“Anson biết đặt bom trên đội thuyền của hãng vận tải biển KA, tại sao tôi lại không thể chứ?” Marin nhướn mày, sự tự phụ trong đôi mắt ấy Chu Trù vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt cậu ta.

“Bom ư… Cậu muốn cho nổ chìm chiếc thuyền này sao?”

“Tính năng thoát nước của chiếc thuyền này rất tốt, tôi không cho rằng chỉ là mấy quả bom có thể làm gì được nó. Chẳng qua là tất cả mọi người đã xem qua bộ phim Titanic rồi, một khi thật sự xuất hiện khả năng bị đắm, khung cảnh nhất định sẽ rất hỗn loạn.”

Nói vậy, Marin liền có thể mang theo Chu Trù thừa dịp loạn rời đi.

“Cậu chuẩn bị ca nô hay trực thăng?” Chu Trù hỏi.

“Cậu thích cái nào? Ca nô hay trực thăng?” Marin cười rạng rỡ.

“Tôi đoán cậu chuẩn bị ca nô. Một khi xuất hiện nguy hiểm, những kẻ có tiền cực kỳ coi trọng mạng sống của mình kia sẽ lên ca nô mà du thuyền trang bị để bỏ chạy, đến lúc đó cho dù có người đuổi theo, cũng chẳng biết rõ lắm mục tiêu là gì.” Chu Trù hít một hơi, Marin còn thông minh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.

“Cho nên đừng làm trễ nải thời gian,” Marin giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”

Chu Trù bị áp giải đi tới lối đi đậu ca nô.

Cũng trong lúc đó, trong máy truyền tin của Leslie truyền tới giọng nói của tổ viên, bọn họ phát hiện bóng dáng Chu Trù trong máy theo dõi.

Leslie mang theo bọn Jones lập tức chạy tới.

Marin nhìn đồng hồ đeo tay, hưng phấn cao giọng nói, “Tiếp theo đây bắt đầu đếm ngược!”

Chu Trù ở trong nháy mắt tránh thoát sự kìm kẹp của hai tên vệ sĩ, xông về phía Marin, tức khắc xô cậu ta vào bức tường ở một bên.

Marin bị đau mà ngã phịch xuống, đám vệ sĩ lập tức đem Chu Trù đè xuống đất, thậm chí một người trong đó giơ quả đấm lên muốn nện xuống.

“Dừng lại! Tôi chỉ nói qua mấy người phải coi chừng cậu ta!” Marin loạng choạng đứng lên.

Động tác của vệ sĩ cứng đờ tại chỗ, Chu Trù được kéo lên.

Marin đi tới trước mặt cậu, ác liệt mà cười cười, “Cậu là một người không thích bị nắm trong tay, tôi hiểu cơn giận bây giờ của cậu. Cho nên tôi không trách cậu đâu.”

Theo lời cậu ta thốt ra, một thanh âm nổ vang từ đỉnh đầu truyền tới.

“À ha, kịch hay mở màn.” Marin ngoắc ngoắc ngón tay, đám vệ sĩ tiếp tục áp giải Chu Trù đi theo phía sau cậu ta.

Tiếng nổ liên tiếp tiếp tục vang lên, Chu Trù biết chỉ cần vụ nổ không phát sinh ở dưới mực nước thì đều không tạo thành nguy hiểm trí mạng cho chiếc du thuyền này.

“Yên tâm, tôi sẽ không nhấn chìm chiếc thuyền này đâu, bởi vì như vậy thì chẳng có nghĩa lý gì. Cậu biết không, số lượng ca nô trên thuyền căn bản không đủ chở tất cả hành khách đi, cho nên tôi rất có hứng thú nhìn một chút dáng vẻ xấu xí khi giành lên trước thậm chí đấu đá lẫn nhau vì lên ca nô cứu sinh của họ.” Marin xoay người lại nhìn Chu Trù một cái, “Cậu nói xem, Anson Lorenzo sẽ thế nào?”

Chu Trù không trả lời cậu ta.

“Có lẽ hắn cũng sẽ thích thú mà uống rượu đỏ xem vở kịch trước mắt này nhỉ?”

Bọn họ đã đi tới cửa ra của khoang chứa ca nô.

Chu Trù bị súng chĩa bước lên ca nô, bọn họ tiến vào khoang thuyền. Marin chỉ là thích thú ngồi xuống, đám vệ sĩ không hề có xu hướng lên lái thuyền.

Chu Trù bị còng ở ghế ngồi, “Cậu đang chờ đợi điều gì?”

Marin nhún vai, “Cậu biết tôi đang đợi cái gì mà. Cậu rất thông minh, Chu Trù. Nếu tôi bây giờ lái ca nô đi ra ngoài luôn, Anson và cả các đồng nghiệp của cậu sẽ đuổi riết không tha với chiếc ca nô này. Nhưng nếu như chúng ta chờ đến lúc cùng đi với những người khách chạy nạn khác, hắn phân biệt làm sao?”

Lục tục có ca nô lái chạy ra ngoài, tiếng mô-tơ nổ vang thi nhau vang lên y như một bản giao hưởng điên cuồng.

Marin cố ý đem ca nô lái ra khỏi lối đi một chút, ở cuối lối đi, không ít khách khứa chạy tới còn đang la lên.

“Ê! Lái thuyền tới đây!”

“Mau cứu bọn tôi!”

Marin xua xua tay, một tên vệ sĩ đi ra ngoài khoang thuyền hô một tiếng, “Xin lỗi, thuyền này đầy khách rồi.”

Tiếng hô hào vẫn không dứt bên tai, Marin lại hết sức hưởng thụ sự tuyệt vọng của họ.

“Cậu bảo, nếu khi đã lăn qua lăn lại hồi lâu bọn họ lại phát hiện chiếc thuyền này sẽ không chìm, còn nghĩ đến vẻ xấu xí mình kêu cứu tối nay, sẽ có phản ứng thế nào?”

Ca nô của họ cũng chạy ra ngoài.

“Cảng biển cách nơi này gần nhất là nơi nào?”

“Houston.”

“Được rồi. Người của chúng ta đâu?”

“Đã tới bến tàu chờ.”

Marin rất hài lòng với tất cả sắp đặt. Cậu ta chống đầu nhìn sang Chu Trù, “Tôi rất nhớ khoảng thời gian cùng ở Sri Lanka với cậu, có cơ hội lại cùng nhau đi nữa đi. Tôi mua một tòa biệt thự ở đó. Gần biển, nếu như cậu muốn, tùy lúc có thể tản bộ trên bãi biển. Đừng khiến cuộc sống mệt mỏi như vậy, cũng đừng nghĩ quá nhiều chuyện không có ý nghĩa.”

“Cậu muốn thuyết phục tôi rằng cậu cũng là một lựa chọn không tồi sao?” Chu Trù kéo kéo khóe môi.

Marin nghiêng đầu, gió biển từ cửa sổ thổi vào, hất bay sợi tóc cậu ta, “Cậu là muốn nói, cậu hợp ý Anson Lorenzo hơn sao?”

“Tôi hợp ý anh ta hay không cũng không quan trọng. Mà là sau khi trải qua chuỗi sự việc liên tiếp này, Anson phát hiện cậu mới là cổ đông sau màn của Massive không phải là việc khó nữa.”

“Cuộc chiến giữa Massive và gia tộc Lorenzo sớm đã bùng nổ.” Marin đi tới, ngồi ở cạnh chân ghế Chu Trù, đầu nhẹ nhàng gác lên đầu gối cậu, “Nhưng tôi thề, cậu cho tới bây giờ không phải là một phần của cuộc chiến này.”

Chiếc du thuyền xa hoa kia dần dần cách xa khỏi tầm mắt Chu Trù, sương khói lượn lờ trời sao, trong mông lung có một loại mỹ cảm hiu quạnh.

Bởi vì vụ nổ, trên du thuyền có bộ phận ngắt điện, dưới sự soi rọi của ánh trăng, lại càng thêm băng giá.

“Nhìn từ đằng xa, nó cũng chỉ giống như một món đồ chơi chạy bằng pin.” Marin cười khẽ một tiếng, “Thật đáng tiếc không xem được tình hình vụ nổ. Nói không chừng rất rực rỡ, biển người chen lấn thân thuyền rung động, y như phim Hollywood ấy chứ.”

“Cậu có thể đầu tư một bộ.”

Sau khi ca nô chạy hơn một giờ, trong máy truyền tin truyền tới giọng của thuyền trưởng, ý là bày tỏ xin lỗi tới tất cả du khách, đống bom còn lại đã toàn bộ được gỡ, bây giờ hành khách trên du thuyền đều rất an toàn, những hành khách ngồi ca nô chạy nạn xin hãy sớm liên lạc cảnh sát biển cùng đội tìm kiếm cứu hộ trở về du thuyền hoặc là chỉ dẫn đến bến cảng gần nhất.

Marin cười khẩy một tiếng.

Đội tìm kiếm cứu hộ trên trời liên lạc sóng ngắn với bọn họ, hỏi thăm có cần chỉ dẫn đi đến hải cảng Houston gần nhất không.

Vệ sĩ lái thuyền dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình muốn họ không cần lo lắng, đi chỉ dẫn cho những ca nô rời khỏi du thuyền khác trước đi. Đội tìm kiếm cứu hộ rời đi, ca nô tiếp tục bôn ba trên biển.

“Lại chỉ còn hai chúng ta.” Marin mím khóe môi.

Chu Trù khẽ hừ một tiếng.

Dần dần, màn đêm vén lên chiếc khăn che mặt, hé ra tia sáng hừng đông.

Houston cũng càng ngày càng đến gần, mơ hồ có thể nhìn thấy bến cảng nhấp nhô nơi tận cùng mặt biển.

Đằng sau có tiếng mô-tơ truyền tới, vệ sĩ của Marin rời khỏi khoang thuyền đi ra ngoài xem xét. Chỉ nghe hai tiếng súng vang, một tay vệ sĩ trong đó ngã xuống, một người khác vọt trở lại.

“Thưa ngài! Có ca nô theo tới!”

“Cái gì?” Marin cau mày, “Đối phương là ai?”

“Tôi còn chưa kịp nhìn, đối phương đã nổ súng!”

Marin nhìn về phía Chu Trù, thâm trầm mà cười một cái, “Thật giống như tôi vẫn không gạt nổi Anson.”

Chu Trù trầm mặc không nói, nhưng trong lòng có cái gì đó muốn giãy giụa phá kén mà ra.

Thật sự là Anson sao?

Hai chiếc ca nô mở hết tốc lực, Marin cố gắng cắt đuôi đối phương, mà đối phương lại cứ theo sát phía sau.

“Anh không thể lái nó nhanh hơn nữa chút sao!” Marin bắt đầu gấp gáp, cậu ta hao hết tâm tư cướp Chu Trù đi khỏi “Yellow Pearl”, làm sao có thể ngay vào thời điểm gần đến Houston thì đổ vỡ được?

“Mấy người các anh! Lấy hết toàn bộ vũ khí ra!”

Hai gã vệ sĩ đi xuống dưới khoang thuyền, cư nhiên lại khiêng pháo hỏa tiễn ra.

Chu Trù ngẩn cả người, “Cậu đang đùa sao?”

Những thứ vũ khí này chuyển lên ca nô khi nào?

“Kỳ lạ đến thế sao?” Marin hai tay đè lưng ghế Chu Trù, cùng cậu mắt đối mắt, “Chiếc ca nô này vốn chính là Joey dùng lúc bàn chuyện làm ăn với người khác trên biển, trên ca nô đương nhiên trang bị vũ khí. Chỉ cần Anson của cậu vừa xuất hiện, tôi sẽ bắn hắn!”

Chu Trù trợn to hai mắt, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe oành một tiếng nổ thật lớn, ca nô của đối phương bị nổ thủng ra một cái lỗ hổng lớn.

Lại là mấy phát hỏa tiễn bắn ra, người trên ca nô không thể không nhảy xuống nước.

Ca nô của Marin nhanh chóng chạy xa, tiếng nổ dữ dội khiến mặt biển cũng chấn động theo.

Đứng trước cửa sổ, Marin nhìn cái xác thuyền kia nở nụ cười, cậu thậm chí còn huơ tay múa chân đi tới trước mặt Chu Trù, “Nhìn thấy không? Nhìn thấy không! Cậu nói Anson Lorenzo có ở trên đó hay không!”

Vệ sĩ của Marin ghìm súng càn quét một trận, những người đã nhảy vào trong biển kia trở thành mục tiêu sống, thê thảm không nỡ nhìn.

“Cho nên tôi vững tin vào sự chuẩn bị chu toàn mà.” Má Marin dụi vào Chu Trù.

Ngửa đầu ra phía sau ngoảnh mặt đi, buồng tim Chu Trù đập cuồng loạn, cậu cũng đang tự hỏi vấn đề đó, Anson có ở trên đó hay không?

Ngay sau đó, cậu cúi đầu nở nụ cười.

“Cậu đang cười cái gì?”

“Tôi đang cười, nếu nói là chuẩn bị chu toàn thì… Marin à, đối với Anson mà nói, anh ta khá là hưởng thụ mạo hiểm, nếu như tất cả mọi chuyện đều kiểm soát được, thì chẳng còn ý nghĩa nữa rồi. Anh ta nhất định không ở trên chiếc ca nô kia.”

“Cho dù hắn không có ở trên đó, thì người hắn phái tới cứu cậu đã xong đời hết rồi!” Marin đứng lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Chu Trù, một loại phẫn hận tự nhiên sinh ra, “Cậu đúng thật là rất tin tưởng hắn a!”

“Anh ta là người tôi không tin nhất. Chỉ là… anh ta hẳn có màn lên đài càng thêm hoa lệ thì mới phù hợp cái tính khoa trương của anh ta.”

“Cái gì?” Marin hơi hơi cau mày.

“Cậu nên thuê một hạm đội tới hộ tống, có lẽ sẽ nắm chắc an toàn tới Houston hơn.” Khóe môi Chu Trù chậm rãi nhếch lên, cậu đã nghe thấy rồi.

“Cái gì?”

“Nghe kỹ vào. Sắp rồi.”

Đó là thanh âm của cả một đội máy bay trực thăng, tiếng động cơ của những chiếc trực thăng này không giống với đội tìm kiếm cứu hộ và cả sự phối trí của cảnh sát quốc tế. Người duy nhất có thể trong thời gian ngắn huy động nhiều trực thăng như vậy, Chu Trù chỉ có thể nghĩ đến tên kia.

Tiếng vang đinh tai nhức óc dần rõ rệt, Marin không cần ra cửa khoang cũng biết đó là mười mấy chiếc máy bay trực thăng.

“Cậu muốn dùng pháo hỏa tiễn bắn rơi chúng xuống sao?” Chu Trù nhẹ giọng hỏi.

Marin u ám nhìn chằm chằm Chu Trù, “Cậu biết, cậu sớm biết hắn sẽ bám riết không tha tới cứu cậu.”

“Những thứ này chưa đến mức ‘bám riết không tha’ đâu. Trong vòng một tiếng huy động mười mấy chiếc trực thăng vũ khí trang bị đầy đủ, đối với Anson Lorenzo mà nói chẳng qua là một đĩa đồ nhắm thôi.”

Trên bầu trời truyền tới thanh âm của Richard.

“Marin Homan, chúng tôi đã biết thân phận của cậu. Nhà Lorenzo còn chưa tới mức nhất thiết phải diệt trừ Massive, cho nên xin cậu cũng đừng tự ép mình đến bờ vực.”

Marin rút súng bên hông ra, ngồi cưỡi lên đùi Chu Trù, dùng súng chỉ thẳng vào bên đầu cậu, “Chúng ta đồng quy vu tận thì thế nào?”

“Tôi không thấy được ý nghĩa chúng ta đồng quy vu tận ở đâu cả.” Chân mày Chu Trù cũng chẳng run lấy một cái.

“Cậu không sợ sao? Hay cậu rất tự tin tôi sẽ không giết cậu?” Marin dựa vào Chu Trù, một bộ muốn hôn cậu. Nhưng đúng lúc này, thân thuyền một trận lắc lư, là chấn động do một chiếc máy bay trực thăng bắn hỏa tiễn ở vùng nước gần ca nô gây ra.

Marin không thể không vịn Chu Trù, cái ghế đổ nghiêng, Chu Trù ngã xuống, cậu nhắm mắt lại, có thể tưởng tượng được hậu quả khi sức nặng của mình cùng Marin toàn bộ đè lên cánh tay trái.

Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không truyền tới. Cậu được người khác đỡ.

“Là anh?” Tiếng Marin nghiến răng nghiến lợi vang bên tai Chu Trù.

Chu Trù không cần mở mắt cũng biết người kia là ai, hương nước hoa nam trên người anh Chu Trù quá mức quen thuộc.

Chậm rãi được dìu dậy, Marin vẫn như cũ duy trì động tác ngồi trên người Chu Trù, bởi vì nòng súng của cậu ta thủy chung không hề rời khỏi đầu Chu Trù chút nào.

“Anh đi lên bằng cách nào?” Marin nhìn chằm chằm Anson, nhìn anh chậm bước đi tới sa lưng Chu Trù.

“Tôi vẫn ở nơi này. Khi có người nói cho tôi biết phát hiện ra cậu cùng Chu Trù đi trong lối đi dẫn tới ca nô cứu sinh, tôi liền phỏng đoán nếu như tôi là cậu thì sẽ làm gì đây? Bất kể làm gì cũng được, cậu đều nhất định sẽ bước lên chiếc ca nô này, bởi vì chiếc này ca nô là ở dưới tên Joey Allande.” Anson cười cười, nói tiếp, “Lúc tôi trốn trong kho hàng, tôi thật sự rất kinh ngạc, bên trong lại có cả pháo hỏa tiễn. Joey người này không đơn giản.”

“Người của tôi lại không phát hiện ra anh?”

“Tôi núp sau cái hòm ấy, bọn họ quá chú tâm vào bazooka, không chú ý đến tôi. Thật ra thì lúc bọn họ tiến vào tôi cũng rất khẩn trương, nhỡ đâu bọn họ trực tiếp trong đó dùng pháo hỏa tiễn bắn banh xác tôi thì làm sao giờ?” Anson dùng giọng điệu đùa cợt nói, “Marin, cậu đã không thể nào chạy khỏi đây nữa rồi, trò chơi này còn muốn chơi tiếp sao?”

“Nếu như anh biết Marin sẽ lên chiếc ca nô này, tại sao không trực tiếp phái người đến lối đi cứu tôi?” Chu Trù nghiến răng nghiến lợi nhưng bởi vì tay bị còng ngoặt sau ghế không quay đầu lại được, “Anh là vì xem phản ứng của tôi sao? Hay là để thể hiện phong thái của mình?”

“Tôi muốn biết, cậu ta có phải thật sự mê người đến vậy hay không, khiến em phải đi cùng cậu ta.” Anson nhàn nhạt nói.

“Anh biết rất rõ ràng tôi bị bọn họ dùng súng chỉ, anh cũng nhìn thấy tôi bị còng ở trên ghế. Anh chỉ là muốn đem trường diện này làm lớn một chút, tin tức truyền bá rộng rãi một chút, chính phủ đặt lực chú ý nhiều hơn, như vậy Massive sẽ bốn bề thọ địch, bất kể tài phú cha Marin để lại cho cậu ta khả quan bao nhiêu, cậu ta lần này cũng không gượng dậy nổi, cậu ta cũng sẽ mất đi lực lượng Massive đang nắm trong tay.” Chu Trù đem tâm tư anh từ đầu đến đuôi nói ra, “Anh làm những chuyện này, không phải là vì tôi.”

“Marin, cậu nghe thấy Chu Trù nói rồi chứ?” Anson đưa tay muốn lấy súng của Marin ra, nhưng đối phương lại hết sức cố chấp.

“Tôi sẽ nổ súng, tôi sẽ bắn nát đầu cậu ta.” Ánh mắt Marin không chút nào dao động, “Tôi nếu không chiếm được cậu ta, hủy diệt cậu ta cũng là một lựa chọn tốt. Hoài niệm vĩnh viễn tốt đẹp hơn thực tế.”

Ngay ở một khắc đó, ghế của Chu Trù ngã về phía sau.

Nòng súng của Marin chệch đi, đầu gối Chu Trù thúc lên, Marin ngã lăn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương