Chu Trù khoanh tay thấp giọng nói, “Tôi tưởng đây là phòng tôi.”

“Trên thực tế phòng này là tôi đặt.” Thanh âm của Anson chậm rãi mà chứa đầy áp lực.

“Ồ ——” Chu Trù nhướn mày, “Vậy là tôi hiểu lầm rồi, rất xin lỗi tôi làm bừa bộn phòng anh.”

Nói xong, Chu Trù định xoay người, Anson xuống giường, đôi ba bước đi tới sau lưng Chu Trù, trong nháy mắt anh nắm lấy cổ tay Chu Trù, đối phương trở tay một cái liền đem anh ấn lên tường.

“Ha! Đây là lần đầu tiên em đè ép tôi!” Đầu Anson áp lên tường, lực đạo Chu Trù xuất ra đến bảy tám phần, anh không thể nào không đau.

“Ngài Lorenzo, bây giờ đã khuya lắm rồi, tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi.” Thanh âm của Chu Trù rất nhẹ, khí lực trên tay lại tăng thêm, mơ hồ có thể nghe xương cốt Anson phát ra tiếng răng rắc, chỉ cần tiếp tục, Chu Trù nói không chừng sẽ đem bả vai anh vặn trật khớp.

“Tôi đặt gian phòng này cũng không phải là để xem em cùng thằng nhóc chỉ được cái mặt kia ở trong hồ bơi thân mật!”

“Vậy anh muốn xem cái gì?”

“Tại sao em cứ gặp tôi thì phải giương cung bạt kiếm? Như là lúc nào cũng muốn đem tôi đâm thành tổ ong? Tôi không phải là độc dược không phải là hồng thủy mãnh thú! Không phải một trong bất kỳ những thứ Chu Trù em sợ! Em cứ như vậy muốn gạt tôi ra khỏi tầm mắt em sao! Tôi đã là người đàn ông thân sĩ nhất trên thế giới này rồi!”

Đây là lần đầu tiên, Anson rống lên với Chu Trù.

Không khí chấn động, Chu Trù vô ý buông lỏng tay ra.

Cậu lui về sau hai bước, nhìn Anson tựa hồ không cảm giác được vai đau, cười khẽ một tiếng, “Thật sự có rất ít người nói mình là ‘người đàn ông thân sĩ nhất trên thế giới’. Sự tự phụ của anh quả nhiên không có giới hạn.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Khóe môi Anson nhếch lên, sắc lạnh đến vậy, “Tôi có một ngàn một vạn loại phương pháp đè em xuống giường, tôi có vô số loại lý do khiến em không thể không ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể mài mòn cao ngạo của em bẻ gãy phòng bị của em, làm cho thế giới của em chỉ còn lại mình tôi!”

Chu Trù nuốt nước miếng, lời của Anson giống như đang thức tỉnh cái gì đó.

Trên thế giới này đối với Anson Lorenzo mà nói, muốn nhốt một người muốn khiến một người khuất phục là chuyện không cần hao phí tâm tư. Trong trò chơi của Anson và Chu Trù, chỉ có Anson có quyền nói thời điểm nào thì kết thúc.

Nếu như đây thực sự chỉ là một trò chơi không đáng bận tâm trong cuộc sống nhàm chán của anh…

“Nhưng như vậy thì không phải là Chu Trù nữa. Tôi muốn chỉ là một em nguyên bản mà thôi. Một Chu Trù sẽ không đem tôi đẩy xa ngàn dặm lại có thể không có chút ngăn cách nào với tôi.”

Chu Trù ngẩn ra, Anson giống như là đem tất cả năng lực tư duy của cậu toàn bộ đều rút ra.

“Tôi sắp không còn kiên nhẫn nữa rồi.” Lời Anson vừa thốt ra, bàn tay anh đã duỗi tới, Chu Trù né về phía sau, sau lưng chính là bậc thang, trong khoảnh khắc cậu ngã xuống Anson đã kéo cậu lại.

Nụ hôn che trời lấp đất hạ xuống, từ gò má đến khóe môi cậu, gần như là cắn, mặc dù cuồng bạo như thế nhưng Anson tựa hồ vẫn đang hết sức đè nén sự bực bội mất khiên nhẫn ở sâu trong nội tâm anh.

Chu Trù một tay bám lấy tay vịn cầu thang, tay kia siết thành quyền đánh úp tới bụng Anson. Anh phát ra tiếng rên vì bị đau, đột nhiên kéo áo choàng tắm trên người Chu Trù xuống.

Dường như là sợ cậu lần nữa ngã xuống, Anson liều mạng lôi Chu Trù đi vào phòng ngủ. Chu Trù gạt rơi tay anh, đang muốn xô cửa rời đi, tên kia muốn làm gì đã quá mức rõ ràng rồi.

Anson từ phía sau ôm lấy eo Chu Trù, đem cậu lôi trở lại, hai người ngã nhào trên thảm trải sàn. Chu Trù một quyền đánh tới mặt Anson, Anson tránh được, ngay sau đó tóm cổ tay Chu Trù hung tợn mà đem chúng đè ở hai bên đầu cậu.

“Anh muốn làm gì!” Tóc ướt của Chu Trù dán vào trán cậu, vẻ tuấn mỹ ẩn trong sự xốc xếch, cậu trắc mắt giống như lưỡi kiếm sắc phủ sương.

Anson ngồi cưỡi trên người Chu Trù, cái loại thịnh thế lăng nhân tuyệt đối ưu thế đó khiến Chu Trù càng thêm căm phẫn. Cậu không ngừng cố gắng vặn vẹo eo mình để Anson rơi xuống tới, đối phương lại vẫn cứ không hề nhúc nhích.

Nụ hôn của anh đuổi theo môi Chu Trù, bất kể cậu quay sang hướng nào, Anson luôn có thể như là cưỡng ép mà hôn cậu.

Cái thứ vật cứng nóng bỏng cách quần tây kia cùng với quần lót ướt sũng của Chu Trù đủ làm bốc hơi tất cả hơi nước. Dùng sức cọ sát, mục đích của anh chính là vì để Chu Trù cảm nhận được dục niệm của anh, sự hiện hữu của anh.

Anson hôn mút cằm Chu Trù, lực đạo như cắn nuốt hết thảy khiến người ta run sợ.

“Con mẹ nó anh đi xuống cho tôi!” Chu Trù gào thét.

Anson chỉ càng thêm dùng sức hôn mút lên hầu kết của Chu Trù, đầu lưỡi liếm qua, cảm giác mềm mại cùng cái hôn thèm khát tựa như hai đầu cực. Anson buông cổ tay Chu Trù ra, bàn tay dọc theo thắt lưng một đường xuống phía dưới, cách chiếc quần lót ôm sát nắn bóp mông cậu, lực ngón tay của anh tựa như muốn ghim sâu vào trong máu thịt Chu Trù.

Mấy cú đấm mạnh của Chu Trù nện lên lưng Anson, đối phương cứng rắn chịu đựng tất cả. Khi một chân anh chen vào giữa hai chân Chu Trù, cảm giác nguy cơ khiến cơ bắp toàn thân của Chu Trù căng lên, lực độ hai cú đấm nện trên người Anson không đập anh thành bụi phấn thề không bỏ qua. Sự điên cuồng của Chu Trù cũng không thua gì Anson. Cho đến khi ý nghĩ từ từ tràn vào trong tư duy trống rỗng, cậu mới phát giác, Anson một mực dùng sức ôm cậu, đầu tựa vào hõm cổ cậu, không làm gì tiếp nữa.

“Con mẹ nó anh rốt cuộc muốn làm gì!” Chu Trù hai tay đặt hai bên người, người bình thường không chịu đựng được nhiều đấm của cậu như vậy, mặc dù cậu tin rằng Anson cho tới bây giờ không phải là đèn cạn dầu.

Anson trầm mặc, tóc anh rũ trên da thịt nơi cổ Chu Trù, mềm mại lại mượt mà.

“Anh muốn tôi đánh chết anh, đúng không?” Chu Trù nhìn trần nhà, hờ hững hỏi.

“Em nên đem súng của mình theo bên người, dù em cởi sạch chỉ còn lại một cái quần lót.”

“Đúng vậy, trong súng của tôi luôn có một phát đạn là để lại cho anh đấy cái đồ khốn kiếp này. Anh con mẹ nó lập tức đứng dậy cho tôi!” Chu Trù đẩy mạnh Anson một cái.

Không nghĩ tới Anson lại vẫn không có buông tha, anh cầm tay Chu Trù chạm lên thứ nóng bỏng ở thân dưới của anh.

Chu Trù tránh khỏi tay anh, lại là một quyền, trước khi nện lên má Anson liền bị bàn tay anh chặn lại.

“Em muốn dùng tay của em, hay là dùng chỗ phía sau của em?” Thanh âm của Anson đè xuống cực thấp, như là đạt tới cực hạn của sức nhẫn nhịn, mọi thứ anh đè nén tùy thời đều có thể trào ra.

“Anh… anh…” Chu Trù nghiến răng nghiến lợi, người này lại muốn mình thủ *** cho anh ta?

“Nếu như em không muốn, có thể tiếp tục đánh chết tôi.”

Chu Trù không phải là một người sẽ làm khổ ý chí của mình, chuyện không muốn làm thì chính là không muốn.

“Em cứ coi như đang thủ *** cho bạn đại học của mình đi, tôi không tin em chưa từng làm trong ký túc ở đại học. Tại sao em không thể dứt khoát nhắm mắt lại, ngẫu nhiên thỏa hiệp một lần chứ? Hay em sợ dù chỉ một lần thủ *** thì cái nhìn dành cho tôi cảm giác dành cho tôi của em sẽ có bất kỳ biến đổi sao? Em là không muốn thỏa hiệp, hay là không dám đối diện chính mình?”

Chu Trù gắt gao nhắm hai mắt lại.

Anson chậm rãi………… Ngón tay Chu Trù hoàn toàn cứng ngắc, trong đó có quá nhiều cảm xúc phức tạp, thậm chí cả tức giận.

Đầu ngón trỏ chạm lên, Anson phát ra một tiếng rên. Anh nắm ngón tay Chu Trù…………

Chu Trù muốn rụt tay lại, Anson lại cúi đầu khẽ hôn lên mi tâm nhíu chặt của cậu.

“Cái này không có gì to tát… không có gì to tát cả…”

Tựa như thôi miên.

“Anh mẹ nó nhanh lên một chút!” Chu Trù hung tợn trừng anh, tất cả bầu không khí dịu dàng mà Anson tạo nên đối với cậu mà nói đều là vô vị.

“Tối nay hãy ngủ ở trong đây đi…” Nơi cổ họng Anson giống như đang đè nén sức mạnh khổng lồ, hô hấp của anh theo……… của bàn tay Chu Trù mà kéo dài.

Chu Trù chỉ biết lòng bàn tay mình nóng như có ngọn lửa dọc theo huyết dịch đốt cháy mỗi một bộ phận trên thân thể cậu.

“Ha… ha…” Anson ngước đầu lên, đôi mày run rẩy.

Chu Trù mông lung nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong tay cậu là bộ phận nam giới yếu ớt nhất của Anson, người này lại như vậy không chút nào cố kỵ mà giao vào tay cậu. Chu Trù dùng sức nhéo, mang theo tâm lý trả thù.

Anson lại cúi đầu tới, ngậm lấy môi cậu, say sưa mà hôn. Ngón tay Chu Trù lần nữa cứng đờ, Anson dường như không cách nào thỏa mãn………

Cái hôn của anh chạy theo dục vọng sắp phóng thích, phá bỏ hết thảy trói buộc, xô đổ tất cả tường lũy. Thời điểm phóng thích, Anson vẫn gắt gao ghìm giữ bàn tay Chu Trù. Hơi thở của anh phả lên cậu, nhiệt độ như muốn khiến cậu bỏng.

Chu Trù ngay tại thời khắc anh ý loạn thần mê nhất đá văng anh ra.

Anson ngã qua một bên, đột nhiên ha hả bật cười. Bộ dạng áo xống xộc xệch có vẻ càn rỡ không kiềm chế được.

Giữa ngón tay Chu Trù vẫn dính dớp, đó là thứ thuộc về Anson. Tựa như rắn độc quấn quanh trên da thịt nơi ngón tay cậu. Cậu không nói hai lời đi vào phòng vệ sinh, mở nước dùng sức chà xát ngón tay mình. Nước rửa tay bóp một lần lại một lần. Anson đứng dậy đi tới phía sau cậu, ý cười tràn ngập.

“Tôi cảm thấy giữa tôi và em có thể dùng một câu của Armstrong để giải thích.”

Chu Trù không muốn nghe anh tào lao, chỉ biết mình rất nhiều ngày sau đó sẽ không nguyện ý dùng cái tay này cầm dao dĩa ăn cơm.

“Một bước nhỏ trên mặt trăng, một bước dài của nhân loại.”

Anson thật muốn từ phía sau ôm tới, Chu Trù không chút lưu tình kéo khăn tắm xuống hung hăng ném lên mặt anh.

“Này! Em muốn đi đâu??” Anson hô lên.

“Cách xa anh.”

“Cưng ơi, đừng như vậy. Phòng khách trên chiếc du thuyền này đều đầy rồi, em có thể đi đâu được?”

“Tôi đi lên boong thuyền ngủ.”

Anson chắn trước mặt cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Được rồi, được rồi, em không cần đi khỏi đây, tôi đi chỗ khác.”

“Anh cảm thấy tôi ngủ nổi ở chỗ này sao?” Chu Trù mặt không cảm xúc, trong đôi mắt lại lập lòe tức giận.

“Em có thể đem súng của em đặt dưới gối đầu, nếu như tôi trở lại nhìn em, lấy thính lực nhạy bén của em hoàn toàn có thể một súng bắn chết tôi.”

“Không phải là trở lại ‘nhìn’, là ‘quấy rối’.” Chu Trù nhấn mạnh.

“Được rồi, bất kể như thế nào, chúc em mơ đẹp.” Anson cười đấm lưng rời khỏi căn phòng này.

Anson chống vách tường đi trở về phòng Richard, anh bị Chu Trù đánh không nhẹ. Khi anh mở cửa ra, Richard đang ngồi ở trên sô pha xem ti vi.

“Yo, Richard, đã giờ này rồi anh còn chưa đi ngủ. Tôi nhớ đồng hồ sinh học của anh rất tiêu chuẩn cơ mà.”

Richard nhìn Anson một cái, “Đại khái là bởi vì tôi biết ngài nhất định không thể ở lại phòng Chu Trù, nếu như tôi ngủ, ngài nhất định sẽ đuổi tôi dậy khỏi giường.

“Anh đúng thật là hiểu rõ tôi quá!”

“Tôi còn biết ngài nhất định bị Chu Trù tẩn một trận ra trò.”

Anson nằm sấp xuống bên cạnh Richard, gian nan chỉ chỉ phần lưng mình, “Xương sống cũng sắp bị cậu ấy nện gãy…”

Richard xốc áo sơ mi của Anson lên, quả nhiên nhìn thấy tím bầm một mảng, “Thưa ngài, bị đánh thành như vậy mà ngài vẫn sống được, thật đúng là kỳ tích a.”

Chu Trù nằm trên giường, lòng bàn tay cậu vẫn nóng hổi. Bên tai là hô hấp kéo dài không ngừng của Anson, lời nói mang tính dụ hoặc của anh, nhiệt độ của thân thể anh, mọi thứ của anh. Chu Trù là một người có năng lực bứt ra rất tốt, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy mình đã sa vào cái bẫy do đối phương giăng ra, càng giãy giụa càng bị trói buộc chặc hơn.

“Xảy ra chuyện gì?” Máy truyền tin trong tai Chu Trù truyền tới giọng nói của Leslie.

“Không có gì, Anson cái tên kia lại tới quấy rầy tôi.” Chu Trù không chút nào giấu giếm với Leslie.

“Tôi ngày mai lên thuyền.” Leslie nếu như lên thuyền, thì nhất định là đi ca nô hoặc là máy bay trực thăng lấy thân phận cảnh sát quốc tế lên thuyền. Khí áp cao của Leslie sẽ đóng băng chiếc du thuyền này mất, những kẻ không tuân thủ luật pháp kia chỉ sợ sẽ phải dừng kế hoạch của mình lại.

“Không cần, tôi đối phó được. Ngày mai tôi hẹn Marin cùng nhau chơi tennis, Joey Allande y như một con nhặng ấy, hắn nhất định cũng sẽ tới.”

“Chu Trù, tôi cũng có tôi ranh giới cuối cùng. Cậu hiểu chưa?”

Chu Trù mỉm cười cười một tiếng, “Tôi hiểu. Cái Anson có thể lấy dược từ chỗ của tôi chỉ có một trận hành hung mà thôi.”

“Ngủ đi, tôi ở chỗ này cùng cậu.” Thanh âm của Leslie nhu hòa đi.

“Thoạt nghe anh cứ như là sứ giả hộ hoa từ xa vậy.” Chu Trù cười cười, cậu quả thật có chút mệt mỏi, ngày mai còn phải đối phó Joey Allande.

Chiếc du thuyền to lớn này vẫn chạy quanh trên biển trong đêm tối.

Sáng sớm hôm sau, có người ấn chuông cửa Chu Trù. Là Eva. Cô mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ che nắng, vệ sĩ sau lưng thay cô đeo vợt tennis.

“Hầy, dáng vẻ cậu thoạt nhìn ngủ cũng không ngon lắm nhỉ.” Ngón tay Eva vuốt qua bọng mắt dưới của Chu Trù, “Nhìn quầng thâm mắt cậu này, thật khiến người ta đau lòng mà.”

“Nếu như cô nói cho tôi biết căn này phòng là của Anson Lorenzo, tôi có lẽ sẽ không mệt mỏi như thế đâu.” Chu Trù mở cửa để Eva đi vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương