Đôi Bờ Vực Thẳm
-
Chương 48
“Ngài ấy hẹn Cole Sean cùng nhau chơi bài.”
“Anh không cần đi theo?”
“Tôi chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu là được rồi.” Richard thái độ khiêm tốn như thường lệ.
Anson không gọi Chu Trù cùng đi, trên một trình độ rất lớn là bởi vì chuyện họ thương thảo không thích hợp để Chu Trù biết. Thế nhưng mà Chu Trù không hề nghi ngờ, thiết bị nghe lén của Interpol không chỉ an trí trên người Anson, nói không chừng trên người Cole cũng có. Tỷ như cặp kính không gọng của ông ta, cúc áo trên người ông ta, điện thoại di động của ông ta đều có thể bị Leslie động tay chân.
“Ngày mai có phải là muốn đi lên núi không?”
“Đúng vậy.” Richard cúi đầu, rót một tách cà phê nóng cho Chu Trù, “Cho nên trước khi lên đường cậu nhất định phải kiểm tra hết dụng cụ leo núi của cậu. Độ cao của ngọn núi này mặc dù không tính là quá cao, nhưng vẫn là sẽ tạo thành triệu chứng thiếu ôxi.”
“Yên tâm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh. Anh nghĩ xem, bom nổ không lấy được mạng tôi, tai nạn xe cộ cũng không đâm chết tôi, ngọn núi tuyết này thì đã tính là gì.” Trong lời của Chu Trù có mấy phần đùa cợt mấy phần tự giễu, “Chẳng qua Richard à, anh không đi theo bên người Anson, không sợ anh ta gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Đối với ngài ấy mà nói, nguy hiểm lớn nhất cũng chỉ là yêu phải cậu mà thôi.” Biểu tình của Richard không chút nào gợn sóng, Chu Trù lại không khỏi mắc nghẹn.
“Yêu tôi?” Chu Trù đặt tay lên trán Richard, thở dài nói, “Có phải Anson hành hạ anh quá lâu, hành hạ anh đến độ cũng sinh ra ảo giác rồi hay không?”
“Nếu như cậu thừa nhận, nó chính là sự thật. Nếu như cậu không muốn tiếp nhận, thì cứ coi nó là ảo giác đi.”
Chu Trù không tỏ ý kiến. Dùng qua bữa sáng, cậu theo lệ mang theo ván trượt cùng gậy trượt đi ra ngoài trượt tuyết.
Cảm giác từ chỗ cao rơi thẳng xuống đúng thực là sảng khoái, càng khỏi phải nói Chu Trù kỹ thuật ổn định, thời điểm rơi xuống đất rất có phong phạm vận động viên chuyên nghiệp.
Một cô gái bận đồ trượt tuyết màu lam đi tới bên người cậu, vẫy tay cười, “Hi! Dean!”
Chu Trù tháo kính chắn gió xuống, lúc này mới nhìn thấy cô gái kia hóa ra là Paige.
“Hey, Paige! Cô thế nào lại không ở chung với Cole?”
Chu Trù cho rằng ván bài của Anson cùng Cole hôm nay kiểu gì cũng sẽ có Paige ở bên. Thế nhưng cô lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ ván bài đã kết thúc?
“Ván bài của họ vừa chán vừa lâu. Thật không dễ dàng tới núi Jungfrau một chuyến, tôi dĩ nhiên hưởng thụ thỏa thích phong cảnh núi tuyết nơi này rồi!”
“Ồ, cho nên cô vứt bỏ Cole.” Chu Trù trêu ghẹo.
“Ha ha, lần trước lúc theo cùng Cole liền phát hiện cậu là cao thủ trượt tuyết, hai chúng ta có muốn so một lần không?”
“Có thể, tôi nhường cô trượt trước năm giây.”
“Cậu nhường tôi năm giây! Xem thường tôi thế! Cậu sẽ hối hận!” Paige nói xong cũng trượt đi. Kỹ thuật của cô rất nhuần nhuyễn, cũng vô cùng có tinh thần mạo hiểm, sau khi Chu Trù nhường cô năm giây, vì để đuổi kịp cô mà lại tiêu tốn rất nhiều khí lực.
Hai người dừng lại bên cạnh một chiếc lều tiếp tế, Chu Trù thở hổn hển lắc đầu, “Cô quả thực rất lợi hại a! Là tôi xem thường cô rồi!”
Paige đắc ý cười một tiếng, “Kỹ thuật của cậu cũng không tồi. Tôi ở đại học đã từng là vận động viên trượt tuyết, nếu không so được với cậu, tôi coi như mất hết thể diện rồi.”
Hai người ngồi trong lều trò chuyện.
Từ thời đại học đến trang sức Dương Thị, Chu Trù giảng giải cho Paige rất nhiều tiểu xảo phân biệt kim cương. Trò chuyện một chốc, Paige rốt cục chuyển sang chủ đề chính.
“Dean, tôi chỉ là cảm thấy thật tò mò, Eva Hoffsky là một người vô cùng cẩn thận, nhưng mà cô ấy lại coi cậu là bạn. Còn cả Anson nữa, tôi không cố ý nói xấu gì anh ta đâu… anh ta rất có phong độ, rất có học thức cùng tu dưỡng, gu thưởng thức cũng hàng đầu, nhưng căn cứ hiểu biết của tôi đối với Cole, tôi tin tưởng Anson cũng không phải phong độ nhẹ nhàng như anh ta thoạt nhìn.”
“Không sai. Anh ta là một người miệng đầy lời dối trá, đừng tin bất kỳ lời ca ngợi anh ta nói với cô.” Chu Trù vào thời khắc này hiểu được mục đích Paige buông tha việc bảo vệ Cole ngược lại đến tiếp cận mình. Cô phải giúp Cole đánh giá, Chu Trù ở chỗ Anson thậm chí còn cả Eva rốt cuộc có bao nhiêu giá trị.
“Ha ha, cậu thật biết nói đùa. Tôi thật muốn biết khi Anson nghe cậu nói lời này có biểu tình như thế nào.”
“Anh ta đã quen rồi.”
“Phải rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết bí quyết của cậu đâu. Tôi nói là, nguyên nhân để có thể trở thành bạn bè với người phụ nữ thủ đoạn cứng rắn như Eva, có thể được Anson quan tâm đến vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Chu Trù trầm tư một hồi, sau đó rất nghiêm túc nói, “Có lẽ là bởi lời dạy cha tôi vẫn dạy cho tôi. Dương Thị chúng tôi chỉ chú ý trang sức, điều chúng tôi quan tâm chỉ có thiết kế trang sức cùng với độ tinh khiết của kim cương. Eva cùng Anson trước đó quan hệ như thế nào tôi không quan tâm. Eva có những mối làm ăn gì Anson có những bí mật gì, tôi cũng không bao giờ đi tìm hiểu. Khi họ cùng tôi thảo luận về trang sức món ngon hay cuộc sống, tôi sẽ rất thích ý. Nhưng thế giới mà họ có, tôi không đi chen chân vào.”
“Tôi hiểu rồi, cậu trước giờ không tham dự vào ích lợi của họ. Cho nên họ sẽ không làm thương tổn cậu.”
“Hơn nữa bọn họ cần một người nào đó để chứng minh, bọn họ cũng có cuộc sống của người bình thường.” Chu Trù tiêu sái đứng dậy, trượt ra ngoài, “Còn một tiếng nữa mặt trời mới lặn, tôi lại chơi tiếp một hồi đây!”
Paige vẫy vẫy tay với cậu, “Ngày mai hẹn gặp lúc lên núi!”
Lên núi sao?
Chu Trù trong lòng mơ hồ cảm thấy, ngày mai không chỉ là lên núi đơn giản như vậy.
Khi cậu trở lại biệt thự, Anson đã ngồi lặng trên sô pha, anh khui một chai rượu đỏ, vẻ mặt tự nhiên thích ý.
Chu Trù ngồi xuống đối diện anh, bàn tay hơ trước lò sưởi.
“Anh hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ. Thắng Cole?” Chu Trù giống như vô tình hỏi.
“Đúng vậy, tôi thắng về cổ phần của Western Union Airlines.” Anson nâng rượu đỏ trong tay lên, “Muốn uống một ly không? Có lợi cho tuần hoàn máu.”
“Được.” Ngửi được mùi hương của rượu đỏ kia, Chu Trù cũng biết thời hạn ít nhất là năm 1990. Phỏng chừng Anson ở ngôi biệt thự này cũng có hầm rượu.
Bên cạnh Anson còn có một cái rương, anh dùng chân đá cái rương tới trước mặt Chu Trù, “Ngày mai có lẽ phải dùng đến. Chỉ mong em sau khi vác dụng cụ leo núi còn đủ sức có thể mang theo chúng.”
Chu Trù mở rương ra, bên trong là áo chống đạn, còn có một khẩu súng lục loại nhẹ, tầm bắn xa hơn súng lục phổ thông trên thị trường, đã lắp bộ phận giảm thanh.
Nổ súng trên núi tuyết mà không có bộ phận giảm thanh rất dễ tạo nên lở tuyết, Anson suy nghĩ rất chu đáo.
“Anh có người nào muốn ám sát sao? Tôi sợ chẳng đợi dùng nó giết chết người khác, bản thân trước tiên đã bị mệt chết luôn rồi.” Chu Trù cầm kính ngắm ngắm nghía một chút, đây cũng là mẫu mới nhất, tầm bắn là xa nhất hiện tại.
“Tôi không muốn giết bất cứ ai cả. Em yên tâm, chỉ là để ngừa bất trắc thôi.”
Khóe môi Anson không có nụ cười như ẩn như hiện kia, dưới ánh lửa rọi giống như là sứ giả địa ngục vậy. Đây là lần đầu tiên Chu Trù thấy Anson lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra trong ván bài cậu không tham gia, có gì đó đã xảy ra.
“Cole lên kế hoạch đối phó Eva, lão ta muốn cùng phân chia thế lực ở Mỹ của Eva với tôi.”
“Anh đáp ứng, hay là giả vờ trì hoãn?” Chu Trù hỏi. Đối phó Eva là một chuyện rất nguy hiểm. Nhìn bên ngoài nếu như thành công, thế lực của Anson sẽ tăng lên từng ngày, ở thế cục toàn cầu xem ra khuynh hướng nhà Lorenzo một nhà độc đại cũng sẽ càng thêm rõ ràng. Thế nhưng Anson không phải là người thích công to việc lớn. Anh hẳn càng thêm rõ ràng một khi Eva bị thương, như vậy Cole thu lợi đồng thời Massive cũng càng có năng lực địch lại được nhà Lorenzo, đến khi đó mặc dù nhà Lorenzo có thực lực nhất, nhưng mất đi đồng minh rồi thì sẽ chỉ trở thành bia ngắm.
“Tôi bảo rằng, không nhìn ra tôi có thể được lợi ích gì. Tới đích đến trên núi, nếu như bàn không ổn thỏa, tôi đoán cho dù tôi có thể rời khỏi núi Jungfrau chỉ sợ cũng không ra khỏi Thụy Sĩ được.”
“Richard đâu? Anh không mang anh ta theo sao?”
“Nếu dẫn anh ta đi, lòng phòng bị của Cole có thể sẽ nặng hơn. Richard tương đối am hiểu chuẩn bị, để cho anh ta ở lại đây tiếp ứng chúng ta cũng tốt.”
“Đặt tiền cược lớn như vậy, khó trách ông ta muốn đem địa điểm đàm phán chọn tới đây.” Chu Trù cười lạnh một tiếng, “Ngày mai tôi sẽ dùng hết khả năng của mình bảo vệ anh.”
“Ý của tôi là, ngày mai em cứ ở lại chỗ này cũng được.”
“Tôi đi.” Chu Trù nếu như không đi, thì ai mang thiết bị truyền tín hiệu của Leslie theo.
Nơi mắt mày Chu Trù có mấy phần khí chất đường hoàng. Cậu xách theo cái rương kia xoay người lên lầu.
Anson ngồi trên sô pha, ánh mắt dõi theo bóng dáng Chu Trù, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Anson mới khẽ thở dài một cái.
Chín giờ sáng hôm sau, Chu Trù cùng Anson chạm mặt Cole ngay trong lều trại ở điểm xuất phát.
“Hê! Các cậu thoạt nhìn đeo nhiều đồ ghê nhỉ!” Cole vỗ bả vai Anson.
“Đúng vậy, chuẩn bị đầy đủ hết cũng tốt hơn là ở lưng chừng núi đột nhiên thiếu ôxi.” Anson ngoài cười trong không cười.
“Đúng rồi, sao lại không thấy Paige?” Chu Trù nhìn bốn phía.
Cole nở nụ cười, “Cô ấy cảm lạnh, có hơi phát sốt, tôi để cô ấy hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe rồi.”
“Vậy à, thật đáng tiếc.”
Đoàn người hàn huyên mấy câu, Cole mang theo một vị vệ sĩ lên đường. Chu Trù đồng hành cùng Anson.
Càng đi lên trên, không khí càng loãng.
Thể lực của Anson không tệ, trong ba lô của anh rõ ràng vác theo súng trường, lại có thể đi trước Chu Trù.
“Hey, Cole! Nếu chống đỡ không nổi thì nói sớm một chút. Tôi thấy vệ sĩ của ông vóc dáng to con, anh ta có thể khiêng ông xuống núi đấy!” Anson cố ý châm chọc Cole.
“Yên tâm! Tôi vẫn chưa đến tuổi về đất đâu!” Cole ở phía trước quơ quơ gậy leo núi.
Leo lên trên ước chừng hơn nửa tiếng, Chu Trù cảm thấy gương mặt càng ngày càng căng cứng, đoán chừng vào lúc này nhiệt độ đã giảm hai, ba độ so với vị trí chuẩn bị lên núi. Càng lên trên thì càng giá rét. Chu Trù bỗng nhiên rất bội phục Cole, có thể nghĩ ra một địa điểm đàm phán đày đọa người ta như vậy. Phỏng chừng cho dù Anson muốn cự tuyệt Cole, cũng sẽ chịu đủ đau khổ.
Chu Trù quay đầu nhìn chân núi. Trạm xe lửa được xưng cao nhất thế giới đã mơ hồ mơ hồ, bãi trượt tuyết cũng biến thành chỉ to bằng cái ti vi.
“Này, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một hồi nhé?” Anson hỏi.
“Không cần, tôi không mệt, hơn nữa dừng lại dễ dàng cảm thấy giá rét.” Chu Trù tiếp tục đi về phía trước.
Leo núi kỳ thực là một chuyện có hơi nhàm chán, cái nhìn thấy dọc đường chính là tuyết trắng mênh mông và hơi sương bản thân thở ra. Thú vui duy nhất chính là không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Phía trước có một chiếc lều tiếp tế màu xanh. Cole lão già này quả nhiên có chút không chịu nổi, thiếu chút nữa ngã vào trong lều, lôi mặt nạ dưỡng khí ra ra sức hít thở.
“Này, Cole, nếu không chịu nổi thì thôi đi. Chúng ta có thể ở bàn bạc ở đây.” Anson nửa đùa nói, thật ra anh cũng có chút thở không thuận.
Chu Trù vừa ngồi trong lều tiếp tế vừa ăn bánh quy, uống chút cà phê trong cốc giữ nhiệt, thân thể ấm áp lên một chút.
Cole là một người cố chấp, ông ta không chịu nổi người khác bóng gió rằng ông ta đã già rồi. Ông ta khó khăn bò dậy, tiếp tục đi về phía trước. Vệ sĩ của ông ta chuẩn bị nhận lấy ba lô trên lưng ông, cũng bị cự tuyệt.
Chu Trù liếc mắt, Anson đang nháy mắt với cậu. Người này chính là cố ý nói những lời kia với Cole.
Bọn họ tiếp tục bắt đầu hành trình chậm rãi lên núi.
“Cưng ơi, đây là một loại thể nghiệm chưa từng có, tôi với em đi trên núi tuyết hoang vu không người, không phải để hưởng lạc mà là vì chinh phục bản thân.” Anson dùng ngữ điệu vô cùng văn nghệ nói.
“Chúng ta không phải là vì chinh phục bản thân, chỉ là vì tự ngược mà thôi.” Chu Trù đưa tay bắt lấy gậy leo núi Anson đưa tới, dùng sức một cái hai người rốt cuộc có thể sóng vai mà đi.
“Đứng dưới núi tuyết, chúng ta cho rằng mọi thứ đều thánh khiết xinh đẹp. Chờ chúng ta thân ở trong đó mới biết được sự tàn khốc của thiên nhiên.”
“Ngài Lorenzo, anh là đang dẫn chương trình chuyên mục địa lí tự nhiên của đài BBC sao?” Chu Trù có chút không nhịn được cái sự lảm nhảm của đối phương.
“Tôi chỉ là cung cấp một ít chủ đề thôi, có thể khiến trí óc em hoạt động, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.”
“Cảm ơn, tôi chỉ muốn yên tĩnh hưởng thụ quãng thời gian leo núi.” Chu Trù cũng không cảm kích.
“Em có từng nghĩ tới làm tình ở trong tuyết cảm giác như thế nào không?” Anson chợt dừng lại.
Chu Trù lại không dừng bước, “Chưa từng.”
“Giá rét cùng va chạm kích tình, vô cùng có hiệu quả phim ảnh.” Anson ba hai bước đuổi theo Chu Trù.
“Tôi sợ một bộ phận nào đó của anh sẽ bị đông thành gậy băng.” Lời của Chu Trù vừa nói xong, Cole ở phía trước cách đó không xa cũng bật cười.
Ước chừng lại hơn một giờ trôi qua, Chu Trù nghe thấy di động của mình phát ra tiếng “bíp” rất nhỏ, bọn họ đã tiến vào khu vực mất tín hiệu, thiết bị Leslie để Chu Trù mang theo được khởi động. Đó chính là một tháp phát tín hiệu cỡ nhỏ, có thể trợ giúp Chu Trù đem mọi tin tức ở nơi này truyền lại cho Leslie.
Mà căn lều Cole sắp xếp để đàm phán nằm ở vị trí ngoài năm trăm mét.
Cuối cùng ánh rạng đông đến.
Cole dừng bước, vệ sĩ ở một bên đưa cà phê nóng cho ông ta.
Anson nhắc nhở nói, “Này, Cole, caffeine sẽ làm tăng tốc độ máu chảy của ông, ông phải cẩn thận bất chợt máu chảy không thông khiến nhồi máu cơ tim đấy!”
Cole bị sặc. Anson lộ ra nụ cười đắc ý.
Ngay một khắc đó, ở vị trí cách xa trăm mét một chớp sáng lóe lên, Chu Trù phi thân xô ngã Anson.
“Anh không cần đi theo?”
“Tôi chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu là được rồi.” Richard thái độ khiêm tốn như thường lệ.
Anson không gọi Chu Trù cùng đi, trên một trình độ rất lớn là bởi vì chuyện họ thương thảo không thích hợp để Chu Trù biết. Thế nhưng mà Chu Trù không hề nghi ngờ, thiết bị nghe lén của Interpol không chỉ an trí trên người Anson, nói không chừng trên người Cole cũng có. Tỷ như cặp kính không gọng của ông ta, cúc áo trên người ông ta, điện thoại di động của ông ta đều có thể bị Leslie động tay chân.
“Ngày mai có phải là muốn đi lên núi không?”
“Đúng vậy.” Richard cúi đầu, rót một tách cà phê nóng cho Chu Trù, “Cho nên trước khi lên đường cậu nhất định phải kiểm tra hết dụng cụ leo núi của cậu. Độ cao của ngọn núi này mặc dù không tính là quá cao, nhưng vẫn là sẽ tạo thành triệu chứng thiếu ôxi.”
“Yên tâm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh. Anh nghĩ xem, bom nổ không lấy được mạng tôi, tai nạn xe cộ cũng không đâm chết tôi, ngọn núi tuyết này thì đã tính là gì.” Trong lời của Chu Trù có mấy phần đùa cợt mấy phần tự giễu, “Chẳng qua Richard à, anh không đi theo bên người Anson, không sợ anh ta gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Đối với ngài ấy mà nói, nguy hiểm lớn nhất cũng chỉ là yêu phải cậu mà thôi.” Biểu tình của Richard không chút nào gợn sóng, Chu Trù lại không khỏi mắc nghẹn.
“Yêu tôi?” Chu Trù đặt tay lên trán Richard, thở dài nói, “Có phải Anson hành hạ anh quá lâu, hành hạ anh đến độ cũng sinh ra ảo giác rồi hay không?”
“Nếu như cậu thừa nhận, nó chính là sự thật. Nếu như cậu không muốn tiếp nhận, thì cứ coi nó là ảo giác đi.”
Chu Trù không tỏ ý kiến. Dùng qua bữa sáng, cậu theo lệ mang theo ván trượt cùng gậy trượt đi ra ngoài trượt tuyết.
Cảm giác từ chỗ cao rơi thẳng xuống đúng thực là sảng khoái, càng khỏi phải nói Chu Trù kỹ thuật ổn định, thời điểm rơi xuống đất rất có phong phạm vận động viên chuyên nghiệp.
Một cô gái bận đồ trượt tuyết màu lam đi tới bên người cậu, vẫy tay cười, “Hi! Dean!”
Chu Trù tháo kính chắn gió xuống, lúc này mới nhìn thấy cô gái kia hóa ra là Paige.
“Hey, Paige! Cô thế nào lại không ở chung với Cole?”
Chu Trù cho rằng ván bài của Anson cùng Cole hôm nay kiểu gì cũng sẽ có Paige ở bên. Thế nhưng cô lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ ván bài đã kết thúc?
“Ván bài của họ vừa chán vừa lâu. Thật không dễ dàng tới núi Jungfrau một chuyến, tôi dĩ nhiên hưởng thụ thỏa thích phong cảnh núi tuyết nơi này rồi!”
“Ồ, cho nên cô vứt bỏ Cole.” Chu Trù trêu ghẹo.
“Ha ha, lần trước lúc theo cùng Cole liền phát hiện cậu là cao thủ trượt tuyết, hai chúng ta có muốn so một lần không?”
“Có thể, tôi nhường cô trượt trước năm giây.”
“Cậu nhường tôi năm giây! Xem thường tôi thế! Cậu sẽ hối hận!” Paige nói xong cũng trượt đi. Kỹ thuật của cô rất nhuần nhuyễn, cũng vô cùng có tinh thần mạo hiểm, sau khi Chu Trù nhường cô năm giây, vì để đuổi kịp cô mà lại tiêu tốn rất nhiều khí lực.
Hai người dừng lại bên cạnh một chiếc lều tiếp tế, Chu Trù thở hổn hển lắc đầu, “Cô quả thực rất lợi hại a! Là tôi xem thường cô rồi!”
Paige đắc ý cười một tiếng, “Kỹ thuật của cậu cũng không tồi. Tôi ở đại học đã từng là vận động viên trượt tuyết, nếu không so được với cậu, tôi coi như mất hết thể diện rồi.”
Hai người ngồi trong lều trò chuyện.
Từ thời đại học đến trang sức Dương Thị, Chu Trù giảng giải cho Paige rất nhiều tiểu xảo phân biệt kim cương. Trò chuyện một chốc, Paige rốt cục chuyển sang chủ đề chính.
“Dean, tôi chỉ là cảm thấy thật tò mò, Eva Hoffsky là một người vô cùng cẩn thận, nhưng mà cô ấy lại coi cậu là bạn. Còn cả Anson nữa, tôi không cố ý nói xấu gì anh ta đâu… anh ta rất có phong độ, rất có học thức cùng tu dưỡng, gu thưởng thức cũng hàng đầu, nhưng căn cứ hiểu biết của tôi đối với Cole, tôi tin tưởng Anson cũng không phải phong độ nhẹ nhàng như anh ta thoạt nhìn.”
“Không sai. Anh ta là một người miệng đầy lời dối trá, đừng tin bất kỳ lời ca ngợi anh ta nói với cô.” Chu Trù vào thời khắc này hiểu được mục đích Paige buông tha việc bảo vệ Cole ngược lại đến tiếp cận mình. Cô phải giúp Cole đánh giá, Chu Trù ở chỗ Anson thậm chí còn cả Eva rốt cuộc có bao nhiêu giá trị.
“Ha ha, cậu thật biết nói đùa. Tôi thật muốn biết khi Anson nghe cậu nói lời này có biểu tình như thế nào.”
“Anh ta đã quen rồi.”
“Phải rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết bí quyết của cậu đâu. Tôi nói là, nguyên nhân để có thể trở thành bạn bè với người phụ nữ thủ đoạn cứng rắn như Eva, có thể được Anson quan tâm đến vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Chu Trù trầm tư một hồi, sau đó rất nghiêm túc nói, “Có lẽ là bởi lời dạy cha tôi vẫn dạy cho tôi. Dương Thị chúng tôi chỉ chú ý trang sức, điều chúng tôi quan tâm chỉ có thiết kế trang sức cùng với độ tinh khiết của kim cương. Eva cùng Anson trước đó quan hệ như thế nào tôi không quan tâm. Eva có những mối làm ăn gì Anson có những bí mật gì, tôi cũng không bao giờ đi tìm hiểu. Khi họ cùng tôi thảo luận về trang sức món ngon hay cuộc sống, tôi sẽ rất thích ý. Nhưng thế giới mà họ có, tôi không đi chen chân vào.”
“Tôi hiểu rồi, cậu trước giờ không tham dự vào ích lợi của họ. Cho nên họ sẽ không làm thương tổn cậu.”
“Hơn nữa bọn họ cần một người nào đó để chứng minh, bọn họ cũng có cuộc sống của người bình thường.” Chu Trù tiêu sái đứng dậy, trượt ra ngoài, “Còn một tiếng nữa mặt trời mới lặn, tôi lại chơi tiếp một hồi đây!”
Paige vẫy vẫy tay với cậu, “Ngày mai hẹn gặp lúc lên núi!”
Lên núi sao?
Chu Trù trong lòng mơ hồ cảm thấy, ngày mai không chỉ là lên núi đơn giản như vậy.
Khi cậu trở lại biệt thự, Anson đã ngồi lặng trên sô pha, anh khui một chai rượu đỏ, vẻ mặt tự nhiên thích ý.
Chu Trù ngồi xuống đối diện anh, bàn tay hơ trước lò sưởi.
“Anh hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ. Thắng Cole?” Chu Trù giống như vô tình hỏi.
“Đúng vậy, tôi thắng về cổ phần của Western Union Airlines.” Anson nâng rượu đỏ trong tay lên, “Muốn uống một ly không? Có lợi cho tuần hoàn máu.”
“Được.” Ngửi được mùi hương của rượu đỏ kia, Chu Trù cũng biết thời hạn ít nhất là năm 1990. Phỏng chừng Anson ở ngôi biệt thự này cũng có hầm rượu.
Bên cạnh Anson còn có một cái rương, anh dùng chân đá cái rương tới trước mặt Chu Trù, “Ngày mai có lẽ phải dùng đến. Chỉ mong em sau khi vác dụng cụ leo núi còn đủ sức có thể mang theo chúng.”
Chu Trù mở rương ra, bên trong là áo chống đạn, còn có một khẩu súng lục loại nhẹ, tầm bắn xa hơn súng lục phổ thông trên thị trường, đã lắp bộ phận giảm thanh.
Nổ súng trên núi tuyết mà không có bộ phận giảm thanh rất dễ tạo nên lở tuyết, Anson suy nghĩ rất chu đáo.
“Anh có người nào muốn ám sát sao? Tôi sợ chẳng đợi dùng nó giết chết người khác, bản thân trước tiên đã bị mệt chết luôn rồi.” Chu Trù cầm kính ngắm ngắm nghía một chút, đây cũng là mẫu mới nhất, tầm bắn là xa nhất hiện tại.
“Tôi không muốn giết bất cứ ai cả. Em yên tâm, chỉ là để ngừa bất trắc thôi.”
Khóe môi Anson không có nụ cười như ẩn như hiện kia, dưới ánh lửa rọi giống như là sứ giả địa ngục vậy. Đây là lần đầu tiên Chu Trù thấy Anson lộ ra vẻ mặt như thế, xem ra trong ván bài cậu không tham gia, có gì đó đã xảy ra.
“Cole lên kế hoạch đối phó Eva, lão ta muốn cùng phân chia thế lực ở Mỹ của Eva với tôi.”
“Anh đáp ứng, hay là giả vờ trì hoãn?” Chu Trù hỏi. Đối phó Eva là một chuyện rất nguy hiểm. Nhìn bên ngoài nếu như thành công, thế lực của Anson sẽ tăng lên từng ngày, ở thế cục toàn cầu xem ra khuynh hướng nhà Lorenzo một nhà độc đại cũng sẽ càng thêm rõ ràng. Thế nhưng Anson không phải là người thích công to việc lớn. Anh hẳn càng thêm rõ ràng một khi Eva bị thương, như vậy Cole thu lợi đồng thời Massive cũng càng có năng lực địch lại được nhà Lorenzo, đến khi đó mặc dù nhà Lorenzo có thực lực nhất, nhưng mất đi đồng minh rồi thì sẽ chỉ trở thành bia ngắm.
“Tôi bảo rằng, không nhìn ra tôi có thể được lợi ích gì. Tới đích đến trên núi, nếu như bàn không ổn thỏa, tôi đoán cho dù tôi có thể rời khỏi núi Jungfrau chỉ sợ cũng không ra khỏi Thụy Sĩ được.”
“Richard đâu? Anh không mang anh ta theo sao?”
“Nếu dẫn anh ta đi, lòng phòng bị của Cole có thể sẽ nặng hơn. Richard tương đối am hiểu chuẩn bị, để cho anh ta ở lại đây tiếp ứng chúng ta cũng tốt.”
“Đặt tiền cược lớn như vậy, khó trách ông ta muốn đem địa điểm đàm phán chọn tới đây.” Chu Trù cười lạnh một tiếng, “Ngày mai tôi sẽ dùng hết khả năng của mình bảo vệ anh.”
“Ý của tôi là, ngày mai em cứ ở lại chỗ này cũng được.”
“Tôi đi.” Chu Trù nếu như không đi, thì ai mang thiết bị truyền tín hiệu của Leslie theo.
Nơi mắt mày Chu Trù có mấy phần khí chất đường hoàng. Cậu xách theo cái rương kia xoay người lên lầu.
Anson ngồi trên sô pha, ánh mắt dõi theo bóng dáng Chu Trù, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Anson mới khẽ thở dài một cái.
Chín giờ sáng hôm sau, Chu Trù cùng Anson chạm mặt Cole ngay trong lều trại ở điểm xuất phát.
“Hê! Các cậu thoạt nhìn đeo nhiều đồ ghê nhỉ!” Cole vỗ bả vai Anson.
“Đúng vậy, chuẩn bị đầy đủ hết cũng tốt hơn là ở lưng chừng núi đột nhiên thiếu ôxi.” Anson ngoài cười trong không cười.
“Đúng rồi, sao lại không thấy Paige?” Chu Trù nhìn bốn phía.
Cole nở nụ cười, “Cô ấy cảm lạnh, có hơi phát sốt, tôi để cô ấy hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe rồi.”
“Vậy à, thật đáng tiếc.”
Đoàn người hàn huyên mấy câu, Cole mang theo một vị vệ sĩ lên đường. Chu Trù đồng hành cùng Anson.
Càng đi lên trên, không khí càng loãng.
Thể lực của Anson không tệ, trong ba lô của anh rõ ràng vác theo súng trường, lại có thể đi trước Chu Trù.
“Hey, Cole! Nếu chống đỡ không nổi thì nói sớm một chút. Tôi thấy vệ sĩ của ông vóc dáng to con, anh ta có thể khiêng ông xuống núi đấy!” Anson cố ý châm chọc Cole.
“Yên tâm! Tôi vẫn chưa đến tuổi về đất đâu!” Cole ở phía trước quơ quơ gậy leo núi.
Leo lên trên ước chừng hơn nửa tiếng, Chu Trù cảm thấy gương mặt càng ngày càng căng cứng, đoán chừng vào lúc này nhiệt độ đã giảm hai, ba độ so với vị trí chuẩn bị lên núi. Càng lên trên thì càng giá rét. Chu Trù bỗng nhiên rất bội phục Cole, có thể nghĩ ra một địa điểm đàm phán đày đọa người ta như vậy. Phỏng chừng cho dù Anson muốn cự tuyệt Cole, cũng sẽ chịu đủ đau khổ.
Chu Trù quay đầu nhìn chân núi. Trạm xe lửa được xưng cao nhất thế giới đã mơ hồ mơ hồ, bãi trượt tuyết cũng biến thành chỉ to bằng cái ti vi.
“Này, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một hồi nhé?” Anson hỏi.
“Không cần, tôi không mệt, hơn nữa dừng lại dễ dàng cảm thấy giá rét.” Chu Trù tiếp tục đi về phía trước.
Leo núi kỳ thực là một chuyện có hơi nhàm chán, cái nhìn thấy dọc đường chính là tuyết trắng mênh mông và hơi sương bản thân thở ra. Thú vui duy nhất chính là không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Phía trước có một chiếc lều tiếp tế màu xanh. Cole lão già này quả nhiên có chút không chịu nổi, thiếu chút nữa ngã vào trong lều, lôi mặt nạ dưỡng khí ra ra sức hít thở.
“Này, Cole, nếu không chịu nổi thì thôi đi. Chúng ta có thể ở bàn bạc ở đây.” Anson nửa đùa nói, thật ra anh cũng có chút thở không thuận.
Chu Trù vừa ngồi trong lều tiếp tế vừa ăn bánh quy, uống chút cà phê trong cốc giữ nhiệt, thân thể ấm áp lên một chút.
Cole là một người cố chấp, ông ta không chịu nổi người khác bóng gió rằng ông ta đã già rồi. Ông ta khó khăn bò dậy, tiếp tục đi về phía trước. Vệ sĩ của ông ta chuẩn bị nhận lấy ba lô trên lưng ông, cũng bị cự tuyệt.
Chu Trù liếc mắt, Anson đang nháy mắt với cậu. Người này chính là cố ý nói những lời kia với Cole.
Bọn họ tiếp tục bắt đầu hành trình chậm rãi lên núi.
“Cưng ơi, đây là một loại thể nghiệm chưa từng có, tôi với em đi trên núi tuyết hoang vu không người, không phải để hưởng lạc mà là vì chinh phục bản thân.” Anson dùng ngữ điệu vô cùng văn nghệ nói.
“Chúng ta không phải là vì chinh phục bản thân, chỉ là vì tự ngược mà thôi.” Chu Trù đưa tay bắt lấy gậy leo núi Anson đưa tới, dùng sức một cái hai người rốt cuộc có thể sóng vai mà đi.
“Đứng dưới núi tuyết, chúng ta cho rằng mọi thứ đều thánh khiết xinh đẹp. Chờ chúng ta thân ở trong đó mới biết được sự tàn khốc của thiên nhiên.”
“Ngài Lorenzo, anh là đang dẫn chương trình chuyên mục địa lí tự nhiên của đài BBC sao?” Chu Trù có chút không nhịn được cái sự lảm nhảm của đối phương.
“Tôi chỉ là cung cấp một ít chủ đề thôi, có thể khiến trí óc em hoạt động, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.”
“Cảm ơn, tôi chỉ muốn yên tĩnh hưởng thụ quãng thời gian leo núi.” Chu Trù cũng không cảm kích.
“Em có từng nghĩ tới làm tình ở trong tuyết cảm giác như thế nào không?” Anson chợt dừng lại.
Chu Trù lại không dừng bước, “Chưa từng.”
“Giá rét cùng va chạm kích tình, vô cùng có hiệu quả phim ảnh.” Anson ba hai bước đuổi theo Chu Trù.
“Tôi sợ một bộ phận nào đó của anh sẽ bị đông thành gậy băng.” Lời của Chu Trù vừa nói xong, Cole ở phía trước cách đó không xa cũng bật cười.
Ước chừng lại hơn một giờ trôi qua, Chu Trù nghe thấy di động của mình phát ra tiếng “bíp” rất nhỏ, bọn họ đã tiến vào khu vực mất tín hiệu, thiết bị Leslie để Chu Trù mang theo được khởi động. Đó chính là một tháp phát tín hiệu cỡ nhỏ, có thể trợ giúp Chu Trù đem mọi tin tức ở nơi này truyền lại cho Leslie.
Mà căn lều Cole sắp xếp để đàm phán nằm ở vị trí ngoài năm trăm mét.
Cuối cùng ánh rạng đông đến.
Cole dừng bước, vệ sĩ ở một bên đưa cà phê nóng cho ông ta.
Anson nhắc nhở nói, “Này, Cole, caffeine sẽ làm tăng tốc độ máu chảy của ông, ông phải cẩn thận bất chợt máu chảy không thông khiến nhồi máu cơ tim đấy!”
Cole bị sặc. Anson lộ ra nụ cười đắc ý.
Ngay một khắc đó, ở vị trí cách xa trăm mét một chớp sáng lóe lên, Chu Trù phi thân xô ngã Anson.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook