*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nhất vừa thấp thỏm vừa bất an, Băng Phượng chỉ hơi mở mắt đã tiêu diệt được ma linh, sức mạnh của đối phương hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn.  

“Cút đi! Tiểu tử được chọn kia, trước khi thức tỉnh ta đừng đến làm phiền ta ngủ… Đúng là khốn kiếp… Giấc mơ đẹp của ta… Thật sự muốn ăn ngươi…”  

Bên tai Lâm Nhất vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe, còn chứa đựng cả sự lạnh lẽo.  

Sau khi nói xong, Băng Phượng lại nhắm mắt một lần nữa, lời nói kia của nó giống như bực bội vì bị đánh thức. Lời nói khá đáng sợ, như thật sự muốn ăn Lâm Nhất, nhưng cảm giác lại rất giống đang nói mê khi ngủ hơn.  

Giọng nữ?  

Ăn ta?  

Lâm Nhất bị đuổi khỏi khu vực này trong nỗi khiếp sợ tột độ.  

Đợi đến khi hắn ngước mắt nhìn lên một lần nữa, quảng trường Thương Long đổ nát đã xuất hiện, không rõ tung tích của Vũ Hạo Thiên, chỉ có nữ tử áo tím bí ẩn kia đang đứng cách đó không xa.  

“Tỉnh rồi à? Ngươi là Lâm Nhất, hay là hung linh…”  

Hai mắt Bùi Tuyết sáng lên, nàng ta nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ không dám chắc.  

“Ta là người dễ bị đoạt xác thế à?”  

Lâm Nhất nở nụ cười, nhẹ giọng nói với đối phương.  

Bùi Tuyết thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, tính cách của thiếu niên thể hiện qua nét mặt và chân mày, ma linh không thể nào đóng giả được.  

“Vũ Hạo Thiên đâu?”  

Lâm Nhất cất tiếng hỏi.  

Dù những chuyện diễn ra trong thức hải rất đáng sợ, nhưng sau khi tỉnh lại, Lâm Nhất cũng chỉ có thể tạm thời gác nó lại một bên.  

Hiện tại, Băng Phượng kia không có ý thù địch với hắn, nếu thật sự muốn giế t chết hắn thì Lâm Nhất không thể nào sống đến bây giờ được.  

Nó cũng đang ở trong một trạng thái không hoàn chỉnh cho lắm. Từ lời nó nói, cũng có thể chắc chắn sự tồn tại của Băng Phượng có liên quan đến Tử Diên Kiếm Thánh.  

So với những điều này, hiện tại hắn chú trọng sinh tử của Vũ Hạo Thiên hơn.  

Băng Phượng gi ết chết ma linh đã giải quyết hơn một nửa tai hoạ, nhưng Vũ Hạo Thiên không chết vẫn khiến hắn khó mà yên lòng.  

“Hắn ta đi rồi, nhưng ma sủng kia của ngươi và mấy người nhóm La Chấn đều đang đuổi theo. Hắn ta bị thương nặng lắm, chắc là không đi được xa đâu”, Bùi Tuyết nhẹ giọng đáp.  

“Cũng chưa chắc được!”  

Lâm Nhất tập trung, hai tay kết ấn.  

Oanh!  

Ánh sáng vô tận cuồn cuộn xung quanh hắn chợt không ngừng ngưng tụ, cuối cùng diễn hoá thành một đôi cánh vàng như cánh chim. Đôi cánh cũng giống cánh của Kim Sí Thần Nhân sau lưng Lâm Nhất, có điều nó nhỏ hơn rất nhiều, uy lực cũng yếu hơn.  

Có điều thế này đã là đủ với Lâm Nhất rồi, đủ để hắn thi triển Kim Ô Cửu Biến một cách hoàn mỹ.  

Vụt!  

Lâm Nhất vỗ cánh, thoáng chốc biến mất trước mặt Bùi Tuyết như phù quang lược ảnh.  

“Tốc độ nhanh quá, không thua gì Lăng Vân Bộ của mình…”, trong mắt Bùi Tuyết thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, quanh người nàng ta chợt có ánh sáng màu tím quẩn quanh, nàng ta tiến lên một bước, biến mất một cách kỳ lạ.  

Lâm Nhất điều động Kim Ô Cửu Biến, vung đôi cánh, phát huy cuốn Thiên Phách của Trục Nhật Thần Quyết đến mức độ cao nhất.  

Hắn đi rất nhanh, tựa như điện quang màu vàng, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của ba người nhóm La Chấn và ngựa Huyết Long.  

Mấy người họ đứng ở một khu vực đáng sợ bị ma vân bao phủ, trong khu vực đó, Lâm Nhất cảm nhận được một tồn tại đáng sợ, vừa nhìn đã biết đây chắc chắn là một khu vực cấm.  

Trên con đường thông thiên này có rất nhiều khu vực cấm tương tự, rất ít người dám xông vào bên trong.  

“Lâm Nhất?”  

Lâm Nhất dẹp cánh thần Kim Ô đi, đáp xuống đất, mấy người La Chấn nhìn thấy hắn, lập tức gọi hắn với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.  

Lâm Nhất trả lời một cách đơn giản: “Là ta, có chắc Vũ Hạo Thiên trốn vào trong đó không?”  

“Đúng thế… Nhưng đây là khu vực cấm, chúng ta không dám mạo hiểm. Chúng ta đã trông chừng ở nơi này một khoảng thời gian vẫn không thấy hắn ta ra ngoài, chắc hẳn là chết ở bên trong luôn rồi”, La Chấn trả lời một cách khá cẩn thận.  

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn trầm ngâm nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, phải xác nhận lại mới được”.  

“Đừng, nơi này là cấm khu từ thời thượng cổ. Nghe nói cường giả cảnh giới Thần Đan trở lên cũng bị giam cầm ở bên trong. Từ trước đến giờ, chưa có một ai ra ngoài. Trước khi đến con đường thông thiên, trưởng bối trong

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương