Độc Y Nương Tử
-
Chương 28: Đêm vô miên
Học viện Ma pháp Hoàng gia không thẹn với danh tiếng là
một trong những học viện đứng đầu đại lục. Dãy phòng dành cho thí sinh
nghỉ ngơi có thể được ví như khách sạn ba sao. Hoa viên rộng rãi, mỗi
gian phòng đều rất lớn, hay nói đúng hơn là một căn nhà nhỏ có hai gian
phòng riêng biệt. Điều này cũng khiến gã Tăng A Hùng tâm thần luôn buộc
chặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Vấn đề bây giờ là việc phân phòng, dù sao cũng chỉ có hai gian, nơi này lại có tới ba nữ một nam, chia kiểu nào cũng trở thành vấn đề.
“Hay là…ba người ngủ trong phòng đi, ta ngủ ở phòng ngoài là được”
Gã Tăng A Hùng không chút khó chịu, thoải mái nhường lại chỗ ngủ cho các vị ‘nữ nhân’
Cẩn Y Nhiên cười mị mị, ánh mắt có chút quái dị nhìn hắn, Vô Danh từ đầu tới cuối đều không nói một lời, im lặng đứng bên cạnh Cẩn Y Nhiên. Chỉ có Lệ Na là đỏ mặt, thẹn thùng lên tiếng:
“Hùng ca, việc này…việc này sao có thể….”
“Không sao, ta dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, ngủ trên ghế một đêm có là gì”
Không đợi Lệ Na nói xong, Tăng A Hùng đã khoác tay hào sảng ngăn cản. Lệ Na thấy hắn bộ dáng không quan tâm, cũng không biết nên nói cái gì, đành quay đầu nhìn về phía Cẩn Y Nhiên:
“Hùng ca đã nói thế…đành vậy. Bây giờ, hai gian phòng này ba người chúng ta chia như thế nào đây?”
“………………”
Cẩn Y Nhiên lúc này vỗ vỗ tráng sực nhớ. Nàng cứ mãi lo xem ‘hí kịch’ nên đã quên mất. Ba người, hai gian…..nhìn nhìn Vô Danh, thấy mặt hắn căn bản là không biểu đạt cảm xúc gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, Cẩn Y Nhiên do dự một chút, xoay người nói với Lệ Na:
“Hay là muội cùng Lệ Na tỷ tỷ ở cùng nhau vậy, Danh tỷ ngủ phòng còn….A…..!”
Đang chăm chú trả lời Lệ Na, tay áo Cẩn Y Nhiên bất ngờ bị kéo mạnh, thân mình không chuẩn bị trước lảo đảo ngã về phía sau.
Ngay khi Cẩn Y Nhiên nhắm chặt hai mắt lại chuẩn bị đón nhận cơn đau sắp đến, cả người lại ngã vào một thứ vừa co dãn vừa ấm áp, mở mắt ra mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng Vô Danh.
Nghi hoặc ngẩn đầu lên, vừa đúng lúc đối diện đôi mắt nâu thâm trầm, dường như trong đó ẩn ẩn vài tia lửa đỏ rực. Chưa kịp phân tích ánh mắt kì lạ kia, Cẩn Y Nhiên cả người đã bị Vô Danh ôm lấy đi thẳng vào một gian phòng, đóng sầm cửa lại, để hai người bên ngoài ngẩn ngơ khó hiểu.
“Vô Danh! Ngươi làm sao vậy!?”
Vừa được buông ra, Cẩn Y Nhiên liền xoay người lại, nắm tay nhỏ bé vỗ mấy phát vào vai hắn.
Đang yên đang lành, phát cái gì khí a???
Vô Danh mặc cho nàng như phủi ruồi đánh vào người hắn, chỉ cúi đầu nhìn thật sâu vào hai mắt Cẩn Y Nhiên. Một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
“…Muốn tách ra sao?”
“Ách?”
Cẩn Y Nhiên chợt ngẩn người. Nàng có nói vậy bao giờ đâu? Chỉ là chia phòng…
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta nói tách ra hồi nào?”
“Không phải…ngươi muốn ở chung với tên kia…”
Thật sự là hết nói nổi, Cẩn Y Nhiên dở khóc dở cười trừng mắt Vô Danh một cái:
“Chứ ngươi nghĩ thế nào? Ba người chúng ta, hai nữ một nam, tất nhiên cùng là nữ nhân thì phải ngủ chung với nhau…..”
“Ta với ngươi ở đây”
“Hả?”
Bị thình lình cắt ngang không đầu không đuôi làm Cẩn Y Nhiên trong thoáng chốc không thích ứng kịp. Nhưng chỉ một khắc sau lại hồi phục tinh thần, nhìn nhìn Vô Danh vẫn diện vô biểu tình, thầm cười khổ, đành phải gật đầu đáp ứng:
“Hảo”
Đêm hôm đó, ánh trăng từ khe cửa sổ nhẹ nhàng xuyên qua, như nàng tiên nữ thanh thoát đáp trên mặt đất, theo từng cơn gió làm bóng cây lay động khiến tiên nữ như đang nhảy múa, thanh thuần thoát tục.
Trong khung cảnh nên thơ ấy lại có một người không hề biết thưởng thức mà trợn to mắt nhìn lên trần nhà.
Cẩn Y Nhiên dù không phải lần đầu tiên ngủ cùng một chỗ với Vô Danh, nhưng không hiểu vì sao đêm nay lại đặc biệt mất ngủ.
Có lẽ là vì thay đổi chỗ ở, khí hậu không quen mà mất ngủ, có lẽ do hôm nay đã làm việc quá nhiều, mệt mỏi đến không thể ngủ, hoặc cũng có thể là do…..hắn ngủ gần nàng hơn bình thường, cánh tay hữu lực đưa thân hình mảnh mai của nàng ôm gọn trong lòng, đầu lại vùi sâu vào vùng cổ nàng, để lưng nàng dán lên lồng ngực cường tráng ấm áp của hắn, hay hơi thở nóng rực đều đặn phả vào vùng da nơi cổ khiến tim nàng nhảy nhót không thôi.
‘Bình tĩnh, bình tĩnh, không có gì, mọi chuyện đều ổn, đều ổn….’
Cẩn Y Nhiên trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, cơ thể lại vẫn cứng ngắc mặc cho Vô Danh ôm chặt lấy. Dù nàng biết hắn đã ngủ, không có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng là….nàng không bảo đảm nàng…sẽ không làm gì a >.
Aiz…ai bảo bộ dáng của hắn tốt xem như vậy làm chi? Tuy đã thay đổi màu mắt và màu tóc của hắn nhưng ngũ quan vẫn như cũ, càng xem càng thấy soái!
Ngón tay trỏ bạch ngọc thon dài nhẹ nhàng mơn trớn theo đường nét của cặp mắt, sống mũi rồi dừng lại nơi cánh môi mỏng vừa cương nghị lại đầy mị hoặc. Trong đầu không tự chủ được nhớ đến nụ hôn nơi gian phòng trọ kia, hai má đỏ như gấc chín, cũng may lúc này trời đã tối đen nên không thể thấy rõ sắc mặt của nàng, hắn lại đang ngủ. Nếu không, Cẩn Y Nhiên nàng cũng chỉ còn nước đào hố tự chôn mình mất thôi.
Hơi chút lung lay đầu như để tống xuất đống ý nghĩ loạn thất bát tao kia đi, ngón tay vẫn đang để trên khóe miệng của Vô Danh lại như có như không phớt qua làn môi mềm mại của hắn.
Cảm xúc không tồi!
Lại chần chờ nhìn gương mặt chìm trong giấc ngủ của Vô Danh, Cẩn Y Nhiên khóe môi nhẹ kéo thành một nụ cười nhợt nhạt, đầu thấu đi lên, tại nơi môi của hắn khẽ ấn hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại co người, rúc sâu vào trong lòng Vô Danh hạnh phúc nhắm mắt lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
‘Dù sao hắn đang ngủ, cũng không sợ bị phát hiện a’
Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đại não đang chậm rãi ‘xin nghỉ phép’ của Cẩn Y Nhiên trước khi nàng hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Cẩn Y Nhiên hoàn toàn không phát hiện, ngay khi hơi thở của nàng dần đều đặn, chứng minh nàng đã thật sự đi ‘chào hỏi Chu Công’, một đôi mắt rực sáng như ánh sao ngoài cửa sổ đột ngột mở ra, chăm chú nhìn vào nàng.
Ngay cả Vô Danh cũng không biết, lúc này khi hắn dùng ánh mắt vô hạn ôn nhu nhìn về phía Cẩn Y Nhiên, trong thoáng chốc dược hiệu của thuốc thay đổi màu mắt đột nhiên biến mất. Mắt hắn lúc này phát ra màu hồng ngọc rực rỡ nhưng đầy dịu dàng, trong suốt sáng long lanh, xinh đẹp đến mức không còn từ nào có thể hình dung. Cặp ánh mắt ấy chứa đầy cảm giác phức tạp, hỗn độn loạn chuyển không ngừng, cuối cùng lại lóe lên rồi phục hồi lại màu nâu trong như trước, chỉ khác một điều bây giờ trong ánh mắt nâu ấy là một tia kiên định chợt lóe.
Vô Danh hít sâu lấy hương khí thanh nhã tự nhiên đầy mê người của Cẩn Y Nhiên, lại tiếp tục vùi sâu gương mặt vào cổ nàng, nhắm mắt lại, bộ dáng thực hưởng thụ. Nhưng, có ai lại biết hắn đang đứng giữa thiên đàng và địa ngục? Ở bên cạnh nàng, hắn là đầu đá mới không có cảm giác. Tuy thực hạnh phúc, cũng đã có quyết định rõ ràng, nhưng lý tưởng so với hiện thực….cách nhau xa quá! Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi tới thời khắc ngày nào đó
Đúng vậy, một ngày nào đó…..!
Mí mắt hơi chút hé mở, quang mang trong mắt chợt lóe lại bị thu hồi, cho đến khi trong con ngươi không còn chút ba động mới chậm rãi nhắm lại, hai tay cẩn thận ôm siết lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhẹ thở dài.
Ánh trăng vẫn sáng vành vạnh, gió vẫn thổi ngang những khóm trúc thành bản dạ khúc nên thơ, nhưng đêm nay….có một người không ngủ….
Vấn đề bây giờ là việc phân phòng, dù sao cũng chỉ có hai gian, nơi này lại có tới ba nữ một nam, chia kiểu nào cũng trở thành vấn đề.
“Hay là…ba người ngủ trong phòng đi, ta ngủ ở phòng ngoài là được”
Gã Tăng A Hùng không chút khó chịu, thoải mái nhường lại chỗ ngủ cho các vị ‘nữ nhân’
Cẩn Y Nhiên cười mị mị, ánh mắt có chút quái dị nhìn hắn, Vô Danh từ đầu tới cuối đều không nói một lời, im lặng đứng bên cạnh Cẩn Y Nhiên. Chỉ có Lệ Na là đỏ mặt, thẹn thùng lên tiếng:
“Hùng ca, việc này…việc này sao có thể….”
“Không sao, ta dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, ngủ trên ghế một đêm có là gì”
Không đợi Lệ Na nói xong, Tăng A Hùng đã khoác tay hào sảng ngăn cản. Lệ Na thấy hắn bộ dáng không quan tâm, cũng không biết nên nói cái gì, đành quay đầu nhìn về phía Cẩn Y Nhiên:
“Hùng ca đã nói thế…đành vậy. Bây giờ, hai gian phòng này ba người chúng ta chia như thế nào đây?”
“………………”
Cẩn Y Nhiên lúc này vỗ vỗ tráng sực nhớ. Nàng cứ mãi lo xem ‘hí kịch’ nên đã quên mất. Ba người, hai gian…..nhìn nhìn Vô Danh, thấy mặt hắn căn bản là không biểu đạt cảm xúc gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, Cẩn Y Nhiên do dự một chút, xoay người nói với Lệ Na:
“Hay là muội cùng Lệ Na tỷ tỷ ở cùng nhau vậy, Danh tỷ ngủ phòng còn….A…..!”
Đang chăm chú trả lời Lệ Na, tay áo Cẩn Y Nhiên bất ngờ bị kéo mạnh, thân mình không chuẩn bị trước lảo đảo ngã về phía sau.
Ngay khi Cẩn Y Nhiên nhắm chặt hai mắt lại chuẩn bị đón nhận cơn đau sắp đến, cả người lại ngã vào một thứ vừa co dãn vừa ấm áp, mở mắt ra mới phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng Vô Danh.
Nghi hoặc ngẩn đầu lên, vừa đúng lúc đối diện đôi mắt nâu thâm trầm, dường như trong đó ẩn ẩn vài tia lửa đỏ rực. Chưa kịp phân tích ánh mắt kì lạ kia, Cẩn Y Nhiên cả người đã bị Vô Danh ôm lấy đi thẳng vào một gian phòng, đóng sầm cửa lại, để hai người bên ngoài ngẩn ngơ khó hiểu.
“Vô Danh! Ngươi làm sao vậy!?”
Vừa được buông ra, Cẩn Y Nhiên liền xoay người lại, nắm tay nhỏ bé vỗ mấy phát vào vai hắn.
Đang yên đang lành, phát cái gì khí a???
Vô Danh mặc cho nàng như phủi ruồi đánh vào người hắn, chỉ cúi đầu nhìn thật sâu vào hai mắt Cẩn Y Nhiên. Một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
“…Muốn tách ra sao?”
“Ách?”
Cẩn Y Nhiên chợt ngẩn người. Nàng có nói vậy bao giờ đâu? Chỉ là chia phòng…
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta nói tách ra hồi nào?”
“Không phải…ngươi muốn ở chung với tên kia…”
Thật sự là hết nói nổi, Cẩn Y Nhiên dở khóc dở cười trừng mắt Vô Danh một cái:
“Chứ ngươi nghĩ thế nào? Ba người chúng ta, hai nữ một nam, tất nhiên cùng là nữ nhân thì phải ngủ chung với nhau…..”
“Ta với ngươi ở đây”
“Hả?”
Bị thình lình cắt ngang không đầu không đuôi làm Cẩn Y Nhiên trong thoáng chốc không thích ứng kịp. Nhưng chỉ một khắc sau lại hồi phục tinh thần, nhìn nhìn Vô Danh vẫn diện vô biểu tình, thầm cười khổ, đành phải gật đầu đáp ứng:
“Hảo”
Đêm hôm đó, ánh trăng từ khe cửa sổ nhẹ nhàng xuyên qua, như nàng tiên nữ thanh thoát đáp trên mặt đất, theo từng cơn gió làm bóng cây lay động khiến tiên nữ như đang nhảy múa, thanh thuần thoát tục.
Trong khung cảnh nên thơ ấy lại có một người không hề biết thưởng thức mà trợn to mắt nhìn lên trần nhà.
Cẩn Y Nhiên dù không phải lần đầu tiên ngủ cùng một chỗ với Vô Danh, nhưng không hiểu vì sao đêm nay lại đặc biệt mất ngủ.
Có lẽ là vì thay đổi chỗ ở, khí hậu không quen mà mất ngủ, có lẽ do hôm nay đã làm việc quá nhiều, mệt mỏi đến không thể ngủ, hoặc cũng có thể là do…..hắn ngủ gần nàng hơn bình thường, cánh tay hữu lực đưa thân hình mảnh mai của nàng ôm gọn trong lòng, đầu lại vùi sâu vào vùng cổ nàng, để lưng nàng dán lên lồng ngực cường tráng ấm áp của hắn, hay hơi thở nóng rực đều đặn phả vào vùng da nơi cổ khiến tim nàng nhảy nhót không thôi.
‘Bình tĩnh, bình tĩnh, không có gì, mọi chuyện đều ổn, đều ổn….’
Cẩn Y Nhiên trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, cơ thể lại vẫn cứng ngắc mặc cho Vô Danh ôm chặt lấy. Dù nàng biết hắn đã ngủ, không có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng là….nàng không bảo đảm nàng…sẽ không làm gì a >.
Aiz…ai bảo bộ dáng của hắn tốt xem như vậy làm chi? Tuy đã thay đổi màu mắt và màu tóc của hắn nhưng ngũ quan vẫn như cũ, càng xem càng thấy soái!
Ngón tay trỏ bạch ngọc thon dài nhẹ nhàng mơn trớn theo đường nét của cặp mắt, sống mũi rồi dừng lại nơi cánh môi mỏng vừa cương nghị lại đầy mị hoặc. Trong đầu không tự chủ được nhớ đến nụ hôn nơi gian phòng trọ kia, hai má đỏ như gấc chín, cũng may lúc này trời đã tối đen nên không thể thấy rõ sắc mặt của nàng, hắn lại đang ngủ. Nếu không, Cẩn Y Nhiên nàng cũng chỉ còn nước đào hố tự chôn mình mất thôi.
Hơi chút lung lay đầu như để tống xuất đống ý nghĩ loạn thất bát tao kia đi, ngón tay vẫn đang để trên khóe miệng của Vô Danh lại như có như không phớt qua làn môi mềm mại của hắn.
Cảm xúc không tồi!
Lại chần chờ nhìn gương mặt chìm trong giấc ngủ của Vô Danh, Cẩn Y Nhiên khóe môi nhẹ kéo thành một nụ cười nhợt nhạt, đầu thấu đi lên, tại nơi môi của hắn khẽ ấn hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại co người, rúc sâu vào trong lòng Vô Danh hạnh phúc nhắm mắt lại, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
‘Dù sao hắn đang ngủ, cũng không sợ bị phát hiện a’
Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đại não đang chậm rãi ‘xin nghỉ phép’ của Cẩn Y Nhiên trước khi nàng hoàn toàn chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Cẩn Y Nhiên hoàn toàn không phát hiện, ngay khi hơi thở của nàng dần đều đặn, chứng minh nàng đã thật sự đi ‘chào hỏi Chu Công’, một đôi mắt rực sáng như ánh sao ngoài cửa sổ đột ngột mở ra, chăm chú nhìn vào nàng.
Ngay cả Vô Danh cũng không biết, lúc này khi hắn dùng ánh mắt vô hạn ôn nhu nhìn về phía Cẩn Y Nhiên, trong thoáng chốc dược hiệu của thuốc thay đổi màu mắt đột nhiên biến mất. Mắt hắn lúc này phát ra màu hồng ngọc rực rỡ nhưng đầy dịu dàng, trong suốt sáng long lanh, xinh đẹp đến mức không còn từ nào có thể hình dung. Cặp ánh mắt ấy chứa đầy cảm giác phức tạp, hỗn độn loạn chuyển không ngừng, cuối cùng lại lóe lên rồi phục hồi lại màu nâu trong như trước, chỉ khác một điều bây giờ trong ánh mắt nâu ấy là một tia kiên định chợt lóe.
Vô Danh hít sâu lấy hương khí thanh nhã tự nhiên đầy mê người của Cẩn Y Nhiên, lại tiếp tục vùi sâu gương mặt vào cổ nàng, nhắm mắt lại, bộ dáng thực hưởng thụ. Nhưng, có ai lại biết hắn đang đứng giữa thiên đàng và địa ngục? Ở bên cạnh nàng, hắn là đầu đá mới không có cảm giác. Tuy thực hạnh phúc, cũng đã có quyết định rõ ràng, nhưng lý tưởng so với hiện thực….cách nhau xa quá! Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi tới thời khắc ngày nào đó
Đúng vậy, một ngày nào đó…..!
Mí mắt hơi chút hé mở, quang mang trong mắt chợt lóe lại bị thu hồi, cho đến khi trong con ngươi không còn chút ba động mới chậm rãi nhắm lại, hai tay cẩn thận ôm siết lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhẹ thở dài.
Ánh trăng vẫn sáng vành vạnh, gió vẫn thổi ngang những khóm trúc thành bản dạ khúc nên thơ, nhưng đêm nay….có một người không ngủ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook