Độc Tôn Tam Giới
Chương 3600: Đối chọi gay gắt

Kình Thiên Thiên đế quả thực tức giận tới mức thở hổn hển, hô hấp dồn dập, vẻ mặt âm trầm quát lớn:

- Xích Thủy lớn mật, dùng lời nói mê hoặc chúng nhân. Người đâu, bắt lấy hắn, ném vào tử lao. Cướp đoạt chìa khóa Vạn Thế thần ngục của hắn, đoạt vị chư hầu phong hào của hắn. Lại đem Xích Thủy Tiểu thế giới cho người khác có tài đức chưởng quản.

Thiên Đế giận dữ, máu tươi xuất hiện.

Lập tức có một đám tu sĩ như lang như hổ không ngừng xông lên.

Hạo Nhiên Thần vương là người đầu tiên đứng ra:

- Ta ủng hộ Xích Thủy Thần vương, tu sĩ chúng ta tu luyện là vì cái gì? Thái Uyên đại thế giới là gia viên chúng ta, gia viên sắp tàn lụi, chẳng lẽ chúng ta không có nghĩa vụ cứu vớt sao? Thái Uyên Thiên đế bệ hạ thống trị Thái Uyên đại thế giới là thịnh thế bực nào? Mà Thái Uyên đại thế giới hiện tại nhỏ yếu bực nào? Suy bại bực nào? Âm u bực nào chứ? Chư vị đều là đỉnh cấp tu sĩ, chẳng lẽ đều là mù lòa hya sao? Nhiệt huyết của các ngươi đâu? Tâm huyết của các ngươi đâu? Dũng khí của các ngươi đâu

- Xích Thủy đạo huynh, ta đem một thân thịt mỡ này trợ uy cho ngươi.

Thần VƯơng mập mạp kia cũng từ trong đám người nhảy ra.

- Tính ta một phần.

Thần Vương áo lam không nói nhiều lời, nhưng mà trong mắt lại toát lên vẻ kiên định.

- Ta cũng có một phần.

Thần vương gầy gò cũng đứng ra.

Hiển nhiên năm người này cùng một trận doanh, đã sớm đạt thành nhất trí.

Kình Thiên Thiên đế thở hổn hển:

- Tốt, tốt, tốt lắm. Các ngươi quả nhiên là một đám phần tử mưu phản, thông đồng với nhau muốn tạo phản đúng không? Đều bắt cho ta. Bắt lấy bọn chúng, bắt hết.

- Ai trợ giúp bổn đế bắt đám cuồng đồ này?

Lập tức có vài Thần vương đứng lên, trong đó Bắc Minh thần vương là người nóng bỏng nhất, mà Cửu Đỉnh Thần vương kia cũng thở dài:

- Vô luận thế nào, hiện tại chống lại quyền uy của Kình Thiên Thiên đế là các ngươi sai phạm, các ngươi ngang nhiên chống lại quyền uy chính là khiêu chiến Thiên đế. Cửu Đỉnh ta từ trước tới nay luôn tôn trọng quyền uy việc này dù thế nào ta cũng phải quản một lần.

Bảy người khống chế chìa khóa, trừ Xích Thủy Thần vương ra, có hai gã Thần vương đã đứng ra phản đối Xích Thủy Thần vương. Kể cả Kình Thiên Thiên đế đã có ba người khống chế chìa khóa đứng ra phản đối.

Thanh Mộc Thần vương kia than nhẹ một tiếng:

- Chư vị, sao các ngươi phải khổ như vậy chứ? Ta đã sớm nói tín vật tạo hóa mới là quan trọng, vì sao các ngươi lại lạc đề như vậy? Việc này ta bỏ qua.

Thanh Mộc Thần vương nói xong, không ngờ lại muốn lui lại.

Bạch Hà Thần vương kia bộ dáng cao thượng, lắc đầu dường như đang tự lầm bầm:

- Cần gì phải tự giết lẫn nhau như vậy a.

Nói thì nói như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của hắn, dường như cũng không có ý xen vào việc của người khác.

Hai người này nhìn qua rất rõ ràng là muốn rời khỏi vòng tranh luận, không tham dự việc này.

Kình Thiên Thiên đế cười hắc hắc nói:

- Bắt lấy bọn họ.

Lúc này Lăng Hàn Thần vương luôn không tỏ thái độ đột nhiên hai mắt bắn ra tinh mang:

- Chậm đã.

Hai mắt Lăng Hàn Thần vương mở ra, lập tức có một loại sắc bén khai thiên tích địa, làm cho Kình Thiên Thiên đế có cảm giác tim đập nhanh hơn.

- Lăng Hàn, ngươi có lời gì muốn nói sao?

Kình Thiên Thiên đế lạnh lùng hỏi.

- Ta chỉ muốn hỏi một câu, Xích Thủy Thần vương nói sai ở chỗ nào? Thái Uyên Thiên đế thống trị Thái Uyên đại thế giới chẳng lẽ không tốt hơn hiện tại gấp chục lần, gấp trăm lần hay sao?

Hai mắt Lăng Hàn thần vương như đao mang, có cảm giác sắc bén khiến cho không ai dám nhìn vào.

- Các ngươi tự hỏi lòng mình, hiện tại Thái Uyên đại thế giới còn có thể cứu được hay sao?

Lăng Hàn thần vương cười lạnh không thôi, ánh mắt nhìn thẳng vào Kình Thiên Thiên đế:

- Ngươi chỉ là một kẻ tài trí bình thường, cũng có thể ngồi lên vị trí Thiên đế, bởi vậy có thể thấy được Thái Uyên đại thế giới đã sa đọa tới tình trạng nào rồi.

- Ngươi... Ngươi... Phản, phản rồi.

Kình Thiên Thiên đế tức giận tới mức toàn thân phát run, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lăng Hàn này lại ở trước mặt châm chọc hắn, chửi hắn, đây quả thực là khiêu khích quyền uy Thiên Đế của hắn a.

- Kình Thiên, ngươi nói ta phản ngươi nhưng mà lại không biết là ta đang cứu ngươi. Dùng tài trí bình thường của ngươi, ngồi ở trên bảo vị Thiên đế, ngươi không cảm thấy nóng mông hay sao? Trừ phi ngươi là độc thủ phía sau màn, bằng không mà nói, ngươi cảm thấy vị trí này ngươi có thể ngồi được bao lâu? Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được, bàn tay vô hình của kẻ đứng sau kia đã đi tới cổ ngươi rồi hay sao? Rõ ràng Thái Uyên Thiên đế thoạt nhìn uy hiếp vị trí của ngươi, nhưng mà lại cứu được tính mạng của ngươi. Ngươi không biết báo ân, ngược lại còn kêu chém kêu giết Xích Thủy Thần vương, ngươi nói xem, cái đầu trên cổ ngươi có phải là đầu heo hay không?

Lăng Hàn thần vương nói một phen, vô cùng sắc bén, khiến cho Kình Thiên Thiên đế kia trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc tại chỗ.

Hắn ở trên vị trí Thiên đế, cân nhắc nhiều nhất tự nhiên là lợi ích của bản thân mình. Lo lắng nhất tự nhiên cũng là người khác khiêu chiến vị trí Thiên đế của hắn.

Thế nhưng mà cẩn thận nghĩ một chút, thực lực của hắn có thể thực sự ngồi vững trên vị trí Thiên đế sao? Từ kinh nghiệm mấy trăm năm qua điều này rất khó.

Lại xem tình huống bây giờ, quả thực càng khó.

quyền uy Thiên đế của hắn rất rõ ràng mọi người không coi vào đâu.

Bắc Minh Thần vương quát lớn:

- Lăng Hàn, ngươi không nên dùng lời lẽ này để mê hoặc chúng nhân. Kình Thiên bệ hạ vì sao không thể ngồi vững trên vị trí Thiên Đế? Ít nhất Bắc Minh ta tuyệt đối ủng hộ.

- Ha ha, trước khi đề cử ra Thiên đế mới, Kình Thiên bệ hạ mới là Thiên đế danh chính ngôn thuận. Cửu Đỉnh Thần vương ta cũng ủng hộ hắn.

Bảy đại Thần vương chí cao đều tỏ thái độ, khiến cho Giang Trần cảm thấy hoa mắt.

HIện tại trên cơ bản hắn có thể xác định, Xích Thủy Thần vương, Lăng Hàn Thần vương, còn có Kình Thiên Thiên đế, ba người này hẳn không phải là độc thủ phía sau.

Bắc Minh Thần vương ủng hộ, kêu gào vì Kình Thiên Thiên đế có lẽ cũng không phải là độc thủ phía sau màn.

Như vậy còn Thanh Mộc Thần vương, Bạch Hà Thần vương, còn có Cửu Đỉnh thần vương kia, ba người này vô cùng đáng nghi. Ba người này nhất định có một người là độc thủ đứng phía sau.

Giang Trần đang đợi thời cơ, cho nên hắn ẩn nhẫn không phát tác.

Bầu không khí ở hiện trường vô cùng ngưng trọng, giống như trên hư không có vô số cái đao mổ, tùy thời có khả năng thu hoạch tính mạng đám người bên dưới này.

Cho nên rất nhiều tu sĩ lúc này trong lòng vô cùng hoài niệm Thái Uyên Thiên đế, nhưng mà dưới loại không khí này, vẫn không có ai dám can đảm lên tiếng, có gan đứng ra tiếp viện.

Quả nhiên như thần vương gầy gò kia dự đoán, dưới bầu không khí này, người đứng ra quả nhiên không nhiều lắm.

Nhưng mà cho dù không nhiều vẫn có.

Đây là dấu hiệu tốt, còn cần một ít lửa dẫn thôi động.

Xích Thủy Thần vương nhìn qua Thanh Mộc thần vương, cất cao giọng nói:

- Thanh Mộc đạo hữu, trước đó là ngươi đưa ra ý kiến phóng thích Thái Uyên Thiên đế, giờ phút này ngươi lại là người đầu tiên rời khỏi. Ngươi nói xem ngươi có mục đích gì? Người trộn lẫn nước lửa là ngươi, người đầu tiên không đếm xỉa vào cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc có thái độ gì?

Xích Thủy Thần vương dường như hoài nghi Thanh Mộc Thần vương.

Thanh Mộc Thần vương cười nhạt một tiếng:

- Ta vẫn có thái độ trước kia, ta ủng hộ thả Thái Uyên Thiên đế ra, phải từ chỗ của hắn đoạt lấy tín vật tạo hóa, chuyện khác ta không tham dự.

Lão gia hỏa này rất là dối trá.

Giang Trần ngày càng không hiểu lão nhân này. Theo lý thuyết lão nhân này có được Đại La Vân anh quả, mà phụ thân cũng từng bái phỏng qua hắn, hẳn là người tin được.

Thế nhưng mà từ trước tới nay phụ thân chưa từng đề cập qua Thanh Mộc thần vương này, cũng không có nói là người nọ là tâm phúc có thể tín nhiệm.

Mà Bạch Hà thần vương kia thủy chung thần thần bí bí, dường như luôn có tính toán nhỏ nhặt, tỷ lệ cũng rất cao.

Cửu Đỉnh thần vương thì hoàn toàn ra vẻ đạo mạo, nói hắn là độc thủ phía sau, Giang Trần cũng có thể tin tưởng được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương