thiết Lưu giao đấu cùng với hai anh em họ Hàn. Một bên thì dùng kiếm, một bên thì lại thiên về nội lực và chưởng pháp. Vốn khi Hàn Mặc một mình xuất chiêu thì khó ai có thể lại gần, nay lại được người em là Hàn Lập trợ giúp nội lực, lại càng khiến chưởng lực của Hàn Mặc thêm phần cương mãnh.

Sáu người cứ thế giằng co nhau mãi, vẫn chưa một ai đả thương được ai.

Nhưng đám đệ tử của Bạch Giáo sớm đã bị thất thế, số lượng chênh lệch như vậy, bị dồn vào chân tường cũng là lẽ thường tình.

Hàn Mặc, Hàn Lập buộc lòng phải lùi về phía sau, tạm gác lại không giao đấu với bốn người kia nữa mà trợ giúp các huynh đệ trong giáo.

Lợi dụng điều này, cả bốn người Thiết Lưu, Thiết Vong, Hoàng Thanh Phong và Trần Ngọc Huyền vốn không hẹn trước mà cùng xuất kiếm về phía hai người.

Đúng lúc này, không hiểu từ đâu xuất ra một chưởng lực vô cùng cương mãnh, đánh vào bốn thanh kiếm trên tay bốn người, khiến họ phải giật mình mà thoái lui.

Từ trên một mái nhà, xuất hiện hai người. Họ đều mặc một bộ y phục màu nâu nhạt, phía chính giữa áo có thêu hình một con cá sấu rất lớn.

Là người của Ngạc Ngư Bang.

“Chẳng lẽ đệ tử Ngạc Ngư Bang cũng đến đây để trợ giúp Bạch Giáo? Nếu vậy thì nguy thật rồi.” Trong lòng Hoàng Thanh Phong có chút hoang mang, biết người vừa xuất chiêu là một đại cao thủ, cũng không dám manh động, chỉ ôm quyền hướng tới hai người đó mà hỏi:

- Không biết quý tánh đại danh của hai vị đây là…

Một người là Phong Lãnh, còn người kia…

- Ta tên là Lộ Phong, Phó Bang chủ của Ngạc Ngư Bang.

Bốn người kia thất kinh, tuy Ngạc Ngư Bang là bang phái của Trung Nguyên, cũng không phải quá có địa vị quá cao trong giang hồ, nhưng hai người Phó Bang chủ và Bang chủ lại rất nổi tiếng. Võ công của hai người nghe nói không thua kém gì chưởng môn Đinh Tiên Phái của Đại Cồ Việt là Đinh Thanh Lân.

Đinh Tiên Phái là thế nào, võ công của Tứ Đại Hộ Pháp là thế nào, ai hẳn cũng rõ. Vậy mà Đinh Thanh Lân còn là Chưởng môn, chắc hẳn võ công phải xuất chúng, một mình có thể địch lại trăm người.

Lộ Phong lại còn được sánh ngang bằng với Đinh Thanh Lân, vậy thì bốn người sao có thể chống đỡ nổi đây?

Lộ Phong thấy ánh mắt ngưỡng mộ kèm theo một chút kính sợ của mọi người nhìn mình như vậy nhưng trong lòng cũng không hề có ý định giương oai giễu võ, tự cao tự đại, mà vẫn điềm tĩnh nói:

- Tại hạ đến đây mà không báo trước, mong Lý đại hiệp lượng thứ.

Lý Tự tuy chưa nghe danh Lộ Phong, nhưng khi thấy y đến mà tất cả mọi người cùng dừng tay thì cũng biết đây là một đại cao thủ, nên không dám mang cái “khí phái anh hùng” của mình ra, chỉ dám nói:

- Lộ… Lộ đại hiệp quá lời rồi.

Lộ Phong khẽ mỉm cười, rồi cũng quay sang bốn người Thiết Vong, Thiết Lưu, Hoàng Thanh Phòng và Trần Ngọc Huyền mà khẽ nói:

- Bốn vị đây đều là anh hùng ở đời, tại hạ không hiểu lẽ đời, lại đắc tội với bốn vị, thật tình xin lỗi.

Bốn người đều giật mình mà nói:

- Lộ đại hiệp đây đến mà chúng tôi không tiếp đón, mới thật là đáng trách.

Lộ Phong lại nói:

- Hôm nay, tại hạ đến đây vốn là vì người của Bạch Giáo. Phó Giáo chủ vốn đã có lời muốn nhờ giúp giải vây cho họ, tại hạ đã nhận lời rồi. Tại hạ lại không thích làm kẻ thất hứa, nên mong các vị đây mở lòng khoan dung mà để cho các đệ tử trong Bạch Giáo được an toàn mà trở về.

- Chuyện… chuyện này…

Lý Tự lúng búng, y vốn sắp thắng rồi, giờ lại vì một người mình chưa biết tên mà tha cho mấy tên phản tặc này, trong lòng vốn đã không đồng ý.

- Sao? Các vị không cho? – Lộ Phong cười lạnh. – Thiết nghĩ các vị đây đều là anh hùng ở đời, sao lại so đo chuyện vặt vãnh này cơ chứ. Tại hạ vốn không muốn động tay động chân làm mất hòa khí.

- Không… ý chúng tôi không phải vậy. – Thiết Lưu toát mồ hôi lạnh, cái bản lĩnh anh hùng của y cùng với mấy người khác đều đã bay đi đâu mất.

Lộ Phong mỉm cười thân thiện:

- Nói như vậy là các vị đồng ý?

- Chúng… chúng tôi…

Thiết Vong chưa kịp dứt lời, Lộ Phong đã nói:

- Các ngươi vốn là đệ tử Bạch Giáo, Phó Giáo chủ luôn quan tâm tới các ngươi. Nay được lệnh trở về an toàn, sao còn đứng đó làm gì?

Y vốn đã dùng nội lực để truyền âm, khiến cho thanh âm của y vọng ra rất to, ai cũng thấy lỗ tai bùng bùng.

Đệ tử Bạch Giáo vốn đang bị dồn chân tường, nay có được đường thoát, ai nấy cũng vui mừng. Những người còn khỏe mạnh dìu đỡ những người bị thương bước đi, hướng về Bạch Y Tửu Lâu mà tiến.

Lộ Phong ôm quyền hướng tới đám lính canh và đệ tử Nữ Nhân Bang, Phong Lưu Bang mà nói:

- Việc đã xong, tại hạ xin cáo từ.

Không để ai nói gì thêm, y cùng với Phong Lãnh phóng người trên những mái nhà, thoắt cái đã chẳng thấy thân ảnh. Quả xứng đáng với ba chữ “đại cao thủ”.

Đám người Hoàng Thanh Phong, Trần Ngọc Huyền và anh em họ Thiết thấy mình không còn việc gì nữa, cũng gọi đám đệ tử trở về. Đám Lý Tự thì khiêng người lính canh ban nãy bị đả thương vào trong mà chữa trị.

Cũng may trong trận chiến này, mọi người đều không dùng toàn lực, nên tất cả chỉ đều bị kiếm đâm bị thương, chứ không đến nỗi mất mạng. Còn đám lính canh thì khỏi phải nói, thậm chí còn chẳng ai bị thương. Lý Tự nhận thấy như vậy, lại sợ cao thủ Lộ Phong ban nãy, nên sớm đã có ý định giấu nhẹm chuyện này, không truy cứu. Vì thế, việc này, ngoài người trong cuộc ra, cũng chẳng còn ai biết.

…o0o…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương