Đợi Chờ Ký Ức
-
Chương 70
*****
Tần Phong quyết định đưa Hải Quỳnh về ra mắt ba mẹ anh, cho Hải Quỳnh hẹn Tần Phong cùng đi mua sắm quà cho lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng Tần Phong đến chỗ hẹn trễ vì bận tiếp khách hàng.
Cho nên Hải Quỳnh đứng ở chỗ hẹn đợi anh. Không ngờ có một gã từ phía sau lưng cô chồm tới chụp một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt cô. Lôi Hải Quỳnh vào trong một chiếc xe hần đó.
Người ngồi trong xe đắt ý nhếch môi cười, đưa tay bấm điện thoại gọi:
- Khánh Vũ, anh hãy đến khách sạn IVANNUS nhanh đi, Hải Quỳnh đang ở đây.
Khánh Vũ hộc tốc chạy đến khách sạn IVANNUS, anh gõ cửa thật mạnh ở số phòng Nguyên Thu nói. Người mở cửa là Nguyên Thu, vừa thấy cô ta Khánh Vũ lập tức quát:
- Cô muốn làm gì, sao lại bắt Hải Quỳnh đến đây.
Nguyên Thu nhếch môi cường người người nói:
- Làm chuyện có lợi cho cả hai chúng ta, vào đi.
Khánh Vũ vội vàng bước vào bên trong nhìn quanh thì thấy Hải Quỳnh đang mê man nằm trên giường, một chiếc chăn phủ kín người cô.
- Cô đã làm gì cô ấy – Khánh Vũ quay lại nhìn Nguyên Thu giận dự quát hỏi.
- Yên tâm cô ta không sao, chỉ bị chụp thuốc mê thôi – Nguyên Thu lườm Khánh Vũ một cái, cô thấy khó chịu vì thái độ lo lắng thái quá của Khánh Vũ.
- Cô lại muốn bày trò gì đây – Khánh Vũ nghi ngại hỏi.
- Tôi giúp anh biến Hải Quỳnh thành người của anh – Vừa nói cô ta vừa kéo nhẹ chiếc chăn xuống, để lộ một khoảng vai trần của Hải Quỳnh.
Khánh Vũ thay đổi sắc mặt ngay lập tức, trân chối nhìn Nguyên Thu, miệng lắp bắp chỉ tay vào người cô ta nói không ra lời:
- Cô….
- Chỉ cần qua đêm nay thôi thì Hải Quỳnh mãi mãi thuộc về anh – Nguyên Thu tự tin trả lời.
- Cô điên rồi – Khánh Vũ gầm lên mắng.
- Tôi không điên – Nguyên Thu nhướn mày đáp – Cô ta là một kẻ ngốc nghếch, chỉ cần anh có quan hệ với cô ta, cô ta sẽ chấp nhận đầu hàng số phận trở về bên anh, bởi vì cô ta sẽ không có mặt mũi nào nhìn Tần Phong nữa.
Khánh Vũ trầm mặc suy nghĩ, anh quay mặt nhìn Hải Quỳnh vẫn còn mê mang trên giường.
- Yên tâm đi, với tính cách của Hải Quỳnh, cô ta sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên đâu. Tôi đi đây, chờ tin tốt lành của anh – Nguyên Thu vỗ vai Khánh Vũ vài cái trấn an rồi khẽ cười đắc ý bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Gian phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi Nguyên Thu đi, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động.
Khánh Vũ bước lại gần bên giường ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt mà anh đã yêu thương bấy lâu.
Nguyên Thu nói đúng, với tính cách của Hải Quỳnh, cô sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên mà sẽ cuối đầu nghe theo số phận. Anh biết, cô cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn anh bước vào vòng tù tội mà đi tố cáo anh.
Vuốt nhẹ hai gò má hồng hồng của Hải Quỳnh, Khánh Vũ nhớ lại những ngày tháng bên cạnh cô, khát khát chiếm hữu cô bùng lên trong lòng anh. Bàn tay di chuyển từ từ xuống cằm rồi cổ cuối cùng dừng lại ở bờ vai trần được phơi ra của Hải Quỳnh. Khánh Vũ thấy khắp người run lên, anh khẽ nhắm mắt lại. Tình cảm và lí trí trong anh đang đấu tranh dữ dội.
“Dù bây giờ anh có dùng thủ đoạn chiếm được Hải Quỳnh thì trái tim cô ấy mãi mãi cũng không thuộc về anh. Anh chấp nhận một tình yêu như thế sao” – Giọng nói của Minh Trang ngày hôm ấy vang lên.
“Anh là thầy giáo, hãy là tấm gương tốt cho những học sinh của anh đi. Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ xứng với vai trò thầy giáo hơn.”
Khánh Vũ nhớ lại cái tát tai của Phương Hồng, ánh mắt đau buồn của cô, những tình cảm cô dành cho anh, từng cử chỉ chăm sóc dịu dàng và những lo lắng vất vả của cô khi hay tin anh bị bệnh.
“Em thật thất vọng về anh.” – Câu nói này của Phương Hồng khiến tim Khánh Vũ nhói đau, cứ như nhát dao chém xuống. Sự đau đớn này còn đau khổ hơn khi biết tin Hải Quỳnh trở về bên Tần Phong.
Khánh Vũ như trúng một tia sét khi cuối cùng anh nhận ra, hóa ra tình cảm đối với Hải Quỳnh là một sự cố chấp. Hóa ra anh đã thay đổi tình cảm của trái tim mình. Nhưng bắt đầu từ khi nào?
Từ khi anh đau khổ, uống rượu tìm quên, Phương Hồng luôn ở bên cạnh chăm sóc động viên anh, tìm mọi cách để Hải Quỳnh về bên anh. Chấp nhận nói dối vì anh rồi chịu sự xa lánh của bạn bè. Khi biết anh bị bệnh, khóe mắt cô lúc nào cũng đỏ hoe. Một cô gái chưa từng phải làm lụm vất vả, lại ngày ngày giúp anh giặt đồ, nấu cơm….Hóa ra anh đã bị tình cảm chân thành của Phương Hồng làm cảm động từ lâu.
Cuối cùng thì Khánh Vũ cũng nhận ra bây giờ anh phải làm gì!
Tần Phong quyết định đưa Hải Quỳnh về ra mắt ba mẹ anh, cho Hải Quỳnh hẹn Tần Phong cùng đi mua sắm quà cho lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng Tần Phong đến chỗ hẹn trễ vì bận tiếp khách hàng.
Cho nên Hải Quỳnh đứng ở chỗ hẹn đợi anh. Không ngờ có một gã từ phía sau lưng cô chồm tới chụp một chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt cô. Lôi Hải Quỳnh vào trong một chiếc xe hần đó.
Người ngồi trong xe đắt ý nhếch môi cười, đưa tay bấm điện thoại gọi:
- Khánh Vũ, anh hãy đến khách sạn IVANNUS nhanh đi, Hải Quỳnh đang ở đây.
Khánh Vũ hộc tốc chạy đến khách sạn IVANNUS, anh gõ cửa thật mạnh ở số phòng Nguyên Thu nói. Người mở cửa là Nguyên Thu, vừa thấy cô ta Khánh Vũ lập tức quát:
- Cô muốn làm gì, sao lại bắt Hải Quỳnh đến đây.
Nguyên Thu nhếch môi cường người người nói:
- Làm chuyện có lợi cho cả hai chúng ta, vào đi.
Khánh Vũ vội vàng bước vào bên trong nhìn quanh thì thấy Hải Quỳnh đang mê man nằm trên giường, một chiếc chăn phủ kín người cô.
- Cô đã làm gì cô ấy – Khánh Vũ quay lại nhìn Nguyên Thu giận dự quát hỏi.
- Yên tâm cô ta không sao, chỉ bị chụp thuốc mê thôi – Nguyên Thu lườm Khánh Vũ một cái, cô thấy khó chịu vì thái độ lo lắng thái quá của Khánh Vũ.
- Cô lại muốn bày trò gì đây – Khánh Vũ nghi ngại hỏi.
- Tôi giúp anh biến Hải Quỳnh thành người của anh – Vừa nói cô ta vừa kéo nhẹ chiếc chăn xuống, để lộ một khoảng vai trần của Hải Quỳnh.
Khánh Vũ thay đổi sắc mặt ngay lập tức, trân chối nhìn Nguyên Thu, miệng lắp bắp chỉ tay vào người cô ta nói không ra lời:
- Cô….
- Chỉ cần qua đêm nay thôi thì Hải Quỳnh mãi mãi thuộc về anh – Nguyên Thu tự tin trả lời.
- Cô điên rồi – Khánh Vũ gầm lên mắng.
- Tôi không điên – Nguyên Thu nhướn mày đáp – Cô ta là một kẻ ngốc nghếch, chỉ cần anh có quan hệ với cô ta, cô ta sẽ chấp nhận đầu hàng số phận trở về bên anh, bởi vì cô ta sẽ không có mặt mũi nào nhìn Tần Phong nữa.
Khánh Vũ trầm mặc suy nghĩ, anh quay mặt nhìn Hải Quỳnh vẫn còn mê mang trên giường.
- Yên tâm đi, với tính cách của Hải Quỳnh, cô ta sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên đâu. Tôi đi đây, chờ tin tốt lành của anh – Nguyên Thu vỗ vai Khánh Vũ vài cái trấn an rồi khẽ cười đắc ý bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Gian phòng bỗng trở nên yên ắng lạ thường khi Nguyên Thu đi, chỉ còn lại tiếng máy điều hòa hoạt động.
Khánh Vũ bước lại gần bên giường ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt mà anh đã yêu thương bấy lâu.
Nguyên Thu nói đúng, với tính cách của Hải Quỳnh, cô sẽ không làm ầm ĩ mọi chuyện lên mà sẽ cuối đầu nghe theo số phận. Anh biết, cô cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn anh bước vào vòng tù tội mà đi tố cáo anh.
Vuốt nhẹ hai gò má hồng hồng của Hải Quỳnh, Khánh Vũ nhớ lại những ngày tháng bên cạnh cô, khát khát chiếm hữu cô bùng lên trong lòng anh. Bàn tay di chuyển từ từ xuống cằm rồi cổ cuối cùng dừng lại ở bờ vai trần được phơi ra của Hải Quỳnh. Khánh Vũ thấy khắp người run lên, anh khẽ nhắm mắt lại. Tình cảm và lí trí trong anh đang đấu tranh dữ dội.
“Dù bây giờ anh có dùng thủ đoạn chiếm được Hải Quỳnh thì trái tim cô ấy mãi mãi cũng không thuộc về anh. Anh chấp nhận một tình yêu như thế sao” – Giọng nói của Minh Trang ngày hôm ấy vang lên.
“Anh là thầy giáo, hãy là tấm gương tốt cho những học sinh của anh đi. Hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ xứng với vai trò thầy giáo hơn.”
Khánh Vũ nhớ lại cái tát tai của Phương Hồng, ánh mắt đau buồn của cô, những tình cảm cô dành cho anh, từng cử chỉ chăm sóc dịu dàng và những lo lắng vất vả của cô khi hay tin anh bị bệnh.
“Em thật thất vọng về anh.” – Câu nói này của Phương Hồng khiến tim Khánh Vũ nhói đau, cứ như nhát dao chém xuống. Sự đau đớn này còn đau khổ hơn khi biết tin Hải Quỳnh trở về bên Tần Phong.
Khánh Vũ như trúng một tia sét khi cuối cùng anh nhận ra, hóa ra tình cảm đối với Hải Quỳnh là một sự cố chấp. Hóa ra anh đã thay đổi tình cảm của trái tim mình. Nhưng bắt đầu từ khi nào?
Từ khi anh đau khổ, uống rượu tìm quên, Phương Hồng luôn ở bên cạnh chăm sóc động viên anh, tìm mọi cách để Hải Quỳnh về bên anh. Chấp nhận nói dối vì anh rồi chịu sự xa lánh của bạn bè. Khi biết anh bị bệnh, khóe mắt cô lúc nào cũng đỏ hoe. Một cô gái chưa từng phải làm lụm vất vả, lại ngày ngày giúp anh giặt đồ, nấu cơm….Hóa ra anh đã bị tình cảm chân thành của Phương Hồng làm cảm động từ lâu.
Cuối cùng thì Khánh Vũ cũng nhận ra bây giờ anh phải làm gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook