Độc Tôn Truyền Kỳ kiếm Thần Yêu Nghiệt
-
C3962: Lấy tiêu ngự kiếm
Lai lịch của chiếc chìa khóa bí ẩn Khô Huyền, Lâm Nhất chỉ ghi nhớ trong lòng chứ chưa gióng trống khua chiêng tìm kiếm, hiện giờ hắn không thể lãng phí thời gian.
Hắn phải nhanh chóng đột phá Thất hoa tụ đỉnh mới được, nếu không tu vi cứ kẹt ở cảnh giới Thiên Phách, thì đó chuyện khá là khó chịu với Lâm Nhất.
Lấy tiêu ngự kiếm, chung quy cũng không phải là kế lâu dài. Tu vi mãi mãi là nền móng của tất cả.
Nền móng không mạnh, tất cả đều vô nghĩa, chung quy là không thể cạnh tranh với thiên kiêu yêu nghiệt. Nếu đụng phải nhân tài ở cảnh giới Tinh Quân trở lên, thì dù có lấy tiêu ngự kiếm, cũng lâm vào tình thế bất lợi.
Khi nền tảng tu vi mạnh đến một trình độ nhất định, dùng lực phá giỏi, là chuyện cực kỳ dễ dàng.
May mà bây giờ hắn đã nắm được âm Vương Hầu, bằng không nếu mà gặp. phải nhân tài cảnh giới Tinh Quân, thì đúng chẳng có tí phần thắng nào.
Theo thời gian dần trôi, cuộc thảo luận Phù Vân kiếm tông có liên quan với công tử Táng Hoa, đã dần lắng xuống.
Lâm Nhất cứ ru rú trong nhà, ban ngày hắn dùng Thương long thánh thiên quyết luyện hóa Chân long thánh dịch, tối hắn tu luyện Phù Vân thập tam kiếm và Phù Vân kiếm pháp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn sẽ cùng Lạc Hoa thổi tiêu đánh đàn, uống rượu nói chuyện phiếm.
Những ngày này, lại trở về những ngày tháng yên bình như xưa.
Nhưng khi Chân long thánh dịch sắp dùng hết, Lâm Nhất không thể không làm tiếp nghề cũ, lấy thân phận công tử Táng Hoa đi giết tà tu cho Phù Vân kiếm tông.
Sau đó lại đổi được Chân long thánh dịch từ tay chưởng môn Phù Vân.
Không thể không nói, cuộc buôn bán rất có lời, chỉ có điều danh tiếng của công tử Táng Hoa lên cao, việc giết tà tu của hắn lại khó hơn.
Nhiều lúc, hắn vừa hiện thân thì đối phương sợ quá bỏ chạy luôn, thỉnh thoảng cũng sẽ thất thủ, dẫn tới tốn rất nhiều thời gian.
Cũng có lúc gặp phải nguy hiểm, có cao thủ ma đạo của ma vực Thương Huyền, biết trong tay hắn có thánh binh. Nên khi xuất hiện, hắn gặp phải rất nhiều mai phục, Lâm Nhất cậy có mặt nạ Ngân Nguyệt huyền diệu, nên đã thoát được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua ba tháng rồi.
Tính thời gian, Lâm Nhất đã ở Phù Vân kiếm tông được nửa năm rồi, Phù Vân thập tam kiếm của hắn đã tu luyện đến kiếm thứ mười. Sau khi tốn hơn hai trăm giọt Chân long thánh dịch, Thương long thánh thiên quyết cũng lên đến cảnh giới đệ ngũ trọng.
Thương long thánh thiên quyết là thần quyết luyện thể cực kỳ cổ xưa, chỉ mới tu luyện đến đệ ngũ trọng, Lâm Nhất chỉ dựa vào sức lực cơ bắp đã đủ để đối kháng với đệ tử Tinh Quân.
Còn thiếu một trọng nữa, là có thể đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.
Cái gọi là Thương long thánh thể không chỉ là một cái tên, mà là thánh thể hàng thật giá thật, nó làm căn cốt từ linh thể biến đổi thành thánh thể.
Loại thánh thể này, được xưng là hậu thiên thánh thể ở giới Côn Luân. Nếu so từ căn cốt thì chắc chắn không bì được với các quái vật là thánh thể
ngay từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng xét về mặt sức chiến đấu và sức chịu đựng của thân thể thì mỗi người một vẻ, chưa chắc đã thua.
Giới Côn Luân to như này, võ học mà có thể tu luyện ra Hậu thiên thánh thể, cũng là tồn tại như củ ấu lông phượng thôi.
Lâm Nhất có thể tự tin ở Thương long thánh thiên thiên quyết đệ lục trọng là có thể thử Thất hoa tụ đỉnh. Y trận của hắn là Thương long thánh thể, sau khi đạt đến đệ lục trọng, từ trong ra ngoài xác thịt sẽ xảy ra biến hóa quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả huyết mạch cũng sẽ hơi biến đổi, nếu Thương long bảo cốt mà còn, hắn còn có thể có được huyết mạch long tộc.
Thậm chí hắn có thể thử Thất hoa tụ đỉnh từ sớm rồi cơ, Thương Long Chi Chủ ban cho hắn bảo cốt, vốn là để hắn đột phá vào cảnh giới cao nhất.
Nhưng bảo cốt đã được đưa cho tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất cũng chẳng hối hận.
Lâm Nhất rất thương nàng ta, nàng ta chỉ hay nói khoác, thỉnh thoảng khia mình vài câu thôi, còn lại đều rất tốt.
Nàng ta cũng chỉ là một cô bé, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say mười vạn năm, năm đó nàng ta đã trải qua những gì, Lâm Nhất cũng không thể tưởng tượng.
Tất nhiên, là thật hay giả hắn cũng không thể chắc chắn.
Rốt cuộc có ngủ say mười vạn năm hay không, với cái tính ngày thường hay nói khoác của nàng ta, Lâm Nhất thật sự không dễ khẳng định.
Nửa năm qua, tu vi của Lâm Nhất vẫn bị kẹt ở Thiên phách thất trọng cảnh, dẫn đến kha khá tiếng nghị luận ở Phù Vân kiếm tông.
Dù sao thì ban đầu lúc Lâm Nhất tới Phù Vân kiếm tông, hắn leo được lên đỉnh núi Thánh Kiếm, đã gây chấn động khắp tông môn, bây giờ nửa năm đã qua
tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, có thể nói là rất kỳ lạ.
Lúc trước Lâm Nhất ngông nghênh cỡ nào, bây giờ tâm thường như này, khó tránh khỏi sẽ có người nói vài câu khó nghe.
Lâm Nhất chẳng quan tâm đến những cái này, tu vi đột phá, thực lực của hắn đâu có dậm chân tại chỗ đâu.
Bây giờ, dù không có lấy tiêu ngự kiếm, chỉ dựa vào riêng Phù Vân thập tam kiếm thôi. Đã đủ để Lâm Nhất thắng tuyệt đại đa số đệ tử chân truyền rồi, hơn
nữa còn thắng một cách rất nhẹ nhàng.
Nếu hắn sử dụng cả kiếm ý thông thiên đại viên mãn, thì trừ Diệp Tử Lăng ra, hắn có thể quét ngang đám đệ tử chân truyền ở Phù Vân kiếm tông.
Hôm nay, trời không mây, trời xanh.
Trong Đinh Phong Cư, Thanh Loan bay tứ tung. "Lần đầu gặp, Phù Vân tế nhật!"
"Kiếm thứ hai, phong quyển tàn vân!"
"Kiếm thứ ba, cửu tiêu vân động!"
Kiếm thứ mười, đẩy mây gặp trời!
Lâm Nhất mặc một bộ thanh sam, tay cầm kiếm Táng Hoa, thân hình biến ảo kim quang lập lòe. Kim ô cửu biến và Phù Vân tập tam kiếm dung hợp một cách hoàn mỹ, quanh người hắn có mây mù lượn lờ, mỗi một kiếm chém ra lại có một Thanh Loan thánh linh bay ra.
Trong khi kiếm quang lóe ra, hắn giống như Mặc Nhẫn Thần Phong, đứng trên mây.
Khi kiếm thứ mười được chém ra, mười chú Thanh Loan vờn quanh đỉnh núi, phát ra tiếng hót chói tai. Phảng phất như thập đại thánh linh đồng thời nở rộ, làm cho kiếm thế của Lâm Nhất đạt tới cảnh giới khủng bố trước nay chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, sắc trời cũng trở nên ảm đạm, kiếm trong tay hắn tựa như có thể vùng ra khỏi trói buộc của trời đất bất cứ lúc nào.
Âm ầm ầm!
Từng tia chớp cắt qua hư không, dưới sắc trời âm u, dưới sắc trời, kiếm trong tay Lâm Nhất tỏa ra hàn quang như diệt thế.
Hắn phải nhanh chóng đột phá Thất hoa tụ đỉnh mới được, nếu không tu vi cứ kẹt ở cảnh giới Thiên Phách, thì đó chuyện khá là khó chịu với Lâm Nhất.
Lấy tiêu ngự kiếm, chung quy cũng không phải là kế lâu dài. Tu vi mãi mãi là nền móng của tất cả.
Nền móng không mạnh, tất cả đều vô nghĩa, chung quy là không thể cạnh tranh với thiên kiêu yêu nghiệt. Nếu đụng phải nhân tài ở cảnh giới Tinh Quân trở lên, thì dù có lấy tiêu ngự kiếm, cũng lâm vào tình thế bất lợi.
Khi nền tảng tu vi mạnh đến một trình độ nhất định, dùng lực phá giỏi, là chuyện cực kỳ dễ dàng.
May mà bây giờ hắn đã nắm được âm Vương Hầu, bằng không nếu mà gặp. phải nhân tài cảnh giới Tinh Quân, thì đúng chẳng có tí phần thắng nào.
Theo thời gian dần trôi, cuộc thảo luận Phù Vân kiếm tông có liên quan với công tử Táng Hoa, đã dần lắng xuống.
Lâm Nhất cứ ru rú trong nhà, ban ngày hắn dùng Thương long thánh thiên quyết luyện hóa Chân long thánh dịch, tối hắn tu luyện Phù Vân thập tam kiếm và Phù Vân kiếm pháp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn sẽ cùng Lạc Hoa thổi tiêu đánh đàn, uống rượu nói chuyện phiếm.
Những ngày này, lại trở về những ngày tháng yên bình như xưa.
Nhưng khi Chân long thánh dịch sắp dùng hết, Lâm Nhất không thể không làm tiếp nghề cũ, lấy thân phận công tử Táng Hoa đi giết tà tu cho Phù Vân kiếm tông.
Sau đó lại đổi được Chân long thánh dịch từ tay chưởng môn Phù Vân.
Không thể không nói, cuộc buôn bán rất có lời, chỉ có điều danh tiếng của công tử Táng Hoa lên cao, việc giết tà tu của hắn lại khó hơn.
Nhiều lúc, hắn vừa hiện thân thì đối phương sợ quá bỏ chạy luôn, thỉnh thoảng cũng sẽ thất thủ, dẫn tới tốn rất nhiều thời gian.
Cũng có lúc gặp phải nguy hiểm, có cao thủ ma đạo của ma vực Thương Huyền, biết trong tay hắn có thánh binh. Nên khi xuất hiện, hắn gặp phải rất nhiều mai phục, Lâm Nhất cậy có mặt nạ Ngân Nguyệt huyền diệu, nên đã thoát được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã trôi qua ba tháng rồi.
Tính thời gian, Lâm Nhất đã ở Phù Vân kiếm tông được nửa năm rồi, Phù Vân thập tam kiếm của hắn đã tu luyện đến kiếm thứ mười. Sau khi tốn hơn hai trăm giọt Chân long thánh dịch, Thương long thánh thiên quyết cũng lên đến cảnh giới đệ ngũ trọng.
Thương long thánh thiên quyết là thần quyết luyện thể cực kỳ cổ xưa, chỉ mới tu luyện đến đệ ngũ trọng, Lâm Nhất chỉ dựa vào sức lực cơ bắp đã đủ để đối kháng với đệ tử Tinh Quân.
Còn thiếu một trọng nữa, là có thể đạt tới cảnh giới Thương long thánh thể.
Cái gọi là Thương long thánh thể không chỉ là một cái tên, mà là thánh thể hàng thật giá thật, nó làm căn cốt từ linh thể biến đổi thành thánh thể.
Loại thánh thể này, được xưng là hậu thiên thánh thể ở giới Côn Luân. Nếu so từ căn cốt thì chắc chắn không bì được với các quái vật là thánh thể
ngay từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng xét về mặt sức chiến đấu và sức chịu đựng của thân thể thì mỗi người một vẻ, chưa chắc đã thua.
Giới Côn Luân to như này, võ học mà có thể tu luyện ra Hậu thiên thánh thể, cũng là tồn tại như củ ấu lông phượng thôi.
Lâm Nhất có thể tự tin ở Thương long thánh thiên thiên quyết đệ lục trọng là có thể thử Thất hoa tụ đỉnh. Y trận của hắn là Thương long thánh thể, sau khi đạt đến đệ lục trọng, từ trong ra ngoài xác thịt sẽ xảy ra biến hóa quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả huyết mạch cũng sẽ hơi biến đổi, nếu Thương long bảo cốt mà còn, hắn còn có thể có được huyết mạch long tộc.
Thậm chí hắn có thể thử Thất hoa tụ đỉnh từ sớm rồi cơ, Thương Long Chi Chủ ban cho hắn bảo cốt, vốn là để hắn đột phá vào cảnh giới cao nhất.
Nhưng bảo cốt đã được đưa cho tiểu Băng Phượng, Lâm Nhất cũng chẳng hối hận.
Lâm Nhất rất thương nàng ta, nàng ta chỉ hay nói khoác, thỉnh thoảng khia mình vài câu thôi, còn lại đều rất tốt.
Nàng ta cũng chỉ là một cô bé, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say mười vạn năm, năm đó nàng ta đã trải qua những gì, Lâm Nhất cũng không thể tưởng tượng.
Tất nhiên, là thật hay giả hắn cũng không thể chắc chắn.
Rốt cuộc có ngủ say mười vạn năm hay không, với cái tính ngày thường hay nói khoác của nàng ta, Lâm Nhất thật sự không dễ khẳng định.
Nửa năm qua, tu vi của Lâm Nhất vẫn bị kẹt ở Thiên phách thất trọng cảnh, dẫn đến kha khá tiếng nghị luận ở Phù Vân kiếm tông.
Dù sao thì ban đầu lúc Lâm Nhất tới Phù Vân kiếm tông, hắn leo được lên đỉnh núi Thánh Kiếm, đã gây chấn động khắp tông môn, bây giờ nửa năm đã qua
tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, có thể nói là rất kỳ lạ.
Lúc trước Lâm Nhất ngông nghênh cỡ nào, bây giờ tâm thường như này, khó tránh khỏi sẽ có người nói vài câu khó nghe.
Lâm Nhất chẳng quan tâm đến những cái này, tu vi đột phá, thực lực của hắn đâu có dậm chân tại chỗ đâu.
Bây giờ, dù không có lấy tiêu ngự kiếm, chỉ dựa vào riêng Phù Vân thập tam kiếm thôi. Đã đủ để Lâm Nhất thắng tuyệt đại đa số đệ tử chân truyền rồi, hơn
nữa còn thắng một cách rất nhẹ nhàng.
Nếu hắn sử dụng cả kiếm ý thông thiên đại viên mãn, thì trừ Diệp Tử Lăng ra, hắn có thể quét ngang đám đệ tử chân truyền ở Phù Vân kiếm tông.
Hôm nay, trời không mây, trời xanh.
Trong Đinh Phong Cư, Thanh Loan bay tứ tung. "Lần đầu gặp, Phù Vân tế nhật!"
"Kiếm thứ hai, phong quyển tàn vân!"
"Kiếm thứ ba, cửu tiêu vân động!"
Kiếm thứ mười, đẩy mây gặp trời!
Lâm Nhất mặc một bộ thanh sam, tay cầm kiếm Táng Hoa, thân hình biến ảo kim quang lập lòe. Kim ô cửu biến và Phù Vân tập tam kiếm dung hợp một cách hoàn mỹ, quanh người hắn có mây mù lượn lờ, mỗi một kiếm chém ra lại có một Thanh Loan thánh linh bay ra.
Trong khi kiếm quang lóe ra, hắn giống như Mặc Nhẫn Thần Phong, đứng trên mây.
Khi kiếm thứ mười được chém ra, mười chú Thanh Loan vờn quanh đỉnh núi, phát ra tiếng hót chói tai. Phảng phất như thập đại thánh linh đồng thời nở rộ, làm cho kiếm thế của Lâm Nhất đạt tới cảnh giới khủng bố trước nay chưa từng có.
Trong khoảnh khắc này, sắc trời cũng trở nên ảm đạm, kiếm trong tay hắn tựa như có thể vùng ra khỏi trói buộc của trời đất bất cứ lúc nào.
Âm ầm ầm!
Từng tia chớp cắt qua hư không, dưới sắc trời âm u, dưới sắc trời, kiếm trong tay Lâm Nhất tỏa ra hàn quang như diệt thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook