Diệp Tử Lăng nhìn đối phương, gẵn từng chữ một.

lên trời, thế mà huynh ấy lại xếp thứ chín trong bảng Thiên Lộ.

Nghe nói bảng xếp hạng những con đường khác đã giáng xuống khắp Côn Luân và nổi danh khắp nơi. Ai nấy đều là yêu nghiệt siêu phàm. Họ đã bùng nổ tiềm lực khó mà tưởng tượng được trong đại thế giới này và tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy.

"Thật xin lỗi, ngày đó ta bị mù không nhìn ra được thực lực của đệ. Phù Vân Kiếm tông Diệp Tử Lăng xin lỗi đệ!"

Diệp Tử Lăng trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng khi xin lỗi nàng ta không hề tỏ ra hèn mọn, có thể nói vô cùng thành khẩn.

Nữ tử này hơi bất ngờ.

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kỳ lạ, khó có thể tưởng tượng một người kiêu ngạo như nàng ta lại cúi đầu xin lỗi mình. Chắc hẳn tính nàng ta thật sự là vậy, thẳng thắn, sai là sai, đúng là đúng.

"Chuyện này không thể trách sư tỷ. Ta có kẻ thù trên đường lên trời. Ban đầu mới đến, ta cũng cố ý che giấu thân phận của mình." Lâm Nhất không để bụng chuyện này. Diệp Tử Lăng cũng chẳng làm gì sai cả.

Diệp Tử Lăng cho rằng đối phương sẽ làm khó mình, vì vậy không khỏi khẽ cười nói: "Tuy đệ hơi vênh váo một chút, nhưng thật ra cũng không đáng ghét như vậy.

"Nhưng đệ cũng không thể nói xấu công tử Táng Hoa được. Huynh ấy có ơn với ta! Không có lần sau."


Ngay khi Lâm Nhất còn định nói mấy câu khách sáo gì đó thì đối phương lại chuyển chủ đề. Nụ cười trên mặt nhạt dần, cất giọng trịnh trọng nói.

"Mặc dù đệ rất giỏi, sau này thành tựu chắc chắn sẽ vượt ta, nhưng so với công tử Táng Hoa, đệ vẫn còn kém... kém một chút xíu đi."

Diệp Tử Lăng vốn muốn nói chênh lệch rất lớn, nhưng ngẫm lại, tốt nhất là không nên đả kích đối phương quá.

Nếu sư tỷ cứ khăng khăng nói như vậy thì hình như cũng chẳng có vấn đề gì.

Lâm Nhất nghĩ đến đây, cũng không phản bác đối phương.

"Con nhóc Tiểu Tử đâu rồi? Lần trước ta đã trách lầm đệ, làm rối tung linh khí trong nhà đệ, thật sự xin lỗi.” Diệp Tử Lăng vừa rồi nghe thấy giọng nói của

Tiểu Băng Phượng, lúc này vừa nói, ánh mắt vừa tìm kiếm.

"Việc này không có thật, nhóc con thỉnh thoảng cũng thiếu đòn. Ta thấy tỷ làm rất tốt, ngày khác nếu tỷ rảnh, ta đưa con nhóc đó qua cho tỷ dạy dỗ.”

Lâm Nhất cười tủm tỉm nói.


"Ngươi dám!"

Trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất đầy kỳ quái, rồi nghiêm nghị nói: "Nếu đã xin lỗi, vậy thì không thể đi tay không. Đây là túi trữ vật của Bôn Lôi Ma kiếm. Khi đó có mấy người đang âm thầm tranh giành nó nhưng bị ta lấy được. Ta vẫn chưa xem

nhưng chắc sẽ có thứ đệ hứng thú, nhất định phải nhận lấy.”

Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc. túi trữ vật của Bôn Lôi Ma kiếm thực sự nằm trong tay sư tỷ. Điều này bất ngờ ghê.

Tuy nhiên, có vẻ như nàng ta thực sự cách Bôn Lôi Ma kiếm khá gần, ngẫm lại thì sư tỷ là người có khả năng nhặt túi trữ vật này nhất.

"Vậy ta sẽ không khách sáo nữa."

Lâm Nhất cất túi trữ vật đi, nhẹ giọng nói.

Diệp Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi kéo cô nhóc Vũ Nhược về.

Lúc nàng ta chuẩn bị rời khỏi Đinh Phong Cư, đột nhiên dừng lại, khẽ nói: "Đúng rồi, đệ đừng nghe con nhóc này nói bậy, đệ là khá tuyệt, tốt tính, nhưng... ta thật sự không có hứng thú với đệ nên đừng hiểu lầm gì."

Lâm Nhất sửng sốt vài giây rồi mới cười khổ. Hiểu lầm này thực sự cực kỳ lớn rồi.

Trong hộp kiếm Tử Diên, sau khi nghe xong, Tiểu Băng Phượng cười lớn: "Tiểu Lâm Nhất, ngươi là người tốt, ha ha ha!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương