Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
-
Chương 3587
Lâm Nhất chưa kịp lau khô vết máu bên môi, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Trên chiếc áo dài đó có hoa văn cổ xưa ngang dọc đan xen, vô số đốm sáng màu bạc xuất hiện, khiến không gian đó tràn ngập khí tức mông lung và thần thánh. Nếu đếm kỹ thì vừa tròn ba nghìn đốm sáng màu bạc.
Dường như nơi sâu nhất của luồng sáng có ánh sao lan tỏa, vô số đốm sáng nhảy nhót lấp lánh, ngôi sao tắt đi rồi không ngừng lóe sáng trở lại.
Trong thoáng chốc, dường như giữa bầu trời sao bao la, vạn thiên thần ma đều xoay quanh chiến y Thương Khung này.
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên sự kinh ngạc, hắn nhìn chiến y mông lung, rõ ràng rất gần nhưng lại rất xa, giống như đang ở nơi nào đó xa xôi vô tận phía ngoài bầu trời.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, áo dài màu xanh lơ chứa đầy khí tức thần thánh. Dường như nó chính là bầu trời, mang lại áp lực rất lớn cho con người. Nếu chăm chú nhìn kỹ, không bao lâu sẽ sinh ra ý nghĩ muốn dập đầu quỳ lạy, phủ phục trước nó.
Thật đáng sợ… đây thật sự chỉ là một chiếc chiến y?
Lâm Nhất kinh ngạc, chiến y này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn, không thể nhìn ra phẩm cấp, thậm chí không có bất cứ manh mối gì.
“Đừng chạm vào, nó vẫn chưa phải của ngươi”.
Thương Long Chi Chủ mỉm cười, sau đó đưa tay chỉ. Chiếc áo dài màu xanh lơ đẹp như mỹ nhân, kèm theo ba nghìn ngôi sao tỏa sáng vô tận bay về phía hắn.
Khi sắp đến gần, nó giống như nước thẩm thấu vào da hắn, lặng lẽ vô thanh, không một gợn sóng.
“Phong!”
Thương Long Chi Chủ quát khẽ một tiếng, phong ấn toàn bộ ánh sáng của chiến y.
Lâm Nhất kinh ngạc không thôi, rõ ràng chiến y này đã dung hòa vào cơ thể hắn, nhưng hắn không hề cảm nhận được bất cứ dấu vết nào, đúng là quỷ dị.
“Chiến y Thương Khung có lai lịch rất lớn, bình thường không thể tùy tiện đụng vào. Chiến lực của nó rất đáng sợ, thậm chí không cần bản thân ngươi có sức mạnh gì nhiều cũng có thể phát huy ra uy lực rất lớn. Cho nên ta đã phong cấm nó, chỉ khi nào tính mạng ngươi bị uy hiếp, nó mới kích hoạt một cách thụ động, tránh cho ngươi bị những lão quái kia trấn áp ức hiếp”.
Thương Long Chi Chủ buông tay xuống, chậm rãi nói.
“Đa tạ tiền bối”.
Nụ cười trên mặt Lâm Nhất đã tắt đi, hắn cảm nhận được truyền thừa mà ông lão ban cho đã vượt ngoài giới hạn nào đó.
Dù là cơ duyên tạo hóa, chỉ riêng bảo cốt Thương Long là đã đủ, không cần thiết phải tặng thêm bảo vật quý giá như vậy cho hắn.
“Ta đã đợi bao lâu nay, trong âm thầm cũng từng gặp được một vài người… Ngươi là người thích hợp nhất, ta không thể đợi thêm được nữa”, Thương Long Chi Chủ phất tay, khẽ giọng nói: “Chỉ hi vọng nếu có đại kiếp giáng xuống, ngươi có thể trở thành cường giả chân chính của kỷ nguyên Thần Long. Kỷ nguyên này từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ yên tĩnh, chứa đầy khó khăn”.
“Ông có ý gì?”
Lâm Nhất không hiểu, hiển nhiên cũng không biết những khó khăn sau khi kỉ nguyên Thần Long sinh ra.
“Sẽ có một ngày ngươi hiểu được”.
Thương Long Chi Chủ mỉm cười không nói, ngay sau đó ông ta nghĩ tới gì đó, trầm ngâm: “Ta tặng ngươi một phong ấn nữa đi, có thể chủ động sử dụng chiến y Thương Khung, nhưng phải có chút hạn chế. Nếu không, ngươi dùng nó áp chế nhân tài cùng thế hệ sẽ không có lợi ích gì với bản thân, cũng sẽ dẫn đến một số điều tọc mạch không cần thiết, mang lại tai họa cho mình”.
Đó là thánh ấn Thương Khung, không tính là phức tạp, căn bản liếc qua là học được.
Theo cách nói của Thương Long Chi Chủ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được chủ động sử dụng. Một khi sử dụng ấn này, sau đó sẽ bị suy yếu một thời gian dài.
Lâm Nhất không ngạc nhiên về chuyện này, quá dựa dẫm vào ngoại vật để nâng cao thực lực bản thân thì không hề giúp ích gì.
“Đến đây thôi, ta không có gì cho ngươi nữa, chỉ có thể gửi ngươi một lời khuyên chân thành: đánh không lại thì chạy, quang minh chính đại chạy là được, không có gì mất mặt cả, sau này tìm lại mặt mũi là được”, Thương Long Chi Chủ cười nói, không có phong thái của một tiền bối đại năng gì cả.
Trên chiếc áo dài đó có hoa văn cổ xưa ngang dọc đan xen, vô số đốm sáng màu bạc xuất hiện, khiến không gian đó tràn ngập khí tức mông lung và thần thánh. Nếu đếm kỹ thì vừa tròn ba nghìn đốm sáng màu bạc.
Dường như nơi sâu nhất của luồng sáng có ánh sao lan tỏa, vô số đốm sáng nhảy nhót lấp lánh, ngôi sao tắt đi rồi không ngừng lóe sáng trở lại.
Trong thoáng chốc, dường như giữa bầu trời sao bao la, vạn thiên thần ma đều xoay quanh chiến y Thương Khung này.
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên sự kinh ngạc, hắn nhìn chiến y mông lung, rõ ràng rất gần nhưng lại rất xa, giống như đang ở nơi nào đó xa xôi vô tận phía ngoài bầu trời.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, áo dài màu xanh lơ chứa đầy khí tức thần thánh. Dường như nó chính là bầu trời, mang lại áp lực rất lớn cho con người. Nếu chăm chú nhìn kỹ, không bao lâu sẽ sinh ra ý nghĩ muốn dập đầu quỳ lạy, phủ phục trước nó.
Thật đáng sợ… đây thật sự chỉ là một chiếc chiến y?
Lâm Nhất kinh ngạc, chiến y này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn, không thể nhìn ra phẩm cấp, thậm chí không có bất cứ manh mối gì.
“Đừng chạm vào, nó vẫn chưa phải của ngươi”.
Thương Long Chi Chủ mỉm cười, sau đó đưa tay chỉ. Chiếc áo dài màu xanh lơ đẹp như mỹ nhân, kèm theo ba nghìn ngôi sao tỏa sáng vô tận bay về phía hắn.
Khi sắp đến gần, nó giống như nước thẩm thấu vào da hắn, lặng lẽ vô thanh, không một gợn sóng.
“Phong!”
Thương Long Chi Chủ quát khẽ một tiếng, phong ấn toàn bộ ánh sáng của chiến y.
Lâm Nhất kinh ngạc không thôi, rõ ràng chiến y này đã dung hòa vào cơ thể hắn, nhưng hắn không hề cảm nhận được bất cứ dấu vết nào, đúng là quỷ dị.
“Chiến y Thương Khung có lai lịch rất lớn, bình thường không thể tùy tiện đụng vào. Chiến lực của nó rất đáng sợ, thậm chí không cần bản thân ngươi có sức mạnh gì nhiều cũng có thể phát huy ra uy lực rất lớn. Cho nên ta đã phong cấm nó, chỉ khi nào tính mạng ngươi bị uy hiếp, nó mới kích hoạt một cách thụ động, tránh cho ngươi bị những lão quái kia trấn áp ức hiếp”.
Thương Long Chi Chủ buông tay xuống, chậm rãi nói.
“Đa tạ tiền bối”.
Nụ cười trên mặt Lâm Nhất đã tắt đi, hắn cảm nhận được truyền thừa mà ông lão ban cho đã vượt ngoài giới hạn nào đó.
Dù là cơ duyên tạo hóa, chỉ riêng bảo cốt Thương Long là đã đủ, không cần thiết phải tặng thêm bảo vật quý giá như vậy cho hắn.
“Ta đã đợi bao lâu nay, trong âm thầm cũng từng gặp được một vài người… Ngươi là người thích hợp nhất, ta không thể đợi thêm được nữa”, Thương Long Chi Chủ phất tay, khẽ giọng nói: “Chỉ hi vọng nếu có đại kiếp giáng xuống, ngươi có thể trở thành cường giả chân chính của kỷ nguyên Thần Long. Kỷ nguyên này từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ yên tĩnh, chứa đầy khó khăn”.
“Ông có ý gì?”
Lâm Nhất không hiểu, hiển nhiên cũng không biết những khó khăn sau khi kỉ nguyên Thần Long sinh ra.
“Sẽ có một ngày ngươi hiểu được”.
Thương Long Chi Chủ mỉm cười không nói, ngay sau đó ông ta nghĩ tới gì đó, trầm ngâm: “Ta tặng ngươi một phong ấn nữa đi, có thể chủ động sử dụng chiến y Thương Khung, nhưng phải có chút hạn chế. Nếu không, ngươi dùng nó áp chế nhân tài cùng thế hệ sẽ không có lợi ích gì với bản thân, cũng sẽ dẫn đến một số điều tọc mạch không cần thiết, mang lại tai họa cho mình”.
Đó là thánh ấn Thương Khung, không tính là phức tạp, căn bản liếc qua là học được.
Theo cách nói của Thương Long Chi Chủ, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được chủ động sử dụng. Một khi sử dụng ấn này, sau đó sẽ bị suy yếu một thời gian dài.
Lâm Nhất không ngạc nhiên về chuyện này, quá dựa dẫm vào ngoại vật để nâng cao thực lực bản thân thì không hề giúp ích gì.
“Đến đây thôi, ta không có gì cho ngươi nữa, chỉ có thể gửi ngươi một lời khuyên chân thành: đánh không lại thì chạy, quang minh chính đại chạy là được, không có gì mất mặt cả, sau này tìm lại mặt mũi là được”, Thương Long Chi Chủ cười nói, không có phong thái của một tiền bối đại năng gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook