Đợi Chờ Ký Ức
-
Chương 77
****
Hải Quỳnh có cảm giác cô đã ngủ một giấc ngủ khá dài. Vô cùng dài. Nhưng đó là một giấc ngủ đầy mệt mỏi và khổ sở. Khi tỉnh lại cô hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Cô đọng đậy đôi mắt, nhưng ánh sáng ban ngày khiến cô chói mắt. Hải Quỳnh phải nhắm mắt lại rồi chớp mi mắt bắt đầu tập thích nghi với ánh sáng kia.
Khi đã hoàn toàn quen với ánh sáng, Hải Quỳnh mở mắt nhìn xung quanh, một màu trắng toát hiện ra và cả nùi thuốc khử trùng, mùi cồn xông vào mũi cô đầy khó chịu.
Hải Quỳnh cảm thấy đầu đau như búa bổ. Một tay ôm lấy đầu, một tay cố gắng hết sức ngồi dậy. Bàn tay ôm lấy đầu bỗng đụng phải một vết thẹo dù không nổi rõ nhưng lại là một vết thẹo dài. Một thoáng sững sờ khi đột nhiên mình có vết thẹo này, rồi cô thấy tay mình gắn sợi dây truyền dịch. Ký ức về vụ tai nạn xe hiện rõ về trong tâm trí.
Cô nhớ lúc đó, chứng kiến Tần Phong và Nguyên Thu ôm hôn nhau thắm thiết, cô thấy đau lòng vô cùng nên đã bỏ chạy. Sau đó cô nhớ mình vừa khóc vừa kể chuyện qua điện thoại cho Minh Trang nghe nên không chú ý đèn đã chuyển sang màu đỏ, cứ thế bước xuống lòng đường. Một chiếc xe đang tăng tốc băng qua đường vì thế mà không thắng kịp, nên tông vào cô.
Hải Quỳnh nhớ lúc đó mình lăng vài vòng trên đường rồi va vào một góc cạnh thềm sau đó ngất đi. Chắc là vế thẹo này có từ lúc đó. Đột nhiên lòng lại đau đớn như tim bị ai xé rách. Hình ảnh Nguyên Thu và Tần Phong hôn nhau từng giây từng giây lùa về khiến Hải Quỳnh đau đến khó thở. Nước mắt rơi ra trên gương mặt xanh xám của cô.
- Hải Quỳnh! Em tỉnh rồi sao – Một giọng nói reo vang vui mừng khi cánh cửa phòng bệnh bật mở và bóng dáng cao lớn bước vào.
- Anh! – Hải Quỳnh nhìn rõ người đó bèn kêu lên.
- Em sao rồi, thấy trong người thế nào? – Hiểu Huy nhìn em gái lo lắng hỏi han.
- Em thấy hơi khó chịu – Hải Quỳnh thành thật trả lời.
- Vậy em mau nằm nghỉ đi – Hiểu Huy nghe vậy thì vội đỡ Hải Quỳnh nằm xuống.
Nhìn sư lăng xăng lo lắng của Hiểu Huy, Hải Quỳnh thấy thương anh trai nhiều vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng là mối lo lắng của anh. Lần này bị tai nạn, không biết là bao lâu nữa, chắc ba và anh Hiểu Huy lo lắng vô cùng.
- Anh, em nằm bao lâu rồi. Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? – Hải Quỳnh chợt lên tiếng hỏi.
Hiểu Huy đang lấy ly muốn rót cho Hải Quỳnh một ly nước thì nghe cô hỏi vậy, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan. Anh kinh ngạc quay đầu nhìn Hải Quỳnh.
3 năm trước, khi Hải Quỳnh bị tai nạn, cô tỉnh lại hỏi anh:” Còn mấy ngày nữa em thi đại học”. bây giờ thì lại hỏi:” Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? ”. Lần này Hiểu Huy không hoang mang lo lắng nhiều hơn trước nhưng anh không bị ký ức hải Quỳnh lại bị mất ở khoảng thời gian nào.
- Nói anh nghe, em đang học cái gì? – Hiểu Huy xoay người nghiêm sắc mặt hỏi.
- Em đang học năm nhất đại học – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên khi thấy Hiểu Huy hỏi như vậy – Sao anh lại hỏi như vậy.
- Ừhm ….Không có gì, anh đi hỏi bác sĩ một chút, em nghĩ ngơi đi – Hiểu Huy ngập ngừng rồi nói, sau đó thu dọn miễn ly dưới dất rồi đi ra.
Hải Quỳnh nằm nghĩ một chút thì cánh cửa phòng bật mở lần nữa.
- Hey! – Minh Trang, Phương Hồng, Lê Phương và Ngọc Yến cùng nhau kéo vào
- Thế nào rồi, vừa định cùng nhau đến thăm Quỳnh thì hay tin Quỳnh tỉnh rồi, tụi mình đến đây ngay – Lê Phương hớn hở nói.
- Anh Hiểu Huy nói lát nữa bác Trình sẽ đến ngay – Phương Hồng nhẹ giọng nói.
- Ừhm – Hải Quỳnh gật đầu đáp rồi mĩm cười, có những người bạn thân bân cạnh vào những giây phút này thì thật hạnh phúc bei61t bao.
- Sao hả, bà thấy trong người thế nào rồi – Ngọc Yến ngồi xuống giường hỏi han.
- Còn hơi nhức đầu nhưng không sao rồi – Hải Quỳnh đáp lời xoa dĩu nỗi đau của các bạn.
- Lát nữa Tần Phong sẽ đến – Minh Trang kề tai nói nhỏ với Hải Quỳnh.
Đang vui vẻ, Hải Quỳnh bỗng trầm mặt xuống rồi bảo:
- Mình không muốn gặp anh ta. Mình và anh ấy coi như chấm dứt.
Lời Hải Quỳnh vừa nói ra khiến cho cả bốn người bạn đều ngạc nhiên quay đầu nhìn cô hỏi:
- Sao vậy?
- Nghe nói hai người trở lại với nhau rồi mà – Lê Phương lên tiếng thắc mắc.
- Chắc là lo cho vết thương của anh ấy đúng không? Yên tâm đi, Tần Phong không sao hết. Lúc đó Nguyên Thu nhìn thấy Tần Phong lao ra nên đã thắng lại, nhưng vẫn đụng vào Tần Phong, tuy vậy lực không mạnh, Tần Phong chỉ bị té xuống chấn thương chút xíu thôi, mặc dù máu chảy ra nhiều. Nhưng bác sĩ bảo băng bó và nghỉ ngơi nhiều là không sao hết – Ngọc Yến bèn giải thích.
- Cũng may nghe tiếng thắng xe ba mẹ và người làm nhà anh Tần Phong chạy ra, nếu không thì ….- Phương Hồng chặc lưỡi – Lần này xem ra Nguyên Thu lành ít dữ nhiều rồi.
- Hứ…cho đáng đời chị ta, ai bảo bụng dạ chị ta thâm độc, muốn đụng xa cán chết Hải Quỳnh, bị bỏ tù là đáng – Lê Phương cong mới lên nói.
- Anh Tần Phong lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho chị ta đâu, để rồi xem…hahah…- Minh Trang khoái chí cười vang.
Nghe các bạn liếng thoắng nãy giờ, Hải Quỳnh không hiểu gì hết cả, cô chau mày nói:
- Mọi người nói gì vậy, mình không hiểu gì hết. Tần Phong với Nguyên Thu làm sao. Trước lúc bị tai nạn, mình còn thấy hai người họ ôm hôn nhau rất thắm thiết mà.
- Hả – Tám con mắt rơi xuống, bốn cái miệng há hốc vì kinh ngạc.
- Chẳng lẽ….chẳng lẽ….- Ngọc Yến lắp bắp nói không nên lời.
- Haiz! Chuyện đời kì lạ không như ta tưởng – Lê Phương chéo miệng than.
- Mình đi tìm bác sĩ – Minh Trang quả quyết nói rồi bỏ đi.
Hải Quỳnh có cảm giác cô đã ngủ một giấc ngủ khá dài. Vô cùng dài. Nhưng đó là một giấc ngủ đầy mệt mỏi và khổ sở. Khi tỉnh lại cô hoàn toàn không có chút sức lực nào cả.
Cô đọng đậy đôi mắt, nhưng ánh sáng ban ngày khiến cô chói mắt. Hải Quỳnh phải nhắm mắt lại rồi chớp mi mắt bắt đầu tập thích nghi với ánh sáng kia.
Khi đã hoàn toàn quen với ánh sáng, Hải Quỳnh mở mắt nhìn xung quanh, một màu trắng toát hiện ra và cả nùi thuốc khử trùng, mùi cồn xông vào mũi cô đầy khó chịu.
Hải Quỳnh cảm thấy đầu đau như búa bổ. Một tay ôm lấy đầu, một tay cố gắng hết sức ngồi dậy. Bàn tay ôm lấy đầu bỗng đụng phải một vết thẹo dù không nổi rõ nhưng lại là một vết thẹo dài. Một thoáng sững sờ khi đột nhiên mình có vết thẹo này, rồi cô thấy tay mình gắn sợi dây truyền dịch. Ký ức về vụ tai nạn xe hiện rõ về trong tâm trí.
Cô nhớ lúc đó, chứng kiến Tần Phong và Nguyên Thu ôm hôn nhau thắm thiết, cô thấy đau lòng vô cùng nên đã bỏ chạy. Sau đó cô nhớ mình vừa khóc vừa kể chuyện qua điện thoại cho Minh Trang nghe nên không chú ý đèn đã chuyển sang màu đỏ, cứ thế bước xuống lòng đường. Một chiếc xe đang tăng tốc băng qua đường vì thế mà không thắng kịp, nên tông vào cô.
Hải Quỳnh nhớ lúc đó mình lăng vài vòng trên đường rồi va vào một góc cạnh thềm sau đó ngất đi. Chắc là vế thẹo này có từ lúc đó. Đột nhiên lòng lại đau đớn như tim bị ai xé rách. Hình ảnh Nguyên Thu và Tần Phong hôn nhau từng giây từng giây lùa về khiến Hải Quỳnh đau đến khó thở. Nước mắt rơi ra trên gương mặt xanh xám của cô.
- Hải Quỳnh! Em tỉnh rồi sao – Một giọng nói reo vang vui mừng khi cánh cửa phòng bệnh bật mở và bóng dáng cao lớn bước vào.
- Anh! – Hải Quỳnh nhìn rõ người đó bèn kêu lên.
- Em sao rồi, thấy trong người thế nào? – Hiểu Huy nhìn em gái lo lắng hỏi han.
- Em thấy hơi khó chịu – Hải Quỳnh thành thật trả lời.
- Vậy em mau nằm nghỉ đi – Hiểu Huy nghe vậy thì vội đỡ Hải Quỳnh nằm xuống.
Nhìn sư lăng xăng lo lắng của Hiểu Huy, Hải Quỳnh thấy thương anh trai nhiều vô cùng, từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng là mối lo lắng của anh. Lần này bị tai nạn, không biết là bao lâu nữa, chắc ba và anh Hiểu Huy lo lắng vô cùng.
- Anh, em nằm bao lâu rồi. Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? – Hải Quỳnh chợt lên tiếng hỏi.
Hiểu Huy đang lấy ly muốn rót cho Hải Quỳnh một ly nước thì nghe cô hỏi vậy, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan. Anh kinh ngạc quay đầu nhìn Hải Quỳnh.
3 năm trước, khi Hải Quỳnh bị tai nạn, cô tỉnh lại hỏi anh:” Còn mấy ngày nữa em thi đại học”. bây giờ thì lại hỏi:” Anh có giúp em làm đơn xin phép nhà trường cho nghĩ chưa? ”. Lần này Hiểu Huy không hoang mang lo lắng nhiều hơn trước nhưng anh không bị ký ức hải Quỳnh lại bị mất ở khoảng thời gian nào.
- Nói anh nghe, em đang học cái gì? – Hiểu Huy xoay người nghiêm sắc mặt hỏi.
- Em đang học năm nhất đại học – Hải Quỳnh hơi ngạc nhiên khi thấy Hiểu Huy hỏi như vậy – Sao anh lại hỏi như vậy.
- Ừhm ….Không có gì, anh đi hỏi bác sĩ một chút, em nghĩ ngơi đi – Hiểu Huy ngập ngừng rồi nói, sau đó thu dọn miễn ly dưới dất rồi đi ra.
Hải Quỳnh nằm nghĩ một chút thì cánh cửa phòng bật mở lần nữa.
- Hey! – Minh Trang, Phương Hồng, Lê Phương và Ngọc Yến cùng nhau kéo vào
- Thế nào rồi, vừa định cùng nhau đến thăm Quỳnh thì hay tin Quỳnh tỉnh rồi, tụi mình đến đây ngay – Lê Phương hớn hở nói.
- Anh Hiểu Huy nói lát nữa bác Trình sẽ đến ngay – Phương Hồng nhẹ giọng nói.
- Ừhm – Hải Quỳnh gật đầu đáp rồi mĩm cười, có những người bạn thân bân cạnh vào những giây phút này thì thật hạnh phúc bei61t bao.
- Sao hả, bà thấy trong người thế nào rồi – Ngọc Yến ngồi xuống giường hỏi han.
- Còn hơi nhức đầu nhưng không sao rồi – Hải Quỳnh đáp lời xoa dĩu nỗi đau của các bạn.
- Lát nữa Tần Phong sẽ đến – Minh Trang kề tai nói nhỏ với Hải Quỳnh.
Đang vui vẻ, Hải Quỳnh bỗng trầm mặt xuống rồi bảo:
- Mình không muốn gặp anh ta. Mình và anh ấy coi như chấm dứt.
Lời Hải Quỳnh vừa nói ra khiến cho cả bốn người bạn đều ngạc nhiên quay đầu nhìn cô hỏi:
- Sao vậy?
- Nghe nói hai người trở lại với nhau rồi mà – Lê Phương lên tiếng thắc mắc.
- Chắc là lo cho vết thương của anh ấy đúng không? Yên tâm đi, Tần Phong không sao hết. Lúc đó Nguyên Thu nhìn thấy Tần Phong lao ra nên đã thắng lại, nhưng vẫn đụng vào Tần Phong, tuy vậy lực không mạnh, Tần Phong chỉ bị té xuống chấn thương chút xíu thôi, mặc dù máu chảy ra nhiều. Nhưng bác sĩ bảo băng bó và nghỉ ngơi nhiều là không sao hết – Ngọc Yến bèn giải thích.
- Cũng may nghe tiếng thắng xe ba mẹ và người làm nhà anh Tần Phong chạy ra, nếu không thì ….- Phương Hồng chặc lưỡi – Lần này xem ra Nguyên Thu lành ít dữ nhiều rồi.
- Hứ…cho đáng đời chị ta, ai bảo bụng dạ chị ta thâm độc, muốn đụng xa cán chết Hải Quỳnh, bị bỏ tù là đáng – Lê Phương cong mới lên nói.
- Anh Tần Phong lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho chị ta đâu, để rồi xem…hahah…- Minh Trang khoái chí cười vang.
Nghe các bạn liếng thoắng nãy giờ, Hải Quỳnh không hiểu gì hết cả, cô chau mày nói:
- Mọi người nói gì vậy, mình không hiểu gì hết. Tần Phong với Nguyên Thu làm sao. Trước lúc bị tai nạn, mình còn thấy hai người họ ôm hôn nhau rất thắm thiết mà.
- Hả – Tám con mắt rơi xuống, bốn cái miệng há hốc vì kinh ngạc.
- Chẳng lẽ….chẳng lẽ….- Ngọc Yến lắp bắp nói không nên lời.
- Haiz! Chuyện đời kì lạ không như ta tưởng – Lê Phương chéo miệng than.
- Mình đi tìm bác sĩ – Minh Trang quả quyết nói rồi bỏ đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook