Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
-
Chương 19
Đáng tiếc…
Nhìn Trần Tiêu tức đến mức thở không ra hơi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, Lâm Nhất thầm nuối tiếc.
Nếu như hắn ta xông đến, hắn có thể lợi dụng yêu thú để giải quyết cái tên phiền toái này.
Quay đầu lại, từng luồng gió yêu đập vào mặt.
Yêu thú bị thi thể của Cứ Xỉ Hổ hấp dẫn sắp đuổi đến.
Advertisement
Lâm Nhất không chút do dự, hắn chọn một con đường khác, cầm lấy cái túi đã giấu kỹ trước đó.
Ba ngày sau, trong trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất xuất hiện tại cửa hàng đông đúc nhất.
Trấn nhỏ có tên là trấn Thanh Vân, được xây dựng dựa vào núi, những cửa hàng trong trấn phần lớn trao đổi buôn bán với đệ tử của Thanh Vân Môn.
Advertisement
Người ra vào cửa hàng rất đông, hầu hết đều là đệ tử trong tông môn và một số võ giả ở khu vực gần đó.
Bước đến trước quầy, Lâm Nhất đặt cái túi chứa vật phẩm lấy được từ hung thú lên.
Chưởng quầy là một ông lão có thái độ điềm tĩnh, ông ta mở cái túi ra, thuần thục kiểm kê những vật phẩm bên trong.
Thỉnh thoảng, ông ta lại liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhiều tài liệu hung thú như vậy lại chỉ do một người kiếm được, quả thực có hơi hiếm thấy. Trong số đó còn có móng vuốt của Thiết Trảo Lang, đây là loài yêu thú có tập tính quần cư, rất nổi danh, một mình đụng phải chúng, e là khó đối phó.
“Móng vuốt của Thiết Trảo Lang có giá trị ba ngàn lượng, tấm da hổ này khá là nguyên vẹn, ta cho ngươi hai ngàn lượng, sừng Phong Ngưu loại thường trị giá chín trăm lượng, mấy thứ lặt vặt khác… ta gom lại, trả cho ngươi một ngàn năm trăm lượng, ngươi thấy thế nào?”
Chưởng quầy làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi kiểm kê xong xuôi, ông ta lập tức báo giá.
Lâm Nhất gật đầu: “Đưa ta năm trăm lượng, số còn lại ta dùng để mua đan dược”.
“Được!”
Nghe hắn nói vậy, chưởng quầy lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ vụ làm ăn này rất có lợi, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi cần loại đan dược nào? Đan dược ở chỗ ta tuy rằng không bằng đan dược do tông môn của ngươi luyện chế, nhưng chất lượng cũng không thua kém bao nhiêu, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng”.
Ngày mười lăm hàng tháng, tông môn sẽ phân phát tài nguyên, mỗi người sẽ nhận được ngân lượng và đan dược dựa trên tu vi, tuy nhiên, những thứ này còn lâu mới đủ để tu luyện.
Trừ phi ngươi là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử đứng đầu bảng xếp hạng thì mới có thêm đãi ngộ.
“Mời xem qua danh sách!”
Chưởng quầy ném cho Lâm Nhất một bảng danh sách được ghi chép dày đặc, trong đó có đầy đủ tên và công dụng của rất nhiều loại đan dược.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, đan dược đắt đến đáng sợ, xem ra, bảy ngàn lượng của hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Có rất nhiều loại đan dược, chỉ một viên thôi đã có giá cả ngàn lượng bạc, trong khi chất lượng chỉ ở mức trung bình.
“Hai viên Dưỡng Thân đan, hai viên Bồi Nguyên đan, thêm một lọ Tôi Thể dịch”.
Gần bảy ngàn lượng bạc trắng chỉ đổi được bốn viên đan dược, một lọ nước thuốc giá rẻ.
Khác với võ đạo tầng ba tu luyện kinh mạch, võ đạo tầng bốn chú trọng rèn luyện cơ bắp toàn thân, nếu có được Tôi Thể đan, vậy chẳng khác nào làm chơi ăn thật.
Tiếc là một viên Tôi Thể đan có giá lên đến một vạn lượng bạc, thế nên, hắn đành phải từ bỏ, lựa chọn Tôi Thể dịch.
Dưỡng Thân đan là đan dược căn bản, có càng nhiều càng tốt, nó có tác dụng với mỗi một tầng trong mười tầng võ đạo, tuy nhiên càng về sau tác dụng càng ít đi.
Bồi Nguyên đan dùng để cô đọng nội kình.
Nhìn danh sách đan dược do chưởng quầy đưa đến, rốt cuộc Lâm Nhất cũng hiểu vì sao những người trong tông môn luôn thích dùng Tô Hàm Nguyệt để châm chọc hắn.
Có lẽ hơn phân nửa là vì ghen ghét, bởi lẽ phần thưởng của Tô Hàm Nguyệt quả thực có giá trị xa xỉ.
“Tuy nhiên, thứ nên trả vẫn phải trả!”
Sau khi trở lại Thanh Vân Môn, Lâm Nhất lập tức bế quan.
Chuyến đi đến dãy núi Hoàng Vân đã mang lại rất nhiều thu hoạch cho hắn, công pháp và cảnh giới đồng thời đột phá.
Đột phá lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn đòi hỏi hắn phải gạt bỏ sự tự mãn, tập trung củng cố tu vi, đồng thời tiêu hóa hết số đan dược vừa mua được.
Cùng lúc đó…
Mấy ngày trước, Chu Bình bị Lâm Nhất đánh gãy xương sườn, sau khi hồi phục, gã lập tức ngựa không dừng vó chạy về nhà mình.
“Ca, lần này huynh nhất định phải ra mặt giúp đệ, đệ quả thật không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Thanh Vân Môn nữa rồi!”
Chu Bình bày ra vẻ mặt cầu xin, nói một cách đáng thương.
Trong trận chiến tại Tông Vụ đường, gã bị Lâm Nhất dùng ba chiêu đánh gãy xương sườn, hệt như một con chó chết nằm rạp trên mặt đất.
Chuyện này khiến gã trở thành trò cười lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, vì ngay cả một tên Kiếm Nô chuyên bám váy phụ nữ mà cũng đánh không lại.
“Cút!”
Nhìn Trần Tiêu tức đến mức thở không ra hơi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, Lâm Nhất thầm nuối tiếc.
Nếu như hắn ta xông đến, hắn có thể lợi dụng yêu thú để giải quyết cái tên phiền toái này.
Quay đầu lại, từng luồng gió yêu đập vào mặt.
Yêu thú bị thi thể của Cứ Xỉ Hổ hấp dẫn sắp đuổi đến.
Advertisement
Lâm Nhất không chút do dự, hắn chọn một con đường khác, cầm lấy cái túi đã giấu kỹ trước đó.
Ba ngày sau, trong trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất xuất hiện tại cửa hàng đông đúc nhất.
Trấn nhỏ có tên là trấn Thanh Vân, được xây dựng dựa vào núi, những cửa hàng trong trấn phần lớn trao đổi buôn bán với đệ tử của Thanh Vân Môn.
Advertisement
Người ra vào cửa hàng rất đông, hầu hết đều là đệ tử trong tông môn và một số võ giả ở khu vực gần đó.
Bước đến trước quầy, Lâm Nhất đặt cái túi chứa vật phẩm lấy được từ hung thú lên.
Chưởng quầy là một ông lão có thái độ điềm tĩnh, ông ta mở cái túi ra, thuần thục kiểm kê những vật phẩm bên trong.
Thỉnh thoảng, ông ta lại liếc nhìn Lâm Nhất, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhiều tài liệu hung thú như vậy lại chỉ do một người kiếm được, quả thực có hơi hiếm thấy. Trong số đó còn có móng vuốt của Thiết Trảo Lang, đây là loài yêu thú có tập tính quần cư, rất nổi danh, một mình đụng phải chúng, e là khó đối phó.
“Móng vuốt của Thiết Trảo Lang có giá trị ba ngàn lượng, tấm da hổ này khá là nguyên vẹn, ta cho ngươi hai ngàn lượng, sừng Phong Ngưu loại thường trị giá chín trăm lượng, mấy thứ lặt vặt khác… ta gom lại, trả cho ngươi một ngàn năm trăm lượng, ngươi thấy thế nào?”
Chưởng quầy làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi kiểm kê xong xuôi, ông ta lập tức báo giá.
Lâm Nhất gật đầu: “Đưa ta năm trăm lượng, số còn lại ta dùng để mua đan dược”.
“Được!”
Nghe hắn nói vậy, chưởng quầy lập tức nở nụ cười, thầm nghĩ vụ làm ăn này rất có lợi, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi cần loại đan dược nào? Đan dược ở chỗ ta tuy rằng không bằng đan dược do tông môn của ngươi luyện chế, nhưng chất lượng cũng không thua kém bao nhiêu, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng”.
Ngày mười lăm hàng tháng, tông môn sẽ phân phát tài nguyên, mỗi người sẽ nhận được ngân lượng và đan dược dựa trên tu vi, tuy nhiên, những thứ này còn lâu mới đủ để tu luyện.
Trừ phi ngươi là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử đứng đầu bảng xếp hạng thì mới có thêm đãi ngộ.
“Mời xem qua danh sách!”
Chưởng quầy ném cho Lâm Nhất một bảng danh sách được ghi chép dày đặc, trong đó có đầy đủ tên và công dụng của rất nhiều loại đan dược.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, đan dược đắt đến đáng sợ, xem ra, bảy ngàn lượng của hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Có rất nhiều loại đan dược, chỉ một viên thôi đã có giá cả ngàn lượng bạc, trong khi chất lượng chỉ ở mức trung bình.
“Hai viên Dưỡng Thân đan, hai viên Bồi Nguyên đan, thêm một lọ Tôi Thể dịch”.
Gần bảy ngàn lượng bạc trắng chỉ đổi được bốn viên đan dược, một lọ nước thuốc giá rẻ.
Khác với võ đạo tầng ba tu luyện kinh mạch, võ đạo tầng bốn chú trọng rèn luyện cơ bắp toàn thân, nếu có được Tôi Thể đan, vậy chẳng khác nào làm chơi ăn thật.
Tiếc là một viên Tôi Thể đan có giá lên đến một vạn lượng bạc, thế nên, hắn đành phải từ bỏ, lựa chọn Tôi Thể dịch.
Dưỡng Thân đan là đan dược căn bản, có càng nhiều càng tốt, nó có tác dụng với mỗi một tầng trong mười tầng võ đạo, tuy nhiên càng về sau tác dụng càng ít đi.
Bồi Nguyên đan dùng để cô đọng nội kình.
Nhìn danh sách đan dược do chưởng quầy đưa đến, rốt cuộc Lâm Nhất cũng hiểu vì sao những người trong tông môn luôn thích dùng Tô Hàm Nguyệt để châm chọc hắn.
Có lẽ hơn phân nửa là vì ghen ghét, bởi lẽ phần thưởng của Tô Hàm Nguyệt quả thực có giá trị xa xỉ.
“Tuy nhiên, thứ nên trả vẫn phải trả!”
Sau khi trở lại Thanh Vân Môn, Lâm Nhất lập tức bế quan.
Chuyến đi đến dãy núi Hoàng Vân đã mang lại rất nhiều thu hoạch cho hắn, công pháp và cảnh giới đồng thời đột phá.
Đột phá lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn đòi hỏi hắn phải gạt bỏ sự tự mãn, tập trung củng cố tu vi, đồng thời tiêu hóa hết số đan dược vừa mua được.
Cùng lúc đó…
Mấy ngày trước, Chu Bình bị Lâm Nhất đánh gãy xương sườn, sau khi hồi phục, gã lập tức ngựa không dừng vó chạy về nhà mình.
“Ca, lần này huynh nhất định phải ra mặt giúp đệ, đệ quả thật không còn mặt mũi tiếp tục ở lại Thanh Vân Môn nữa rồi!”
Chu Bình bày ra vẻ mặt cầu xin, nói một cách đáng thương.
Trong trận chiến tại Tông Vụ đường, gã bị Lâm Nhất dùng ba chiêu đánh gãy xương sườn, hệt như một con chó chết nằm rạp trên mặt đất.
Chuyện này khiến gã trở thành trò cười lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, vì ngay cả một tên Kiếm Nô chuyên bám váy phụ nữ mà cũng đánh không lại.
“Cút!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook